Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 194: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 194




Ngày mai Phó Hựu thành thân.

Đáng tiếc Từ Tấn bị lệnh cưỡng chế ở vương phủ đóng cửa kiểm điểm nửa năm, Phó Dung là vương phi cũng không có cách hồi Hầu phủ tham gia tiệc mừng, chỉ có thể từ sớm phái quản gia đưa hạ lễ qua.

Chỗ Từ Tấn bị thương đã bắt đầu kết vảy, như cũ không thể ngồi, nhưng miễn miễn cường cường có thể đứng lên chậm rãi đi một lát. Dưỡng thương mà, đương nhiên vẫn nằm tốt nhất, nhưng Từ Tấn nằm liên tục hơn mười ngày, nơi nào chịu nổi, nhất định muốn đứng lên. Cái chụp kia sớm lúc miệng vết thương của hắn không sợ quần áo chạm vào thì liền triệt hạ, Phó Dung đỡ lấy hắn, nhiều lần nhắc nhở: “Chậm chút, vương gia chậm chút...”

Từ Tấn hút khí, ngó nhìn nhi tử ngồi trong xe nhỏ tò mò nhìn hắn, đứng thẳng sau nói với Phó Dung: “Đi trong viện, nàng đẩy Trăn nhi, tự ta đi.” Ở trong phòng sắp buồn thành bệnh rồi.

Tính tình hắn cố chấp, đã quyết định chuyện gì thì không chịu sửa, Phó Dung cũng không tốn hơi vô ích khuyên hắn, từ trong tủ chọn áo choàng màu đỏ thẫm hầu hạ hắn mặc vào, buộc xong đai lưng, một nhà 3 người chậm rãi tản bộ đi ra ngoài.

Trời trong xanh, cuối thu khí sướng.

“Có phải rất muốn đi qua náo nhiệt một chút hay không?” Từ Tấn biết Phó Dung thích về nhà mẹ đẻ nhất, ngày tốt của Phó Hựu, khẳng định nàng không muốn bỏ qua.

Phó Dung gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn hắn cười: “Nhưng là thiếu tham gia náo nhiệt một lần liền có thể bỏ trắc phi, vậy ta thà rằng không đi uống rượu mừng của Tam ca.” Nàng sao có thể để hắn vì thế tự trách?

Từ Tấn nắm lấy tay nàng: “Không có việc gì, đợi sang năm chúng ta có thể ra cửa, nàng về nhà mẹ đẻ ở lại thêm vài ngày.”

Phó Dung vừa muốn nói chuyện, Trăn nhi đột nhiên chỉ vào sân a a kêu, nam oa gọi kinh động chim trong sân, chim uỵch vỗ cánh lập tức bay đi, càng bay càng xa, hóa làm một điểm đen.

Trăn nhi không chớp mắt nhìn chim bay đi, trong mắt tràn đầy tò mò.

Từ Tấn muốn sờ sờ đầu nhi tử, nói cho hắn biết tương lai hắn sẽ dạy bé đi săn, không ngờ khẽ cong thắt lưng liền đau.

Hắn cố nén mới không phát ra tiếng, Phó Dung lại nhìn thấy hắn nhíu mày, dừng lại bước chân nói: “Được rồi, buổi sáng đi nhiều như vậy, vương gia chậm rãi đến, đừng thoáng cái đi quá lâu.”

Từ Tấn còn ngóng trông sớm ngày khôi phục hơn nàng, nghe vậy không có lại cậy mạnh, chậm rãi xoay người, cùng nàng đi trở về.

Trở lại trong phòng, Phó Dung nghĩ kiểm tra thương thế của hắn.

Từ Tấn không chịu, nhưng hắn cũng sợ đằng sau xảy ra chuyện, liền khuyên Phó Dung nói: “Nàng mang Trăn nhi trở về, buổi trưa lại qua bồi ta.”

Nàng đi rồi, hắn lại kêu tiểu thái giám tiến vào hỗ trợ bôi thuốc.

Phó Dung bĩu bĩu môi, biết hắn sĩ diện, ngoan ngoãn hồi Phù Cừ viện.

Ban đêm dỗ Trăn nhi ngủ rồi, Phó Dung đi tiền viện, Từ Tấn đã chuẩn bị nghỉ ngơi, nàng chui vào màn lụa, leo đến trong giường.

Từ Tấn khiếp sợ nhìn nàng: “Nàng muốn ngủ cùng ta?”

Từ khi hắn bị thương, hai người đã hơn mười ngày không có ngủ cùng giường, ban đêm Phó Dung muốn lưu lại chiếu cố hắn, Từ Tấn không muốn cho Phó Dung nhìn thấy mình chật vật, vẫn luôn không cho, tuy rằng hắn nhớ nàng lợi hại.

Phó Dung không nói chuyện, Từ Tấn có hai cái gối đầu, nàng nằm nghiêng nhìn hắn, nhìn hắn nói: “Ta nhớ vương gia.”

Nghĩ ngủ cùng hắn, nghĩ hắn ở vị trí nàng giơ tay có thể chạm tới.

Từ Tấn sờ sờ mặt nàng, cười khổ nói: “Buổi tối nàng thành thật chút, đừng đạp chân lên người ta.”

Phó Dung trừng hắn: “Tướng ngủ của ta mới không khó coi như vậy, lại nói tiếp ta biết vương gia bị thương, nhất định sẽ càng thành thật hơn bình thường. Đúng rồi, vương gia bôi thuốc buổi tối chưa?”

Từ Tấn không nghĩ thảo luận đề tài này, nhìn thẳng ván giường nói: “Được rồi, Nùng Nùng ngủ đi.”

Hắn sĩ diện, yêu tới không cho phép nàng nhìn hắn bị thương, không cho phép nàng bôi thuốc cho hắn, thậm chí ngay cả nhắc đều không chịu nhắc. Trong lòng Phó Dung không thoải mái, nàng mang thai bộ dáng xấu như vậy hắn không ghét bỏ, vì sao cảm thấy nàng sẽ ghét bỏ hắn?

Hắn là trượng phu của nàng, máu thịt mơ hồ thì nàng quả thật không dám nhìn, nhưng nàng nghĩ chiếu cố hắn, làm thê tử ôn nhu săn sóc.

“Vương gia, ta muốn nhìn xem vết thương.”

Trong phòng đèn còn lóe lên, Phó Dung ngồi dậy, nói với cái ót Từ Tấn.

Từ Tấn nghiêng đầu nhìn nàng, lông mày dài nhíu lên: “Có gì đáng xem, đừng làm rối nữa, nằm xuống đi ngủ.”

Ánh mắt hắn uy nghiêm, Phó Dung hơi mím môi, lui cầu: “Vậy ta đấm lưng cho vương gia.” Tay nhỏ đáng thương tội nghiệp túm vạt áo đồ trong của hắn.

Từ Tấn thấy nàng mắt ướt, không có nửa điểm buồn ngủ, liền gật gật đầu. Tùy nàng gây sức ép đi, gây sức ép mệt mỏi nàng liền ngủ.

Hắn quay đầu sang, đối với đầu giường trêu ghẹo nói: “Vậy khí lực nàng lớn chút, đừng như chưa ăn cơm.”

Phó Dung “Ừhm” một tiếng, đẩy đồ trong của hắn lên.

Thân thể Từ Tấn xiết chặt, nghiêng đầu nhìn nàng.

Phó Dung lơ đễnh, hai tay nắm chặt nắm đấm bắt đầu đấm lưng cho hắn, đấm đấm đổi thành vuốt ve. Nàng không hầu hạ người, xoa không hề có kết cấu, bất quá Từ Tấn khó được nàng hầu hạ như thế, vẫn là rất hưởng thụ, nhắm mắt khen nói: “Nếu không phải là bị thương, ta không biết Nùng Nùng săn sóc như thế.”

Phó Dung cười cười, hai tay chậm rãi dời xuống, bồi hồi ở bên hông hắn.

“Nhẹ chút.” Nơi đó không chịu nổi lực lớn, Từ Tấn nhịn không được nhắc nhở.

Phó Dung lập tức buông nhẹ lực đạo.
Thân thể Từ Tấn lại buông lỏng.

Ánh mắt Phó Dung dời tới quần đùi hắn, đoán chừng Từ Tấn sủng ái cùng dung túng nàng, lấy hết dũng khí, hai tay kéo lấy lưng quần quần đùi Từ Tấn, mau chóng cởi xuống dưới, lập tức chống tay nằm sấp trên lưng hắn, ôm hắn nói: “Vương gia đừng nóng giận, ta chỉ muốn nhìn xem, vương gia cho ta nhìn, mới có thể cho ta tự mình bôi thuốc cho chàng, vương gia không chê ta mang thai xấu, sao ta có thể ghét bỏ vương gia?”

Nói chuyện thì chẳng biết tại sao ủy khuất, nước mắt chảy ra, rơi vào trên lưng hắn.

Vài giọt nước mắt, liền đè ép lửa giận của Từ Tấn xuống.

Quần đã bị nàng cởi, không muốn cho nàng nhìn hẳn là nàng cũng đã nhìn thấy, Từ Tấn không biết nên nói cái gì, trầm mặc không lời.

Hắn không giáo huấn nàng, Phó Dung triệt để an tâm, chậm rãi ngồi thẳng, quay người đi nhìn vết thương.

Kết vảy, hai khối vảy cực lớn, so sánh với da thịt hoàn hảo chung quanh, thật sự rất xấu.

Nhưng đây là hắn vì nàng chịu đánh.

Nước mắt Phó Dung lại rơi xuống, nàng không dám khóc ra tiếng, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên trên, nghẹn ngào hỏi: “Đau sao?”

Từ Tấn lắc lắc đầu, sau một lát ý thức được ánh mắt nàng hẳn là ở phía dưới, rầu rĩ nói: “Không đau, hơi ngứa chút, nàng giúp ta mặc vào đi.”

“Ta còn chưa nhìn đã đâu.” Phó Dung thút tha thút thít gạt lệ, sờ qua từng tấc một chỗ bị thương kia, lúc này mới thật cẩn thận nâng quần hắn lên, nằm lại bên người Từ Tấn nhìn hắn: “Vương gia tốt với ta, ta sẽ nhớ kỹ cả đời.”

Mắt nàng ướt sũng, Từ Tấn chống cánh tay lệch qua, cúi đầu hôn nàng.

Phó Dung kìm lòng không được ôm lấy cổ hắn.

Hôn hôn, tay Từ Tấn liền dò vào đồ ngủ nàng.

Hiện tại Phó Dung cái gì đều nguyện ý cho hắn, đỏ mặt nhắm mắt, thuận theo đến không thể lại thuận theo hơn được nữa. Lửa của Từ Tấn càng ngày càng nóng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng kiều mị như mẫu đơn, đột nhiên tăng nặng khí lực.

“Đau...” Phó Dung mở mắt ra, ủy khuất giận trách.

Trong mắt Từ Tấn sắp phun lửa, lại niết nàng một phen: “Biết ta hành động bất tiện, có phải cố ý đến câu ta hay không?”

Phó Dung oan uổng chết rồi, giận dỗi đẩy tay hắn ra, xoay người nói: “Ai câu chàng, là vương gia tự mình hôn nhịn không được.” Nàng thật không nghĩ cái kia.

Từ Tấn muốn đuổi theo, phía dưới đột nhiên truyền đến một trận đau, hắn hung hăng đập giường một cái, lại nằm sấp trở lại.

Phó Dung cười trộm, ngồi dậy, vượt qua hắn xuống đất mang giày.

“Nàng muốn đi?” Từ Tấn nắm lấy tay nàng hỏi.

Phó Dung quay đầu lại nhìn hắn: “Vương gia hi vọng ta đi sao?”

Nàng tóc dài rối tung, ôn nhu như nước, quyến rũ như yêu, Từ Tấn nuốt một ngụm nước miếng, ngó nhìn phía ngoài nói: “Trời đã tối rồi, đêm nay nàng tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này, ngày mai đừng có lại tới.” Nhìn được ăn không được, càng hành hạ người.

“Vậy ta liền đi tắt đèn.” Phó Dung cúi đầu hôn hắn một cái.

Đổ cốc trà lạnh, lại đổ cho Từ Tấn một ly, Phó Dung thổi đèn trở về nằm xuống, kéo chăn đắp lên.

Nàng ngửa mặt nằm, hắn nằm, trong màn lụa im ắng, chỉ có tiếng hô hấp của hai người.

Lúc Phó Dung cho rằng Từ Tấn đã ngủ, tay Từ Tấn sờ soạng lại đây, nắm lấy nàng, “Lại đây, cho ta ôm một cái.”

Phó Dung cười tiến đến.

Tư thế như vậy, ôm như thế nào đều không thoải mái, cảm nhận được nam nhân tức giận thở hổn hển, Phó Dung trấn an vỗ vỗ bả vai hắn, “Thôi, vương gia vẫn là dưỡng thương đi, chúng ta không vội.” Nói xong nằm lại nguyên chỗ, chỉ nắm tay hắn.

Từ Tấn không cam tâm hung hăng niết nàng một chút.

Ngày kế Túc vương gia còn tại trên giường nằm đùa khí, Cảnh Dương Hầu phủ rất sớm đã bắt đầu chuẩn bị.

Phó Hựu là tân lang, đi đón dâu thì bên người phải theo mấy huynh đệ hỗ trợ ứng đối người Hàn gia làm khó dễ, đây cũng là chuyện mỗi tân lang đều phải trải qua, ngay cả Từ Tấn đến cưới Phó Dung không phải cũng bị mấy huynh đệ Phó gia trêu cợt một phen như thường?

Tần Anh rất sớm đã tỏ vẻ muốn đi náo nhiệt, chỉ là người Phó gia không ngờ hắn còn mang tới một trợ thủ.

Phó Thần quét mắt nhìn Ngô Bạch Khởi sau lưng Tần Anh, kéo Tần Anh tới bên cạnh: “Ngươi mang hắn đến làm cái gì?” Tiểu tử này liên tiếp hai ba lần khi dễ muội muội hắn, hôm nay thế nhưng còn dám can đảm đến nhà?

Tần Anh cũng không muốn mang Ngô Bạch Khởi đến, chỉ là Ngô Bạch Khởi từ sớm chặn cửa nhà mình, mặt dày mày dạn theo tới, hắn có biện pháp nào? Cũng không thể cột Ngô Bạch Khởi vào trên cây đi?

Vừa muốn tìm cớ tốt nghe chút, Ngô Bạch Khởi một thân áo choàng cổ tròn xanh ngọc đi nhanh tới, như người quen vỗ vỗ bả vai Phó Thần cao hơn hắn nửa cái đầu: “Phó nhị ca hẳn sẽ không còn nhớ năm đó tiểu đệ vô tri phạm sai lầm đi? Ai, đó đều là chuyện cũ năm xưa, hôm nay là ngày vui Phó tam ca, Phó nhị ca đại nhân không nhớ lỗi tiểu nhân, chúng ta bỏ qua chuyện cũ, cùng giúp Phó tam ca thuận lợi đón tân nương về như thế nào?”

Phó nhị ca Phó nhị ca, tiểu tử thối kêu dễ nghe, ai là Phó nhị ca của hắn?

Phó Thần vặn cánh tay Ngô Bạch Khởi, Ngô Bạch Khởi bỗng nhiên bị tập kích, nhe răng nhếch miệng kêu đau: “Phó nhị ca đừng nhỏ mọn như vậy!”

Phó Thần thấy đám người Phó Định nhìn sang, hừ lạnh một tiếng, thấp giọng cảnh cáo nói: “Không nghĩ bị thu thập liền đàng hoàng một chút, còn dám động tâm tư xấu, ta đánh gãy chân của ngươi!” Hung hăng đẩy người ra, quay người đi.

Ngô Bạch Khởi vừa xoa cánh tay vừa nhìn Phó Thần đi xa, nhìn nhìn ánh mắt ném về phía hậu viện Hầu phủ, khóe miệng lặng lẽ cong lên. (Thật ra ta cũng rất nể bà tác giả, viết cho Ngô Bạch Khởi thành với Phó Tuyên, nhìn kiểu gì cũng như hoa nhài cắm bãi phân trâu)