Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 157: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 157




Cung yến thiết ở buổi tối, Phó Dung cùng Từ Tấn nghỉ trưa xong mới chuẩn bị tiến cung.

Từ Tấn thu thập chỉnh tề trước, ngồi trên ghế nhìn Phó Dung trang điểm ăn mặc.

“Ta có phải mập rất nhiều hay không?” Phó Dung nhìn gương hỏi, luôn cảm thấy mặt mập eo phì, không có dễ nhìn trước kia.

Từ Tấn tỏ ý bảo hai nha hoàn đi ra ngoài, đi tới trước gương từ phía sau ôm lấy nàng, cúi đầu hôn nàng sườn mặt: “Nhìn từ phía sau căn bản nhìn không ra nàng có thai, yểu điệu như trước kia. Đừng có đoán mò, đi thôi, gần đây nương rất nhớ nàng, nàng đi qua sớm một chút bồi nương trò chuyện.”

Phó Dung gật đầu, quay người thì đầu như cũ nghiêng, muốn nhìn xem bóng dáng mình rốt cuộc là cái dạng gì.

Từ Tấn cười quay đầu nàng lại.

Hai vợ chồng lên xe ngựa, ở trước cửa cung gặp hai vợ chồng Khang vương.

Khang vương vẫn mập như vậy, người mập có vẻ tuổi tác lớn, đứng ở bên người Từ Tấn dường như già đi mười mấy tuổi.

Khí sắc Khang vương phi rất tốt, thân mật hàn huyên với Phó Dung: “Quả nhiên mĩ nhân khi nào cũng đẹp, nhìn dáng vẻ Tứ đệ muội này, so với lúc ta mang thai thon thả hơn nhiều. Nghe nói thời gian trước đứa nhỏ này giày vò ngươi thảm rồi, thế nào, gần đây còn nôn sao?”

“Làm phiền Nhị tẩu nhớ thương, đều tốt, tẩu nhìn mặt ta có phải mập rất nhiều hay không?” Phó Dung cười đáp, dời tầm mắt về phía tã lót nhũ mẫu ôm trong ngực, “Ngày mai tiểu cháu gái liền tròn tuổi đi? Ngày trôi qua thật nhanh, ta còn nhớ được cung yến năm ngoái nghe nói Nhị tẩu sắp sinh.”

Nhắc tới nữ nhi, vẻ mặt Khang vương phi ôn nhu, gọi nhũ mẫu tới trước mặt, nhận lấy nữ nhi cho Phó Dung nhìn, “Trân nhi mau nhìn, đây là mĩ nhân tứ thẩm ngươi, Trân nhi gọi một tiếng?”

Trân nhi rất là xinh đẹp, một đôi mắt to ươn ướt tò mò nhìn chằm chằm vào Phó Dung, giòn giòn gọi tiếng “Tứ”.

“Thực khéo, đã biết gọi người.” Phó Dung nhịn không được điểm khuôn mặt nha đầu.

Một người đã làm mẫu thân, một người mang bầu đứa nhỏ, lại là chị em dâu, nói tới chuyện đứa nhỏ không khỏi liền trở nên nhiều hơn.

Khang vương ở bên cạnh nhìn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói với Từ Tấn: “Nữ nhân chính là nói nhiều, nói tới không dứt.”

Từ Tấn cười cười.

Khang vương thấy hắn nhẫn nại tốt, không có ý tứ mở miệng kêu tức phụ, hắn lại không chờ nổi nữa, nhìn vương phi mình nói: “Đi thôi, đừng để mẫu hậu chờ, buổi tối ngắm đèn thì các ngươi lại họp gặp.”

Khang vương phi oán giận trừng mắt nhìn hắn, áy náy cáo từ Phó Dung: “Vậy thì đợi buổi tối lại nói tiếp đi.”

Nói xong đi tới bên người Khang vương, hai vợ chồng sóng vai rời đi.

Phó Dung cũng trở về bên người Từ Tấn, hai người chậm rãi đi Chiêu Ninh cung.

Bởi là Trung Thu, hôm trước Thôi Oản liền về nhà ăn tết, thiếu cháu gái làm bạn, Thục phi càng thêm ngóng trông nhi tử con dâu. Vợ chồng son vừa vào nhà, nàng lập tức gọi Phó Dung đến bên người, dắt tay nàng cẩn thận quan sát: “Sao cũng không thấy mập? Có phải Cảnh Hành không cho con ăn cơm hay không?”

Mẹ chồng ôn nhu thân thiết, Phó Dung cười nhìn Từ Tấn một cái, làm nũng nói: “Có ngài làm chỗ dựa cho ta, vương gia nào dám bỏ đói ta. Nương đừng lo lắng, khẩu vị gần đây của ta càng ngày càng tốt, lần sau gặp sợ ngài không nói ta gầy nữa, chỉ sợ mập đến ngài nhận không ra.”

“Con dâu ta ta lại không nhận ra, trừ phi là ánh mắt ta không dùng được nữa.” Tươi cười khóe miệng Thục phi không đứt, nghĩ nói với con dâu chút lời tâm tình, ngại Từ Tấn ở bên cạnh trông giữ chướng mắt, liền gọi hắn đi trước.

Từ Tấn có chút không yên lòng, thấp giọng dặn dò: “Nương, trong cung người nhiều, tiệc tối ngài dẫn Nùng Nùng tìm một chỗ ngồi xuống ngắm đèn đi, đừng đi chung quanh.” Trung Thu trăng tròn, trong cung khắp nơi đều treo hoa đăng, chúng phi tần bình thường đều là vừa đi vừa ngắm, Từ Tấn lo lắng Phó Dung bị người vô tình cố ý đụng phải.

Thục phi lập tức nói: “Biết biết, không cần ngươi nói ta cũng tính toán như vậy, ngươi cứ việc ở phía trước bồi phụ hoàng ngươi uống rượu, Nùng Nùng có ta chăm sóc, cam đoan ngươi tới đón thì trả nàng từ đầu chí cuối lại cho ngươi, một sợi tóc đều không thiếu.”

Nàng có ý tứ trêu ghẹo, Từ Tấn lại không cảm thấy xấu hổ, ngay trước mặt mẫu thân không tốt nhiều lời, nhìn Phó Dung thật sâu một cái mới đi.

Phó Dung bởi cái nhìn kia của hắn trong lòng ấm áp.

Thục phi nhìn thấy bộ dáng con dâu thỏa mãn, vui mừng nói: “Cảnh Hành này, cả ngày kéo căng mặt, ngay cả hai biểu muội hắn cũng không thấy qua hắn cười. Trước khi các ngươi thành thân, ta còn lo lắng hắn sẽ không thương người, bây giờ nhìn, hắn đối với ngươi nhiều khẩn trương như vậy, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, gặp được người chân chính thích, người liền triệt để biến dạng.”

Phó Dung đỏ mặt, cúi đầu sẳng giọng: “Nương đừng giễu cợt ta...”

Thục phi cười cười, lấy đồ lót mình đã sớm đã chuẩn bị tốt tới cho nàng nhìn.

Nàng sinh hai đứa nhỏ, có kinh nghiệm muốn truyền cho Phó Dung, vừa nói liền quên thời gian, vẫn là cung nữ nhắc nhở mới nhớ tới nên đi Phượng Nghi cung.

Hơi thu thập thêm, Phó Dung đỡ lấy cánh tay Thục phi, mẹ chồng nàng dâu chậm rãi đi yến tiệc.

Trong đại điện Phượng Nghi cung, Hoàng Hậu còn chưa đến, Nhu phi đã đến rồi, đang nhìn Nhị công chúa âu yếm Chương nhi do Phó Ninh sinh. Chương nhi chỉ nhỏ một tháng so Trân nhi của Khang vương phủ, trắng trẻo mập mạp, im lặng làm cho người ta yêu thích.

“Tứ tẩu.” Nhị công chúa mười tuổi vui mừng gọi người.

Phó Dung nhìn nàng gật gật đầu, hầu hạ mẹ chồng ngồi xuống mới hành lễ với Nhu phi, lại chào hỏi ba chị em dâu bên kia.
Thái Tử phi phân phó cung nữ chuyển ghế cho Phó Dung, mẫu hậu còn phải đợi lát nữa mới lại đây, mấy người muốn trò chuyện thêm.

Phó Dung nhìn nàng cảm ơn.

Khang vương phi nhìn nàng ngồi vào chỗ, giống như tiếc hận nói: “Đáng tiếc, Ngũ đệ muội đang chịu hiếu tang, đêm nay không thể lại đây, nếu không chị em dâu chúng ta tụ ở một chỗ tốt cỡ nào.”

Phó Dung không có tiếp lời, hỏi Thái Tử phi: “Sao không thấy Thế Tử?”

Thái Tử dường như rất coi trọng đích tử này, mới trăng rằm liền thỉnh phong Thế Tử, nghe nói ban đầu Hoàng Thượng không mấy nguyện ý, sau này không biết tại sao lại đáp ứng.

Nụ cười Thái Tử phi không đổi, hào phóng trả lời: “Hắn còn nhỏ, ta sợ hắn lạnh, ôm tới cho mẫu hậu nhìn một lát liền để người ôm trở về, tháng giêng lại cho Tứ đệ muội nhìn xem đi.”

Phó Dung biết thân thể Thế Tử không tốt, không có hỏi nhiều, trêu chọc Trân nhi, quay đầu đi nhìn Chương nhi trong ngực Phó Ninh: “Trân nhi đã biết gọi tứ thẩm, Chương nhi cũng gọi một tiếng cho ta nghe xem?”

Chương nhi nhìn xem mẫu thân, lại nhìn về phía Phó Dung, ngoan ngoãn gọi người: “Tứ thẩm.”

Giọng nói bởi vì sợ người lạ nên có chút thấp, nhưng mồm miệng rõ ràng, đọc rõ từng chữ cực chuẩn.

Phó Dung vừa mừng vừa sợ, vừa định khen cháu kiêm ngoại sanh thông minh, liếc mắt thấy sắc mặt Thái Tử phi, Khang vương phi đổi đổi, nàng kịp thời nuốt lời khen ngợi xuống, chỉ cười nắm lấy tay nhỏ Chương nhi quơ quơ, “Chương nhi thật ngoan, hiện tại thân thể tứ thẩm không tiện, sang năm lại ôm ngươi nha.”

Đứa nhỏ này rắn chắc hơn Thế Tử Đông cung, thông minh hơn đích trưởng nữ Khang vương phủ, hiện tại nàng khen hắn, sẽ chỉ làm cho Thái Tử phi, Khang vương phi càng thêm không thích hắn.

Phó Dung lặng lẽ đưa cho Phó Ninh một ánh mắt áy náy.

Phó Ninh cười nhu hòa, hỏi tới bào thai của nàng.

Dần dần các phi tần đều đến đông đủ, Phó Dung trở lại ngồi bên cạnh Thục phi.

Mẹ đẻ Thành vương Đoan phi tháng 6 bị Gia Hòa đế cấm túc 3 tháng, hiện tại thời gian còn chưa hết, đêm nay không thể tham dự. Thiếu một kẻ trong lời nói khắp nơi mang gai, bầu không khí tiệc tối năm nay thoải mái hơn không ít, Hoàng Hậu đặc biệt cao hứng, nói vài câu liền sẽ trêu Chương nhi một chút, hiển nhiên rất thích đứa cháu này. So sánh với Chương nhi, đích tôn nữ Trân nhi được sủng ái dường như kém 3 phần, càng không cần nói Thế Tử Đông cung căn bản không có mặt.

Phó Dung ngầm thở dài.

Trước khi Thái Tử phi sinh con, Hoàng Hậu còn là rất chiếu cố nàng, bây giờ Hoàng Hậu lại không bận tâm tâm tình Thái Tử phi, ngoại trừ Chương nhi là cháu ruột bà, thông minh lanh lợi bà thật lòng thích, cũng là có chút thất vọng với Thái Tử phi đi? Thế Tử thể yếu, kiếp trước vẫn luôn có đồn đãi nói Thế Tử không sống được mấy năm.

Chính thức mở yến, Phó Ninh thân làm trắc phi cùng trắc phi Khang vương phủ tới thiên điện dùng cơm, ánh mắt Phó Dung rơi vào trên người Chương nhi được nhũ mẫu ôm bên cạnh Thái Tử phi, trong lòng mơ hồ có suy đoán.

Nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

“Được rồi, chúng ta cùng đi tới đó ngắm đèn đi, năm nay các nơi thượng cống không ít đèn mới, ta sớm nhìn trúng mấy thứ, vẫn nhớ thương, đêm nay rốt cuộc có thể nhìn đủ rồi.” Yến hội kết thúc, Hoàng Hậu đứng lên, được cung nữ đỡ lấy, làm đầu lĩnh đi ra ngoài điện, bên người đi theo hai con dâu.

Phó Dung đỡ lấy Thục phi theo ở phía sau, bên cạnh là mẹ con Nhu phi.

Nhị công chúa lặng lẽ nói một câu gì với mẫu thân.

Nhu phi không nhịn được phì cười, sờ sờ đầu nữ nhi: “Ngày khác đi, hiện tại Tứ tẩu ngươi thân thể nặng, ta sợ ngươi động tay đông chân đụng đến nàng.” Lập tức giải thích với mẹ chồng nàng dâu Phó Dung tò mò nhìn qua: “Phúc Tuệ hỏi ta có thể tới chỗ Tứ tẩu nàng hay không, nha đầu này, cũng không biết sao nàng lại đặc biệt thích Tứ tẩu như thế, chẳng lẽ cảm thấy ở lâu với Tứ tẩu nàng cũng sẽ biến thành đại mĩ nhân?”

Lời thì thầm lại bị mẫu thân lớn tiếng nói ra, Nhị công chúa thẹn thùng, trốn đến một bên không cho mọi người nhìn.

Phó Dung thật thích cô em chồng này, cười gọi nàng: “Muội muội đừng gấp, một lát chúng ta ngồi cùng một chỗ ngắm đèn.”

Nhị công chúa lập tức vui vẻ đáp một tiếng.

Hành lang khúc chiết, hai bên treo hoa đăng đủ các loại và kiểu dáng, Thục phi theo Hoàng Hậu được một đoạn đường, đột nhiên nói xin lỗi: “Nương nương dẫn chư vị muội muội tiếp tục thưởng đi, ta vừa mới tham hai ly rượu, hiện tại có chút choáng, đi trong đình ngồi một chút, miễn cho một hồi xấu mặt.”

“Biết rõ tửu lượng mình không được còn mê rượu, đã sắp làm tổ mẫu rồi đấy.” Hoàng Hậu cười trêu chọc một câu, lại nói với Phó Dung: “Tức phụ lão Tứ đỡ mẫu phi ngươi đi đi, trời tối, các ngươi chậm chút.”

Phó Dung quỳ gối hành lễ, trước giao lộ cáo từ mọi người, quay người thì nàng nhớ tới cái gì, nhìn qua Nhị công chúa, liền thấy tiểu cô nương cũng đang quay đầu lại nhìn nàng, vẻ mặt tiếc nuối, đáng tiếc tay bị Nhu phi nắm, không thể không đi về phía trước.

“Hiện tại thân thể ngươi nặng, nàng không dám để nữ nhi bồi ngươi cũng bình thường, Nùng Nùng đừng nghĩ nhiều.” Thục phi nhẹ giọng nói.

Phó Dung hiểu được, Nhu phi cẩn thận làm việc, cũng là xuất phát từ yêu thương ái nữ.

Nàng thu tầm mắt lại, cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi trong đình, nương tiếp tục đề điểm ta, ta còn chưa nghe đủ đâu.”

Con dâu hào phóng hiểu đạo lý, Thục phi hài lòng vỗ vỗ tay nàng.

Đêm Trung Thu trăng sáng treo cao, trong cung khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, trước sau lại có cung nữ đốt đèn chiếu đường, quả thực sáng như ban ngày.

Nhưng dù sao cũng không phải là ban ngày, ngọn đèn ánh trăng không chiếu sáng sau bụi hoa, có người hít vào một hơi thật sâu, mắt thấy mẹ chồng nàng dâu Phó Dung sắp tới, hắn bỗng nhiên xông ra ngoài.