Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 7: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 7




Chiều tà rực rỡ nhu hòa, gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái mê người, Phó Dung liền phân phó Lan Hương đem cơm chiều đặt dưới cây hòe ở trong viện, một người ngồi một mình.

Vốn đêm nay ca ca đáp ứng bồi nàng dùng cơm, nhưng phía trước tới khách, ca ca luôn phải tận lực làm tốt chủ nhà.

Cơm canh như cũ thanh đạm, một bát cháo ý dĩ nhân, một mâm canh măng cá trích, là những món Phó Dung quen ăn sau khi bệnh, có chút ngán rồi, bất quá nhìn hai dê con nằm cách đó không xa, Phó Dung khó được khẩu vị không sai, dùng nhiều một chút so với ngày thường.

Nơi chân tường phía Tây có một loại dây leo, bò đầy tường, cành lá xanh biếc xen lẫn mấy đóa hoa phấn hồng nhìn thật vui mắt, như thời giờ thiếu nữ cực tốt.

Có thể có được tuổi dậy thì hai đời, nàng may mắn xiết bao?

“Lan Hương, đi lấy cái kéo đến, ta tuyển mấy cành hoa đặt trong phòng.” Nhân lúc chiều tà chưa rơi, Phó Dung hăng hái bừng bừng hái hoa.

Lan Hương mặt mày rạng rỡ vội đi, còn quan tâm chuyển một băng ghế ra, “Đầu tường hoa nở tốt, cô nương ở phía dưới chỉ đi, ta giúp cô nương cắt.” Đã lâu không gặp cô nương có phần nhàn hạ thoải mái này, nàng đương nhiên muốn dỗ cô nương vui vẻ.

Phó Dung vừa định nói tự nàng cắt là được, liếc mắt thấy nhũ mẫu Tôn ma ma đi ra từ sương phòng, vụng trộm cười cười, kịp thời đổi giọng nói, “Được a, vậy ngươi cẩn thận một chút, té xuống ta không tiếp nổi ngươi.” Mấy ngày này nàng khổ, Tôn ma ma cùng Lan Hương cũng không dễ chịu, ban đêm thay phiên trông giữ ở bên cạnh nàng, lo sợ nàng ngủ không cẩn thận cào vạch nước đậu, hai người đều gầy đi nhiều, Phó Dung không nghĩ lại để nhũ mẫu lo lắng.

Nàng phụ trách chọn, Lan Hương cắt, Tôn ma ma hư đỡ lấy đôi chân Lan Hương, tiếng cười đùa, bất tri bất giác cắt 7-8 cành.

Dời tới gian ngoài, Phó Dung chọn sáu cành đẹp nhất phân tới hai bình hoa, một cái đặt ở khuê phòng của mình, một cái đưa tiểu nha hoàn đem qua bên Phó Thần, còn lại một nhánh cắt thành trâm hoa cắm vào tóc, quay đầu lại hỏi Tôn ma ma: “Như vậy nhìn đẹp không?”

Tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, Tôn ma ma cười điểm điểm cái mũi nàng: “Tốt xem tốt xem, thật tự phụ, trời đã tối rồi còn muốn cài hoa. Chờ, sáng mai ma ma lại tuyển đóa tốt nhất cho ngươi, cô nương mang lên hỏi Nhị thiếu gia đi, bảo đảm Nhị thiếu gia nhìn choáng váng.”

Phó Dung lại nhìn gương ngó ngó, cố ý bỏ qua tóc rối trên trán.

Không qua bao lâu, nước ấm chuẩn bị tốt, Phó Dung bảo Tôn ma ma về phòng nghỉ ngơi, để Lan Hương hầu hạ.

Nàng cũng là 2 ngày này mới có thể tắm rửa, trước đó toàn dựa vào Lan Hương dùng khăn giúp nàng chà lau một lần, bởi vậy có thể lại ngồi vào trong thùng tắm thống thống khoái khoái tắm một cái, là thời điểm Phó Dung thoải mái nhất trong một ngày. Đợi nàng thoát xong quần áo phát hiện vài tiểu vảy trên người chẳng biết từ lúc nào rơi ra, tâm tình càng tốt, hưng phấn mà thúc giục Lan Hương: “Mau giúp ta nhìn xem, trên lưng vảy rơi không?”

Lan Hương vội đem xiêm y treo trên bình phong, trở về ngó nhìn, ăn ngay nói thật: “Còn có hai cái nhỏ”

Tươi cười trên mặt Phó Dung rút lại, cởi quần, bước vào thùng gỗ.

Lan Hương cẩn thận giúp nàng lau người, biết Phó Dung cảm xúc hạ thấp, chuyên lựa lời dễ nghe nói: “Cô nương, Cát tiên sinh cho Ngọc Tuyết lộ thật tốt, người nhìn phía trước mấy chỗ lúc trước kết vảy, mới đầu có chút phấn hồng, hiện tại cùng bên cạnh không sai biệt lắm, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra, tin tưởng không cần bao lâu nữa nhất định có thể khôi phục như lúc đầu.”

Phó Dung nâng lên cánh tay, cánh tay ngọc trắng nõn oánh nhuận, quả thật hài lòng.

Lan Hương nhẹ một hơi.

Đợi tóc Phó Dung khô, Lan Hương hầu hạ Phó Dung nghỉ ngơi, đóng lại cửa sổ tắt đèn, bước nhẹ lui ra ngoài, nghỉ trên giường ở gian ngoài.

Trên người Phó Dung chỉ còn linh tinh vài cái vảy nốt đậu, liền không lại để Lan Hương gác đêm.

Trong thôn ban đêm dường như càng thêm yên tĩnh, Phó Dung thích ý nằm xuống, trong hương hoa tường vi thanh u tưởng niệm người thân trong thành.

Rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ngủ rồi, liền không phát hiện có ống trúc xuyên thấu qua giấy cửa sổ đâm vào trong, đưa vào một luồng khói nhẹ.

Dưới cửa sổ bước chân nhẹ, có người đi rồi, lại có người tới.

Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, cửa phòng gian ngoài bị người đẩy ra, rất nhanh một bóng đen bình tĩnh vén mành tiến vào, đứng ở trước giường không hề nhúc nhích. Như thế ước chừng thời gian một cốc trà, bóng đen kia mới xốc lên vải đen chụp đèn lồng, lộ ra ánh sáng nhu hòa.

Người hậu viện đều trúng mê hương, hiệu dụng hai canh giờ, không sợ thắp đèn bị phát hiện.

Đem đèn lồng để ở một bên, Từ Tấn tùy ý quan sát khuê phòng.

Phía nam giường lò gần cửa sổ, phía Đông trên bàn trà hoàng lê mộc bày một bình hoa sứ trắng, bên trong 3 đóa tường vi phấn hồng sắc, kiều diễm quyến rũ.

Thấy hoa, liền nghĩ tới người.

Thu tầm mắt lại, Từ Tấn ngồi vào đầu giường, chăm chú nhìn tiểu cô nương bên người ngủ say.

Hai đời cộng lại, đây là cô nương duy nhất hắn có thể tiếp cận.

Kiếp trước, hắn không nghĩ lại hồi ức, hắn chỉ biết, hắn đã định nàng rồi, hiện nay cũng chỉ có thể muốn nàng, vậy đời này, hắn liền muốn bảo đảm chắc chắn nàng từ đầu đến cuối đều là của hắn, sẽ không lại có chồng trước hòa ly, cũng sẽ không lại có nhìn trúng An vương, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện đến bên cạnh hắn, làm nữ nhân của hắn.

Luận dung mạo, hắn không thua Từ Yến, An vương, luận thân phận càng là hơn bọn họ, chỉ cần hắn chiếm tiên cơ...

Kiếp trước mang nàng về phủ, hắn mệnh người thu thập hết thảy về nàng, ngoại trừ những chuyện quá nhiều năm trước thật sự tra không được, hoặc là một ít việc vặt hàng ngày, đại sự phát sinh bên cạnh nàng hắn gần như đều biết, cũng hiểu được nàng là người thông minh ái mộ hư vinh, đời trước vây tại Ký Châu, Từ Yến là chọn lựa tốt nhất nàng thấy qua, mới một lòng gả đi qua. Lần này hắn chủ động đi tới bên cạnh nàng, thông minh như nàng, không có đạo lý không chọn hắn đi?

Nhưng đây chỉ là nhìn thân phận mà lựa chọn, hắn còn muốn tâm nàng, muốn trái tim nàng chưa từng cho bất kỳ nam nhân nào. Hắn muốn nàng thích hắn, trong mắt chỉ có hắn, toàn tâm toàn ý đối với hắn. Chỉ có như vậy, mới không uổng phí hắn lãng phí tinh lực ở trên người nàng, không uổng phí hắn giúp nàng bảo vệ đệ đệ tỷ tỷ, không uổng phí hắn đã để dành trước vị trí vương phi cho nàng.
Phó Phẩm Ngôn có tài học, thấu hiểu đạo quan trường, Phó Thần công phu siêu quần, cũng là nhân tài, bằng hai người này, kiếp này nàng thanh bạch, có tư cách làm vương phi.

Chỉ tiếc nàng mới tuổi mụ mười ba, hắn còn phải lại chờ 2 năm.

Nghĩ tới năm ngoái nhìn thấy tiểu cô nương ngước cổ dưới gốc cây táo hái táo, Từ Tấn cười cười. Nói thật, hiện tại nàng, ngây thơ rất nhiều, vẫn là thật đáng yêu, tựa như trên đường ở trong xe ngựa, thế nhưng còn chơi với hai dê con, quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ, còn con nít quá.

Ánh mắt đảo qua từ cô nương bên gối hoa tường vi, lại chuyển tới cái trán nàng, Từ Tấn kìm lòng không được vươn tay ra sờ vảy nốt đậu kia, thất thần.

Kiếp trước hắn chán ghét thân thể nàng hòa ly, không muốn để ý nàng, đi chỗ nàng trước nay không nói chuyện với nhau. Có lần đang làm việc thì quên tắt đèn, nàng nhăn nhăn nhó nhó dùng tay cản trở cái trán, hắn nhìn ngó nhiều một chút, nàng cả người liền chặt, thêm không ít thú vị, chờ hắn đẩy ra tay nàng đè lại, nàng gấp quả thực muốn khóc, lắc đầu cầu hắn đừng nhìn, phía dưới càng là buộc hắn phát cuồng.

Sự xong hắn nói với nàng câu nói đầu tiên, hỏi nàng hố nhỏ là như thế nào tới.

Nàng mệt cực kỳ, nghe được hắn hỏi bĩu bĩu môi, sau đó sợ bị hắn nhìn thấy, nghiêng người qua, nói với hắn là chính nàng làm, trong giọng nói tất cả đều là hối hận.

Nếu như nói lúc trước bảo nàng tháo Hoa Điền chỉ là bởi vì chán ghét nàng đi ngủ còn muốn ăn mặc mời sủng, sau này chính là vì nhìn nàng ủy khuất rõ ràng thực không nguyện ý lại khiếp sợ uy nghiêm không thể không nghe lời, nàng còn cho là mình giả bộ rất tốt, không biết khóe miệng nàng là lấy lòng thuận theo cười, đầu lông mày nhưng là vẫn nhíu lại, viết đầy không chào đón.

Hồi ức nhiều nhất về nàng là ở bên trong màn giường, thân thể khó tránh khỏi biến hóa, Từ Tấn đưa tay đi cởi y phục tiểu cô nương, cởi tới một nửa lại lắc lắc đầu, một lần nữa buộc lại.

Không được, nàng còn quá nhỏ, chẳng sợ chỉ là sờ sờ, hắn cũng không được tự nhiên.

Lại nói tiếp thân thể còn chưa phát triển, cũng không có gì tốt sờ.

Không có việc để làm, Từ Tấn lại nhìn về phía cái trán tiểu cô nương.

Kỳ quái, lần này nàng sao không cạy bỏ vảy nốt đậu?

Là bởi vì Cát Xuyên dị số xuất hiện vô tình tăng cường nàng quyết tâm không cạy?

Lại không cạy, hai ngày nữa liền tự rơi ra.

Nhìn xem lông mi tiểu cô nương tinh tế dày đặc, Từ Tấn cúi người, một tay khuỷu tay chống giường, một tay đặt tới trên mặt tiểu cô nương, tìm cái góc độ thích hợp, dùng ngón trỏ cũng không dài móng tay cạy vảy nốt đậu.

Vảy nốt đậu đã có chút buông lỏng, hắn hơi dùng sức, liền đem toàn bộ vảy nốt đậu rơi ra.

Từ Tấn ngưng mắt xem, phát hiện cái hố này nhỏ hơn một vòng so trong ký ức, kiếp trước viên lớn như đậu đỏ vậy, lần này nhiều nhất là cái hạt gạo tròn.

Không ngại, có cái hố là tốt, ở trong mắt nàng, hố to hố nhỏ có lẽ không có khác biệt, đều là mặt rỗ tổn hại sắc đẹp nàng.

Mặt rỗ...

Đem vảy nốt đậu đặt tới tay nàng, như vậy sáng mai nàng rời giường vừa nhìn thấy vảy nốt đậu, khẳng định sẽ cho là nàng trong lúc ngủ mơ tự cạy bỏ. Cất kỹ, Từ Tấn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trong trắng lộ hồng của tiểu cô nương đang ngủ, nhẵn mịn, trượt như nõn nà hệt trong ký ức.

Nhìn khuôn mặt tuyệt sắc này vừa giận vừa vui, Từ Tấn càng thêm cảm thấy nàng hỏng đầu rồi.

Có khuôn mặt như vậy, ai sẽ chú ý tới cái trán nàng có hố nhỏ? Bạch Ngọc hơi tì vết, lại có khuyết điểm đó cũng là ngọc, lại cứ nàng yêu để tâm vào chuyện vụn vặt, cho rằng ai cũng nhìn chằm chằm vào hố nhỏ cái trán nàng. Kỳ thật lúc hai người hoan hảo thì phần lớn thời gian hắn nhìn đều là khuôn mặt nàng bởi được hắn thương yêu mà diễm như mẫu đơn, nào có chân chính nhìn qua cái hố nhỏ kia?

Người trong cuộc mê mù.

Ghét bỏ nàng ngốc, liền nhịn không được trừng phạt nhéo nhéo gò má nàng.

Có lẽ là không nắm chắc tốt khí lực, tiểu cô nương đột nhiên bất mãn hừ một tiếng, môi đỏ hơi hơi đô lên.

Tầm mắt Từ Tấn dời đi qua.

Môi nàng, là mùi vị gì?

Kiếp trước trừ bỏ cái hố nhỏ kia, hắn không có hôn qua nàng, không có hôn qua bất kỳ những nơi khác, nói đến cũng lạ, hắn có thể cùng nàng làm chuyện thân mật nhất, chính là không nghĩ hôn nàng. Hắn có thể đút nàng đồ của hắn, lại không muốn ăn nàng, không muốn dùng miệng nhấm nháp chỗ Từ Yến từng nếm qua.

Nhưng giờ đây, nàng sạch sẽ, không có bị người chạm qua.

Tựa như một mảnh tuyết trắng không nhiễm bụi trần, hắn là người đầu tiên phát hiện nàng.

Nếm thử?

Ý niệm mới vừa nhuốm, người đã tiến đến, Từ Tấn nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương khẽ mở ra môi đỏ, thử liếm một chút.

Dường như không có cảm giác gì?

Vậy vì sao kiếp trước Hứa gia tìm đến tranh sách rất nhiều nam nữ đều sẽ ôm hôn miệng?

Là hắn không nắm giữ kỹ xảo?

Từ Tấn nuốt một chút, nhìn xem tiểu cô nương nhắm chặt mắt, quyết định lợi dụng thời cơ sớm luyện tập trước một phen.