Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 187: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 187




Hôm Trung Thu, Phó Dung thức dậy sớm, mí mắt phải vẫn nhảy nhảy.

Mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy họa.

Nhìn mình trong gương, Phó Dung đột nhiên nhớ tới Trung Thu cung yến năm ngoái thiếu chút nữa bị người đụng đến.

Chẳng lẽ đêm nay còn có thể xảy ra chuyện?

Trong lòng Phó Dung bất an, Từ Tấn luyện võ trở về, nàng gọi hắn tới bên giường, ngẩng đầu tỏ ý bảo hắn nhìn: “Vương gia nhìn ta.”

Nàng hơi hơi bĩu môi, dường như có tâm sự, kiều kiều nhìn hắn.

Bộ dáng này Từ Tấn rất quen thuộc, tân hôn thì bởi vì muốn tránh thai, cách mấy đêm hắn mới có thể chạm vào nàng một lần, tối hôm đó khẳng định nhịn không được muốn nhiều vài lần, sau này trên mặt nàng có cái mụn, liền chơi xấu đổ lỗi cho hắn, trách hắn không cho nàng ngủ ngon giấc.

Tối hôm qua hai người cũng gây sức ép tới rất trễ, Từ Tấn cho rằng trên mặt nàng lại nổi mụn, cúi đầu tìm kiếm.

Phó Dung nhìn ra ánh mắt hắn không đúng, chu miệng nói: “Ngươi nhìn chỗ nào đấy hả, là ánh mắt!”

Từ Tấn bật cười.

Trăn nhi vẫn ngồi bên cạnh ngửa đầu nhìn cha mẹ thấy phụ thân cười, hắn cũng cười, bổ nhào đến trong ngực Phó Dung nháo, cho rằng đây là cách chơi mới mẻ. Phó Dung ôm nhi tử tinh nghịch tới trên đùi, tiếp tục ngưỡng mặt cho Từ Tấn nhìn.

Kiều thê ái tử, Từ Tấn nhịn không được ôm người hung hăng hôn một cái, hôn đến Phó Dung không có sức lực, hắn mới nghiêm túc nhìn mắt nàng, phát hiện mí mắt bên phải Phó Dung cách một hồi lại nhảy nhảy, hôn nhẹ nàng như dỗ trẻ con: “Không có việc gì, một hồi là tốt rồi, ta cũng hay như vậy.”

Phó Dung cúi đầu, nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu Trăn nhi: “Đều nói mí mắt phải nhảy không phải điềm lành, ta sợ...”

Từ Tấn cuối cùng cũng hiểu được nàng lo lắng cái gì, cười nói: “Chớ suy nghĩ lung tung, năm ngoái không phải cũng là có kinh không hiểm? Thành thành thật thật ở bên cạnh nương, có Hứa Linh trông giữ, sẽ không xảy ra chuyện.”

Phó Dung ngẫm lại cũng phải.

Ăn xong bữa sáng mí mắt không nhảy, tâm nàng lại an vài phần, buổi chiều một nhà 3 người vào cung.

Tới Phượng Nghi cung, Phó Dung như cũ ôm Trăn nhi tụ ở một chỗ cùng mấy chị em dâu, chỉ có Thành vương phi Lý Hoa Dung có hiếu tại thân, cùng Thành vương ở nhà thủ hiếu, không có tiến cung.

Hôm nay Thái Tử phi cũng mang Hủ nhi tới.

Hủ nhi chỉ nhỏ hớn đại lang Phó gia hai tháng, lại thấp hơn không ít, sắc mặt tái nhợt có vài phần suy yếu, đứng cùng Chương nhi sắp 3 tuổi, hệt như đậu giá cùng cây non. Trân nhi Khang vương phủ ngược lại là trắng trẻo sạch sẽ thật xinh đẹp, lúc Phó Dung đi tới tiểu cô nương còn có thể che chở Khang vương phi, “Nương hoài đệ đệ, tứ thẩm cẩn thận một chút.”

Tiểu nha đầu thông minh cơ trí, Phó Dung cười khen nàng, ngồi xuống sau hỏi thân thể Khang vương phi như thế nào.

Khang vương phi mới hai tháng, còn chưa hiện hoài, thỏa mãn nói: “Còn tốt, cái này nhu thuận hơn tỷ tỷ hắn nhiều, không có lại nháo ta, thời gian trước phun mấy ngày, hiện tại cơ bản không có việc gì... Ai, ngươi xem, Trăn nhi thích tỷ tỷ hắn nha, mắt chăm chăm nhìn, Trân nhi nhanh đi trêu chọc đệ đệ!”

Phó Dung cúi đầu, liền thấy Trăn nhi quả nhiên nhìn Trân nhi, chẳng qua nhìn không phải là tỷ tỷ, mà là vòng cổ vàng trên cổ tỷ tỷ.

Phó Dung không nhịn được cười, giải thích với Khang vương phi: “Lục thúc hắn đưa một cái vòng vàng, Trăn nhi vô cùng thích, đi đâu đều không rời thân, hôm nay tiến cung ta quên mang theo, Trăn nhi hẳn là xem vòng cổ tỷ tỷ trở thành bảo bối hắn.”

Khang vương phi không tin, tháo vòng cổ nữ nhi xuống đặt tới trong ngực, mắt Trăn nhi quả nhiên chuyển hướng trên người nàng.

Khang vương phi cười ha ha, đưa vòng cổ tới trước người Trăn nhi, kéo nữ nhi qua nói: “Trăn nhi gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ liền tặng nó cho ngươi.”

Trong nhà Trân nhi có rất nhiều vòng cổ, tiểu nha đầu đối với phương pháp của mẫu thân lơ đễnh, ngược lại chờ mong nhìn Trăn ca nhi. Ngược lại là Hủ nhi vẫn đứng bên cạnh Thái Tử phi không muốn, đi tới cướp vòng cổ vàng đưa cho tỷ tỷ, nghiêm mặt nhìn Trăn nhi: “Tỷ tỷ.”

Tươi cười trên mặt Thái Tử phi cứng đờ một chút.

Phó Dung phảng phất như không nhìn thấy, kinh ngạc khen ngợi Hủ nhi: “Hủ nhi thật thông minh, biết che chở tỷ tỷ, đúng rồi, vòng cổ này là bảo bối của tỷ tỷ, ai cũng không thể cướp, Hủ nhi nhanh giúp tỷ tỷ mang lên.”

Thần sắc Hủ nhi dịu một chút, làm bộ muốn mang cho tỷ tỷ.

Thái Tử phi sợ hắn bị thương Trân nhi, tỏ ý bảo hai tỷ đệ đến chỗ nàng, nàng tự mình hỗ trợ.

Khang vương phi nhân cơ hội nói cho Phó Dung chuyện mới trong cung: “Nghe nói chưa, buổi chiều hôm qua phụ hoàng dự lãm bức họa tú nữ lần này, nhìn trúng một tú nữ, liền gọi nàng thị tẩm, sáng nay phong Lệ quý nhân.”

Phó Dung ngơ ngác.

Tháng 6 Gia Hòa đế hạ chỉ tuyển tú, đầu tháng 8 sơ tuyển tú nữ kết thúc, tạm thời chuyển vào Trữ Tú các học quy củ, 1 tháng sau lại do Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cùng hai phi làm tuyển chọn cuối cùng. Vị Lệ quý nhân từ sớm trổ hết tài năng này, chẳng lẽ chính là Lệ quý phi sau này độc sủng hậu cung?

Khang vương phi thấy nàng tò mò, lặng lẽ chỉ chỉ nhóm quý nhân bên kia, thì thầm nói: “Người mang trâm cài ngọc bích.”

Phó Dung làm bộ lơ đãng nhìn qua.

Có thể đến Phượng Nghi cung tham gia cung yến, phẩm cấp thấp nhất chính là quý nhân, hướng lên trên theo thứ tự là chiêu nghi, tiệp dư, tần, phi. Nhưng phi vị trong cung trước mắt còn sót lại Thục phi, Nhu phi, phẩm cấp khác nhân số đều không ít, cũng không phải là ai cũng có thể tới, đặc biệt là quý nhân, trong cung nhiều quý nhân như vậy, đều tới Phượng Nghi cung chưa hẳn có thể chứa được, vì thế Hoàng Hậu chỉ mời quý nhân 2 năm nay Gia Hòa đế sủng hạnh tương đối thường xuyên đến.

Ở đây bốn vị quý nhân, Phó Dung liếc mắt liền nhìn thấy vị Lệ quý nhân kia, Quản Anh.

Đời trước Phó Dung vào kinh sau liền nghe nói Quản Anh là kinh thành đệ nhất mĩ nhân, Phó Dung kiêu ngạo dung mạo của mình, đối danh hiệu đệ nhất mĩ nhân này vẫn là thật để ý, bởi vậy phàm là nghe người nhắc tới Quản Anh, nàng đều sẽ âm thầm lưu ý. Năm nàng 17 tuổi, tháng chạp vào kinh, Quản Anh nhỏ hơn nàng hai tuổi chỉ là quý nhân, nhưng lúc nàng tiến Túc vương phủ, Quản Anh đã thành Lệ phi, năm sau, cũng chính là năm Từ Tấn xuất chinh, Quản Anh đã vượt Thục phi, Nhu phi, thành Lệ quý phi chỉ sau Hoàng Hậu.

Ngắn ngủi không tới 3 năm, từ một tú nữ tới Quý phi, đủ thấy Gia Hòa đế có bao nhiêu sủng ái nàng.

Hôm nay lại là lần đầu tiên Phó Dung gặp vị mĩ nhân trong lời đồn đại này.

Chỉ là không tuyệt sắc phong hoa diễm sắc bức người như nàng dự liệu, Quản Anh mười lăm tuổi, đẹp thì đẹp, nhưng khí độ trên người nàng ta...

Nói thế nào đây, cứ giống như một thôn cô có dung mạo tiên nữ vào vòng luẩn quẩn của các quý nữ, dù cho nàng là đệ nhất mĩ nhân, nhưng nàng run lẩy bẩy co rụt lại, ngoan ngoãn vâng lời không dám mạo muội quan sát chung quanh, ngẫu nhiên cố lấy dũng khí vụng trộm nhìn một cái, càng hiện rõ nàng không hợp hoàng cung này, thế cho nên làm dung mạo như tiên nữ kia cũng ảm đạm thất sắc.

Phó Dung khiếp sợ khó có thể dời tầm mắt.
Hoàng Thượng cha chồng nàng, thế nhưng thích loại này?

“Thấy chưa?” Khang vương phi cúi đầu nói, trong giọng nói không thèm che giấu khinh thường: “Nếu nói dung mạo, ta nhìn nàng còn thực sự có tư cách so với Tứ đệ muội, chỉ là khí độ này, thật là...” Còn không bằng danh kỹ thanh lâu lên được mặt bàn, thật không biết Gia Hòa đế đến cùng nhìn trúng nàng cái gì.

Phó Dung nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý bảo Khang vương phi đừng nói nữa, bất luận như thế nào, Gia Hòa đế nhìn trúng nàng ta, đó chính là vận mệnh của nàng ta.

Khang vương phi cũng không lại châm chọc Quản Anh, nhỏ giọng nói sang chuyện khác.

Trước khi khai yến, Gia Hòa đế mệnh cung nhân đến lãnh mấy hoàng tôn đi tiền viện.

Trăn nhi có nhũ mẫu, Hứa Linh thiếp thân chăm sóc, tới tiền viện càng có Từ Tấn che chở, Phó Dung còn là rất yên tâm, ngồi bên cạnh Thục phi thanh thản ổn định dùng cơm. Tan tiệc đi ngắm đèn, Từ Tấn phái người lại đây chuyển lời, Trăn nhi ngủ, hắn tự mình ôm người đến Chiêu Ninh cung, lưu Hứa Linh, nhũ mẫu chăm sóc, bảo nàng không cần lo lắng.

Phó Dung tự nhiên tin tưởng sắp xếp của hắn.

“Tứ tẩu xem, đây là hoa đăng do chính tay ta làm, đưa cho Tứ tẩu.” Đêm nay Nhị công chúa rốt cuộc được như nguyện có thể theo Tứ tẩu cùng ngắm đèn, tiểu cô nương đặc biệt cao hứng, đưa hoa đăng trong tay cho Phó Dung nhìn.

Phó Dung vui mừng quan sát đèn lồng trong tay.

Hoa đăng tạo hình đơn giản, mặt trên vẽ Hằng Nga chạy lên cung trăng.

Nàng cười hỏi: “Đây cũng là muội muội vẽ?”

Nhị công chúa gật gật đầu: “Từ đầu tới đuôi đều là ta làm, ta học cùng sư phó chế đèn rất lâu, còn làm cho nhóm cháu mỗi người một cái, nhưng hôm nay đầy tớ không cẩn thận làm hư cái của Trăn nhi, buổi tối ta trở về lại làm một lần nữa, ngày mai sẽ có thể đưa cho Trăn nhi nhìn.”

Nói xong sợ Phó Dung hiểu lầm, có chút thẹn thùng bổ sung nói: “Nhóm cháu trái cháu gái đều có, tẩu tử chỉ làm cho Tứ tẩu.”

Phó Dung đã sớm biết Nhị công chúa đặc biệt ưu ái Tứ tẩu mình, nghe vậy nhéo nhéo cái mũi tiểu cô nương, lặng lẽ nói: “Muội muội thích ta như vậy, đợi tương lai muội muội gả người, ta cho muội muội thêm phần đồ cưới thật dày.”

Nhị công chúa cúi đầu sẳng giọng: “Tứ tẩu lại cười nhạo ta, ta không để ý tới Tứ tẩu...”

“Được được được, Phúc Tuệ chúng ta vẫn là tiểu cô nương, nói cái này quá sớm.” Phó Dung nắm tay Nhị công chúa tiếp tục đi về phía trước, nghĩ tới lời Nhị công chúa nói, ôn nhu dặn dò: “Muội muội trở về ngủ sớm một chút, sáng mai lại làm đèn lồng cho Trăn nhi cũng không muộn, dù sao hắn còn nhỏ, sẽ không tìm cô cô hỏi đòi.”

Nhị công chúa ngoan ngoãn đáp ứng, trong lòng nghĩ như thế nào người khác liền không biết.

Thưởng đèn xong, Phó Dung theo Thục phi trở về Chiêu Ninh cung.

Trăn nhi đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Thục phi luyến tiếc cháu trai, thương lượng với Phó Dung: “Nếu không đêm nay để Trăn nhi ngủ ở chỗ ta đi, nhũ mẫu lưu lại, ngày mai ngươi cùng Cảnh Hành sớm qua đón hắn một chút.”

Trong lòng Phó Dung không nguyện ý, luyến tiếc cũng sợ nhi tử dậy sớm tìm không được mẫu thân khóc nháo, nhưng là nghĩ tới Lệ quý nhân cướp đi tất cả sủng ái của mẹ chồng, nàng lại không nhẫn tâm cự tuyệt, mềm mại đáp ứng.

Nàng đáp ứng, Thục phi lại đổi chủ ý, hôn nhẹ khuôn mặt cháu trai nói: “Thôi, ôm về đi, hiện tại quá nhỏ, sao có thể rời mẫu thân, đợi Trăn nhi lớn thêm hai tuổi ta lại lưu hắn ở bên người âu yếm mấy ngày.”

Phó Dung vừa định lại khuyên nhủ cung nữ, bên ngoài tiến vào thông truyền, Túc vương điện hạ tới đón vương phi.

Thục phi tự mình ôm Trăn nhi tới trong tã lót quấn kỹ, che nghiêm kín ôm hắn đi ra ngoài trước.

Phó Dung đành phải đuổi kịp.

Một nhà 3 người trở về vương phủ.

Các nữ nhân tụ ở một chỗ nói chuyện phiếm ngắm đèn, các nam nhân không tránh khỏi uống rượu, Từ Tấn cũng không ngoại lệ, Phó Dung ở trong xe ngựa một đường nghe Từ Tấn thở ra mùi rượu, sau khi xuống xe mọi người đi theo choáng váng, vào nhà thình lình bị Từ Tấn bế lên thì trên người nàng đã mềm nhũn.

Từ Tấn ngược lại thanh tỉnh hơn nàng, nhờ vào lực rượu, ra sức thương nàng một phen.

“Vương gia...”

Một tiếng hết sức kiều mị cầu xin, trong màn lụa rốt cuộc bình tĩnh lại.

Từ Tấn hôn nhẹ khuôn mặt Phó Dung ướt mồ hôi, như cũ luyến tiếc rời đi người nàng.

Phó Dung thở hồng hộc, một tay khoác lên cái trán, vô lực làm nũng: “Ta khát...”

“Ta đi rót nước cho nàng.” Từ Tấn cũng khát, lại hôn một hồi mới đi châm trà.

Phó Dung nghiêng đầu nhìn hắn, tầm mắt vô tình đảo qua hoa đăng trên bàn Nhị công chúa đưa nàng.

Nàng trân trân nhìn cái đèn kia, ánh sáng nhu hòa yên tĩnh, là bởi vì đèn giấy lọc che ánh lửa chói mắt...

Lửa...

Trong đầu có cái gì chợt lóe qua, Phó Dung bỗng nhiên ngồi dậy, mồ hôi trên người sau trận hoan ái nhất thời biến thành mồ hôi lạnh.

Cùng lúc đó, trong hoàng thành, một đội thị vệ Kim Ngô Vệ đang tuần tra.

Cung yến sớm đã tản, hoàng thành khôi phục yên lặng ban đêm quen có, chỉ có thị vệ đi qua lưu lại tiếng bước chân.

“Lửa!”

Đột nhiên thị vệ đầu lĩnh cả kinh kêu lên.

“Là Phượng Dương các! Nhanh đi bẩm báo đại nhân!”

Có người nhận ra cung điện lửa cháy kia là chỗ Nhị công chúa ở, nhất thời nóng nảy, đội ngũ sáu người mau chóng phân thành sáu phương hướng, hoặc là đi bẩm báo quan trên, hoặc là đi thông báo thị vệ khác mau chóng tiến đến cứu hoả.