Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 4: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 4




“Cô nương mặc bộ này đi, đầu xuân phu nhân bảo tú phòng mới làm, còn chưa mặc qua đâu. Qua một thời gian nên đổi quần áo mùa hè, sang năm cô nương tăng cao lại không thể mặc, để không rất đáng tiếc a.”

Lan Hương từ trong tủ quần áo lấy bộ hải đường hồng tú mẫu đơn hoa vân cẩm, đứng ở trước gương lớn đợi Phó Dung, chỉ là nàng nửa thân trên hơi nghiêng về phía trước, môi nhỏ anh đào cũng mở ra một chút, dường như đang chịu đựng cái gì không thoải mái, chỉ kém ai u gọi hai tiếng.

Phó Dung vừa lau xong mặt, đưa khăn cho tiểu nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt, quay người thấy Lan Hương tư thế cổ quái đứng ở chỗ đó, không nhịn được phì cười: “Đều là chịu mười hèo, sao Mai Hương thoạt nhìn yên lành, ngươi lại khổ sở như vậy?”

Hai đại nha hoàn “Bỏ rơi nhiệm vụ” ở trên giường nằm 3 ngày, hôm nay rốt cuộc có thể ra.

Nhắc tới cái này, Lan Hương nhất thời khổ mặt, vừa hầu hạ Phó Dung thay đồ vừa nhỏ giọng thầm thì: “Cô nương còn nói sao, khuyên người bao nhiêu lần người đều không nghe, kết quả chẳng những người gặp tội, hai người chúng ta cũng bị lão gia đánh cho một trận. Thôi, bị đánh cũng không có gì, chỉ cần cô nương về sau đừng có lại tinh nghịch, hai chúng ta chịu mười hèo này cũng đáng.”

Phó Dung cười cười, nhìn trung bộc trong gương vây quanh nàng đổi tới đổi lui, tự đáy lòng nói: “Biết các ngươi đối với ta tốt, yên tâm, sau này sẽ không liên lụy các ngươi chịu phạt.”

Hai nha hoàn này của nàng, đều chỉ lớn hơn một tuổi so với nàng, Mai Hương ổn trọng, Lan Hương cơ trí, có thể nói là theo nàng cùng nhau lớn lên, nàng ham chơi các nàng sẽ khuyên can, khuyên can không được liền giúp nàng che giấu, khắp nơi lấy nàng làm chủ. Trong mộng nàng xuất giá, ở quận vương phủ chịu không thiếu bà bà tiểu cô làm khó dễ, người khác e ngại quận vương phủ uy nghiêm, hai người bọn họ lại là không sợ, thủy chung hộ ở bên cạnh nàng.

Đang nghĩ ngợi, Mai Hương vén mành đi vào trong, “Cô nương, phía trước dọn xong cơm, phu nhân bảo người đi qua sớm một chút.”

Phó Dung ngẩng đầu để Lan Hương giúp nàng mang hoa tai hạnh hoa văn bạch ngọc, xuyên thấu qua chiếc gương hỏi: “Tiểu thiếu gia cũng ôm đi qua sao?”

“Đi, phu nhân tính toán mang tiểu thiếu gia cùng nhau đi thôn trang.”

Nghĩ tới tiểu thiếu gia trắng trẻo mập mạp như tiên đồng, Mai Hương kìm lòng không được cong khóe miệng. Quý phủ lão gia tuấn tú bất phàm, phu nhân càng là mĩ nhân ngàn dặm mới tìm được một, dưới gối vài vị cô nương thiếu gia cũng mỗi người dung mạo đứng đầu, đừng nói trước mắt Tam cô nương 13 tuổi liền đã trổ mã bế nguyệt tu hoa, ngay cả tiểu thiếu gia mới 8 tháng, mày rậm mắt to, cũng là tiểu oa nhi đẹp nhất nàng nhìn thấy qua.

Nàng tâm tình khoái trá, Phó Dung lại phạm sầu.

Nàng nghĩ đệ đệ a, cách ngày nàng phát đậu mùa càng ngày càng gần, nhiều nhất bốn ngày, tuy rằng không phải thời điểm lang trung nói dễ dàng truyền nhiễm, Phó Dung vẫn là sợ đệ đệ nhiễm bệnh.

Nhưng nàng muốn đi ra ngoài, liền không thể lại giả bệnh nữa.

Phó Dung cắn răng, cởi ra xiêm y vừa mặc xong, trong ánh mắt vô cùng khiếp sợ của hai nha hoàn một lần nữa trở lại trên giường, phân phó Mai Hương: “Ngươi đi về bẩm báo lão gia phu nhân, liền nói tối hôm qua ta quá mức hưng phấn không ngủ ngon giấc, lúc này nằm ỳ trên giường không nghĩ đứng lên, để bọn họ ăn trước, lúc xuất phát ta sẽ đến.” Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, trước khi không còn bất trắc, nàng là sẽ không tới gần đệ đệ qúa một trượng.

Mai Hương nóng nảy, “Cô nương lại nháo gì vậy hả? Vẫn là mau mau đứng lên đi, ngày tốt thế này, cần gì chọc lão gia phu nhân không vui?”

Phó Dung không có cách nào giải thích, dứt khoát chơi xấu: “Không cần ngươi quan tâm, chiếu lời ta nói là được.” Nói xong quay người vào trong nằm.

Nàng bày ra một bộ dầu muối không vào, hai nha hoàn không có cách, đành phải chia nhau làm việc.

Trong tiền viện nhà chính, Phó Phẩm Ngôn cùng mọi người đều đã ngồi ổn, chỉ thiếu Phó Dung.

Nghe xong Mai Hương đáp lời, Kiều thị không khỏi nhíu mày, đứng lên nói: “Đứa nhỏ này càng ngày càng kỳ cục, ta đi nhìn xem nàng.” Nữ nhi làm nũng làm người ta thích, nàng cũng không phản đối, bởi vì nàng biết nam nhân ngấm ngầm đều thích tiểu nữ nhân làm nũng, nàng cũng là dựa vào những thủ đoạn kia buộc tù tâm trượng phu, chỉ là cô nương gia nên có quy củ, không thể tùy ý không xem trường hợp.

Phó Phẩm Ngôn lại không để ý tới, cười ngăn lại thê tử: “Thôi, nàng không nghĩ đứng lên liền cho nàng nằm thêm một lát, chúng ta ăn trước. Mai Hương, ngươi đem bưng bữa sáng của tam cô nương về, nói cho nàng biết chỉ có thể ngủ nhiều thêm một khắc, lại trễ hôm nay liền ở lại trong nhà.”

Không có chịu phạt, Mai Hương vô cùng cao hứng mà lui xuống.

Kiều thị bất mãn trừng trượng phu: “Chàng cứ nuông chiều nàng đi, đã mười ba, nhìn tương lai lười không người tới cửa hỏi cưới xem chàng làm sao.”

Phó Uyển cúi đầu cười, cúi người giúp Tiểu Mộc bên cạnh lau khóe miệng đệ đệ.

Phó Tuyên cũng cảm thấy Tam tỷ tỷ quá lười, nhưng nàng đã thành thói quen, dường như Tam tỷ tỷ liền nên là như vậy.

Phó Thần nguyện ý dung túng muội muội, vẻ mặt không hề để ý thay phụ thân trả lời: “Không có người hỏi cưới tốt nhất, ta tới chiếu cố muội muội. Tốt nhất ba người các nàng đều đừng gả người, miễn cho ở nhà chồng chịu ủy khuất.” Ba muội muội đều là đóa hoa, dựa vào cái gì hắn mỗi một ngày nhìn các nàng lớn lên, lại muốn chắp tay nhường cho người khác lĩnh về nhà?

https://tr
uyencuatui.net Kiều thị lửa giận lập tức chuyển dời đến trên người trưởng tử: “Câm miệng, cả ngày nói bậy nói bạ, ngay trước mặt hai muội muội ngươi nói lời này, sách đều đọc vô ích rồi sao?”

Giọng nói nàng mềm mại đáng yêu, lúc dạy dỗ người không có nửa điểm khí thế, Phó Thần cười hắc hắc, thành thành thật thật ngậm miệng lại, giả bộ sợ hãi.

Phó Phẩm Ngôn lặng lẽ đá đá giầy thê tử, sau đó khi Kiều thị nhìn qua thì một bộ nghiêm trang mà phân phó tiểu nha hoàn dọn cơm.

Không có người giúp nàng, Kiều thị phản đá trượng phu một cước, giận dỗi không nói chuyện.

Biết mẫu thân khẳng định mất hứng, Phó Dung không dám chậm trễ, đoán chừng thời gian, khi mọi người chuẩn bị xuất phát thì kịp thời chạy tới, chuyển tới bên cạnh Phó Uyển nói: “Ta cùng tỷ tỷ ngồi một chiếc xe ngựa, Tuyên Tuyên ngươi nhỏ, ngồi một xe cùng nương đi, nương dỗ xong đệ đệ còn có thể hò hét ngươi.” Muội muội mới 9 tuổi, nàng phải cẩn thận một chút, chẳng sợ không có nguy hiểm tính mạng, nhưng khốn khổ khi mắc bệnh đậu mùa kia, nàng cũng luyến tiếc muội muội chịu tội.

Phó Tuyên mím chặt miệng, mặc xác Tam tỷ tỷ trêu cợt.
Kiều thị lại nghĩ khiển trách thứ nữ thích khi dễ muội muội, nhưng Phó Dung giỏi nhất nhìn mặt đoán ý, liền chạy đi trước khi mẫu thân mở miệng, một làn khói chui vào chiếc xe ngựa ở giữa. Ngồi ổn, nàng cười hì hì đẩy ra rèm cửa, giòn tiếng thúc giục người nhà, “Nương, mau lên xe đi, đi ra ngoài chỉ một ngày, chúng ta đừng ở trước cửa lãng phí thời gian, tới thôn trang ta lại nghe nương răn dạy.”

“Nha!” Nhìn thấy tỷ tỷ, Quan nhi trong ngực Kiều thị nhìn nàng vung vung tay, cũng không biết là muốn tỷ tỷ hay là nghĩ ngồi xe ngựa.

Mập oa nhi trên đầu đeo mũ Tiểu Hổ, mắt to đen nhánh khát vọng nhìn nàng. Lần đầu tiên nhìn thấy đệ đệ sau khi trùng sinh, trong mắt Phó Dung lập tức hàm chứa lệ, sợ bị người nhà phát giác, cũng không dám đùa đệ đệ, vội vàng hạ màn xe xuống trốn vào trong.

Kiều thị liếc mắt nhìn cửa sổ xe một cái.

Thứ nữ sao lại không thân cận đệ đệ giống trước đây vậy? Hai ngày trước sinh bệnh hết cách, hết bệnh rồi cũng không đi tiền viện nhìn qua...

“Lên xe đi.”

Phó Phẩm Ngôn tự mình kiểm tra xong xe ngựa đi tới, tạm thời nhận lấy con trai út, đợi Kiều thị cùng Phó Tuyên đều lên xe mới ôm con trai út bước lên xe. Thấy hai mẹ con ngồi đàng hoàng, lại nhìn qua tỷ muội Phó Uyển đằng sau, lúc này mới phân phó xe phu xuất phát, hắn cùng Phó Thần cưỡi ngựa, phân biệt đi bên cạnh hai chiếc xe ngựa.

Góc ngoặt ngõ nhỏ cách đó không xa, một nam tử áo xám thì thầm vài câu với đồng bạn cũng đang cưỡi ngựa, sau đó lặng lẽ theo sau, mà đồng bạn của hắn thì đi hướng ngược lại. Nhìn bộ dáng hai người được huấn luyện nghiêm chỉnh, phảng phất làm quen chuyện như thế, không người thì bước chân nhanh chóng, gặp được người đi đường lập tức thả chậm tốc độ, như tản bộ nhàn nhã, không chút nào thu hút.

Nửa canh giờ sau, đoàn người Phó gia tới vùng thôn trang ngoại ô.

Phó Phẩm Ngôn là thứ tử Hầu phủ, Kiều thị là thứ nữ không được sủng nhà mẹ đẻ mẹ cả của hắn, hai vợ chồng đều không có tiền tài gì, hai mươi năm trước ra ngoài một gia đình gần như không có chút của cải, sau này hắn quen thuộc trên quan trường môn đạo, ngày mới dần dần tốt lên. Sau đó mỗi khi tới đâu nhậm chức, Phó Phẩm Ngôn đều sẽ đặt mua điền trang cửa hàng, điền trang lưu lại người trong nhà nhàn rỗi tiêu khiển, cửa hàng nhờ chưởng quỹ có khả năng quản lý, mười mấy năm xuống dưới, trong tay dư tiền càng ngày càng nhiều.

“Phụ thân lần này chọn địa phương tốt, có núi có sông, không sai biệt lắm thôn trang của nhà chúng ta ở Lan Khê.” Phó Dung nhảy xuống xe ngựa, nhìn thôn trang trước mắt mừng rỡ nói. Theo đạo lý, đây là lần đầu tiên nàng đến thôn trang, cho nên dù trong mộng nàng ở chỗ này trụ gần một tháng, cũng không thể biểu hiện ra quen thuộc.

Được nữ nhi khen ngợi, Phó Phẩm Ngôn khẽ mỉm cười, vừa đi đón con trai út vừa nói: “Được rồi, đi bên trong nghỉ ngơi một chút, một lát ta dẫn các ngươi tới chung quanh tham quan.”

Phó Dung nhìn Phó Thần chớp chớp mắt, trước theo tại bên người Phó Uyển đi bên trong, Phó Tuyên đi ở bên còn lại Phó Uyển.

Phó Thần cũng thức thời đi một mình, thuận tiện nhìn bọn hạ nhân thu dọn đồ đạc.

Vợ chồng Phó Phẩm Ngôn cùng nhau đi chính phòng, vào nhà sau, Phó Phẩm Ngôn đặt con trai út tới lò sưởi đầu giường, nhân lúc Kiều thị tới nhìn nhi tử thì một phen đem người đè ở trên giường, ngả ngớn mà hôn một cái: “Lần này không chê ta không có thời gian bồi ngươi đi?”

Kiều thị bĩu bĩu môi, quay đầu sẳng giọng: “Ngươi đâu phải là bồi ta a, nếu không phải là Nùng Nùng ham chơi, ngươi sẽ nghĩ đến dẫn ta đến thôn trang?”

Mẹ đẻ Kiều thị là người Tô Châu, giọng nói lại kiều lại nhuyễn, Kiều thị cũng hoàn toàn kế thừa ưu điểm của mẫu thân, mỹ mạo xinh đẹp hơn tiên, chỉ mỗi điểm này liền dễ dàng khiến Phó Phẩm Ngôn xem nhẹ thân phận cháu gái nhà mẹ đẻ mẹ cả hắn của nàng, tân hôn động phòng thì cực kỳ ôn nhu. Kiều thị cũng là người thông minh, nói hai ba câu khiến trượng phu biết tình cảnh ở nhà mẹ đẻ của nàng, cũng dùng hành động chứng minh nàng xuất giá tòng phu, như thế hai người ghé vào một chỗ tựa như mật lí điều dầu, ân ái triền miên.

Kiều thị vừa sinh xong đứa nhỏ không lâu, nhưng địa phương nên gầy đã gầy xuống, nên đẫy đà vẫn còn đẫy đà, đùa đùa tiểu tính tình làm nũng, Phó Phẩm Ngôn thật là xương cốt đều nhuyễn, không để ý thê tử ngăn trở trước hưởng thụ một hồi. Sự xong hắn sảng khoái tinh thần, Kiều thị lại là mềm nhũn đôi chân, quần lót ướt đẫm, mị nhãn như tơ căn bản không có cách nào gặp người.

“Vừa vặn, ngươi lưu lại ở trong phòng dỗ Quan nhi, ta dẫn bọn họ đi ra ngoài dạo, dù sao ngươi cũng không thích đi lại có phải hay không?” Ôm thê tử còn thở dốc, Phó Phẩm Ngôn cúi đầu cắn lỗ tai nàng.

“Ai nói ta không thích đi?” Kiều thị hung hăng nhéo bên hông trượng phu một cái, đầy mặt đỏ ửng, mắt như thu ba: “Ngươi cứ khi dễ ta, lần sau còn như vậy, ta không cùng ngươi ra cửa!”

Phó Phẩm Ngôn trầm thấp cười, lại dỗ một lát, dỗ được thê tử tiêu tan hỏa, mới đổi thân y bào ra ngoài.

Ba tỷ muội Phó Dung vừa vặn đi ra, không nhìn thấy mẫu thân, Phó Uyển tò mò hỏi một câu.

Phó Phẩm Ngôn nghiêm túc nói: “Quan nhi muốn đi ngủ, nương ngươi lưu lại ở trong phòng dỗ hắn, không đi.”

Phó Uyển, Phó Tuyên rất tin tưởng không nghi ngờ.

Phó Dung lặng lẽ quan sát phụ thân vài lần, quay người cười trộm. Phụ thân cùng nương cảm tình thật đúng là rất tốt, rảnh rỗi một lát như vậy cũng muốn làm ồn ào, có thể thấy được nam nhân mặc kệ ngoài sáng thoạt nhìn đứng đắn thế nào, ngấm ngầm đều yêu phong lưu, trong mộng trước khi xuất giá mẫu thân giáo dục đều là lời kinh nghiệm a.

Phó Thần lại đây sau, phụ tử năm người mênh mông cuồn cuộn đi đạp thanh.

Trong rừng đường nhỏ cũng không bằng phẳng, Phó Dung vẫn cân nhắc như thế nào khiến cha mẹ đáp ứng nàng lưu lại, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là phải giả bệnh, liền cố ý đi chỗ gập ghềnh, tính toán giả trang trẹo chân, lấy cớ hành động bất tiện ngụ ở điền trang tĩnh dưỡng. Đáng tiếc nàng đã quên tính tình phụ thân huynh trưởng nhà mình, hai người một cái ở trước một cái ở sau, Phó Dung mới lệch một chút, cánh tay Phó Thần liền duỗi tới, hận không thể rèn sắt thành thép mà giáo huấn nàng: “Ở giữa ngươi không đi, nhất định muốn đi cạnh góc, cẩn thận ngã cho ngươi mặt mày hốc hác!”

Ca ca quá để tâm, kế hoạch giả bị thương chỉ phải từ bỏ.

Ngày dần dần nóng, mấy người bắt đầu đi trở về.

Tới bên ngoài trang viên, chợt thấy một nam tử áo bào tro từ đường nhỏ bên trái rừng đi ra, một tay chống đỡ nhánh cây, một tay giơ lên cao lau mồ hôi. Hai bên vừa thấy mặt, người nọ ngạc nhiên một chút, phụ tử Phó Phẩm Ngôn thì bất động thanh sắc ngăn trở ba người tỷ muội, yên lặng quan sát đối phương.

Nam tử áo bào tro ngó nhìn thôn trang trước mặt, thấy chung quanh chỉ có một gia đình, như có chút đăm chiêu, nghiêng người hỏi Phó Phẩm Ngôn: “Nhìn ngài toàn thân quý khí, chẳng lẽ là chủ điền trang?”

Phó Phẩm Ngôn mỉm cười gật đầu, ôn hòa nho nhã, “Các hạ là?”