Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 191: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 191




Từ Tấn thật sự không liệu được phụ hoàng sẽ đưa trắc phi cho hắn.

Nói cách khác, hắn đoán được luôn có 1 ngày phụ hoàng sẽ tặng người, nhưng hắn không ngờ tới phụ hoàng một tiếng tiếp đón cũng không có.

Hai đời cộng lại, đây là lần đầu tiên.

Là bởi vì Vĩnh Ninh công chúa, Đoan phi, phụ hoàng từ dưới đáy lòng không vui Phó Dung, cảm thấy Phó Dung không xứng được hắn toàn ý sủng ái?

Vậy nữ nhân sớm chết kia, vì sao có thể khiến phụ hoàng nhớ mãi không quên tới bây giờ, thậm chí một ả thế thân cũng khiến phụ hoàng ném mẫu thân làm bạn nhiều năm qua một bên? Hắn biết mẫu thân không để ý sủng ái chó má của phụ hoàng, bằng không hắn sớm giết Quản Anh...

Bỏ xuống công sự Lại bộ, Từ Tấn đi Sùng Chính điện.

Gia Hòa đế đang hê duyệt tấu chương, nghe Vạn Toàn nói Túc vương tới, bút son trong tay hắn không ngừng, chỉ gọi dẫn người tiến vào.

“Thế nào, đến tạ ân Trẫm?” Trước mắt có bóng dáng cao lớn tới gần, Gia Hòa đế cười để bút xuống, ngẩng đầu lên nói.

Mặt Từ Tấn không chút thay đổi quỳ xuống, buông mi nói: “Không phải, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng thu hồi ý chỉ.”

Gia Hòa đế nhíu mày.

Vạn Toàn thấy, trong tay phất trần đảo qua, dẫn mấy tiểu thái giám lui ra ngoài.

Gia Hòa đế ngược lại là không có lập tức sinh khí, nhìn nhi tử nói: “Vì sao? Diêu gia nữ dung mạo khuynh thành, là mẫu phi ngươi tự mình chọn từ một đám tú nữ, ngươi còn chưa thấy qua, vì sao không cần? Chẳng lẽ là sợ tức phụ ngươi mất hứng?” Nói tới cuối cùng, giọng đột ngột trở nên nghiêm nghị lại.

Từ Tấn không hề e sợ, thản nhiên nói: “Đều không phải. Phó Dung hào phóng hiền lành, bất luận nhiều ít nữ nhân, chỉ cần nhi tử mang về, nàng đều sẽ không hề có oán trách tiếp nhận. Là nhi tử không nguyện ý, tương lai như thế nào nhi tử không biết, nhưng là trước mắt, nhi tử chỉ thích Phó Dung, chỉ nghĩ cùng nàng sinh con dưỡng cái, chỉ nghĩ cùng nàng nhìn Trăn nhi chậm rãi lớn lên, bởi vậy khẩn cầu phụ hoàng thu hồi ý chỉ.”

Hắn biết phụ hoàng thích dạng nhi tử gì, giống hắn lấy giang sơn làm trọng, không câu nệ nam nữ tình trường, quan trọng nhất là nghe lời của hắn. Lúc vừa thành thân với Phó Dung, Từ Tấn quả thật nghĩ tới cự tuyệt không được thì liền thu nhận trắc phi thiếp thất ném tới chỗ hẻo lánh trong vương phủ tự sinh tự diệt, nhưng hắn cùng Phó Dung càng sống càng tốt, biết được Phó Dung muốn sinh hoạt ân ái như cha mẹ nàng vậy, hắn cũng nguyện ý cho nàng. Đừng nói hiện tại hắn chỉ có thể chạm vào một mình nàng, chính là hết bệnh rồi, chỉ cần Phó Dung vẫn ngoan ngoãn, hắn nguyện ý chuyên sủng một mình nàng, để nàng sinh cho hắn càng nhiều đứa nhỏ đáng yêu như Trăn nhi.

Từ Tấn thích vừa về tới vương phủ, liền nhìn thấy nàng ôm Trăn nhi cười dịu dàng chờ hắn, mà không phải là trở về liền chống lại nụ cười nàng dối trá. Hắn rõ ràng Phó Dung có bao nhiêu không dễ dàng động tâm, cho nên không nguyện ý nỗ lực lâu như vậy bởi vì một tờ chiếu thư hủy hoại trong giây lát, hắn thấy qua nàng cười qua loa có lệ, cho nên không nguyện ý đời này nàng như cũ chỉ xem hắn là vương gia kính sợ, ngoài sáng kính sợ, trong lòng lại chỉ xem hắn làm chỗ dựa.

Hắn muốn mỗi ngày đều nhìn đến nàng cười tự đáy lòng.

“Phụ hoàng, là nhi tử không nguyện, nhi tử đã tìm được nữ nhân khiến nhi tử hài lòng nhất, không nghĩ lại ủy khuất mình chạm vào người khác.” Hắn giọng nói kiên định, dập đầu lạy Gia Hòa đế.

Gia Hòa đế không ngờ mình thế nhưng có nhi tử si tình!

Nói dễ nghe như vậy, còn không phải là bị Phó Dung mê tâm trí? Nói cái gì mình không nguyện ý, còn không phải là sợ Phó Dung sinh khí?

Nghĩ tới nhi tử thiếu chút nữa bởi vì Phó Dung mất mạng, Gia Hòa đế càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên đứng lên: “Nam nhi đại trượng phu, cái nào không phải tam thê tứ thiếp, ngươi đường đường hoàng tử dòng dõi quý tộc, bị một đàn bà đắn đo không dám nạp thiếp, truyền ra ngoài quả thực ném mặt mũi hoàng gia chúng ta!”

Từ Tấn ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt Gia Hòa đế nói: “Ai dám cười nhạo ta chê cười phụ hoàng, ta liền lấy mệnh hắn.”

Bình bình tĩnh tĩnh, khí thế bức người.

Gia Hòa đế nghẹn một lúc, dù vốn nổi nóng, nghe được nhi tử bá khí như thế, đáy lòng vẫn là không chịu khống chế dâng lên tự hào. Chỉ là, thánh chỉ hắn đã hạ, nào có đạo lý thay đổi xoành xoạch? Huống chi nhi tử chuyên sủng một nữ nhân tốt hắn còn lười quản nhiều, nhưng Phó Dung gây chuyện thị phi như vậy...

“Thánh chỉ đã hạ, Trẫm sẽ không thu hồi, ngươi trở về đi.” Gia Hòa đế một lần nữa ngồi xuống, không cho cự tuyệt.

Từ Tấn không đi, như cũ quỳ ở đằng kia: “Vậy nhi thần liền quỳ tới phụ hoàng thu hồi ý chỉ mới thôi.”

“Nàng có cái gì tốt, để ngươi mê thành như vậy!” Gia Hòa đế giận dữ, trực tiếp quăng tấu chương trong tay qua chỗ nhi tử.

Từ Tấn không tránh, chỉ bản năng nhắm nghiền hai mắt.

Góc cạnh tấu chương nện đến cái trán hắn, trong đầu ông một tiếng, Từ Tấn quơ quơ mới đứng vững, nhìn mặt đất nói: “Phụ hoàng thứ tội, chỉ là nhi tử bạo gan muốn hỏi một câu, Lệ quý nhân kia lại có cái gì tốt, để phụ hoàng vì nàng không quan tâm trên trăm tú nữ? Thậm chí ngay cả mẫu phi đều chẳng quan tâm?”

Gia Hòa đế sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: “Mẫu phi ngươi nói với ngươi?”

Từ Tấn cười lạnh, khinh thường nói: “Không có, mẫu phi không nói gì, là hôm nay ta hoảng nghe phụ hoàng ý chỉ, tò mò vì sao phụ hoàng mẫu phi không có hỏi thăm ý của ta như trước đây, nghĩ đi Chiêu Ninh cung hỏi mẫu phi, trên đường từ trong miệng các cung nữ biết được phụ hoàng chuyên sủng Lệ quý nhân, mệnh Lệ quý nhân chuyển đến Sùng Chính điện, mà phụ hoàng đã 1 tháng không có đặt chân hậu cung. Vừa mới phụ hoàng hỏi ta vì sao chuyên tình Phó Dung, nhi tử cũng muốn hỏi phụ hoàng, Lệ quý nhân có cái gì hơn được hậu cung 3000!”

“Lớn mật!” Lần đầu tiên bị nhi tử chất vấn như thế, gân xanh trên trán Gia Hòa đế thẳng nhảy.

Từ Tấn mím chặt môi, vẻ mặt không đổi: “Nhi tử không nghĩ chọc phụ hoàng sinh khí, chỉ là không nghĩ vi phạm tâm ý của mình cưới một nữ nhân mình không thích, không nghĩ tương lai nhi tử già đi, lại vì thưở thiếu niên không thể kiên trì tâm mình mà hối hận. Phụ hoàng, nhi tử không có chí hướng lớn, tâm nguyện duy nhất chính là ở ngoài phụ tá phụ hoàng, về nhà trông giữ thê tử bình bình đạm đạm sống, mong phụ hoàng thành toàn.”

Thưở thiếu niên không thể kiên trì tâm mình...

Vẻ mặt Gia Hòa đế giận dữ đột nhiên biến thành buồn bã.

Hắn niên thiếu thì hướng tới cái gì nhất?

Hoàng vị.

Cho nên hắn cưới Hoàng Hậu xuất thân huân quý danh môn, cô phụ Chung Đình ôn nhu thiện lương chỉ nghĩ trông giữ trượng phu sống an lành.

Mà hiện tại nhi tử của hắn, vô tâm hoàng vị, chỉ nghĩ thanh thản ổn định phụ tá hắn phụ tá Thái Tử, về tình cảm chỉ trông giữ nữ nhân hắn thích.
Phải, hắn ghét bỏ Phó Dung chưa đủ tốt, không xứng với nhi tử si tình, vậy Chung Đình thì sao?

Nàng chỉ là nông nữ vô cùng bình thường, một chữ cũng không biết, tính tình không phóng khoáng, đưa nàng một khúc gấm Tô Châu thêu khăn nàng luyến tiếc dùng, cho nàng ăn trái cây giá trị mấy lượng bạc trắng, nàng ngại hắn lãng phí bạc, ngoại trừ dung mạo, ngay cả làm nha hoàn thấp nhất gia đình giàu có nàng còn không xứng.

Nhưng hắn chính là thích nàng không phóng khoáng như vậy.

Lại nhìn xem trước mặt nhi tử thẳng lưng quỳ cự tuyệt trắc phi, Gia Hòa đế kìm lòng không được giương đầu lên.

Nếu như, nếu như năm đó hắn cũng có thể vì Chung Đình làm được một bước này, có phải nàng sẽ không quyết tuyệt mà chết như vậy hay không?

“Người tới.”

Trầm mặc hồi lâu, Gia Hòa đế mở miệng gọi người.

Vạn Toàn khom lưng như con mèo chạy vào.

“Túc vương kháng chỉ bất tuân, kéo ra ngoài đánh 30 hèo.”

“Tạ phụ hoàng thành toàn.” Từ Tấn lại dập đầu Gia Hòa đế, không chờ thị vệ đến, chủ động đứng lên.

Trên đường Vạn Toàn lau mồ hôi, nói nhỏ: “Vương gia thật là dọa chết khiếp lão nô, hôm nay cũng chỉ có ngài, đổi chủ tử khác, Hoàng Thượng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho như thế.” Chủ tử nào dám kháng chỉ? Chủ tử nào kháng chỉ lại chỉ bị phạt 30 hèo liền xong việc? Túc vương quả thật là hoàng tử được sủng ái nhất.

Từ Tấn không đáp lời.

~

Phù Cừ viện.

Mắt thấy muốn tới lúc dùng cơm trưa, Phó Dung một chút khẩu vị đều không có.

Sống được rất tốt đột nhiên có trắc phi đến, ngẫm lại lồng ngực liền phát nghẹn. Từ Tấn chạm vào không chạm vào trắc phi nàng không quản, Phó Dung sợ người nhà đau lòng thay nàng, cũng không nguyện nhìn thấy trong mắt những nữ nhân từng hâm mộ nàng lộ ra vui sướng khi người gặp họa.

Trăn nhi cũng không biết mẫu thân ưu sầu, ngồi ở bên cạnh tập trung tinh thần chơi tiểu ngựa gỗ tỷ tỷ đưa hắn, hai tay nâng lên lại dùng sức đập xuống, y y nha nha.

“Trăn nhi, phụ thân ngươi muốn hôn nữ nhân khác.” Đến cùng phiền nhất cái này, Phó Dung bế nhi tử lên, ngó nhìn khuôn mặt nhi tử trắng non mềm, nghĩ tới khả năng Từ Tấn sẽ hôn nữ nhân khác xong sau lại đến hôn hai mẹ con họ, nàng liền không thoải mái. Của nàng gì đó, trừ phi nàng cam tâm tình nguyện, nàng đều không nghĩ phân cho người khác, bao gồm Từ Tấn.

Trăn nhi nghe được chữ “Hôn”, cho rằng mẫu thân muốn hôn nhẹ, nghiêm túc mân mê môi nhỏ.

Phó Dung dở khóc dở cười, hôn nhi tử một cái. Cẩn thận ngó nhìn tiểu nam oa trước mặt cực kỳ giống Từ Tấn, Phó Dung lại thở dài. Không có trắc phi thì còn nói với mình không cần buồn lo vô cớ, hiện giờ trắc phi từ trên trời giáng xuống, nàng mới phát hiện nàng thật sự không có rộng rãi như tưởng tượng vậy.

“Vương phi, vương gia trở lại!” Lan Hương đột nhiên hô hô hoán hoán chạy vào.

Phó Dung có phần bất ngờ Từ Tấn trở về sớm như vậy, nhưng nghĩ tới hắn có thể là vì trắc phi mới trở về, nhất thời hứng thú rã rời, thản nhiên nói: “Vậy thì để phòng bếp thêm hai món ăn.”

Lan Hương vội la lên: “Không phải, vương phi mau đi xem một chút đi, vương gia là bị người nâng về, nghe Hứa gia nói chẳng biết tại sao vương gia chọc giận Hoàng Thượng, chịu phạt 30 đại bản!”

Bị đánh?

Phó Dung khiếp sợ đứng lên!

Trong đầu hỗn loạn, muốn ôm lấy nhi tử cùng đi nghênh, lại ngại ôm Trăn nhi đi chậm, Phó Dung nói năng lộn xộn phân phó Lan Hương chiếu cố Trăn nhi, chính nàng chạy trước.

Đằng sau truyền đến tiếng Trăn nhi lo âu ủy khuất khóc, Phó Dung vô tâm bận tâm, dọc theo hành lang chạy tới tiền viện.

Nửa đường gặp được hai thị vệ nâng người đi tới.

Từ Tấn cúi đầu, Phó Dung nhìn không thấy thần sắc hắn, chỉ nhìn thấy trên trường bào màu xanh nhạt của hắn, dưới lưng một mảnh hồng chói mắt.

Thật bị đánh...

“Vương gia...” Giọng nói nàng phát nghẹn, nhất thời lại không dám đi qua.

Từ Tấn trong ký ức của Phó Dung, chưa từng có chật vật như vậy. Hắn bị người đuổi giết vây trên núi táo, cũng là đoan đoan chính chính ngồi trong bụi cỏ, hai người từ Vĩnh Thái tự dâng hương trở về lọt vào mai phục, trên cánh tay hắn trúng tên độc, như cũ bình tĩnh thong dong, vững như bàn thạch, mà giờ phút này, hắn hấp hối nằm sấp ở chỗ đó...

“Hứa gia, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thái y đâu? Thái y sao không đến!”

Hứa gia cúi đầu nói: “Hoàng Thượng ban trắc phi cho vương gia, vương gia kháng chỉ, bởi vậy phạt hèo, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không cho phép thái y chẩn bệnh cho vương gia.”

Phó Dung cứng đờ, khó có thể tin nhìn về phía Từ Tấn.

Hắn, hắn thế nhưng kháng chỉ?

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Từ Tấn thật nghĩ ngẩng đầu nhìn một chút kinh hỉ trong mắt Phó Dung, đáng tiếc hắn thật sự không nguyện lấy dáng vẻ chật vật này nói chuyện với nàng, đành phải tiếp tục giả chết.