Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Ra hoa rồi, ra từ rất lâu rồi.


Trái Đất này hơn 7,7 tỷ người, nơi anh ở hơn 96 triệu người, để mà tìm em trong đống người xô bồ như thế, biết tìm em ở phương trời nào..

--

Hắn quay đầu nhìn sang, chiếc xe chạy ngang qua, loáng thoáng thấy bóng ai rất đỗi quen thuộc, nhưng mà người kia không thể nào ở đây được.

Hắn đang suy nghĩ thì đám bạn bên cạnh hò hét cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

"Sao thế? Thấy tình nhân à? Cao lãnh như ông mà cũng có để ý người một ngày hahaha"

"Nào có, chỉ là thấy xe đó phong cách rất khác thôi."

"Xùyyyyy, tưởng gì, còn tưởng ông cây vạn tuế ra hoa nữa hắc hắc"

Ra hoa rồi, ra từ rất lâu rồi.

--

Hữu duyên tương lí năng tương ngộ.
Có duyên thì ắt sẽ gặp lại thôi.

--

Thư viện.

Hắn vươn tay cao cao lấy quyển sách trên hàng kệ cao nhất, khi lấy xuống thì có rất nhiều bụi bậm, hắn thổi một hơi, bụi bay đi, lộ ra bìa mặt sẵn có.

Ngồi xuống cái bàn gần đó, hắn lật từng trang sách ra. Tuy rằng cuốn sách này không phải lĩnh vực hắn chuyên nghiệp, nhưng nếu chỉ đọc hiểu biết sơ thì vẫn có thể.

"Xin lỗi, tôi có thể mượn cuốn sách cậu đang đọc không?"

Một giọng nói cắt ngang, câu nói 'không được' bị nuốt xuống, hắn giương mắt nhìn cậu ta, kia nháy mắt bên đối diện đều cảnh thấy hắn đang rất vui sướng. Nhưng chớp mắt, đó như là hư ảo.

Hắn mặt vô biểu tình nói "Được." Sau đó đóng sách lại, đẩy sang hướng cậu, "Cậu lấy đi, tôi chỉ đọc thoáng qua thôi."

Người kia cười vui sướng, hai chiếc răng nanh lộ ra, cùng má lúm đồng tiền rất là đáng yêu.

"Cảm ơn anh nhiều~"

--

Hữu duyên vô phận.
Có duyên nhưng lại không có phận.

--

Hôm nay em ấy lại vui vẻ. Không biết là về chuyện gì..

Hắn vu vơ nghĩ, động tác lật sách thì vẫn như thường.
Đối diện hắn là cậu trai hôm trước, người mà hắn cho mượn sách, cách đây cũng khoảng hơn một tháng. Có vài lần gặp rồi, nay lại vô tình gặp nhau, thật đúng là có duyên.

"Nói cho anh nghe, hôm nay em gặp chuyện vui á"

"Chuyện gì?" Hắn rất tò mò, rốt cuộc như thế nào mới khiến em ấy vui vẻ?

Cậu chàng đóng sách lại, chống hai tay lên sách, sau đó nâng nâng gương mặt, nhìn như kẹo dẻo, mềm mịn trắng nõn.

Cậu ta có chút lo sợ "Anh ..."

Hắn sao? Hắn như thế nào?

"Có kì thị LGBT không?"

Quyển sách trên tay hắn rơi xuống khuỷu tay. Mặt hắn thì vô cảm nhưng bên trong nội tâm đang hãi hùng thực sự.
Em ấy biết cái gì rồi?? Không không, nếu thế em ấy có lẽ hỏi một câu khác.
Hắn chải vuốt lại cảm thấy không còn như trước hoảng loạn liền cầm lấy quyển sách lên.
Ngước mắt, vẻ mặt trắng bệch. Hắn sửng sốt.

Chỉ thấy cậu ta cố miễn cưỡng cười rồi gian nan nói "Không có gì, em hỏi chơi cho vui thôi."
Nói xong cậu ấy miễn cưỡng cúi chào, rồi nhấc chân bước đi, ngay từ đâu là bước, sau đó chạy chậm, lúc hắn đứng lên chạy theo thì chỉ thấy bóng dáng nhạt nhoà vào trong xe Taxi.

Lúc này hắn thật sự hoảng loạn.

#Mới gặp lại liền khiến người ta chạy mất làm sao bây giờ!!#

--

Anh không dám cùng em thổ lộ, anh lo sợ em sẽ dùng ánh mắt mà anh không thích nhìn anh.
Nhưng anh không thổ lộ, thì đã nói lên anh nhường cơ hội cho người khác mất rồi.
Đến khi ấy, anh lại thấy hối hận.
Thực sự hối hận đến làm người điên cuồng.
--

"D--" Cái tên ấy chỉ vừa ra một chữ liền ngừng lại nơi cuống họng. Hắn trố mắt nhìn đằng xa. Đằng xa, nơi có em ấy cùng một tên đàn ông xa lạ.

Hắn thấy cái gì? Hắn có lẽ nhìn lầm rồi! Có lẽ hắn hiểu nhầm. Sẽ ổn thôi, nếu mọi thứ từ chính miệng em ấy nói ra.

Chờ chút, cái tay kia làm cái gì!
Cúi sát làm cái quái gì!!
Môi để ở đâu đó?!?!!!

Hắn nghĩ hắn nên tới đó.
Xác nhận.
Bởi vì hắn cũng có nguyên tắc...

"Xin chào. Đây là anh trai cậu?" Không nên nói toẹt ra điều hắn vừa thấy, sớ lỡ em ấy phủ nhận thì sao?

Cậu chàng vui sướng nhảy chân sáo, ôm chầm lấy cánh tay của người đàn ông cao to vạm vỡ bên cạnh. Đầu tiên cậu lắc đầu, sau đó ngượng ngùng nói: "Không phải, anh ấy là chồng em. Lần trước em tính nói cho anh rồi, vì anh là bạn em mà. Nhưng mà thấy anh tỏ vẻ kì thị thì em liền sợ hãi nên bỏ chạy. Thật sự xin lỗi anh nhiều nha"

Chỉ khi xuất hiện những trường hợp khiến hắn xấu hổ thì gương mặt diện than kia mới tỏ ra cái thực dụng của nó.

Chỉ thấy hắn mặt vô biểu tình mà gật gật đầu, sau đó nói chúc mừng cùng tỏ vẻ lúc ấy chỉ là kinh ngạc nên làm ra hành động lỗ mãng, sau đó cũng xin lỗi, rồi hắn quay người đi, bóng dáng nói không ra lời tựa như những người chiến sĩ bi tráng.

Ít nhất hai người phía sau thì thật sự cảm thấy hắn đã có chút kì thị lại không bày sắc mặt cho họ xem, người tốt a!

--

Thường thì, vào những lúc âm u nhất, chỉ một tia ánh sáng bé nhỏ cũng đủ làm cho không gian dao động vặn vẹo.

--

Xì xầm xì xầm.

"Mấy ông nói coi, có phải là hôm nay giáo thảo của chúng ta gặp chuyện buồn?"

"Đúng đấy, tui còn thấy hắc khí bay ra từ người ổng nữa. Aida! Đứa nào đánh ông?"

"Tao đó, bớt nói xàm đi!"

"Kệ mẹ tao, tao cứ nói xàm đó, làm gì tao?!"

"Ơ cái đệch, nay cãi lời ông nữa, mày ngon!"

"Nhào vô đi, không nói nhiều!!"

Một cuộc ẩu đả diễn ra ngay tại đây. Không nói bên này rất nhiều người vào can ngăn, lại nói ngắm trăng giải sầu bên kia.

Một thế hệ giáo thảo lại thẫn thờ ngắm trăng, thật đúng là khiến con người ta thổn thức.

"Này." Một ly Cacao nóng áp gần vào mặt, nhiệt toả ra rất cao, thiếu chút nữa hắn áp mặt vào là chỉ có đường mà hủy dung!

Hắn trừng trừng, kết hợp với vẻ mặt diện than kia thì đối với người khác rất có lực sát thương, nhưng với người này thì không.

Người kia chỉ ngồi đó cười tủm tỉm mà không nói gì.

Hắn tức giận tức giận liền quên luôn nỗi buồn kia từ đời nào rồi.

--

Đơn giản mà nói, thường thì chúng ta sẽ lơ đi những thứ xuất sắc bên cạnh, đến khi trải qua thử thách gian nan, mới biết bên người có rất nhiều thứ mà ta không thèm để ý tới.

--

Ngày hắn cùng trúc mã hàng xóm kết hôn.

Buổi lễ ấy diễn ra rất suôn sẻ, có sự góp mặt của rất nhiều người quen, trong đó có cậu chàng năm xưa hắn yêu thầm quá tới chúc phúc cùng chồng cậu ta.

(Mặc dù người yêu có giải thích phân tích ra đó chưa phải là tình yêu, chỉ là một thứ hảo cảm tương đối cao, còn đối hắn ta mới là yêu thật sự. Hắn lúc đó tuy ứng hoà, nhưng thật sự không để trong lòng. Chắc chắn là người yêu tẩy não hắn khiến hắn ta trở thành mối tình đầu. Hắn biết lắm UvU )

--

Nhân sinh khúc chiết, trải qua nhiều chuyện, mới trưởng thành lên.
Cũng như anh đã từng yêu thầm em rất lâu, rồi sau đó anh cùng anh ấy bước vào nấm mồ hôn nhân.

--

____End :)) ____

Nãy trên xe tự dưng nổi ý tưởng, mà viết ra vầy hoi, hết hạn rồi :((
Có dở cũng đừng chê hén,... à mà dù sao tui viết cũng chả thấy ai đọc :v


Đăng bởi: