Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 182: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 182




Cả người Thôi Oản ướt đẫm ngồi trên ghế, nghe nha hoàn Thải Vi nói xong, mất hồn lạc phách.

Từ Tấn đến cùng có bao nhiêu chán ghét nàng, mới có thể khoanh tay đứng nhìn, mới có thể phái một thị vệ đến cứu nàng, ngay cả thanh danh nàng đều không để ý?

Cho dù Từ Tấn đối nàng không có tình yêu nam nữ, bọn họ là huynh muội, nàng càng là Lục hoàng tử phi tương lai trong mắt mọi người, chẳng lẽ Từ Tấn đã chán ghét nàng tới tình trạng tổn hại mặt mũi thân đệ đệ?

Ý nghĩ nổi lên, Thôi Oản đột nhiên rùng mình một cái, trong đầu lóe lên khuôn mặt Từ Tấn lạnh lùng nghiêm nghị vô tình.

Từ Tấn phái thị vệ xuống nước cứu nàng, có phải hay không còn có một cách giải thích, có phải hắn đã không hi vọng nàng trở thành đệ muội của hắn hay không? Bằng không lấy tình cảm huynh đệ giữa hắn và Từ Hạo, hắn nhiều lần cứu Từ Hạo trong hiểm nguy như vậy, hắn không có khả năng để nam nhân khác đụng tới nàng, khiến Từ Hạo khốn đốn.

Đúng rồi, nhất định là như vậy.

Vì sao Từ Tấn hận nàng như thế?

Thôi Oản run bần bật.

Nàng chỉ có thể nghĩ tới một nguyên nhân, nhất định là Từ Tấn hoài nghi xạ hương bùn lần trước có liên quan tới nàng. Tất cả chứng cớ đều bị nàng thanh lý sạch sẽ, Thôi Oản tin tưởng vô luận là bác hay là Từ Tấn đều không tra ra bất kỳ đầu mối, mà Từ Tấn, hắn không có chứng cớ, chỉ bởi vì hoài nghi, nhẫn tâm như thế.

Tất cả khiếp sợ thương tâm khổ sở, nháy mắt tiêu tán, nghĩ tới Từ Tấn lạnh lùng, trong đầu Thôi Oản chỉ còn lại mấy chữ, tự bảo vệ mình.

Từng nàng kế hoạch gả cho Từ Tấn mình chân chính thích, gả cho Từ Tấn càng có tiền đồ, không thành cũng có thể làm thê tử Từ Hạo, tương lai cũng là vương phi. Giờ phút này, nhìn thấu Từ Tấn tàn nhẫn với nàng, Thôi Oản đối Từ Tấn không còn có nửa điểm mơ ước, nàng chỉ nghĩ bảo vệ vị trí Lục hoàng tử phi, bảo vệ tín nhiệm Từ Hạo và bác đối với nàng.

Như thế nào tự bảo vệ mình?

Thôi Oản bắt buộc mình trấn định lại, cẩn thận cân nhắc Từ Tấn.

Thuyền ô bồng được nha hoàn tâm phúc Thải Vi chống chậm rãi cập bờ, nghe trên bờ người thân lo âu ồn ào, Thôi Oản trùm đệm chăn Thải Vi đưa tới, nhắm mắt lại, ô ô khóc rống.

Tạ thị cùng Tần nhị phu nhân vào mui thuyền, xác nhận Thôi Oản không có việc gì, Tạ thị cao giọng mắng: “Ngươi nha đầu này, nói bao nhiêu lần không cho phép ngươi vụng trộm chèo thuyền chơi, ngươi đều không nghe, lần này học được bài học đi?” Mắng xong rồi, đột nhiên ôm người khóc, “Ta chỉ có một nữ nhi là ngươi, nếu ngươi có rủi ro không may, bảo ta nửa đời sau như thế nào? Còn có bác ngươi, nàng biết được sẽ thương tâm thế nào?”

Thôi Oản chôn trong ngực mẫu thân, trầm thấp khóc.

Tần nhị phu nhân chùi chùi mắt, tức giận trách cứ Thải Vi quỳ bên cạnh: “Ai cho ngươi lá gan? Cô nương ham chơi ngươi thân làm đại nha hoàn không khuyên giải ngăn cô nương, thế nhưng còn dám giúp cô nương xằng bậy, người đâu, trói lại tìm bà mối bán đi!”

Thải Vi khóc dập đầu lạy: “Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng, nô tỳ có khuyên, nhưng cô nương một lòng muốn hái mấy đóa hoa sen đưa cho vương phi cùng tiểu công tử, nô tài thật sự khuyên không được mới... Nô tài biết tội, cầu phu nhân khoan thứ nô tài lần này, sau này nô tỳ không dám nữa, nhất định tận tâm tận lực hầu hạ cô nương!”

Mui thuyền tràn ngập tiếng khóc, trên bờ Thôi Phương Lễ không nhìn thấy cháu gái đại phòng duy nhất một gốc một mầm lại là từ nhỏ đã hiếu thuận hiểu chuyện, sốt ruột lại đau lòng, nói vọng vào mui thuyền khuyên nhủ: “Đều đừng khóc nữa, mau chóng đưa người về phòng, mời lang trung nhìn xem cho kỹ, chuyện khác đợi Oản Oản tốt lên lại nói tiếp!”

Từ Hạo liên tục gật đầu, gấp đến độ muốn xông vào đi nhìn xem.

Từ Tấn yên lặng đứng ở một bên, trên mặt không có biểu cảm gì. Phó Dung thấy, lặng lẽ giật nhẹ tay áo hắn, Thôi Oản là thân biểu muội hắn, chẳng sợ làm dáng một chút cũng được, nghiêm mặt như vậy, để Thôi lão gia tử nghĩ như thế nào?

Từ Tấn nghiêng đầu nhìn nàng: “Nàng ra đây Trăn nhi không khóc?”

Nhắc tới nhi tử, Phó Dung khổ mặt, há chỉ khóc, còn là khóc đến tê tâm liệt phế, nàng không biết sao mình nhẫn tâm bỏ hắn lại được. Phát giác bên kia Thôi Phương Lễ nhìn qua, Phó Dung thoáng nâng cao giọng: “Khóc cũng không có cách nào, biểu muội ra chuyện lớn như vậy, ta làm sao có thể không qua?”

Từ Tấn nhíu mày, “Trăn nhi tỉnh liền không rời được nàng, vạn hạnh biểu muội có kinh không hiểm, bên này có ta, nàng nhanh đi về nhìn xem.”


Phó Dung do dự, vừa muốn phản đối, bên kia Thôi Phương Lễ nói: “Tức phụ lão Tứ đi chiếu cố Trăn nhi đi, ngươi ở lại nơi này cũng không giúp được gì.”

Trưởng bối đã lên tiếng, Phó Dung lại quả thật nhớ thương nhi tử, liền cúi người hành lễ lão gia tử, dẫn Lan Hương bước nhanh đi, lúc rời đi thì ánh mắt lướt qua Hứa gia cúi đầu đứng ở một bên cả người ướt đẫm, Phó Dung như có chút đăm chiêu.

Các nữ quyến đưa Thôi Oản trở về, Từ Hạo vội vàng theo ở sau lưng, Tạ thị cùng Tần nhị phu nhân tạm thời cũng không tâm tư quản hắn. Từ Tấn đang muốn gọi hắn trở về, miễn cho hắn theo đến trong viện Thôi Oản, Thôi Phương Lễ nhìn hắn vẫy vẫy tay: “Bên kia có dì mợ ngươi nhìn, không có việc gì, Cảnh Hành ngươi đi theo ta.”

Từ Tấn hơi mím môi, theo hắn đi.

Thôi Phương Lễ đưa hắn tới thư phòng của mình, cau mày hỏi: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì, Oản Oản rơi xuống nước, vì sao ngươi không đi hỗ trợ ngược lại để thị vệ đi cứu? Ngươi là huynh trưởng, cứu Oản Oản người khác cũng sẽ không nói cái gì, hắn một người thị vệ... Cho dù sự tình không truyền tới bên ngoài, ngươi để Oản Oản nghĩ như thế nào, để lão Lục nghĩ như thế nào?” (Đây cũng là 1 người chuyện người thì sáng, chuyện nhà thì ngu, là người sau cùng biết chân tướng, nhục nhã quỳ từ đường 1 đêm suýt chết)

Từ Tấn buông mi nói: “Ngài không hiểu Lục đệ, trước kia ta nói nhiều với biểu muội một câu, hắn đều mất hứng, nếu như ta xuống cứu biểu muội, Lục đệ sẽ càng tức giận, huống chi ta phân phó Hứa gia, mệnh hắn hành sự tùy theo hoàn cảnh. Nếu như có thời gian, Hứa gia sẽ kéo thuyền đến bên người biểu muội, để nha hoàn biểu muội kéo nàng lên thuyền, thật sự khẩn cấp, Hứa gia đỡ biểu muội đến trên thuyền cũng sẽ không có việc gì, việc gấp phải tùy cơ ứng biến, không có người sẽ để ý cái này.”

Hắn không thể nói thật, nói một câu, bằng ngoại tổ phụ khôn khéo, chắc chắn tra hỏi đến cùng, cuối cùng đoán được hắn nghi kị Thôi Oản, thậm chí đã bắt đầu kế hoạch trả thù. Tâm tư Thôi Oản đối với hắn che giấu quá sâu, mẫu thân ngoại tổ phụ đều không biết, hắn nói ra cũng là nói không bằng chứng, ngoại tổ phụ sẽ không tin, không tin, lão nhân gia hắn liền không tin Thôi Oản rơi xuống nước chính là nàng một tay trù tính, như vậy sẽ có vẻ hắn trả thù càng không giảng đạo lý, tay chân tương tàn lạnh lòng người.
Bởi vậy hắn không thể nói, không thể để các trưởng bối biết hắn đối Thôi Oản có phòng bị thậm chí trả thù ý niệm, như vậy về sau Thôi Oản gặp “sự cố” không đến mức bỏ mạng rồi lại làm cho nàng “Ngoài ý muốn”, không gả được Lục đệ bọn họ mới sẽ không liên hệ tới trên người hắn.

Thôi Phương Lễ nhìn chằm chằm vào cháu ngoại, bản năng cảm thấy Từ Tấn che giấu hắn cái gì, nhưng hắn không nghĩ ra lý do khác, cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng lời này.

Trong viện Thôi Oản.

Lang trung mở xong đơn thuốc an thần trừ lạnh liền đi, trong phòng chỉ còn Tạ thị Tần nhị phu nhân cùng Tần Vân Ngọc, Từ Hạo không tốt vào nhà lại lo lắng người trong lòng, liền trông giữ ở gian ngoài, lo lắng không thôi đứng ở bên cạnh màn cửa, lỗ tai dán sát lên.

Ngắn ngủi bình tĩnh, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng Thôi Oản đè nén không được khóc.

Tim Từ Hạo nhất thời nhấc lên.

Tạ thị cũng không hiểu ra làm sao, ôm người dỗ nói: “Làm sao vậy làm sao vậy, Oản Oản đừng sợ, lang trung cũng nói không sao nữa, đừng sợ.”

Thôi Oản khóc đến phát nấc: “Không phải, là Tứ ca, Tứ ca hắn hận ta...”

Tạ thị mờ mịt chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Tần nhị phu nhân, Tần nhị phu nhân cũng không hiểu ra sao, cúi người hỏi: “Oản Oản có phải sợ hồ đồ hay không? Yên lành, Tứ ca ngươi hận ngươi cái gì?”

Thôi Oản nhào vào trong ngực mẫu thân, khóc đến không thành tiếng: “Ta ở trong nước thì cũng không biết Tứ ca ở phụ cận, là Thải Vi, nàng thật vất vả cứu ta lên thuyền, nói Tứ ca, Tứ ca phát hiện ta rơi xuống nước sau liền bên bờ nhìn, chỉ phái thị vệ của hắn đến cứu ta. Nương, cho dù Tứ ca không xem ta là muội muội, chẳng lẽ hắn không biết, không biết quan hệ ta với Lục ca sao? Hắn là ca ca ta, cứu ta người khác cũng sẽ không nói cái gì, nhưng thị vệ hắn... Hắn rõ ràng là bởi vì lần trước Tứ tẩu bị ám toán hận ta, hắn không xem ta là muội muội, cũng, cũng không để ý danh tiếng trong sạch của ta...”

“Tứ tẩu khi nào bị ám toán? Lại có quan hệ gì với tỷ tỷ?” Tần Vân Ngọc tuổi còn nhỏ, càng khiếp sợ tin tức này.

Sự kiện Túc vương phủ kia, Chiêu Ninh cung giấu nghiêm nghiêm thực thực, Tần nhị phu nhân cũng không biết chuyện, không hiểu nhìn về phía Tạ thị.

Tạ thị lau chùi nước mắt, nói một lần tình hình lúc đó, nói tới cuối cùng phát nghẹn: “Lão Tứ tại sao lại nhẫn tâm như vậy... Oản Oản từ nhỏ lớn lên ở Chiêu Ninh cung, nói câu ta để trong lòng ê ẩm, Oản Oản cùng nàng bác và Tứ ca Lục ca nàng còn thân hơn ta cùng thân ca ca, vì sao nàng vô duyên vô cớ muốn hại Tứ tẩu nàng? Lão Tứ như vậy cũng quá lạnh lòng người, chẳng những hoài nghi Oản Oản, còn...”

Nói đến đây không nói được nữa, ôm Thôi Oản ô ô khóc lên: “Thôi thôi, chúng ta về sau không đến trước mặt bọn họ, miễn cho bị người hoài nghi giấu giếm dã tâm, Lục ca ngươi bên kia ta vào cung nói bác ngươi, liền nói chúng ta không với cao nổi...”

“Tẩu tử nói bậy bạ gì đó,” Tần nhị phu nhân nhíu mày cắt ngang lời của nàng, “Oản Oản rơi xuống nước còn chưa bình phục lại, nàng miên man suy nghĩ không biết không có tội, tẩu tử làm sao có thể nói Cảnh Hành như vậy? Bên trong này khẳng định có hiểu lầm, Cảnh Hành tuyệt đối không phải loại người đó...”

Tạ thị không lại đáp lời, chỉ cúi đầu gạt lệ.

Bên ngoài Từ Hạo mắt trợn đến mức muốn nứt, cách cánh cửa mành cam đoan với người bên trong nói: “Mợ, Oản Oản, các ngươi không cần khóc, Tứ ca khiến Oản Oản bị ủy khuất, ta liền tìm hắn lý luận!” (Thằng ngu!)

Tần nhị phu nhân kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng bên ngoài nơi nào còn có bóng dáng thiếu niên?

Nhà khách bên kia, Từ Tấn vừa từ thư phòng Thôi Phương Lễ trở về, vào nhà thấy bảo bối nhi tử nhu thuận tựa vào trong ngực mẫu thân, mắt to đen lúng liếng trong veo thủy sáng, bực bội trong lòng giảm xuống, ngồi vào bên người Phó Dung ôm lấy một lớn một nhỏ, hôn Phó Dung.

Phó Dung nghiêng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Vương gia có tâm sự?”

Người trong nhà sốt ruột, Từ Tấn không muốn nói cho nàng tăng thêm phiền não, lắc lắc đầu, cúi đầu đùa nhi tử: “Trăn nhi có phải lại khóc hay không? Nghe lời, đêm nay nghe diễn xong chúng ta liền về nhà mình.” Lão gia tử mừng thọ, hắn dù muốn lập tức hồi vương phủ cũng phải nhịn.

Trăn nhi vừa khóc xong, ôm mẫu thân ai cũng không nghĩ phản ứng, phụ thân nói chuyện với hắn, hắn kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn quay đầu đi chỗ khác.

Từ Tấn bật cười, cắn lỗ tai Phó Dung: “Giống như nàng, bị ủy khuất liền không yêu phản ứng người.”

Phó Dung thật lòng oan uổng, nàng từng quả thật không chỉ một lần không nghĩ phản ứng Từ Tấn, nhưng Từ Tấn là vương gia, nàng nào dám thật cau có mặt với hắn? Ngược lại là Từ Tấn, một lát nhiệt tình như lửa một hồi lạnh như băng sương, tính tình nhi tử chân chính theo hắn.

Lười giảng đạo lý với hắn, nhớ tới bộ dáng Hứa gia cả người ướt đẫm, Phó Dung muốn hỏi xem Thôi Oản rơi xuống nước có ẩn tình hay không, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Từ Hạo phẫn nộ gọi to: “Tứ ca ngươi ra! Ta có chuyện nói với ngươi!” Xen lẫn động tĩnh tranh cãi với Hứa gia.

Môi Từ Tấn còn ngậm vành tai của nàng, nhưng là một giây kia, Phó Dung lại toàn thân lạnh buốt, lo sợ Từ Tấn phẫn nộ thật cắn nàng một miếng.

Phó Dung sợ nhất Từ Tấn sinh khí, lúc này thân thể nàng cứng ngắc, cũng không dám nhìn biểu tình trên mặt Từ Tấn.

Đường đường huynh trưởng, bị đệ đệ đến nhà khiêu khích như thế, vẫn là ở trước mặt nàng, tính tình Từ Tấn, có thể nhẫn?

Mắt thấy nam nhân vụt đứng dậy đi nhanh ra bên ngoài, Phó Dung ngó nhìn nhi tử trong ngực, lại không dám đắc tội Từ Tấn vẫn là lo lắng đề phòng dặn dò: “Vương gia, hôm nay là ngày mừng thọ ngoại tổ phụ, có chuyện gì chàng chờ về phủ sau lại nói với Lục đệ, đừng ở chỗ này...”

“Ta biết, nàng an tâm dỗ nhi tử đi.”

Từ Tấn quay đầu lại, còn coi như bình tĩnh trấn an nói. Thê tử còn trong phòng, mặc kệ Lục đệ nổi điên cái gì, hắn đều sẽ không dọa đến hai mẹ con Phó Dung.

Phó Dung thoáng yên tâm, đợi Từ Tấn đi ra ngoài, nàng vỗ nhè nhẹ Trăn nhi ỷ lại ôm nàng, dựng thẳng lỗ tai nghe.