Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 197: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 197




Thục phi sắp xếp Ôn ma ma đi chiếu cố Từ Tấn, Lý cô cô liền trở thành đại cung nữ Chiêu Ninh cung, bởi vì không có xuất giá, cung nữ thái giám trong Chiêu Ninh cung liền gọi bà là cô cô. Nếu là đại cung nữ, bên cạnh bà cũng có tiểu cung nữ hầu hạ.

“Mở cửa sổ ra, một lát nương nương muốn tới, đừng để bệnh khí nhiễm tới trên người nương nương.”

Bà nằm ở trên giường, yếu ớt phân phó.

Tiểu cung nữ nhẹ nhàng “Dạ”, nhẹ chân nhẹ tay đi mở cửa sổ.

Gió lạnh đầu mùa đông nhất thời rót vào, tiểu cung nữ vội vàng lui về trước giường, giúp Lý cô cô đắp kín chăn, đỏ khóe mắt nói: “Vì sao cô cô không đau lòng bản thân, bệnh ngài còn chưa tốt đâu, chúng ta triệt để dưỡng tốt lại nói chuyện với nương nương không được sao?”

Lý cô cô cười cười.

Thân thể của mình chính mình mới biết được, còn có thể sống bao lâu, chỉ sợ thái y cũng không rõ ràng bằng bà, nếu không phải là hiểu được đại nạn sẽ tới, bà cũng sẽ không mạo hiểm bệnh khí nguy hiểm cho nương nương mời nương nương lại đây.

“Lý cô cô, nương nương đến nhìn ngươi.”

Bên ngoài truyền đến giọng Sầm công công quen thuộc, Lý cô cô tỏ ý bảo tiểu cung nữ đỡ bà ngồi dậy, đổi thành tựa vào đầu giường. Dựa vào ổn, bà thở hổn hển liên tục mấy hơi, nói với tiểu cung nữ: “Đi ra ngoài đi, ta muốn nói riêng với nương nương, không cần ngươi hầu hạ.”

Tiểu cung nữ gật gật đầu, đi tới cửa phòng vén màn lên, đợi Thục phi cùng Sầm công công tiến vào, nàng mới rời đi.

“Ngươi cũng đi ra ngoài đi.” Thục phi liếc mắt nhìn trên giường, cũng không quay đầu lại nói với Sầm công công, “Trước khi đi ra đóng cửa sổ lại.”

Lý cô cô nghe, vội vã khuyên nhủ: “Nương nương, cái này không được...”

Thục phi lắc lắc đầu, ngồi xuống bên giường, ôn nhu nói: “Cô cô bệnh, không thể chịu được gió thổi, ngài nghe ta.”

Lý cô cô cười khổ. Người hơn 50 tuổi, sắc mặt vàng vọt, sớm không còn tinh thần nhiệt tình hai năm trước.

Sầm công công đóng cửa sổ xong lui ra ngoài, Thục phi thu tầm mắt từ màn cửa lại, nói với Lý cô cô: “Cô cô có lời gì sốt ruột nói với ta? Ngài không cần gấp gáp, an tâm dưỡng bệnh, chớ suy nghĩ lung tung, hết bệnh rồi ta còn đợi ngài tiếp tục giúp ta.”

Nhìn Thục phi bên giường cũng coi như là bà nhìn từ nhỏ đến lớn, Lý cô cô khe khẽ thở dài, ăn ngay nói thật: “Nương nương không cần an ủi ta, ta không còn bao nhiêu thời gian, mời nương nương lại đây, quả thực là có mấy lời không thể không nói, ta không muốn chết lòng còn ràng buộc, hiện tại đều nói cho nương nương nghe, nương nương tin cũng tốt, không tin cũng tốt, ta đều nhận.”

Bà ở trong cung nhiều năm như vậy, có chuyện gì còn có thể dấu diếm được bà?

Hoa cúc kia xảy ra chuyện, Lý cô cô mới là người đầu tiên suy đoán Thu Hà không phải hung phạm, Thu Hà không có thời gian chuẩn bị sẵn sàng, như vậy người bị tình nghi còn lại chỉ bà cùng biểu cô nương. Một cái là lão bộc trung thành hầu hạ nương nương 30 năm, một cái là cháu gái ruột nương nương tự tay nuôi lớn, nương nương hoài nghi cái nào trong lòng đều sẽ không thoải mái, cho nên phát hiện nương nương bắt đầu phái Sầm công công nhìn chằm chằm mình, Lý cô cô tuy rằng xót xa, lại cũng hiểu được nương nương khổ tâm.

Đã nương nương lựa chọn tín nhiệm biểu cô nương hoài nghi bà, như vậy chỉ cần bà sống được rất tốt, giải thích thế nào đi nữa đều là nói suông, nương nương cũng sẽ không tin. Bởi vậy Lý cô cô không có biện giải cho mình, bà nghĩ dùng 10 năm 20 năm chứng minh cho nương nương nhìn, thuận tiện âm thầm lưu ý biểu cô nương, bắt lấy nhược điểm biểu cô nương. Không ngờ trời không theo ý người, lão thiên gia không muốn cho bà sống...

Như vậy cũng tốt, đều nói người sắp chết nói lời thiện, hiện tại bà muốn đi, Lý cô cô hi vọng mình chết đổi lại nương nương tín nhiệm, cho dù không đổi về được, cũng muốn nương nương đề phòng biểu cô nương.

Nghĩ thông suốt, nhưng đến cùng vẫn thấy ủy khuất, trong mắt Lý cô cô ngấn lệ, nắm lấy tay Thục phi nói: “Một chớp mắt nương nương cũng đã 40, lão nô còn nhớ được lần đầu tiên thấy nương nương, nương nương mới 9 tuổi, trên đầu chải búi tóc song nha, có chút ngượng ngùng nhìn lão nô, lại cứ muốn giả vờ như đại nhân.”

Thục phi buông mi mắt, khuôn mặt bình tĩnh.

Lý cô cô lơ đễnh, hữu khí vô lực phân tích: “Nương nương nghi ta, ta không trách nương nương, nhưng nương nương suy nghĩ thật kỹ, ta mưu đồ cái gì? Cha mẹ huynh đệ tỷ muội trong nhà lão nô sớm không còn, một người một mình. Vinh hoa phú quý? Ta là đại cung nữ bên cạnh nương nương, còn có thể leo đến đâu? Mệnh, bị người uy hiếp?”

Nói đến đây, bà tự hào cười: “Nương nương có còn nhớ rõ, lúc nương nương hoài Túc vương gia, mỗi đồ ăn mỗi thuốc bổ đều là lão nô nếm trước xác định không có việc gì mới bưng cho nương nương... Lão nô đi theo nương nương nhiều năm như vậy, nương nương hoài nghi ta, ta thật sự không trách ngài, nhưng trong lòng ta đau...”

Quá mức kích động, thân thể không chịu nổi, lão nhân gia đột nhiên kịch liệt ho khan.

Thục phi vội vàng giúp nàng đấm lưng, thấy khóe miệng Lý cô cô chảy máu, Thục phi ngơ ngác, lần đầu tiên ý thức được, Lý cô cô là thật sự không được.

Lý cô cô như cũ nắm chặt tay nàng: “Nương nương, ta phải đi, ta không cam tâm, bên người nương nương còn có tiểu nhân, nương nương...”

Nói còn chưa dứt lời thân thể, nghiêng về phía trước đột nhiên ngã xuống.

Trong phòng tĩnh mịch.

Thục phi ngắm nhìn trưởng bối bồi mình nhiều năm, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, trong lòng đột ngột sinh ra hối hận.

Nàng có phải hay không, trách lầm Lý cô cô?

Nhưng mà, nếu như Lý cô cô là trong sạch, Thôi Oản...

Lý cô cô nuôi dạy nàng khôn lớn, Thôi Oản lại là nàng tự tay nuôi lớn, vì sao Thôi Oản muốn hại Phó Dung...

Tháng 5 phụ thân mừng thọ thì Thôi gia phát sinh chuyện, đột nhiên hiện lên trong đầu.

Từ Tấn không cứu Thôi Oản có thể giải thích, Thôi Oản hiểu lầm biểu ca hoài nghi nàng cũng là không biết không có tội, nhưng bên trong này, có chuyện không hợp lý.

Vì sao Thôi Oản đi hái hoa sen? ( Mà còn là giữa trưa nắng như điên, vậy mà tất cả Thôi gia tin sái cổ. Thật nể!)

Vì dỗ Tứ tẩu dỗ cháu vui vẻ? Chuyện tinh nghịch như vậy, Tần Vân Ngọc làm ra được, Thôi Oản, nàng không phải cô nương như vậy. Nàng từ nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, một việc không hợp quy củ đều không làm, vì sao tháng 5 trong nhà khách khứa tụ tập thì nàng phá lệ?

Nếu như nàng thật rơi vào nước, nếu như Từ Tấn thật sự đi cứu...

Nếu như hai người có gần gũi da thịt, Thôi Oản...

Nếu như Thôi Oản có tâm gả trưởng tử, vậy thì, nàng liền có động cơ động tay chân trong chậu hoa cúc.

Toàn thân Thục phi phát lạnh.

Nàng không thể tin nổi, không nguyện tin tưởng, tiểu cô nương nàng đối đãi như con gái ruột, thế nhưng tâm ngoan thủ lạt tâm tư thâm trầm như thế.
Nàng không nguyện ý tin tưởng, nhưng, ngộ nhỡ đây chính là chân tướng, nàng muốn mở mắt trân trân nhìn thứ tử cưới một cô nương như vậy sao?

Nhìn Lý cô cô trên giường chết không nhắm mắt, Thục phi gần như theo bản năng tìm cớ cho Thôi Oản.

Có lẽ đó chính là Lý cô cô làm. Chỉ cần nàng tin lời Lý cô cô lúc lâm chung, 2 con trai nàng liền sẽ vì Thôi Oản sinh ra xích mích, thứ tử thích Thôi Oản như vậy, hắn nhất định sẽ tin tưởng Thôi Oản trong sạch, trưởng tử coi trọng thê tử nhi tử như vậy, một khi hoài nghi Thôi Oản, nhất định không chết không ngừng, hai huynh đệ...

Thục phi không dám lại nghĩ tiếp.

Nàng giả bộ trấn định trở về tẩm cung.

Lý cô cô chết bệnh, hôm đó liền bị người nâng đi ra ngoài, an táng chỗ dành cho các cung nữ có thể diện. Tin tức truyền ra ngoài, Hoàng Hậu nghe nói hơi kinh ngạc một chút, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.

Thục phi lại cả đêm mất ngủ.

Ngày thứ hai, nàng phái người đi đón Thôi Oản tiến cung.

Lý cô cô chết rồi, hung phạm có phải bà hay không cũng không lại quan trọng, nhưng có phải là Thôi Oản hay không, Thục phi phải hỏi rõ ràng.

“Bác, có phải ngài nhớ ta rồi hay không?” Thôi Oản cười dịu dàng đi vào trong, trong tay nâng một kiện áo choàng, “Ta cũng nhớ bác, nhân lúc trời chưa triệt để lạnh may cho ngài kiện áo choàng, ngài thử xem xem?”

Thục phi như thường lệ cười gọi nàng đến bên người, nhận lấy áo choàng nhìn coi, nhẹ giọng khen: “Nữ hồng Oản Oản càng thêm tinh tiến, đồ cưới đã thêu tốt lắm? Đừng chỉ bận rộn thêu áo choàng cho ta, chậm trễ đại sự của mình.”

Thôi Oản cúi đầu, đỏ mặt sẳng giọng: “Bác lại trêu ghẹo ta, sau này ta không tới.”

Thục phi nhìn xem mặt nàng đỏ bừng, đưa mắt ra hiệu Sầm công công.

Sầm công công tỏ ý bảo các cung nữ hầu hạ bên trong lui ra ngoài, chỉ có hắn trông giữ ở trước cửa.

Thôi Oản nghi hoặc nhìn theo các nàng, nghiêng đầu nhìn Thục phi, vẻ mặt khó hiểu.

Thục phi cũng không lại vòng vo, nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói: “Hôm qua Lý cô cô chết rồi, trước khi chết bà nói cho ta biết, người động tay mấy chậu hoa cúc không phải là bà.”

Thôi Oản đầu tiên là khiếp sợ, lập tức là mờ mịt, theo sát khó có thể tin đứng lên, mất hồn lạc phách hỏi: “Bác, bác đây là hoài nghi ta?” Nói đến đây, nước mắt liền rơi xuống, che miệng lại khóc, “Bác hoài nghi là ta làm? Ngài tận mắt thấy ta lớn lên, ngài cũng hoài nghi ta?”

Như là chịu thiên đại oan khuất, ánh mắt Thôi Oản dời chung quanh, thấy trên giường có giỏ kim chỉ, nàng bỗng nhiên nhào qua, cầm cái kéo đâm cổ tay mình.

Thục phi hoảng hốt, “Oản Oản dừng tay!”

Thôi Oản đã đâm cái kéo vào cổ tay, Sầm công công nhìn mặt đoán ý, trước khi Thục phi tự mình động thủ đoạt cái kéo lại, đỡ lấy người lung lay sắp đổ: “Biểu cô nương đây là tội gì...”

Thục phi còn gấp hơn hắn, đỡ Thôi Oản đến dựa vào đầu giường, mặt trắng bệch mệnh Sầm công công đi mời Lưu thái y chuyên hầu hạ Chiêu Ninh cung. Sầm công công đi rồi, nàng lấy khăn ra đè chặt lại tay Thôi Oản, mắt thấy khăn mau chóng chuyển hồng, nước mắt rơi như mưa: “Ngươi sao lại ngốc đến vậy, ngươi giải thích với ta, ta còn không tin ngươi? Ngươi nếu là có cái gì, là muốn cho ta hối hận chết sao?”

Thôi Oản cũng khóc, đau đến hít khí, toàn thân phát run: “Ta gọi ngài là bác, nhưng ngài trong lòng ta không khác gì mẫu thân thân sinh, nương ta không tin ta, ta còn sống có hữu dụng gì? Ngài đừng để ý tới ta, để ta chết đi cho rồi...” Giãy giụa muốn tiếp tục tự sát. (Càng ngày càng đê tiện)

Thục phi gắt gao ấn, nhìn máu cháu gái nhuộm đỏ hai tay mình, hối hận đan xen lẫn lộn: “Đều là bác không tốt, là ta không tốt, Oản Oản đừng khóc nữa, sau này bác lại không nghi ngờ ngươi, chuyện đó chính là Lý cô cô làm, bà sắp chết còn muốn châm ngòi quan hệ chúng ta, Oản Oản ngươi kiên trì, bác biết sai rồi...”

Thôi Oản nhắm mắt, yên lặng rơi lệ, mặt bởi vì mất máu quá nhiều trắng như tờ giấy.

Nhưng trong lòng nàng cực kì vui mừng, dùng nhiều máu như vậy đổi an tâm về sau, đáng giá.

Nàng không thể để bác hoài nghi mình, hoài nghi, không có chứng cớ buộc tội, nhưng nàng cũng giải thích không rõ được, như vậy hoài nghi trong lòng bác liền sẽ càng ngày càng tăng, cũng không lại xem nàng là con gái ruột. Nàng đã đắc tội Từ Tấn, không thể lại đắc tội bác, Từ Hạo là nàng cậy vào nửa đời sau, bác mới là chỗ dựa chân chính của nàng, là mẫu thân Từ Tấn cũng muốn kiêng dè.

Thái y cuống quào chạy tới, băng bó chữa thương cho Thôi Oản, biết được Thôi Oản không có nguy hiểm tính mạng, Thục phi phảng phất rốt cuộc đi từ trong cơn ác mộng ra.

Không biết là bởi vì ở trong phòng Lý cô cô lâu như vậy bị nhiễm bệnh khí, hay là bởi vì Lý cô cô chết mang cho nàng hoài niệm đau xót cùng phức tạp nỗi lòng, hoặc là bởi Thôi Oản bị thương sinh ra áy náy tự trách, Thục phi bị bệnh, đầu óc hôn mê, vừa bệnh liền không dậy nổi.

Sầm công công nghĩ đi bẩm báo Gia Hòa đế, Thục phi không cho, cũng không cho phép hắn đưa tin cho hai huynh đệ Từ Tấn.

Sầm công công đành phải đáp ứng.

Nhưng Lưu thái y thường ra vào Chiêu Ninh cung, không giấu được người có tâm.

Hoàng Hậu nghe nói, đắc ý cười. Nàng còn cho rằng Thục phi thật sự không để ý Gia Hòa đế sủng ái, hiện tại lại ngã bệnh, có thể thấy được bình tĩnh thong dong lúc trước đều là giả vờ. Đã Thục phi cậy mạnh không cho người bẩm báo Gia Hòa đế, nàng cũng liền không quản chuyện bao đồng.

Đáng tiếc nàng cũng không phải là người duy nhất nhận được tin tức.

Lệ quý nhân Quản Anh cũng đã biết.

Nàng nghi hoặc hỏi Hạ Âm: “Có biết nương nương sinh bệnh gì?”

Mỗi tú nữ tiến Trữ Tú các thì đều sẽ phân tới hai cung nữ, Hạ Âm, Đông Tuyết chính là hầu hạ Quản Anh, hai người hầu hạ Quản Anh tận tâm tận lực, Quản Anh thập phần tín nhiệm các nàng.

Hạ Âm thấp giọng nói: “Nghe nói là lây nhiễm phong hàn.”

Quản Anh “Ồ”, “Vậy thái y nhìn qua hẳn là rất nhanh sẽ ổn đi?” Thái y trong cung là lang trung tốt nhất trên đời này, loại bệnh nhẹ này khẳng định dễ như trở bàn tay.

Hạ Âm không nói thêm gì nữa, Đông Tuyết nghĩ ngợi một lúc, nhẹ giọng đề điểm nói: “Chủ tử, Thục phi là một trong hai phi vị trong cung, tuy rằng Hoàng Thượng một lòng đều trên người chủ tử, dưới gối Thục phi có hai vị hoàng tử, nàng ở trong lòng Hoàng Thượng khẳng định có chút phân lượng. Hiện giờ Thục phi ốm đau liệt giường, Hoàng Hậu biết được thế nhưng chẳng quan tâm, vậy ngài nói cho Hoàng Thượng, không phải có vẻ ngài thiện lương hào phóng? Nói câu không dễ nghe, Thục phi đã 40, lại có bệnh, Hoàng Thượng thăm rồi khẳng định cũng sẽ không ngủ lại bên kia, như thế chủ tử đưa Thục phi một nhân tình to lớn, lại sẽ không mất sủng ái, chẳng phải là một công đôi việc?”

Tâm tư Quản Anh đơn giản, nghe nàng nói như vậy, cảm thấy rất có lý, buổi chiều Gia Hòa đế lại đây bồi nàng thì liền ôn nhu nói: “Hoàng Thượng, ta nghe nói Thục phi tỷ tỷ bệnh cũng không nhẹ, không xuống được mà, Hoàng Thượng có cần tới nhìn xem hay không? Hồi nhỏ ta sinh bệnh, sợ một mình nhất, cô quạnh đặc biệt khó chịu...”

Thân thể Thục phi khoẻ mạnh, rất ít sinh bệnh, Gia Hòa đế nghe vậy, dặn dò nàng buổi tối một mình dùng cơm, đứng dậy bỏ đi, thần sắc ngưng trọng.

Quản Anh có chút thất vọng, bất quá nghĩ tới tuổi tác Thục phi, chẳng mấy chốc lại thoải mái.