Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 150: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 150




Từ Tấn vào cung, Phó Dung ở trong phòng đứng ngồi không yên.

Nàng bắt buộc mình hồi tưởng tình hình buổi chiều cha mẹ huynh trưởng nghe tin chạy đến, hồi tưởng bọn họ quan tâm trấn an, nhưng là không có tác dụng, chỉ cần nàng dừng lại, trước mắt liền sẽ hiện lên cảnh tượng các thái y giúp Từ Tấn khoét thịt trừ độc. Từ Tấn có Giải Độc hoàn, nhưng thứ kia quá trân quý, không thể dùng ngay trước mặt các thái y, cho nên Từ Tấn không có lấy ra, thà rằng chịu đựng thống khổ.

Phó Dung căn bản không dám nhìn, mùi máu tươi nồng nặc trong phòng suýt nữa khiến nàng hôn mê.

Nàng không nghe Từ Tấn phát ra nửa tiếng rên đau, tựa như lúc trên đường núi, Từ Tấn ôm nàng xuống xe ngựa thì hắn vẫn ôm ổn như vậy, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị không hoảng loạn, phảng phất trên cánh tay không có cắm một mũi tên độc.

Vạn hạnh hai người đều không xảy ra chuyện, nhưng rốt cuộc là ai, muốn giết bọn họ?

Hẳn là Từ Tấn tra được manh mối, cho nên nửa đêm tiến cung, đi gấp như vậy, còn không kịp nói với nàng.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Phó Dung nhìn về phía cửa, hơi giật mình sau vội vàng đi ra ngoài đón.

Từ Tấn nhấc chân bước vào gian nhà chính, liền thấy Phó Dung vội vã đẩy màn cửa ra, hai mắt nhìn nhau, nàng sững ở tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn chằm chằm vào cánh tay trái hắn, môi son nhấp nhẹ thần sắc lo lắng, nháy mắt, liền có nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Bọn nha hoàn thức thời lui đi ra ngoài.

Từ Tấn chậm rãi đi qua, cúi đầu gạt lệ trên mặt tiểu cô nương.

“Vương gia...”

Phó Dung cũng đi tới cạnh hắn, sợ đụng tới cánh tay trái hắn, nàng chuyển tới sau lưng hắn ôm lấy eo hắn, mặt dán ở trên lưng hắn khóc: “Vương gia, ta sợ...”

Sợ hắn xảy ra chuyện, nàng không có chỗ cậy vào.

Sợ hắn xảy ra chuyện, cũng không còn nam nhân nào sẽ tốt với nàng như vậy.

Phó Dung là người rất lười, lười ngồi xe ngựa xóc nảy, lười rời giường sớm, lười quản lý nội trợ, cũng lười vắt óc suy nghĩ, trừ phi bức bất đắc dĩ, như nàng nỗ lực ngăn trở tỷ tỷ lại gả cho Tề Sách vô sỉ, nỗ lực tránh né Từ Tấn. Toàn tâm toàn ý muốn gả cho An vương, cũng là vì nhân lúc hắn chưa đăng cơ chiếm tiện nghi, làm một lần cho dứt điểm.

Chuyện cũ không nhắc, hiện tại Từ Tấn tốt với nàng như vậy, ngày tháng ở Túc vương phủ thanh nhàn giống giấc mộng, Phó Dung thật sự không hi vọng sự tình có biến, không nghĩ Từ Tấn chết nàng lại hao tâm tổn trí suy nghĩ làm như thế nào để mình sống tiếp thật tốt...

Lúc trước Từ Tấn đáp ứng như vậy, lời hứa dễ nghe như vậy, Phó Dung tin, có lẽ nàng cũng không thật tin, có lẽ nàng chỉ là không muốn sống mệt mỏi như vậy, chỉ là muốn sinh đứa trẻ, cho nên nàng lừa mình dối người tin Từ Tấn sẽ chiếu cố tốt bản thân cũng sẽ bảo vệ tốt nàng. Nhưng hôm nay, nàng cùng hắn gặp một trận đánh lén.

Ám sát thế này đến cùng còn sẽ có bao nhiêu lần nữa? Từ Tấn thật sự có thể tránh hết sao?

Nếu như có người muốn hại nàng, luôn có lúc Từ Tấn không ở bên cạnh nàng, khi đó nàng còn có thể may mắn sống sót sao?

Nguyên lai cũng không có đơn giản như vậy, nguy hiểm chỉ là ẩn giấu ở chỗ tối thôi.

Phó Dung ôm chặt lấy nam nhân phía trước, ôm lấy chỗ dựa của nàng, lo sợ không thôi.

Nước mắt của nàng nhiều như vậy, xuyên thấu qua áo mỏng mùa hè truyền đến trên sống lưng hắn, lành lạnh khuếch tán từng chút.

Từ Tấn có chút tự trách.

Ám sát này là hắn sắp xếp, người bắn tên chân chính đều là thuộc hạ của hắn, hắn đương nhiên biết hắn cùng Phó Dung đều sẽ bình an vô sự. Nhưng Phó Dung không biết, cho nên nàng sợ đến run bần bật, sợ đến ôm chặt hắn không buông, sợ đến khóc thành như vậy. Nhưng Từ Tấn không thể nói cho nàng biết, không nói cho nàng, nàng mới có thể tin tưởng hết thảy đều là sự thật, tương lai ở trước mặt người ngoài mới sẽ không lộ ra sơ hở. Từ Tấn biết Phó Dung rất biết nói dối rất biết giả vờ, chỉ là việc này quan hệ rất lớn, vô ý một cái liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ, bị phụ hoàng không vui nghi kị, Từ Tấn không thể lấy tương lai hai người ra mạo hiểm.

Hắn đẩy tay nàng ra, chậm rãi xoay người, đè đầu nàng vào ngực phải hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng trấn an: “Nùng Nùng không cần sợ, nàng nhìn bây giờ không phải là chúng ta yên lành? Nàng nghe ta nói, lần này chỉ là ngoại lệ, là Phượng Lai Nghi bởi vì bị Như Ý trai cướp sinh ý mới ra tay, sau đó có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nghĩ lừa dối...”

Phó Dung khiếp sợ ngẩng đầu, mắt đẫm lệ mơ hồ hỏi hắn: “Phượng Lai Nghi?”

Từ Tấn dùng tay phải giúp nàng lau lệ, ôm lấy bả vai nàng đi vào trong phòng: “Chúng ta đi trong phòng nói.”

Hắn muốn nói đại sự, Phó Dung mau chóng lau khô nước mắt, quan tâm vén rèm cửa lên, thật cẩn thận đỡ lấy hắn.

Từ Tấn bị nàng chọc cười, “Chỉ là cánh tay chịu chút vết thương nhỏ, cần gì phải đối đãi như thế?”

Hiện tại Phó Dung không tâm tình đấu võ mồm với hắn, như cũ cố chấp đỡ lấy hắn, đè người lên trên giường, Phó Dung bước nhanh đi bên ngoài, phân phó Lan Hương bưng nước rửa chân lại đây. Nàng trông giữ gian ngoài, Lan Hương bưng nước lại đây, nàng tự mình nhận lấy, phân phó Hứa Linh dẫn Mai Hương, Lan Hương trông giữ ở trước cửa, nàng bưng nước vào phòng, đặt tới dưới chân Từ Tấn.

“Trên người Vương gia có thương, lại suốt đêm bôn ba, trước ngâm chân giải lao đi, ta hầu hạ vương gia, chuyện kia chút nói với ta, nói xong chúng ta liền nghỉ ngơi.”
Từ Tấn cứng ngắc hồi lâu, mắt thấy Phó Dung nâng chân hắn lên thật sự muốn giúp hắn cởi giày, vội vàng không chịu cho nàng làm, đỡ lấy bả vai nàng tỏ ý bảo nàng đứng lên: “Nùng Nùng không cần như vậy, ta một tay cũng có thể rửa.”

Trước khi thành thân những việc thế này giao cho nội thị làm, ra vương phủ, Từ Tấn đều là tự mình rửa. Hiện tại thành thân với Phó Dung, Từ Tấn không nghĩ rửa mặt ở tiền viện, lại không nghĩ để nội thị tới Phù Cừ viện, liền tự mình rửa. Có hai lần hắn cố ý đùa Phó Dung bảo nàng giúp hắn, Phó Dung ghét bỏ hắn thối nói cái gì đều không chịu, đây là hắn chiều ra, nhưng Từ Tấn cũng luyến tiếc thật sai khiến nàng làm cái này.

Lúc này Phó Dung lại thật sự nghĩ hầu hạ người nam nhân này.

Hắn chịu vì nàng ngăn đỡ mũi tên, hiện giờ hắn bị thương không tiện, nàng thân làm thê tử chiếu cố sinh hoạt hắn là chuyện đương nhiên. Từ Tấn bảo hộ nàng sủng nàng 1 ngày, nàng liền nên xem hắn là trượng phu dày công chiếu cố 1 ngày, mà không phải là chỉ hưởng thụ nam nhân tốt với nàng, nàng cái gì đều không làm.

Nữ nhân có thể bằng dung mạo được sủng ái nhất thời, nhưng trong hoàng gia tùy tiện tìm liền có nữ tử xinh đẹp yêu kiều, muốn sủng ái lâu dài, liền phải dụng tâm.

“Vương gia đừng khuyên nữa, ban ngày chàng che chở ta, buổi tối ta chiếu cố chàng, vợ chồng không phải đều là như thế sao?” Phó Dung ngẩng đầu cười nói, giảo hoạt chớp chớp mắt nhìn nam nhân thần sắc phức tạp, “Vương gia nghe lời, ngoan ngoãn nâng chân lên.”

Nàng thật lòng giúp hắn, Từ Tấn không tốt lại cự tuyệt, chỉ là nghĩ tới hôm nay đầu tiên hắn đi dạo Vĩnh Thái tự một vòng lại vào cung rất lâu, mùa hè nóng nực giày khẳng định không dễ ngửi, lại nhìn xem tay nhỏ Phó Dung trắng non mềm bình thường không dính nước, vành tai hơi nóng, giả bộ tùy ý trêu ghẹo nói: “Đây là tự nàng nói, một lát đừng chê ta thối.”

Phó Dung cúi đầu cười, nâng chân hắn lên cởi giày chân trái: “Vương gia tốt với ta như vậy, dù thối ta cũng cảm thấy thơi.”

Nói dễ nghe, cởi giày thì vẫn là sớm nín thở.

Từ Tấn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng dần dần hồng hào lên, nhìn nàng cởi hai chiếc giày xuống nhanh chóng đặt tới xa xa, rốt cuộc nhịn không được cười lên: “Nàng đó nha, nghĩ giả hiền lành lại làm không tròn, yên tâm đi, ta ngửi qua, một chút cũng không thúi.”

Nhân lúc Phó Dung chưa lại đây, tự mình đặt chân vào trong chậu nước, hai chân chà rửa lẫn nhau.

Phó Dung cất kỹ giày, nghe được tiếng vang quay đầu lại, đỏ mặt giải thích: “Ai nói ta giả hiền lành? Chẳng lẽ ta không phải thật sự nghĩ hầu hạ vương gia rửa chân sao?” Vừa nói vừa cuốn ống tay áo lên quay trở lại.

Từ Tấn kéo nàng ngồi xuống bên phải, bất đắc dĩ hôn nàng một cái: “Ta biết Nùng Nùng hiền lành, chỉ là ta luyến tiếc để Nùng Nùng làm loại việc này, nàng thật muốn hầu hạ ta, xoa bóp bả vai cho ta đi.”

Phó Dung bĩu môi nhìn hắn: “Vương gia nhớ kỹ, là chàng không cho, sau này cũng đừng nói ta không nghĩ tận tâm hầu hạ.”

Từ Tấn cười, tay phải ôm eo nàng đè người vào trong ngực, cắn lỗ tai nàng nói: “Nùng Nùng ở trên giường tận tâm hầu hạ ta là đủ rồi...”

Thời điểm này hắn còn có tâm tư nghĩ những kia, Phó Dung trừng phạt nhéo đùi hắn một cái, nhân lúc Từ Tấn giả hô đau mau chóng cởi giày thêu quỳ tới sau lưng Từ Tấn, nhẹ nhàng vuốt ve bả vai cho hắn, lặng yên chốc lát nhỏ giọng hỏi hắn: “Vương gia nói cho ta đi, đến cùng là xảy ra chuyện gì.”

Từ Tấn thu hồi tươi cười, ánh mắt rơi vào bình phong cảnh ao sen đối diện, thấp giọng giải thích với nàng.

Hắn nói với Gia Hòa đế như thế nào, cũng nói với Phó Dung như thế nấy, cuối cùng nói: “Hiện tại hết thảy đều là lời từ một phía Kỷ Thanh Đình, phải đợi phụ hoàng tra rõ mới có thể định án. Nùng Nùng tháng này an tâm chiếu cố ta, đâu cũng đừng đi nữa, cũng đừng nói với người thứ ba chuyện này, hết thảy chúng ta nghe phụ hoàng định đoạt, hiểu không?”

Phó Dung vẫn còn khiếp sợ, quên bóp vai cho Từ Tấn, nghiêng người nhìn hắn: “Nghe ý tứ của vương gia, phụ hoàng định...”

Từ Tấn nhìn nàng lắc lắc đầu, thở dài: “Việc này không đơn giản như vậy, chúng ta chờ xem đi, hiện tại nghĩ như thế nào đều vô dụng.”

Phó Dung cắn cắn môi.

Việc này bày rõ là Vĩnh Ninh công chúa bên kia mưu đồ. Nàng và Từ Tấn đi Vĩnh Thái tự không phải bí mật, bên kia đầu tiên là sai khiến Kỷ Thanh Đình ám hại Cố nương tử, nghe nói bọn họ đi Vĩnh Thái tự liền cố ý lừa Cố nương tử lại đây. Cố nương tử không dễ ra cửa, Kỷ Thanh Đình chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, vì thế Vĩnh Ninh công chúa bên kia tương kế tựu kế phái người đóng giả người của Kỷ Thanh Đình, vừa giết nàng, còn có thể đẩy tất cả tội danh tới trên người Kỷ Thanh Đình.

Phó Dung duy nhất không thể xác định, mục tiêu của Vĩnh Ninh công chúa là nàng, hay là hai vợ chồng bọn họ?

Vĩnh Ninh công chúa có lý do giết nàng, nhưng nếu bà ta ngay cả Từ Tấn cũng muốn giết, đó chính là...

Phó Dung khẩn trương ôm lấy tay phải Từ Tấn, sắc mặt tái nhợt: “Vương gia, chuyện ngày hôm nay, có phải ta liên lụy chàng hay không?”

Dù thế nào, nàng cũng phải Từ Tấn xin lỗi, không xin lỗi, nàng cũng nên nhắc nhở Từ Tấn.

Từ Tấn sao có thể để nàng tự trách nữa, cầm ngược tay nàng nói: “Nữ nhân đối phó nữ nhân có rất nhiều biện pháp, không cần hao tổn tâm cơ như thế, lần này bọn họ dày công bố cục, rõ ràng là vì có ta đi cùng. Nùng Nùng, lời này ta chỉ nói với nàng, trong lòng nàng rõ ràng là được, tuyệt đối đừng truyền ra ngoài, nếu cuối cùng cái nhìn của phụ hoàng không giống chúng ta, Nùng Nùng cũng không cần ủy khuất, liên quan đến triều cục an ổn, phụ hoàng phải suy nghĩ vì đại cục.”

Phó Dung ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy eo hắn: “Chỉ cần vương gia yên lành, cái khác ta đều không để ý.”

Từ Tấn nghiêng đầu, hôn đỉnh đầu nàng: “Ta biết. Nùng Nùng xem, cho dù là bên kia muốn hại ta, cũng không dám quang minh chính đại, cho nên Nùng Nùng đừng sợ, mưu sát vương gia vương phi là tội lớn, chúng ta rời kinh có thể sẽ có nguy hiểm, ở kinh thành dưới chân Thiên Tử, sẽ không lại có Kỷ Thanh Đình thứ hai.”

Phó Dung không nói chuyện, chỉ ôm hắn càng chặt.

Nàng không dám tin, mảnh mai đáng thương làm người ta đau lòng, Từ Tấn cúi đầu hôn gò má nàng, “Nùng Nùng không sợ, ta sẽ vẫn trông giữ nàng.”

Ban đêm yên tĩnh, giọng nói nam nhân ôn nhu kiên định, giống như nói không đủ, thì thào lặp lại bên tai nàng, một lần rồi lại một lần.