Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 149: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 149




Cất kỹ thi thể, Hứa gia để bốn thuộc hạ lui ra ngoài, so sánh với Kỷ Thanh Đình tái nhợt thần sắc kinh khủng, trên mặt hắn lạnh lùng dửng dưng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Thanh Đình nói: “Ngươi còn có lời gì muốn nói? Ngươi có thể ngụy biện, nhưng còn có hai người sống trong tay chúng ta, trước khi giao cho quan phủ, vương gia phái ta tới hỏi rõ ràng, vì sao ngươi muốn hành thích vương gia?”

Kỷ Thanh Đình đã tuyệt vọng.

Nhìn rõ ràng dung mạo bốn thi thể thì phát hiện trong đó chỉ có hai người là hắn phái ra, hắn nghi hoặc nhiều hơn sợ hãi, nghe được Hứa gia nói còn có hai người sống, có lẽ chính là hai người còn lại hắn phái đi, hắn liền hiểu được, hắn không có tư cách ngụy biện phủ nhận.

Nhưng hắn không cam tâm!

Ập quỳ xuống, Kỷ Thanh Đình run rẩy chỉ vào hai người trong đó, lắp bắp nói: “Bọn họ, hai người bọn họ không phải là người của ta! Ta chỉ là không quen nhìn Như Ý trai cướp sinh ý của Phượng Lai Nghi, muốn giáo huấn Cố nương tử một chút, chưa từng nghĩ tới mưu hại vương gia, vương gia minh xét, ta chưa từng nghĩ tới mưu hại vương gia!”

Hắn biết rõ vô luận như thế nào mình đều không sống được, nhưng hắn còn có cha mẹ vợ con, mưu sát Cố nương tử là một mình hắn bày tính, cùng lắm một mình đền mạng, mưu sát hoàng tử nhưng là tội lớn liên luỵ cửu tộc, Kỷ Thanh Đình không thể nhận tội, hắn vốn dĩ không làm, hắn càng không thể nhận tội!

“Xin vương gia minh xét, xin vương gia minh xét!” Hắn cuống quít dập đầu, dường như quên đau.

“Chết đến nơi còn không chịu nói thật, không phải người của ngươi, tại sao lại động thủ cùng người của ngươi? Hôm nay là vương gia mạng lớn, bằng không hiện tại ta liền lấy mạng chó ngươi!” Lạnh giọng nói xong, Hứa gia quay người muốn đi.

“Đại nhân dừng bước, đại nhân dừng bước!” Kỷ Thanh Đình lê gối đuổi theo, đưa tay muốn ôm đùi Hứa gia, bị Hứa gia tung một cước đá văng. Kỷ Thanh Đình lăn lộn trên mặt đất một cái, nhìn thấy Hứa gia dừng lại, hắn lại dập đầu lạy: “Đại nhân ngài tin ta đi, cho ta mười cái đầu ta cũng không dám mưu sát vương gia, phái người ám sát Cố nương tử là một mình ta làm, ta cam nguyện chịu phạt, nhưng ta thật sự không có mưu hại vương gia, cầu xin đại nhân cùng vương gia minh xét!”

Hứa gia nhíu mày, rút bội kiếm ra, đưa mũi kiếm tới trước mặt Kỷ Thanh Đình: “Hai người này thật sự không phải là người của ngươi?”

Kỷ Thanh Đình ra sức lắc đầu, nhấc tay thề với trời: “Nếu ta dám tồn lòng bất chính với vương gia, liền để ta đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Hứa gia hừ lạnh, không chút nào để ý hắn thề thốt, ánh mắt lướt qua hai cỗ thi thể kia, một lần nữa trở lại trên mặt Kỷ Thanh Đình, “Một năm một mười nói rõ ngươi khi nào động sát tâm với Cố nương tử, lại là mưu đồ như thế nào, nói rõ toàn bộ, nếu có nửa câu nói sạo, ngày mai chính là ngày chết già trẻ ba phòng Kỷ gia ngươi!”

Sắc mặt Kỷ Thanh Đình xám trắng, tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, nói hết ân oán giữa hắn và Cố nương tử từ đầu tới cuối.

Hứa gia giống như lắng nghe, lúc Kỷ Thanh Đình giải thích xong lại bắt đầu xin tha thì cắt ngang hắn: “Giả thiết hai người kia không phải người của ngươi, vậy làm sao bọn họ biết hôm nay ngươi động thủ? Hay là trước đó ngươi từng đề cập với người nào, bị kẻ thù của vương gia lợi dụng sơ hở? Nói thật, ngươi chỉ là một thương gia nho nhỏ, vương gia cũng cảm thấy ngươi không có lớn mật như vậy, cho nên phái ta lại đây cẩn thận tra, miễn cho ngươi làm quỷ chết oan, kẻ thù của vương gia tiếp tục tiêu dao tại thế.”

Người chịu tội thay?

Kỷ Thanh Đình chậm rãi ngẩng đầu, trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng dáng.

Phan thị, Khánh quốc công phủ, Vĩnh Ninh công chúa, Thành vương, Túc vương...

Có hoài nghi, hôm nay đủ loại phảng phất đều có giải thích.

Kỷ Thanh Đình đột nhiên cười, cười cười ngã trên mặt đất, oán hận đập đất: “Tiện nhân kia, tiện nhân kia dám hại ta như thế! Kỷ Thanh Đình ta chạm qua nhiều nữ nhân như vậy, không ngờ cuối cùng lại ngã trên người một nữ nhân...”

“Nàng là ai?” Hứa gia nghiêm giọng cắt ngang hắn tự giễu.

Kỷ Thanh Đình ngước mắt nhìn hắn, gằn từng chữ: “Khánh quốc công phủ, là Khánh quốc công phủ muốn hại vương gia!”

Phan thị cùng Vĩnh Ninh công chúa thật là mưu đồ giỏi, nếu không phải là trong lòng Túc vương hoài nghi, đêm nay chính là ngày chết của hắn, chỉ sợ trên dưới mấy chục mạng người Kỷ gia đều phải làm quỷ chết oan! Đã đối phương dám lừa hắn làm người chịu tội thay, vậy hắn vì khẩu khí này, vì già trẻ lớn bé Kỷ gia, hắn cũng phải cắn chết bọn họ!

~

Canh hai, Sùng Chính điện.

Gia Hòa đế cuống quào chạy tới, nhìn thấy ái tử hôm nay vừa gặp hiểm nguy, bước chân càng thêm nhanh, không chờ Từ Tấn hành lễ liền vững vàng đỡ người dậy, nhìn cánh tay hắn nói: “Thương thế như thế nào? Không phải nói ngươi cố gắng tĩnh dưỡng, ngươi suốt đêm chạy vào cung làm cái gì? Độc tố khuếch tán làm thế nào đây?”

Vô cùng đau lòng đỡ lấy người vào bên trong.

Từ Tấn vừa đi vừa nói: “Phụ hoàng không cần lo lắng, thái y đã trừ độc sạch sẽ, hiện tại chỉ là ngoại thương, dưỡng vài ngày là tốt. Nhi thần suốt đêm lại đây, là tra được hung thủ, chỉ là, hung thủ cự không nhận tội, cắn định có hung phạm khác. Việc này quan hệ rất lớn, nhi thần không dám tự tiện làm chủ, cũng không tốt mạo muội giao cho Đại Lý tự, đành mời phụ hoàng tự mình thẩm vấn.”

Thần sắc Gia Hòa đế ngưng trọng, phân phó tạp vụ người đợi lui ra, chỉ lưu Vạn Toàn một cái tâm phúc ở bên người.

Từ Tấn thấy hắn đồng ý, phái người mang Kỷ Thanh Đình trên đầu phủ vải đen tới.

Đêm khuya, trong cung đình tĩnh mịch, chỉ có Sùng Chính điện thông hỏa sáng trưng.

“Thảo dân từng câu là thật, Hoàng Thượng không tin có thể phái người đi hỏi thăm. Ngày đó thảo dân hoài nghi Cố nương tử chính là nô tỳ bỏ trốn của nhà ta năm xưa, ngại vương gia không dám cường ép, tự mình đi nhận người thất bại, nhờ Thế Tử phu nhân đi hỏi thăm. Đó là chuyện tháng 4, mùng ba tháng năm Thế Tử phu nhân lại hẹn ta, ta vốn đã hết hy vọng với việc này, Thế Tử phu nhân lại chuyển lời thay Vĩnh Ninh công chúa, nói nàng sẽ chống lưng cho ta, bảo ta ra tay đối phó Cố nương tử.”
“Thảo dân nghĩ mãi mà không rõ vì sao Vĩnh Ninh công chúa muốn chống lưng cho thảo dân, do dự, Thế Tử phu nhân giải thích nói Vĩnh Ninh công chúa cùng Túc vương phi vốn không hợp, lúc này thảo dân mới yên tâm, ai ngờ kết quả hôm nay ra ngoài dự đoán. Hoàng Thượng, thảo dân chủ mưu giết người, thông gian Thế Tử phu nhân, thảo dân tội đáng muôn chết, chết không có gì đáng tiếc, chỉ có tội danh mưu hại vương gia, thảo dân không thể nhận, kính xin Hoàng Thượng minh xét!”

Hắn quỳ rạp dưới đất, khóc rống rơi lệ.

Gia Hòa đế nhìn về phía lão nô Vạn Toàn bên cạnh đã hầu hạ hắn hơn 30 năm, thấy Vạn Toàn buông mi đứng yên như đá, lại nhìn về phía nhi tử cánh tay quấn băng gạc, mở miệng hỏi: “Cảnh Hành thấy thế nào? Ngươi cảm thấy tin hắn được không?”

Từ Tấn khuất chân quỳ xuống, cúi đầu nói: “Việc này liên lụy quá nhiều, nhi thần trở về thành thì sắc trời đã tối, cũng chỉ là trước bắt được người này, chỉ nghe lời hắn một phía, tạm thời không tốt tra rõ trong lời hắn nói thật hay giả, cho nên không dám ngông thêm khẳng định. Bất quá đã liên lụy đến cô tổ mẫu, nhi thần có một chuyện phải báo cáo phụ hoàng.”

Gia Hòa đế gật gật đầu: “Ngươi nói.”

Từ Tấn liền nói một lần Liễu Như Ý cùng Phó Dung kết bạn, ân oán Liễu Như Ý cùng Từ Diệu Thành, cùng với chân tướng Liễu Như Ý chết bất đắc kỳ tử.

Gia Hòa đế nhất thời tin 8 phần.

Giết chết tất cả nữ nhân có quan hệ với trượng phu, quả thật là tác phong xưa nay của Vĩnh Ninh công chúa, nàng dung túng nhi tử nạp thiếp, đối con rể lại hà khắc như đối đãi trượng phu, nếu không phải hắn là Hoàng Thượng, chỉ sợ Vĩnh Ninh công chúa cũng sẽ quản hậu viện hắn. Tính tình Ninh công chúa vĩnh viễn ngông nghênh như vậy, tức phụ lão Tứ ngang nhiên đối nghịch với nàng như thế, nàng muốn mượn đao giết người cũng không lấy làm lạ.

Giết tức phụ lão Tứ xem như là loại trừ cái đinh trong mắt nàng, thuận tiện giết lão Tứ...

Đều là thân cốt nhục, không có đầy đủ chứng cớ, Gia Hòa đế mau chóng đánh gãy ý niệm làm cho đáy lòng hắn phát lạnh.

Nhưng nếu việc này thật là Vĩnh Ninh công chúa làm, Gia Hòa đế trăm triệu không thể lại dung túng bà ta, hiện tại hắn còn khoẻ mạnh, Vĩnh Ninh công chúa còn có chút kiêng kỵ, tương lai hắn mất hoặc bị bệnh nặng, Vĩnh Ninh công chúa có thể xúi giục lão Ngũ hay không...

Trong mắt Gia Hòa đế chợt lóe qua hàn ý, trước tỏ ý bảo Từ Tấn đứng lên, sau đó nói với Kỷ Thanh Đình: “Nói miệng không bằng chứng, những lời ngươi vừa nói, Trẫm đều sẽ nhất nhất kiểm chứng, nhưng Trẫm phải chính tai nghe mới có thể tin tưởng. Kỷ Thanh Đình, ngày mai Trẫm sẽ truyền ra tin tức, hung thủ bỏ trốn mất dạng chưa quy án, sau đó Trẫm lại cho ngươi 1 tháng, ngươi cứ coi như Túc vương bị ám sát không liên quan đến ngươi, mùng ba tháng sau, Trẫm muốn tự mình tới Phượng Lai Nghi nghe ngươi cùng người nọ đối chất, nếu chứng minh ngươi quả thật là bị người oan uổng, Trẫm tha cho một nhà già trẻ của ngươi, bằng không trên dưới Kỷ gia tất cả đều phải tội lăng trì!”

“Hoàng Thượng anh minh, thảo dân tạ Hoàng Thượng bỏ qua cho già trẻ Kỷ gia!” Kỷ Thanh Đình như được đại xá, ô ô khóc lên.

Gia Hòa đế đưa mắt ra hiệu Vạn Toàn: “Đưa hắn đi ra ngoài, không thể kinh động bất luận kẻ nào, nếu để lộ nửa điểm tin tức rút dây động rừng, ngươi cũng như Kỷ gia.”

Vạn Toàn quỳ lạy: “Hoàng Thượng yên tâm, lão nô hiểu rõ.”

Gia Hòa đế gật gật đầu, đợi Vạn Toàn mang theo Kỷ Thanh Đình đi, hắn nhìn Từ Tấn, thở dài: “Cảnh Hành trở về cố gắng nghỉ ngơi dưỡng thương đi, ngươi nhớ kỹ, phụ hoàng sẽ không để ngươi đổ máu oan, sự tình tra rõ, Trẫm tự sẽ cho hai vợ chồng các ngươi một công đạo, trước khi rõ ràng, các ngươi cũng đừng suy đoán lung tung.”

Khuôn mặt Từ Tấn bình tĩnh: “Nhi thần hiểu được, khuya khoắt kinh động phụ hoàng, là nhi thần bất hiếu, phụ hoàng mau trở về an giấc đi.”

Gia Hòa đế khoát khoát tay, tỏ ý bảo hắn lui xuống trước đi.

Từ Tấn lùi lại đi ra ngoài, sải bước bước vào trong bóng đêm.

Xe ngựa Túc vương phủ đậu trước cửa cung, không chậm không vội đi trở về.

Từ Tấn dựa vào thành xe, nhắm mắt trầm tư, hồi ức bố cục hai năm nay.

Phó Dung nhận Liễu Như Ý làm dì thì hắn liền phái người tra chi tiết Liễu Như Ý, Cố nương tử, Liễu Như Ý còn tốt, Cố nương tử thật đúng là khiến hắn bất ngờ, làm cho hắn đánh bậy đánh bạ phát hiện Kỷ Thanh Đình cùng Phan thị tư tình. Việc này chỉ cần truyền ra ngoài, liền sẽ trở thành chỗ bẩn cả đời lão Ngũ cũng không lau được.

Nhưng mà, truyền ra tư tình, chỉ Phan thị chết, đám người Vĩnh Ninh công chúa chỉ tổn thất mặt mũi, như thường có thể sống rất tốt.

Cho nên Từ Tấn tạm thời không động thủ, hắn nghĩ đợi cơ hội thích hợp.

Hắn không ngờ tới Liễu Như Ý chết, nhưng hắn rất nhanh liền ý thức được có thể lợi dụng việc này.

Bởi vì hắn đã sớm biết, Phó Dung nhất định là thê tử của hắn.

Trong một tháng này, phụ hoàng nhất định sẽ bí mật tra, hắn sẽ phát hiện chuyện Liễu Như Ý là sự thật, sẽ phát hiện Cố nương tử là bị người cố ý sắp xếp ra ngoài vào đúng ngày bọn họ vợ chồng đi Vĩnh Thái tự, nhưng phụ hoàng sẽ không biết một ngày trước đó Kỷ Thanh Đình viết thơ cho Cố nương tử, bởi vì Kỷ Thanh Đình là người thức thời, vì người nhà của hắn, hắn phải thức thời, thức thời tới tháng sau cố ý dẫn Phan thị nói rằng Vĩnh Ninh công chúa muốn hại Phó Dung cho phụ hoàng nghe.

Vĩnh Ninh công chúa, Khánh quốc công phủ nhất định sẽ đổ, vừa giúp Phó Dung trả thù, lại phế được một cánh tay của Thành vương.

Từ Tấn rất hài lòng kế hoạch của mình, chỉ có một điều...

Hắn không muốn cho Phó Dung biết chân tướng, hắn cho phép nàng mở lại Như Ý trai quả thật có ý đồ khác, nhưng cũng là thật sự thích nàng mới giúp nàng.

Hắn sợ nàng biết rồi nghĩ nhiều, phủ nhận tâm hắn.