Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 170: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 170




Trăn nhi trăng rằm, Phó Uyển còn tới trước Kiều thị.

Viện Viện một tuổi hai tháng đã biết gọi người, nhìn thấy mập oa oa nằm ở trên giường, nàng tò mò ngồi ở một bên quan sát, Phó Dung dạy nàng kêu dì nàng cố ý không nói, dạy nàng kêu đệ đệ, tiểu cô nương kêu đặc biệt sảng khoái, đưa tay nhỏ muốn sờ Trăn nhi, lại sợ người lớn không cho.

Phó Dung nắm tay nàng đi sờ khuôn mặt Trăn nhi nhỏ nhắn.

Mắt thấy sắp chạm tới, Trăn nhi bỗng nhiên nâng cánh tay lên, còn ra sức đạp duỗi chân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, không nguyện ý cho tỷ tỷ sờ. Phó Dung bị nhi tử như vậy chọc cười, kiên trì để ngoại sanh nữ sờ hắn một cái: “Trăn nhi đừng nóng giận, đây là tỷ tỷ.”

Viện Viện chờ mong nhìn đệ đệ.

Trăn nhi nhìn chằm chằm vào mẫu thân, mặt chậm rãi đỏ, tùy thời muốn khóc.

Phó Dung không thể làm gì được, bế nhi tử không nguyện ý cho người chạm vào lên, vừa nhẹ nhàng xóc nảy vừa ôn nhu dỗ hắn. Trăn nhi hài lòng, nhếch miệng nhìn mẫu thân cười. Phó Dung cúi đầu hôn nhẹ nhi tử, nhìn Phó Uyển chớp chớp mắt: “Tỷ tỷ, hồi nhỏ ta khẳng định không quý giá như vậy đi? Vừa nhìn liền giống cha hắn.”

Trong lòng Phó Uyển cũng là nghĩ như vậy.

Ngoại sanh này nhưng không phải là phàm nhân, trong cơ thể chảy dòng máu hoàng gia, tương lai cũng vô cùng có khả năng tiếp nhận vương vị phụ thân.

Hai tỷ muội dỗ đứa nhỏ thanh nhàn một lát, không qua bao lâu nhóm nữ quyến Cảnh Dương Hầu phủ tới, đại phòng có mẹ chồng nàng dâu Lâm thị, Tần Vân Nguyệt cùng Phó Bảo, Nhị phòng Kiều thị, Phó Tuyên, Tam phòng Tam phu nhân cũng mang Phó Mật tới đây, trong phòng nháy mắt náo nhiệt lên.

“Tẩu tử sao không mang đại lang tới?” Phó Dung ôm nhi tử hỏi Tần Vân Nguyệt.

Tần Vân Nguyệt nói: “Hắn quá tinh nghịch, ta ngại hắn một lát không chịu thành thật liền ở lại trong nhà, ngày khác khách ít ta lại ôm hắn lại đây ngồi, dù tinh nghịch cũng chỉ có người trong nhà chúng ta, không cần lo lắng người ngoài nhìn chê cười.”

Phó Dung nhìn về phía Phó Bảo: “Tẩu tử quá khách sáo, tẩu có thể cho A Bảo hỗ trợ trông nom cháu mà, A Bảo đã là đại cô nương, còn không biết dỗ cháu sao?”

“Tam tỷ tỷ chỉ trêu ghẹo ta.” Phó Bảo nhích gần đến bên người Phó Dung, muốn ôm Trăn nhi.

Lâm thị vội vàng khuyên nhủ: “Ngươi vụng về hậu đậu, nhanh thành thành thật thật đợi đi.” Đó nhưng là hoàng tôn, ôm xảy ra chuyện làm thế nào đây?

Phó Bảo mất hứng, cúi đầu hỏi Trăn nhi.

Trăn nhi nhìn nàng một cái, thân mình nho nhỏ chui vào trong ngực mẫu thân.

Phó Bảo giả sinh khí.

Phó Dung xem như là hiểu được tính tình nhi tử nhà mình, cười giải thích: “A Bảo đừng nóng giận, tính tình tiểu tử này lớn, Viện Viện muốn chạm vào hắn hắn đều không thích, chúng ta ai cũng đừng để ý đến hắn.”

Mọi người cùng phụ họa cười.

Dần dần lục tục có khách nhân khác tới.

Tạ thị, Tần nhị phu nhân cùng đi đến, phân biệt dẫn nữ nhi của mình. Tần Vân Ngọc biết được Trăn ca nhi không thích bị người chạm vào, nhất định muốn tự mình thử xem, bị cự tuyệt sau thoải mái trêu ghẹo. Tạ thị nhìn, đi tới bên người Phó Dung nhìn Trăn nhi vỗ tay, ra vẻ hiền hoà: “Trăn nhi nghe lời, cho cữu tổ mẫu ôm một cái?” (Bả cho bả là ai?)

Từ khi trong phòng nhiều người Trăn nhi liền mất hứng, hiện tại lại bị người quấy rối, môi nhỏ cong, “Oa” khóc lên.

Phó Dung áy náy nhìn Tạ thị cười cười, ôm nhi tử đi đến đầu giường, ôn nhu nhẹ dỗ.

Tạ thị có chút lúng túng, trêu ghẹo Tần nhị phu nhân: “Tiểu tử này thật sự không khỏi đùa.”

Tần nhị phu nhân cười nói: “Giống như Cảnh Hành, lớn lên giống, tính tình cũng giống như đúc.”

Tạ thị cười gượng hai tiếng, lui sang một bên, âm thầm quan sát Phó Dung ngồi trên giường dỗ nhi tử, thấy nàng mới ra kỳ ở cữ trên mặt tuy rằng hơi có vẻ êm dịu, dáng vẻ dường như đã khôi phục không ít, chợt liếc mắt một cái càng nhìn không ra như là vừa sinh, thậm chí so trước mang thai càng thêm quyến rũ minh diễm, trong lòng không vui. Lại nghĩ tới bộ dáng nam oa vừa mới nhìn thấy, trắng trẻo mập mạp, tiếng khóc cũng vang dội, nước chua trong lòng quả thực sắp muốn tràn ra.

Đây hết thảy vốn nên là của nữ nhi nàng. (Mẹ nào con nấy, đê tiện như nhau. Mà Thôi Oản còn hơn mẹ ả)

Ánh mắt chuyển tới trên người nữ nhi, liền thấy Thôi Oản đang nói chuyện với Tần Vân Ngọc, Phó Bảo, nhu thuận vừa vặn.

Tạ thị cuối cùng cũng khí thuận, nữ nhi của nàng có tư sắc có gia đình có huyết thống, càng quan trọng là còn đủ thông minh, nhất định có 1 ngày sẽ đạp nữ nhi Phó gia ở dưới chân.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài tiểu nha hoàn thông truyền Thái Tử phi, Khang vương phi cùng Nhị công chúa tới.

Mọi người ào ào đi ra ngoài nghênh đón.

Thái Tử phi, Khang vương phi ai cũng không có mang đứa nhỏ lại đây, chào qua sau, Tần nhị phu nhân giải thích thay Phó Dung: “Trăn nhi đang phát giận, tức phụ lão Tứ không sao vùng thoát ra được, mong Thái Tử phi, Khang vương phi thứ lỗi.”

Khang vương phi cởi mở cười nói: “Không sao không sao, trẻ con nhà nào không nháo người, đi, mau vào, ta nhìn cháu ta lên cân không.” Dắt cánh tay Thái Tử phi cùng nhau vào bên trong.

Đám người Lâm thị không lại đi vào, tới phòng khách bên kia tụ hợp cùng nữ khách khác. Tạ thị để Thôi Oản chơi đùa cùng Tần Vân Ngọc và mấy cô nương Phó gia, nàng cùng Tần nhị phu nhân theo phía sau 3 vị khách quý.

“Thái Tử phi, Nhị tẩu.” Phó Dung muốn giao nhi tử cho nhũ mẫu, bất đắc dĩ tiểu tử nói cái gì đều không chịu rời đi ngực mẫu thân, Phó Dung không chịu nổi nhi tử khóc, đành phải tiếp tục dỗ hắn, nhìn thấy khách quý vào cửa, nàng ôm nhi tử đứng lên, áy náy lắc lắc đầu, “Trăn nhi quá dính người, để hai vị tẩu tử nhìn chê cười.”

Khang vương phi trước tiên nhích gần đến bên cạnh nàng, cúi đầu xem xem, nhẹ giọng khen: “Bộ dạng Trăn nhi cũng thật tốt, nhìn cánh tay mập này.”

Phó Dung cười làm lành: “Ăn rất được.” Thấy vẻ mặt Nhị công chúa hiếu kỳ, nàng ngồi lại trên giường, tỏ ý bảo Nhị công chúa tới trước mặt nhìn.

Thái Tử phi nhìn tiểu tử mập mạp trong ngực Phó Dung, nghĩ tới nhi tử mình suy yếu nhỏ gầy, trong lòng phát khổ. Nàng nghĩ mãi không rõ, vì sao nhi tử Phó Ninh rắn chắc cường tráng, nhi tử Phó Dung cũng tráng tráng kiện kiện, chỉ có con trai của nàng sinh ra đã ốm yếu? (Tại bà lúc mang thai còn nghĩ kế hại người á)

Tạ thị thấy rất rõ ràng phức tạp trong mắt Thái Tử phi, cố làm ra vẻ không hiểu hỏi thăm hai vị hoàng tôn Đông cung: “Khó được ngày náo nhiệt như vậy, sao Thái Tử phi không mang hai tiểu ca ca Trăn nhi tới? Trăn nhi không thích chơi cùng tỷ tỷ, nói không chừng có thể chịu chơi với ca ca.”

Khóe miệng Thái Tử phi cong lên, đi tới phía trước Phó Dung, cúi người quan sát tiểu nam oa vẻ mặt cảnh giác co lại ở trong ngực mẫu thân, nhẹ giọng nói chuyện với Phó Dung: “Trăn nhi thật giống Tứ đệ, cằm nhìn giống đệ muội, trưởng thành khẳng định lại là mĩ nam tử phong hoa tuyệt đại.”

Phảng phất không nghe thấy Tạ thị nói.

Tạ thị mấp máy miệng.

Khang vương phi cười lạnh một tiếng, lúc trước Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ Phan thị năm lần bảy lượt cho Thái Tử phi ngột ngạt, phía sau người ta có Vĩnh Ninh công chúa, Tạ thị lấy gan chó đâu ra dám ám phúng Thái Tử phi? Thái Tử phi khinh thường so đo với Tạ thị, Khang vương phi lại không định tha cho bà ta, nghi hoặc hỏi ngược lại: “Nguyên lai lúc này Trăn nhi đã biết chơi với các ca ca rồi? Vậy sao phu nhân không mang mấy thứ tôn của ngươi tới?”

Thôi Tuân phong lưu thành tính, ở bên ngoài có không ít nữ nhân, một năm luôn có 2, 3 lần nháo nữ nhân vác bụng tới cửa.

Việc xấu trong nhà bị người nói ra, Tạ thị ra vẻ bình tĩnh, thong dong đáp: “Ngài thật biết chê cười, nếu tin vỉa hè đáng tin, Khang vương gia...”

“Nhị tẩu, mợ, thực sự xấu hổ, Trăn nhi mệt nhọc, mọi người đi phòng khách bên kia ngồi đi, ta dỗ hắn ngủ rồi lại đi qua bồi tội mọi người.” Phó Dung bình thản chen lời, hai người ai cũng không nhìn, cười nhìn Tần nhị phu nhân nói: “Dì tạm thời bồi ta chiêu đãi mợ cùng hai vị chị dâu một chút.”

Tần nhị phu nhân cùng Tạ thị đều là trưởng bối Từ Tấn, Phó Dung lại mời Tần nhị phu nhân hỗ trợ chiêu đãi mà không phải là Tạ thị, hiển nhiên càng thân cận người trước.

Tần nhị phu nhân là nữ nhi Thôi gia, trước khi xuất giá Tạ thị đã vào cửa, quan hệ cô tẩu cũng không hòa hợp, trước mắt Phó Dung cho nàng mặt mũi, trong lòng Tần nhị phu nhân rất hưởng thụ, huống chi nàng cũng cảm thấy Tạ thị vào lễ đầy tháng Trăn nhi đắc tội Thái Tử phi rất là lên không được mặt bàn. Chẳng ai lại ra tay đánh kẻ mặt cười, người ta tiến đến chúc mừng, cũng không có nói năng lỗ mãng, nhà mình khiêu khích trước, quả thực là tạo phiền toái cho lão Tứ.

Bởi vậy Tần nhị phu nhân không để ý Tạ thị, thân thiện mời Thái Tử phi, Khang vương phi dời bước đi phòng khách, đợi hai người đi qua, mới nhàn nhạt gọi Tạ thị một tiếng.

Tạ thị hết sức bảo trì bình thản, giả bộ không hiểu cong cong vòng vòng trong đó, sóng vai đồng hành.

“Tứ tẩu đừng nóng giận.” Nhị công chúa còn chưa đi, ngồi đối diện Phó Dung, do dự một chút cố lấy dũng khí khuyên nhủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.

Phó Dung nhìn nàng cười: “Tứ tẩu mới không tức giận, muội muội đợi lát nữa, một lát chúng ta cùng đi gặp khách.”

Nhị công chúa cao hứng gật đầu, nhu thuận nhìn Phó Dung dỗ Trăn nhi, cô tẩu đi ra ngoài thì nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nói với Phó Dung: “Tứ tẩu, ta xuất cung thì gặp được Phó nhị ca, ta cảm thấy bộ dạng Trăn nhi cũng có chút giống hắn.”

Phó nhị ca?

Phó Dung sửng sốt một lát mới suy nghĩ rõ ràng ai là Phó nhị ca, nhịn không được hỏi: “Muội muội nhìn thấy ca ca ta? Làm thế nào muội nhận ra?”

Nhị công chúa có chút ngại ngùng nói: “Ta nhìn thấy bên kia đứng mấy thị vệ Kim Ngô Vệ, đầu lĩnh dung mạo cực kỳ xuất chúng, ánh mắt đầu tiên thì liền cảm thấy rất quen, sau đó liền nghĩ tới Tứ tẩu, ta nhớ Tứ tẩu nói Phó nhị ca ở Kim Ngô Vệ hầu việc, liền liệu định người nọ hẳn là Phó nhị ca. Chuẩn bị đi xa thì quả nhiên nghe được có người gọi hắn Phó đại nhân.”

“Muội muội thật thông minh.” Phó Dung buồn cười sờ sờ đầu tiểu cô nương.

Nhị công chúa có chút thẹn thùng cười. Cũng không phải là nàng thông minh, mà là bộ dạng Tứ tẩu tốt, ca ca nàng cũng xuất chúng, rất khó khiến người không chú ý.