Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 173: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 173




A Phúc, A Hỉ trở về Ngũ Phúc đường.

Thẩm Tình đã sớm chờ các nàng, cẩn thận quan sát hai người một cái, cười hỏi: “Phu nhân tìm các ngươi làm cái gì?”

A Hỉ nhìn về phía A Phúc.

A Phúc bình tĩnh nói: “Phu nhân nhắc nhở chúng ta, nếu Tứ cô nương tới đây biểu cô nương nghĩ nhắc chuyện ngài cùng câu cá với biểu thiếu gia, chúng ta phải nghĩ biện pháp cắt ngang biểu cô nương, không thể để Tứ cô nương biết việc này.”

Thẩm Tình gật gật đầu: “Đã biết, A Phúc đi xuống trước đi, A Hỉ lưu lại giúp ta cắt móng tay, hơi dài.”

A Phúc thản nhiên lui đi ra ngoài.

Thẩm Tình nhìn theo nàng ra cửa, quay người ngồi vào trên giường, biếng nhác nhàn nhã. A Hỉ ngoan ngoãn đi cầm kéo, nhấc ghế thêu đặt ở trước giường, thật sự muốn giúp nàng cắt móng tay. Tâm tư nha hoàn này đơn giản hơn A Phúc nhiều, Thẩm Tình cười cười, tỏ ý bảo nàng buông cái kéo xuống, nhẹ giọng hỏi nàng: “Phu nhân đến cùng tìm các ngươi nói cái gì?”

A Hỉ kinh ngạc nâng rèm mi lên, phảng phất không hiểu vì sao nàng hỏi như vậy: “A Phúc vừa mới nói ạ, đại khái là phu nhân sợ Tứ cô nương biết sẽ sinh khí, hôm qua chúng ta, chúng ta hồi bẩm phu nhân không ngờ, hôm nay lại cố ý nhắc nhở chúng ta... A, cô nương là không tin chúng ta sao?”

Bất tri bất giác, nàng khẩn trương đứng lên, vội vàng thể hiện trung tâm: “Cô nương, chúng ta nói thiên chân vạn xác, ngài, ngài sẽ không nuốt lời đi?”

Thẩm Tình chăm chú nhìn mắt nàng.

Hôm qua hai nha hoàn từ tiền viện trở về, nàng cố ý làm rớt bể một vòng tay ngọc lục bảo lão thái thái quý giá nhất, mượn cái này uy hiếp hai người nghe lời của nàng, bằng không nàng cùng lão thái thái liền vu là các nàng rớt hỏng chiếc vòng, đến lúc đó lão thái thái tức giận, Lâm thị cũng không bảo vệ được các nàng, nhẹ thì phạt hình, nặng thì đem bán ra ngoài, thậm chí nhốt vào đại lao. A Phúc, A Hỉ sợ tới mức quỳ trên mặt đất xin tha, nàng lại phát táo ngọt, cho mỗi người ngân phiếu một trăm lượng, yêu cầu các nàng giúp nàng làm việc, tương lai nàng được toại nguyện, lại đưa mỗi người một trăm lượng.

Ân uy cùng dùng, Thẩm Tình nguyện ý tin tưởng các nàng, nhưng nàng cũng không dám hoàn toàn tin.

Từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi bạc năm lượng, Thẩm Tình ước lượng, nhỏ giọng nói với A Hỉ: “A Hỉ, ta tin ngươi, nhưng ta không quá tin tưởng A Phúc, chỗ bạc này cho ngươi, về sau nếu ngươi phát hiện A Phúc có chỗ nào không thích hợp, ví như vụng trộm tiết lộ việc ta cần phải làm với phu nhân, ngươi cứ việc nói cho ta biết, phát hiện một lần ta liền thưởng ngươi năm lượng bạc.”

A Hỉ mừng rỡ khôn xiết, nhận lấy bạc liên tục cảm ơn: “Cô nương yên tâm, A Hỉ về sau toàn nghe cô nương!”

Thẩm Tình hài lòng cười, “Được rồi, ngươi về trước đi, giấu bạc kĩ chút, đừng để nàng nhìn thấy.”

A Hỉ vui vẻ đi.

Trở lại phòng hạ nhân, nhìn thấy A Phúc ngồi trên giường loay hoay may vá, thấy nàng vào lập tức tiến lên nghênh đón. A Hỉ nhìn bạn làm cái thủ thế “Hư”, vào nhà sau hưng phấn mà nói chuyện Thẩm Tình cho A Phúc nghe, còn khoe khoang một chút mới được thỏi bạc.

A Phúc có phần hâm mộ.

Phu nhân đã nói, chỉ cần các nàng phối hợp biểu cô nương, đừng trước mặt biểu cô nương lộ ra bất kỳ sơ hở bọn họ đã phản bội biểu cô nương, tương lai sự tình kết thúc, biểu cô nương cho bạc vẫn là của các nàng. Như vậy, các nàng vừa không cần lo lắng chuyện xảy ra bị phu nhân giáng tội, lại có nhiều bạc lấy, cớ sao mà không làm?

“Không nhìn ra, ngươi còn có thể đóng kịch hơn ta.” A Phúc thân mật điểm điểm cái trán đồng bạn.

A Hỉ cười nói: “Còn không phải là bởi vì ngươi đề điểm?” Nàng cũng không phải người vong ân, lục ra một thỏi bạc ba lượng cho A Phúc: “Tỷ tỷ đừng khách khí với ta, không có ngươi ta cũng không được làm tam đẳng nha hoàn trong viện phu nhân, càng sẽ không nhặt được nhiệm vụ này, về sau chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, nhắc nhở lẫn nhau, cùng làm tốt phần công sự này!”

A Phúc vui vẻ gật đầu.

Thẩm Tình muốn các nàng làm, chẳng qua là tìm hiểu khi nào Lâm Thiều Đường đi hoa viên.

Thẩm Tình nghe Phó Phẩm Xuyên cùng lão thái thái nhắc vài người ứng cử để kết hôn, đều là con trai quan viên vùng khác, xem ra cậu dù thưởng thức nàng hiếu thuận lão thái thái, nhưng bởi vì nàng ý đồ gả vào Đông cung trong lòng tồn khúc mắc, không nguyện lưu nàng ở kinh thành. Đã gả cho ai cũng phải rời kinh, trước mắt lại không có cơ hội tiếp xúc ngoại nam, thay vì để Lâm thị tùy tiện chọn nam nhân nhìn như không sai ngầm sau lưng như thế nào cũng không rõ, nàng không bằng tự mình chọn.

Lâm Thiều Đường không cần nói thêm nữa, Thẩm Tình có vài phần hiểu biết hắn, Phó Hựu bởi vì Phó Bảo nên mắt lạnh nhìn nàng, không chút nào giảng đạo lý, Lâm Thiều Đường lại không phải. Hắn sẽ bởi vì Phó Bảo tận lực lảng tránh nàng, nhưng hai người thật đụng phải, Lâm Thiều Đường cũng sẽ không làm mặt lạnh cho nàng nhìn, như thế có thể thấy được, Lâm Thiều Đường hoặc là cũng không phải thích Phó Bảo, hoặc chính là mềm lòng, chỉ cần kế hoạch nàng đủ tốt, Thẩm Tình tự tin có thể ứng phó nam nhân này, cho dù không chiếm được tâm hắn, cũng có thể được hắn thương tiếc cùng kính trọng.

Phiền toái là Lâm gia, đó là nhà mẹ đẻ Lâm thị.

Nhưng Thẩm Tình cũng không phải đặc biệt lo lắng. Tổ mẫu Lâm Thiều Đường đã không còn, tổ phụ phụ thân dù không thích nàng, nhưng bọn họ là nam nhân, có lẽ sẽ không tận lực khó xử nàng một tiểu tức phụ. Mẫu thân Lâm Thiều Đường Đồng thị, quan hệ Đồng thị cùng Lâm thị không quá thân mật, nghe ý tứ lão thái thái, hai người còn bởi vì hôn sự Lâm Sơ Hà cùng Phó Hựu nháo kẽ hở, cho nên nàng gả sang chỉ cần hạ thấp Lâm thị vài câu, ví như Lâm thị cao gả khinh thường nhà mẹ đẻ, Đồng thị có lẽ cũng sẽ không bởi vì nàng cướp hôn sự Phó Bảo mà trách phạt nàng.

Chờ mong thật lâu, tháng 3 nhanh qua, rốt cuộc để Thẩm Tình lại chờ được cơ hội Lâm Thiều Đường một mình đi hoa viên.

Thẩm Tình cố ý mặc một thân bối tử Đinh Hương tím trang hoa, dẫn A Phúc đi hoa viên.

Hôm nay Lâm Thiều Đường cũng là cố ý ăn mặc, một thân trường bào cổ tròn Nguyệt Nha, eo buộc một ngọc bội mỡ dê mây văn, từ sớm chạy tới hoa viên Hầu phủ trước bụi hoa mẫu đơn, chờ người trong lòng lại đây. Hai người dần dần trưởng thành, không tốt giống hồi nhỏ muốn cùng chơi đùa liền cùng chơi đùa, ngẫu nhiên gặp ngược lại không sao.

Hôm nay dượng bác cùng nhau ra ngoài làm khách, Phó Định tiến cung hầu việc, Phó Hựu đóng cửa chuẩn bị tháng 4 thi đình, Lâm Thiều Đường ngồi không yên, để người lặng lẽ đưa tờ giấy cho Phó Bảo, hẹn nàng đến bên này ngắm hoa.

Vì giả như ngẫu nhiên gặp gỡ, Lâm Thiều Đường để đầy tớ bày giá vẽ trước bụi mẫu đơn, hắn làm bộ làm tịch vẽ tranh.

“Thiếu gia, Tứ cô nương tới!” Thiên Lý vẫn lưu ý động tĩnh, nhìn thấy sau bụi hoa có tiểu cô nương đi về phía nơi này, liệu định là Tứ cô nương, không nhìn mặt liền vui rạo rực nói.

Lâm Thiều Đường hưng phấn treo bút vẽ, xoay người sang chỗ khác.

Khoảng cách tuy xa, lại đủ để hắn nhìn rõ người tới là ai.

Hắn liếc mắt nhìn gã sai vặt bên cạnh đã sớm rụt cổ cúi đầu, một lần nữa ngồi vào trên ghế, nhắc bút vẽ thì do dự một lát.
Tiếp tục họa, e rằng phải nói chuyện với Thẩm Tình, Lâm Thiều Đường không nghĩ giao tiếp với nàng, nhưng giờ đây đi, Phó Bảo tới không tìm thấy hắn làm thế nào đây?

Hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng, thấp giọng dặn dò Thiên Lý một câu.

Có chút thất lễ, nhưng hắn cũng chỉ có thể như vậy, đã lâu không nói chuyện với Phó Bảo, hắn thật nhớ nàng. Nửa tháng nữa hắn phải hồi Tây Sơn đọc sách đi, Lâm Thiều Đường không nguyện bỏ lỡ cơ hội khó được lần này.

Thiên Lý được mệnh lệnh, mắt thấy Thẩm Tình bước nhẹ đi về nơi này, rõ ràng nhìn thấy bọn họ cũng không có ý tứ lảng tránh, Thiên Lý không hề do dự bước nhanh chạy tới chặn hai chủ tớ, cúi đầu bồi tội Thẩm Tình, nhỏ giọng nói: “Tiểu nhân bái kiến biểu cô nương, xin hỏi biểu cô nương là lại đây thưởng mẫu đơn sao?”

Thẩm Tình lắc lắc đầu, mỉm cười, không cao không thấp: “Lão thái thái thích mẫu đơn, ta muốn hái mấy đóa cho bà, không ngờ Đường biểu ca cũng ở đây, thế nào, hắn đang vẽ tranh?”

Thiên Lý gật đầu: “Đúng vậy, tiên sinh công đạo, thiếu gia dặn dò ta nhìn phụ cận, đừng để hạ nhân ồn ào quấy rầy hắn. Biểu cô nương nếu chỉ là hái hoa, có thể dời bước đi bên kia hay không? Tiểu nhân thay thiếu gia nhà ta cám ơn một tiếng.”

“Không sao, vậy ngươi tiếp tục trông giữ đi, A Phúc, chúng ta đi bên kia, nói chuyện thì nói nhỏ chút, đừng ồn tới biểu thiếu gia.” Thẩm Tình quan tâm, nói xong tự nhiên hào phóng rời đi.

Thiên Lý ngoài ý muốn vị biểu cô nương này khéo hiểu lòng người như thế.

A Phúc âm thầm bội phục tâm cơ Thẩm Tình, rõ ràng là muốn gặp Lâm Thiều Đường, đột nhiên xảy ra sự cố, thế nhưng tùy cơ ứng biến như thế.

Thẩm Tình bẻ mấy đóa mẫu đơn hoa liền đi, đi tới nửa đường nhìn thấy Phó Bảo đẩy xe gỗ tới, tiểu cô nương mười bốn tuổi mặc một bộ vải bồi màu hồng đào, trên đầu mang trâm hoa mẫu đơn trông rất sống động, mắt ngọc mày ngài, bước chân nhẹ nhàng, thuần chân vô hạ, ngây thơ rung động.

“Tứ muội muội.” Thẩm Tình cười chào hỏi nàng.

Phó Bảo đang đùa cháu trắng trẻo mập mạp trong xe gỗ, nghe được giọng ngẩng đầu, vốn không muốn để ý tới, nhìn thấy hoa mẫu đơn trong tay Thẩm Tình, sắc mặt đổi đổi: “Ngươi đi hái mẫu đơn?”

Thẩm Tình cười gật đầu, giơ mẫu đơn nhị kiều trong tay lên hít hà, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đúng rồi, Đường biểu ca vẽ tranh ở bên kia, nghe nói là tiên sinh công đạo việc học, Tứ muội muội vẫn là mang đại lang đi chỗ khác chơi đi, miễn ầm ĩ tới Đường biểu ca.”

Phó Bảo rất chán ghét Thẩm Tình, đặc biệt là Thẩm Tình kêu Lâm Thiều Đường “Đường biểu ca”, nàng hận không thể chặn lại miệng Thẩm Tình.

Đó là xưng hô chỉ có thể nàng kêu.

Muốn trừng Thẩm Tình, Phó Bảo đột nhiên nhớ tới lời Phó Dung nói.

Lần đó nàng oán giận Phó Dung Thẩm Tình luôn là khuôn mặt tươi tắn thân thiện, cho dù nàng mắng nàng ta Thẩm Tình cũng cười, càng khiến nàng phát hỏa hơn so nàng ta cãi lại, Phó Dung nói cho nàng biết, bởi vì Thẩm Tình biết tươi cười càng khiến nàng không thoải mái hơn so cãi lại mới cười, nàng càng sinh khí Thẩm Tình liền càng đắc ý, nếu nàng không để ý, Thẩm Tình sẽ phát hỏa ngược lại.

Nghĩ tới Phó Dung tràn đầy tự tin nói vậy, Phó Bảo cưỡng ép nuốt một bụng sôi trào lửa giận xuống, nhìn Thẩm Tình ngọt ngào cười nói: “Làm phiền ngươi nhắc nhở, bất quá ta mới không sợ mọt sách kia, đây là nhà ta, ta muốn đi chỗ nào, hắn quản không được, đúng không đại lang?”

Nói xong đi qua Thẩm Tình, tiếp tục hát tiểu khúc cho cháu nghe.

“Ngốc tử!”

Đại lang ngồi trong xe nhỏ, một đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chằm vào cô cô, học nàng nói chuyện.

Phó Bảo nhìn cháu, trong đầu lại là bộ dáng Thẩm Tình ngoài ý muốn khi nãy, tâm trạng rất tốt.

Nhưng là cho dù tốt mấy, trong lòng nàng cũng không thoải mái, nhìn thấy Lâm Thiều Đường trợn mắt chất vấn: “Ngươi vừa mới ở cùng với Thẩm Tình?”

Lâm Thiều Đường sợ nhất chính là nàng hiểu lầm, vội vàng gọi Thiên Lý muốn lảng tránh lại, để hắn giải thích cho Phó Bảo nghe.

“Hắn cùng phe với ngươi, ai biết hắn nói thật hay giả?” Phó Bảo không tin, xoay xe đẩy qua muốn đi.

Lâm Thiều Đường khẩn trương, mắt thấy Thiên Lý xoay qua chỗ khác, Phó Bảo thở phì phì đích thực muốn rời đi, hắn cố lấy dũng khí đè tay tiểu cô nương đẩy xe gỗ lại, đỏ mặt nói: “Bảo Bảo ngươi tin ta, hôm nay ta cố ý hẹn ngươi ra, sao có thể nói chuyện với nàng ta? Đừng nóng giận...”

Phó Bảo đỏ mặt, buông mi quở hắn: “Ngươi buông tay trước!”

Hai người ngấm ngầm vụng trộm gặp mấy lần, động tác không hợp lễ nghĩa như vậy Lâm Thiều Đường không dám làm, lúc này thấy người trong lòng thẹn thùng động lòng người, còn quyến rũ ngọt ngào hơn đóa mẫu đơn phấn hồng bên cạnh, hắn nuốt một ngụm nước miếng, tới gần Phó Bảo một bước, cúi đầu nhìn nàng, cái trán sắp muốn đụng tới nàng: “Ngươi đừng sinh khí ta, ta liền buông tay.”

“Ngươi...”

“Ngốc tử!” Phó Bảo còn chưa kịp mắng hắn vô lại, mập oa oa trong xe nhỏ đột nhiên ngẩng đầu kêu một tiếng.

Lâm Thiều Đường sửng sốt.

Phó Bảo nhân cơ hội gạt tay hắn ra, quay đầu hừ nói: “Sau này nàng lại gọi ngươi Đường biểu ca, ta liền kêu ngươi ngốc tử, chính ngươi chọn đi, thích nghe nàng gọi hay là nghe ta gọi.”

Lâm Thiều Đường nghĩ cũng không nghĩ liền nói: “Đương nhiên thích nghe ngươi gọi ta biểu ca.” Thẩm Tình nào phải biểu muội hắn?

Khóe miệng Phó Bảo cong lên, sợ bị thiếu niên nhìn thấy, cúi đầu đi ngửi một đóa mẫu đơn bên cạnh.

Mĩ nhân ngửi hoa, hoa tướng mạo ánh, Lâm Thiều Đường kìm lòng không được lại nắm lấy tay Phó Bảo, ngóng nhìn sườn mặt nàng đẹp nói: “Bảo bảo gọi ta cái gì ta đều thích nghe, ngốc tử ta cũng thích nghe.”