Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 177: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 177




Lâm Thiều Đường đi rồi, Phó Hựu vào nhà trúc.

Hắn chưa đóng cửa.

Nhà trúc phân hai gian, hắn dừng trước màn cửa phòng trong, nghe động tĩnh bên trong.

Không nghe được chút âm thanh nào, lại có mùi thơm phiêu ra theo khe hở màn cửa.

Phó Hựu mau chóng lui về sau, đợi khô nóng trong lòng bình phục, lấy khăn ra bịt chặt miệng mũi, bước nhanh vào nhà.

Hắn nhìn thấy trên giường nằm một bóng dáng yểu điệu, một thân vải bồi Thủy Lục váy trắng dài, đưa lưng về phía hắn nhẹ nhàng cọ chân, như là trên người ngứa. Phó Hựu không lại nhìn nhiều, ánh mắt đảo qua trong phòng đóng chặt cửa sổ, mau chóng rơi vào lư hương trên bàn, nơi đó đốt hương dài nửa đoạn ngón tay.

Phó Hựu bước nhanh lại bàn.

Thẩm Tình nhận thấy được có chỗ không đúng, cưỡng chế rung động trong cơ thể xoay người, vừa muốn hô một tiếng “Đường biểu ca”, lại nhìn thấy Phó Hựu lạnh lùng. Trong đầu đột ngột dâng lên dự cảm không ổn, Thẩm Tình xoay chuyển tâm niệm, yếu ớt cầu xin: “Tam ca, huynh cứu ta, ta bị người dẫn tới nơi này... Tam ca!” (Lần nào cũng câu này )

Phó Hựu ngay cả liếc mắt nàng cũng lười, dập tắt hương sau bưng lư hương nghênh ngang rời đi.

Thẩm Tình khẩn trương, lại căng thẳng, hỏa trong cơ thể dường như đột nhiên bị hắt dầu, hừng hực vọt lên, cháy đến nàng đi đường cũng bất ổn, mềm nhũn ngã trên mặt đất, trong miệng từng tiếng gọi Tam ca, mềm nhẹ mị hoặc.

Phó Hựu nghe thấy được, nhưng hắn không chút động lòng, đặt lư hương tới trên bệ cửa sổ, bước ra cánh cửa bên ngoài, phân phó đầy tớ đi bẩm báo Lâm thị, lại đi Đại Lý tự mời Hầu gia trở về.

Thẩm Tình dám dùng thủ đoạn hạ lưu này quyến rũ Lâm Thiều Đường, Phó Hựu có trăm ngàn thủ đoạn khiến nàng ta sống không bằng chết, nhưng dù sao nàng ta là cốt nhục duy nhất cô lưu lại trên đời này, Phó Hựu không nghĩ phụ thân đau càng thêm đau. Hắn chỉ muốn cho phụ thân nhìn rõ ràng bộ mặt thật của Thẩm Tình, Phó Hựu tin tưởng, thấy rõ, phụ thân tuyệt đối sẽ không lại lưu Thẩm Tình ngụ ở Hầu phủ.

Như vậy đã đủ rồi, hắn muốn nhà cửa an bình, chỉ cần Thẩm Tình rời đi, nàng tốt hay xấu đều không có quan hệ tới Phó gia.

Nửa canh giờ sau, Phó Phẩm Xuyên vội vàng chạy về.

Thẩm Tình đã bị Lâm thị phái ma ma tâm phúc đánh ngất mang về sương phòng.

Phó Hựu tỏ ý bảo Phó Phẩm Xuyên nhìn hai thứ trên bàn, sầm mặt nói: “Buổi sáng ta đi Ngũ Phúc đường thỉnh an tổ mẫu, biểu muội đưa mảnh giấy ghi chú này cho ta, ta cảm thấy không ổn, lại lo lắng biểu muội cố chấp, quyết định đi gặp nàng một lần, nói đạo lý với nàng, ai ngờ biểu muội...”

Phó Phẩm Xuyên phảng phất như không nghe thấy, khó có thể tin nhìn chằm chằm vào mảnh giấy ghi chú trong tay. Nét chữ của Thẩm Tình hắn đương nhiên nhận ra, tâm tư Thẩm Tình đối với nhi tử...

Lão thái thái quả thật từng nhắc muốn gả Thẩm Tình cho thứ tử, ban đầu hắn cũng tán thành, thẳng đến Thẩm Tình ý đồ quyến rũ Thái Tử.

Phó Phẩm Xuyên buông mảnh giấy ghi chú xuống, tầm mắt rơi vào lư hương bên cạnh.

Lâm thị ngơ ngác ngồi ở một bên, thấy ánh mắt của hắn nhìn tới, mỏi mệt nói: “Hầu gia, việc này truyền ra ngoài đại phòng chúng ta đều không dễ coi, ta đã phân phó đầy tớ, không cho phép bọn họ tiết lộ nửa câu, chỉ là, Nhuận Chi đã có người trong lòng, lão thái thái thế nhưng còn muốn tác hợp hắn với Tình nha đầu, thậm chí lấy ra thứ hạ đẳng gì đó...”

Phó Phẩm Xuyên nhắm hai mắt lại.

Trong tay mẫu thân quả thật có thứ không lên được mặt bàn, hắn nhớ năm đó phụ thân sủng ái Đỗ di nương, mẫu thân liền dùng thủ đoạn này níu kéo phụ thân, phụ thân trúng kế mấy lần, phát giác ra càng thêm chán ghét mẫu thân, hai vợ chồng trở mặt thành thù.

Vừa muốn nói chuyện, chợt nghe thê tử trầm thấp khóc: “Bà là trưởng bối, ta không nên nói bất kỳ lời bất kính, chỉ cầu Hầu gia sớm gả biểu cô nương ra ngoài đi, vùng khác cũng tốt kinh thành cũng tốt, Nhuận Chi đã cho thừa tự tới Tam phòng, ta không nghĩ lại phá hỏng nhân duyên của hắn. Bên người Hành Chi không có thiếp thất, Nhuận Chi còn chưa thành thân lại có quý thiếp, để Hàn gia nhìn chúng ta như thế nào? Nhuận Chi thích Tình nha đầu cũng thôi, nhưng...”

“Phu nhân không cần nói thêm nữa, việc này là ta sơ suất.” Phó Phẩm Xuyên lặng lẽ thở dài, quay người đi ra ngoài, đi tới cửa thì bình tĩnh nói: “Nha môn còn có việc, ta đi về trước, Nhuận Chi sắp xếp người, lập tức đưa biểu muội ngươi hồi Cám Châu, cần phải đưa nàng an toàn đến nơi, lại tự mình viết cho dượng ngươi một phong thơ, nói biểu muội ngươi đã lớn, kinh thành không có gia đình thích hợp, xin hắn sắp xếp hôn sự.”

Nói xong rời đi.

Phó Hựu cáo từ mẫu thân, đi ra ngoài sắp xếp người.

Lâm thị đi sương phòng.

Thẩm Tình còn hôn mê, trên mặt là hồng không bình thường, vì danh dự nhà mình, Lâm thị cũng không có mời lang trung. Bây giờ nhìn tiểu cô nương tâm cơ thâm trầm này, Lâm thị thật nghĩ hắt một thùng nước lạnh đánh thức nàng, nói cho nàng biết kết cục nàng sắp đối mặt.

Nhưng nàng không có, nàng không muốn nghe Thẩm Tình khóc nháo, lặng yên như vậy mà đi, là tốt nhất.

Thẩm gia gia đạo sa sút, bất đắc dĩ từ kinh thành dọn về Cám Châu cố gia, bằng vào sản nghiệp tổ tiên ở bản địa cũng xem như gia đình giàu có, nhưng tiểu cô nàng lo sợ ủy khuất nữ nhi, sắp chết giao Thẩm Tình cho Hầu phủ, nhưng chỉ sợ dù tiểu cô nghĩ thế nào cũng không ngờ được, nữ nhi của nàng tâm địa đen tối, triệt để đắc tội Hầu phủ vốn đối nàng như con gái ruột, lập tức sẽ hồi bên người cha đẻ chỉ có quan hệ máu mủ không có tình cảm nuôi nấng.

Lâm thị cười cười, cuối cùng liếc mắt nhìn khuôn mặt Thẩm Tình xinh đẹp một cái.

Nàng tin tưởng, Thẩm lão gia cùng phu nhân kế thất hắn sẽ chọn người trong sạch cho trưởng nữ mĩ mạo.

Trước khi mặt trời lặn, Thẩm Tình được Nhị quản gia Hầu phủ tự mình hộ tống ra kinh thành, về phần khi nào nàng tỉnh lại, tỉnh lại sau có khóc nháo hay không, chỉ có người đưa nàng mới biết. (Kết cục kiếp trước: Vì không có việc tuyển phi hoàng tử, không có việc Thái tử bồi Phó Ninh về nhà, cho nên Hầu phủ chỉ thấy Thẩm Tình chỉ có tật xấu là a dua thích nịnh hót. Lâm thị không phòng bị, Thẩm Tình đắc thủ. Lâm Thiều Đường chấp nhận cưới, Phó Bảo vào Đông cung. Sau Phó Bảo chết, Lâm Thiều Đường đau khổ bỏ nhà đi tu )

Phó Dung cũng nhận được tin tức.

Thẩm Tình làm cái gì, Phó Dung không biết, nàng cũng không quan tâm, nàng chỉ biết, đời này Phó Bảo không cần hy sinh vô ích.

Tâm trạng rất tốt, Phó Dung soi gương, mặc thử váy áo mới mùa hè, nhìn một lát phân phó Lan Hương lấy váy năm ngoái ra.

Nàng chưa bao giờ kiếm lại xiêm y cũ, Lan Hương buồn bực đi tìm, chọn mấy bộ năm ngoái Phó Dung không mặc.

Phó Dung không ngại phiền hà thử, cuối cùng được một kết luận, nàng mang thai thì dáng người thay đổi, vẫn chưa hoàn toàn giảm xuống.

“Các ngươi đều lừa gạt ta!” Phó Dung trợn mắt khiển trách hai nha hoàn.

Mai Hương, Lan Hương liếc nhìn nhau, không biết nên trấn an như thế nào.

Bởi vì căn bản là không cần trấn an, vương phi nhà mình sinh xong sau ngắn ngủi không tới 3 tháng liền khôi phục dáng vẻ như cũ, trong mắt các nàng, khác biệt duy nhất trước sau của vương phi chính là bộ ngực càng no đủ, nếu như không phải nàng dùng cây thước đo nhiều lần, mắt thường không nhìn ra vương phi mập chỗ nào.

Dáng vẻ như vậy, các nàng rất hâm mộ, vương phi thật là... Đang ở trong phúc mà chẳng biết.

“Lấy nệm êm ra đi, ta muốn luyện chân.” Phó Dung nhìn chằm chằm vào chiếc gương hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói.

“Bây giờ?” Mai Hương giật mình hỏi.
Phó Dung gật gật đầu, ngó nhìn sắc trời bên ngoài, đánh giá Từ Tấn phải lát nữa mới trở về, đủ cho nàng luyện một khắc, “Chuẩn bị nước ấm, luyện xong ta muốn tắm rửa.”

Hai nha hoàn đành phải chia nhau đi sắp xếp.

Phó Dung bước nhẹ đi tới trước giường, hôn nhi tử còn đang ngủ.

Rất nhanh chuẩn bị xong hết, Phó Dung đuổi Mai Hương, Lan Hương ra ngoài, thay vào một bộ váy ngủ voan mỏng nằm ở trên nệm êm luyện chân.

Một năm không luyện, rất nhanh liền thở hồng hộc.

Bất quá vì mau chóng khôi phục dáng người, Phó Dung vui vẻ chịu đựng vất vả, càng mệt, dường như càng gần eo thon chân dài quá khứ.

Nhắm mắt, nàng cắn môi kiên trì, quá mức chuyên chú, ngay cả Từ Tấn đi vào cũng không biết được.

Mĩ nhân nằm ngang dưới đất, váy áo mỏng bị mồ hôi làm ướt, đùi đẹp thon dài luân chuyển lắc lư, hắn nhìn cả người bốc hỏa.

Từ Tấn thích nhìn Phó Dung gây sức ép như vậy nhất, một năm không thấy, hôm nay trở về thế nhưng nhìn no mắt, thật là kinh hỉ.

Không một tiếng động cởi quần áo, Từ Tấn chậm rãi ngồi xuống, ngồi trên quần áo của mình, tầm mắt dọc theo đường cong thê tử quan sát trên dưới, sau đó vào lúc Phó Dung mệt không nâng chân nổi xụi lơ ở trên nệm êm thở dốc từng ngụm từng ngụm thì hắn bất thình lình đè lên trên.

Phó Dung sợ tới mức phát ra một tiếng thét chói tai!

Từ Tấn kịp thời che miệng nàng: “Suỵt, đừng đánh thức nhi tử.”

Phó Dung nhìn hai chân mình bị bắt nâng lên, lại nhìn nam nhân quỳ ở trước mặt, vô lực khuyên can: “Vương gia đừng làm rộn, trên người ta đều là mồ hôi, đừng làm bẩn vương gia...”

“Mồ hôi của Nùng Nùng cũng thơm.” Từ Tấn nhìn nàng cười, bỗng nhiên nhào về phía trước.

Mồ hôi nhiều mới tốt, không cần hắn tốn công.

Hắn nhanh như mưa to, Phó Dung vốn là sức cùng lực kiệt, nào chịu được hắn gây sức ép như thế, biết không tránh thoát, Phó Dung nhỏ giọng cầu xin: “Vương gia thả ta ra, chân ta mỏi, chàng, chàng để ta nằm được hay không?”

Từ Tấn nhẹ nhàng ấn ấn bụng nàng: “Nùng Nùng không phải muốn mau gầy sao? Ta giúp nàng gầy.”

Một bộ nghiêm trang, lại cực vô sỉ.

Phó Dung tức đến chen chân đá hắn, không chịu thành thành thật thật cho, Từ Tấn cố tình thích nàng như vậy, cũng không né, hết sức chăm chú thu thập nàng, đợi Phó Dung hao hết một tia khí lực cuối cùng, hắn lại ôm lấy chân nàng giúp nàng gầy, nhìn bộ dáng nàng tức giận thở hổn hển lại yếu ớt không thể làm gì được.

Vì thế Phó Dung luyện chân lần này, kế hoạch vốn một khắc trì hoãn tới nửa canh giờ, Từ Tấn còn để nàng luyện cánh tay luyện eo, Phó Dung như bị bắt làm tù binh bại tướng, đánh không lại trốn không được, chỉ có thể mặc cho người mài giũa.

Trăn nhi tỉnh, Phó Dung ôm hắn uy sữa thì cánh tay đều run.

Từ Tấn sợ nàng ngã nhi tử, chủ động xin đi giết giặc, giúp nàng ôm Trăn nhi.

Phó Dung hung tợn nguýt hắn một cái, nằm dài trên giường uy nhi tử.

Từ Tấn ngồi ở một bên nhìn, nhẹ giọng nói chuyện với nàng, trong giọng mang theo biếng nhác sau bữa ăn ngon: “Phụ hoàng muốn ngày mai chúng ta ôm Trăn nhi tiến cung, cho hai người gặp.”

Đứa nhỏ chưa trăng rằm không chịu nổi gây sức ép, hiện tại lớn một chút, có thể ôm vào cung cho mẫu thân thăm.

Nghe hắn nói chuyện nghiêm chỉnh, Phó Dung tạm thời hết giận, quay đầu hỏi: “Chàng đã nói với phụ hoàng tính tình Trăn nhi thối chưa? Chớ để vào cung sau Trăn nhi không nguyện cho phụ hoàng ôm, phụ hoàng sinh khí.” Chỗ Thục phi Phó Dung ngược lại không sợ, chỉ sợ Gia Hòa đế so đo với trẻ con.

Từ Tấn hôn nhẹ khuôn mặt nàng như anh đào, ôn nhu nói: “Đã nói, phụ hoàng còn khen hắn có tính tình, Nùng Nùng yên tâm, phụ hoàng thích cháu trai, sẽ không so đo chuyện nhỏ này.”

Phó Dung cúi đầu, nhìn tiểu tử trong ngực ăn ngon lành, nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu hắn: “Trăn nhi nghe thấy không, ngày mai chúng ta vào cung gặp Hoàng tổ phụ, Trăn nhi nhìn thấy Hoàng tổ phụ phải nghe lời, ngươi khiến Hoàng tổ phụ cao hứng, hắn mới thích ngươi.”

Trăn nhi không buông môi nhỏ, mắt to đen lúng liếng tò mò nhìn chằm chằm vào mẫu thân, không hiểu mẫu thân nói gì.

Phó Dung vô cùng thích, uy nhi tử xong, nàng cũng khôi phục chút khí lực, ôm lấy tiểu tử hôn mấy cái.

Từ Tấn lớn nhỏ đều thích, sau một lát phân phó bọn nha hoàn đặt cơm chiều tới trong phòng.

Bọn nha hoàn lui ra ngoài, Phó Dung vừa muốn xuống giường, Từ Tấn đè bả vai nàng lại, cười nói: “Hôm nay Nùng Nùng vất vả, ta đút cho nàng.”

Hắn chủ động lấy lòng, Phó Dung không hưởng thụ thì quá phí, cười dịu dàng nhìn hắn.

Đêm nay phòng bếp làm gà sợi mì nước, mùa hè trời nóng, mặt cũng có hơi nóng, Từ Tấn gắp một đũa mì sợi vòng vài cái, đợi mì sợi gần như đã quấn đầy chiếc đũa, lại dùng đĩa sứ tiếp đưa tới trước mặt Phó Dung.

Hắn lúc phóng đãng thì vô sỉ, ôn nhu thì chu đáo săn sóc, Phó Dung cười ngọt ngào: “Vương gia thật tốt.” Nói xong há mồm đi đón.

Từ Tấn híp mắt phượng lại, đột nhiên lui chiếc đũa về.

Phó Dung ngơ ngác, giương mắt thì thấy nam nhân cười hư hỏng, nhất thời giận không chỗ trút.

Từ Tấn vội vàng lại đưa tới: “Ăn đi, lần này không đùa nàng.”

Phó Dung cắn cắn môi, quyết định lại tin hắn một lần.

Không nghĩ Từ Tấn vẫn là rút chiếc đũa lại.

Phó Dung tức đến muốn mắng hắn, đột nhiên truyền đến tiếng Trăn nhi khanh khách cười, Phó Dung quay đầu, liền thấy tiểu tử thối nhìn phụ thân hắn cười, lộ ra lợi phấn nộn, một đôi chân ngắn ngủn vui vẻ đạp loạn.

Phó Dung vừa tức lại cười, cúi đầu đi cắn khuôn mặt nhi tử.

Từ Tấn thấy, nuốt nuốt nước miếng, nhân lúc Phó Dung nháo nhi tử thì vụng trộm ăn đũa mì, lại nhanh chóng gắp đũa khác.

Trở về theo nàng luyện chân một canh giờ, hắn cũng đói bụng...