Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 153: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 153




Gia Hòa đế muốn định tội danh cho Vĩnh Ninh công chúa, phải có chứng cớ.

Nói thật, dù trong tay có nhân chứng vật chứng, muốn định tội Vĩnh Ninh công chúa cũng không phải là dễ dàng như vậy. (Không phải vì bà ta có thế lực gì, mà vì bà ta bối phận là cô ruột, hoàng đế mới khó xử )

Bởi vì không thể đánh rắn động cỏ, trong một tháng này Gia Hòa đế không có phái người dẫn Đỗ Viễn Chu đi Khánh quốc công phủ chỉ ra và xác nhận nha hoàn giả truyền lệnh Phan thị dụ Cố nương tử đi Vĩnh Thái tự, cũng không có phái người đi bắt đám tay sai Vĩnh Ninh công chúa để bọn họ xác nhận thân phận hai hắc y nhân, nhưng Kỷ Thanh Đình cùng Phan thị đối thoại, đủ để chứng minh bọn họ có gian tình, chứng minh Vĩnh Ninh công chúa sai khiến mưu sát Cố nương tử, lại có Phan thị tự suy đoán thêm một chứng cớ, Gia Hòa đế liền không chút nghi ngờ Vĩnh Ninh công chúa là hung phạm chân chính.

Vĩnh Ninh công chúa quả thật có đủ lý do sát hại Túc vương phi. Gia Hòa đế phái người đi Tín Đô tra, bởi vì Từ Diệu Thành làm việc cẩn thận không có để lại bất cứ chứng cớ gì quan hệ giữa hắn và Liễu Như Ý, hắn dứt khoát trực tiếp phái người giáp mặt chất vấn Từ Diệu Thành, Từ Diệu Thành không có nửa điểm giấu diếm.

Từ Diệu Thành từ người của Gia Hòa đế nói chuyện ám sát, cũng nhận định là Vĩnh Ninh công chúa gây nên, Gia Hòa đế càng không có lý do lại hoài nghi.

Đã trong lòng Gia Hòa đế định tội danh cho Vĩnh Ninh công chúa rồi, nhân chứng vật chứng liền đều dễ giải quyết.

Hắn nói Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ Phan thị là sợ tội tự sát, ai dám không tin?

Hắn nói hai hắc y nhân kia chính là người của Vĩnh Ninh công chúa, ai dám không phục?

Hoàng mệnh vừa ra, ngắn ngủi nửa ngày, Khánh quốc công phủ, Vĩnh Ninh công chúa phủ liền bị xét nhà, toàn bộ mọi người vào tù, căn bản không cho cơ hội bọn họ giải oan ngụy biện. Cùng lúc đó, các ngự sử đã sớm bất mãn Vĩnh Ninh công chúa, Khánh quốc công phủ lại lôi nợ cũ năm xưa ra, ào ào thượng tấu, chính là tường đổ mọi người đẩy, trong đó không thiếu phe phái Thái Tử âm thầm lửa cháy thêm dầu.

Việc này vừa ra, cả thành ồ lên.

Cha mẹ vào tù, Đoan phi nhận được tin tức sau lập tức cầu kiến Gia Hòa đế nghĩ cầu tình cho cha mẹ, bị Gia Hòa đế phái người nhốt ở Vĩnh Thọ cung, cấm túc 3 tháng, xem như là thay thế cha mẹ suy ngẫm lỗi lầm. Đoan phi khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khổ nỗi cổng cung thâm tỏa, nàng không thể ra Vĩnh Thọ cung nửa bước.

Thành vương phủ, nghe nói tin cáo phó của mẫu thân tin dữ nhà mẹ đẻ, Lý Hoa Dung mang thai hơn sáu tháng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Lo lắng nàng động thai khí, Thành vương mệnh lang trung quý phủ kê thuốc dưỡng thai cho nàng, Lý Hoa Dung vừa tỉnh, hắn tự tay đút nàng uống.

“Biểu ca, chàng đi van cầu phụ hoàng đi, nương ta, tổ mẫu bọn họ sẽ không làm những việc thế này, biểu ca...”

Lý Hoa Dung bình thường làm việc còn coi như bình tĩnh, lúc này lại khóc nước mắt giàn giụa, bắt lấy tay Thành vương khổ sở cầu xin.

Vẻ mặt Thành vương xám trắng, cầm ngược tay nàng, vô cùng đau đớn nói: “Không phải ta không muốn giúp, là phụ hoàng đã hạ thánh chỉ giáng tội, không có khả năng lại sửa, hơn nữa chuyện ngoại tổ mẫu và mợ ám sát Túc vương phi nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực... Hoa Dung, nàng cho là ta không muốn cứu họ sao? Đó là người thân của nàng, cũng là người thân của ta, mẫu thân đã bị giam cầm ở Vĩnh Thọ cung không được ra ngoài, ta lại đi cầu tình, chỉ chọc phụ hoàng không vui...”

“Bác bị giam cầm?” Lý Hoa Dung khó có thể tin hỏi.

Thành vương sầm mặt gật đầu, nhìn thê tử trước mặt sắc mặt tái nhợt, trong mắt hắn đột nhiên rơi lệ, ôm người tới trong ngực nói: “Hoa Dung, họ xảy ra chuyện, ta biết trong lòng nàng đau, ta cũng khổ sở, chỉ là nàng có đứa nhỏ, nhất định phải bảo trọng mình biết không? Hiện tại ta không được phụ hoàng thích, lại không gặp được mẫu thân, ta chỉ còn nàng và con, Hoa Dung, coi như vì ta, an thai được không?”

Hắn an ủi che chở cầu xin, Lý Hoa Dung lại ngây dại.

Nàng có thể là thanh mai trúc mã với biểu ca, là bởi vì quan hệ biểu huynh muội hai người, nhưng nàng có thể gả cho biểu ca làm Thành vương phi, tuyệt không chỉ là dựa vào biểu ca thích nàng. Tổ mẫu nàng là Vĩnh Ninh công chúa, tổ phụ nàng là Khánh quốc công, trong nhà ở trên triều đình rất có danh vọng, nàng còn có một người cô là quận vương phi Tín Đô Vương, này đó đều là trợ lực được việc cho biểu ca, biểu ca cưới nàng, hai nhà đám hỏi, quan hệ cao hơn một tầng.

Nhưng giờ đây, mọi thứ nàng từng tự hào đều không còn, nhà mẹ đẻ không còn, biểu ca muốn tranh đoạt vị trí kia, nàng còn có thể giúp hắn cái gì?

Chẳng những không giúp được, nàng còn bôi đen hắn, mẫu tộc thê tộc vào tù, đây sẽ là chỗ bẩn cả đời biểu ca vĩnh viễn không rửa được.

Biểu ca có thể bởi vậy chán ghét nàng hay không? (Đúng rồi đó)

Có thể hay không?

Lý Hoa Dung không dám cam đoan, vô luận nàng như thế nào hồi tưởng quá khứ thanh mai trúc mã, kết hôn sau như keo như sơn, nàng đều không thể thuyết phục mình, không thể tin tưởng vững chắc nói với mình, biểu ca vẫn sẽ thích nàng giống như trước đây.

Tựa vào trong ngực nam nhân, tay Lý Hoa Dung chậm rãi che ở trên bụng.

Đứa bé này, là trông cậy duy nhất của nàng, chỉ cần nàng sinh nhi tử, đó chính là đích trưởng tử Thành vương phủ, là Thế Tử tương lai, biểu ca nghĩ tình đứa bé này, cũng sẽ tiếp tục tốt với nàng. Còn có cô, đó là cô ruột nàng, nàng không phải nữ nhi nhà người ta, nàng cùng bọn họ có quan hệ huyết thống, chỉ cần bụng nàng không chịu thua kém, cuộc sống sau này vẫn là có mong đợi.

Lý Hoa Dung cắn chặt môi, nói với mình đừng khóc, mẫu thân chết thảm, phụ huynh lưu đày, nàng có thể chờ sau này lại tính món nợ này.

Nàng thật lâu không nói gì, Thành vương đỡ bả vai nàng, để nàng nhìn mình.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc này, Lý Hoa Dung vẫn là nhịn không được khóc, “Biểu ca, ta hiện tại chỉ có chàng...”

Thành vương hôn nước mắt nàng, “Ta biết, Hoa Dung không khóc, ta sẽ tốt với nàng hơn.”

Lý Hoa Dung muốn tin, nhưng nàng không dám tin, vừa muốn lại dựa tới lồng ngực hắn, phần bụng đột nhiên truyền đến một cỗ kịch liệt đau.

Sắc mặt Lý Hoa Dung nháy mắt trắng bệch.

Thành vương rống giận thúc người đi mời y.

Một canh giờ sau, Lý Hoa Dung đẻ non một nam anh đã thành hình, sinh ra không lâu liền đứt hơi.

Lang trung nói là vương phi đột nhiên chịu đựng thay đổi phập phồng, động thai khí mới sinh non, mà mất máu quá nhiều, về sau sợ là khó có thể lại chửa. ( Trước đó hay tin thì chỉ ngất, dậy 1 buổi, uống 1 chén “an thai” rồi đẻ non, vậy mà tất cả vẫn bị lừa. Hay thật!)

Lý Hoa Dung cái gì đều không nghe thấy, ngơ ngác nằm ở trên giường, mặt xám như tro.

Thành vương cũng thương tâm muốn chết, bồi nàng ngồi tròn một đêm.

Tin tức truyền đến trong cung, Gia Hòa đế chỉ là thở dài một tiếng. Tức phụ lão Ngũ không có phúc khí, cũng không trách được người khác, đã thân thể hỏng rồi, sang năm tuyển tú thì hắn lại chỉ cho lão Ngũ trắc phi đi. Lão Tứ nơi đó...

Gia Hòa đế nhíu nhíu mày.

Xuất thân tức phụ Lão Tứ quá thấp, nếu như không phải lão Tứ không có hứng thú với nữ tử, lại quỳ xuống đến cầu hắn làm chủ tứ hôn, hắn sẽ không đáp ứng mối hôn sự này. Trước mắt nhìn, phẩm hạnh tức phụ lão Tứ có vấn đề, nhận một thương gia nữ làm dì cũng thôi, nàng biết rõ Vĩnh Ninh công chúa nhìn nàng không vừa mắt còn nhất định muốn ỷ vào lão Tứ sủng ái mở cửa hàng trang sức, cố ý đối nghịch Vĩnh Ninh công chúa, còn liên lụy lão Tứ trúng một mũi tên...

Một cây làm chẳng nên non, Vĩnh Ninh công chúa tâm tư độc ác, lão Tứ tức phụ cũng không an phận.

Sang năm hắn phải chọn cho lão Tứ trắc phi thân phận cao một chút, mĩ mạo không bì nổi nàng, thân phận vượt qua nàng một đoạn lớn, trong vương phủ có người bồi nàng “Giải buồn”, nàng mới sẽ không luôn nhớ thương không chịu thua kém người ngoài. (Nhờ chị “không chịu thua kém”, ông mới có cháu bế đấy. Lão vua này chả tốt lành gì, càng già càng lú lẫn )
~

Từ Tấn đối với tâm tư phụ hoàng nhà mình là một chút cũng không rõ ràng, như trước ở nhà dưỡng thương.

Kết cục Vĩnh Ninh công chúa không sai biệt lắm với hắn đoán trước.

Không có đủ chứng cớ, phụ hoàng nhiều nhất ở trong lòng hoài nghi lão Ngũ vài phần, lại sẽ không thật sự lôi lão Ngũ vào. Từ Tấn cũng không nghĩ thoáng cái liền vặn ngã lão Ngũ, tốt quá hóa dở, lần này hãm hại Vĩnh Ninh công chúa toàn dựa vào Phan thị cùng Kỷ Thanh Đình có gian tình, dựa vào Vĩnh Ninh công chúa lửa cháy thêm dầu sai khiến đối phó Như Ý trai, 3 tội danh chứng thực hai cái, phụ hoàng sẽ theo bản năng mà tin tưởng tội danh thứ ba, cũng chính là Vĩnh Ninh công chúa muốn hại vợ chồng bọn họ, nhưng nếu như hắn lại dẫn họa thủy đến lão Ngũ, phụ hoàng sẽ chân chính tra rõ...

Về phần gian tình Phan thị cùng Kỷ Thanh Đình, phụ hoàng không nguyện truyền ra ngoài, hắn cũng sẽ không truyền, như thế mới có vẻ hắn không có tâm đối phó lão Ngũ.

Chỉ có Lý Hoa Dung sinh non mất con là ngoài ý liệu của hắn.

Đối với cái này hắn vừa không đồng tình cũng không vui sướng trên nỗi đau của người khác, người khác có nhi tử hay không, có quan hệ gì tới hắn?

Từ Tấn chỉ muốn con trai của mình.

“Tam tỷ phu, tại sao huynh không nói chuyện?”

Từ Tấn bỗng nhiên hoàn hồn, liền thấy Quan nhi ngồi xổm ở cái bàn đối diện, mắt to nghi hoặc nhìn hắn.

Từ Tấn bật cười.

Vĩnh Ninh công chúa bị định tội danh, Túc vương phủ cũng khôi phục bình thường giao thiệp lui tới. Biết một nhà nhạc mẫu lo lắng nữ nhi, hắn trước đưa thiếp cho Cảnh Dương Hầu phủ, hôm nay nhạc mẫu dẫn Phó Uyển, Phó Tuyên kể cả Quan nhi đến phủ làm khách. Các nữ nhân nói chuyện ở Phù Cừ viện, hắn ôm Quan nhi tới tiền viện.

“Vừa mới ngươi hỏi ta cái gì?” Hắn cười sờ sờ cái đầu nhỏ Quan nhi.

Quan nhi nhìn về phía cánh tay trái hắn, “Nương ta nói trên cánh tay Tam tỷ phu trúng tên, hiện tại còn đau không?”

“Đã sớm không đau.” Từ Tấn cởi hè sam cho hắn nhìn.

Trên cánh tay trái rắn chắc có cái kết vảy dữ tợn, khuôn mặt Quan nhi không khỏi nhíu lại, dường như hắn cũng đau theo.

Lá gan hắn đủ lớn, Từ Tấn rất hài lòng, cười mặc xiêm y lại, nói: “Đi, ta ôm ngươi đi nhìn kho binh khí của tỷ phu.”

Quan nhi lắc đầu, tự mình nhảy xuống đất, nghiêm trang nói: “Nương nói cánh tay Tam tỷ phu không thể dùng sức, để ta tự mình đi.”

Từ Tấn ha ha cười, cánh tay trái hắn còn phải dưỡng một lúc, nhưng cánh tay phải hắn yên lành, cũng không giải thích, trực tiếp kẹp tiểu nam oa tới dưới nách, trong tiếng kêu hưng phấn của Quan nhi sải bước bước ra cửa phòng.

Phù Cừ viện.

Mấy mẹ con lo lắng suốt một tháng này, cuối cùng cũng buông lỏng, bầu không khí rốt cuộc thoải mái xuống.

Phó Uyển ôm nữ nhi hơn năm tháng, tiểu nha đầu mày rậm mắt to phấn chấn tinh thần, nhìn thấy Phó Dung cũng không sợ người lạ, a a nha nha muốn bắt khuyên tai Phó Dung. Phó Dung đặc biệt thích ngoại sanh nữ này, hôn hai cái nói với Phó Uyển: “Viện Viện càng ngày càng trắng nõn, chỗ nào cũng giống tỷ tỷ, chân mày theo tỷ phu.”

Chân mày Phó Tuyên bay xéo nhập tấn, anh khí đầy đủ lại không mất thanh tuyển, Viện Viện mày rậm liền khác biệt, có loại uy phong tướng môn hổ nữ.

Phó Uyển cũng phát sầu, nữ nhi xinh xắn điểm làm cho người ta yêu thích, lông mày Viện Viện nhỏ, tính tình nàng cũng càng ngày càng bá đạo, tương lai sẽ không thành tiểu bá vương đi?

Kiều thị ở bên cạnh nhìn Phó Dung yêu thương ngoại sanh nữ, trong lòng âm thầm sốt ruột, buổi trưa dùng cơm xong kéo Phó Dung tới trong phòng nói nhỏ: “Nùng Nùng thế nào, có động tĩnh sao?”

Phó Dung lắc đầu, thấy trong mắt mẫu thân hiện kinh hỉ, vội vàng giải thích: “Nương trước đừng cao hứng, mấy tháng này ta đều không quá chuẩn, tháng trước muộn 5 ngày, lần này mới trễ hai ngày, vẫn là đợi chút lại nhìn, có tin tức ta sẽ thông báo.”

Nàng khẩn cấp muốn đứa nhỏ hơn bất cứ ai, đối với nguyệt sự càng là đặc biệt để ý, phá lệ nhớ rõ. Tháng trước nguyệt sự trễ, Phó Dung muốn gạt Từ Tấn, nhưng buổi tối hắn quá quấn người, Phó Dung lo lắng tổn thương đến đứa nhỏ liền nói cho hắn, Từ Tấn cực kỳ cao hứng, mấy ngày kia quả thực xem nàng là tổ tông hầu hạ, kết quả thất vọng. Lần này Phó Dung như cũ ôm chờ mong, lại không kích động như lần trước vậy.

Biết trong lòng nữ nhi hiểu rõ, Kiều thị cũng đành phải kiên nhẫn chờ.

Tiễn người nhà mẹ đẻ, Phó Dung mệt mỏi trở về phòng, nằm xuống nghỉ trưa.

Hoàng hôn mới tỉnh lại, ngang hông có chút mỏi, trong lòng Phó Dung run lạnh, lặng lẽ sờ sờ, phát hiện nguyệt sự cũng không có đến, nhẹ một hơi, lại phát sầu buổi tối nên cự tuyệt Từ Tấn như thế nào. Nàng không muốn cho Từ Tấn lại thất vọng một lần, cho nên lần này trước khi xác định không có ý định nói cho hắn biết, nhưng lúc Từ Tấn dưỡng thương hai người hẹn 3 ngày nháo một lần, hắn ngóng trông đêm nay như vậy, nếu Phó Dung không cho, Từ Tấn sẽ sinh nghi...

“Nghĩ cái gì vậy?”

Từ Tấn đứng ở trước cửa có một lúc, thấy nàng dựa vào đầu giường thất thần, ý vị thâm trường nói: “Ban ngày ngủ nhiều như vậy, là nghĩ dưỡng đủ tinh thần buổi tối bồi ta?” Trước kia thê tử nghỉ trưa ngủ nửa canh giờ liền đủ, hôm nay trực tiếp ngủ thẳng tới hoàng hôn, ngủ sâu như vậy, hắn không nhẫn tâm đánh thức nàng.

Hắn không đứng đắn, Phó Dung nguýt hắn một cái.

Từ Tấn cười ôm người xuống đất, ôm eo thon nàng nói: “Bên ngoài đã bày xong cơm, trước không nháo nàng, buổi tối lại đến.”

Phó Dung phiền lòng, đuổi hắn đi ra ngoài, gọi Mai Hương, Lan Hương tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Thu thập xong, đi gian ngoài dùng cơm.

Tùy tiện liếc nhìn bàn ăn một cái, nhìn đến một mâm thịt kho tàu, Phó Dung đột nhiên buồn nôn, phát giác muốn mất khống chế, vội đi bên ngoài.

Từ Tấn đã ngồi vào chỗ, thấy nàng dường như không thoải mái, đứng dậy liền muốn theo ra ngoài.

Bên ngoài lại truyền đến tiếng nàng nôn khan.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Từ Tấn là nàng bị bệnh, vội nhanh bước chân đuổi ra ngoài, tay sắp đụng tới rèm châu, bước chân khựng lại.

Tháng trước nguyệt sự Phó Dung trễ, hắn gọi Cát Xuyên đến bắt mạch, Cát Xuyên nắm không ra, nói có khả năng là tháng quá ít, lại hỏi Phó Dung có cảm thấy thân thể không thoải mái hay không, trong đó nhắc đến nôn nghén.

Chẳng lẽ...

Tim Từ Tấn nhấc lên cổ họng.