Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 202: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 202




Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ lên.

Trăn nhi vào ban ngày chơi một ngày, sau bữa cơm tối Phó Dung ôm hắn dỗ một lát tiểu tử liền ngọt ngào ngủ say, Phó Dung tự mình ôm nhi tử tới sương phòng, bỏ vào ổ chăn sớm đã ủ nóng hổi, lại hôn nhẹ khuôn mặt hắn trong trắng lộ hồng, thế này mới gọi Nhị công chúa cùng đi tiền viện tụ hợp với Từ Tấn.

Hai người đều mặc tơ lụa xiêm y bình thường, trang sức trên đầu cũng đơn giản, nhìn từ phía sau tựa như tiểu thư bình thường, chỉ là chuyển tới phía trước, người lớn thiên sinh lệ chất, vốn là mĩ nhân tuyệt sắc phong hoa, kết hôn sau trong xinh đẹp lại nhiều hơn quyến rũ phong vận thiếu phụ mới có, làm ánh mắt người ta rơi vào trên người nàng liền lại khó dời. Còn người nhỏ hơn, bộ dáng mười hai, mười ba tuổi, như nụ hải đường, phấn nộn, yêu kiều lại thủy linh.

Một cái là thê tử, một cái là muội muội, Từ Tấn sớm bảo người chuẩn bị xong mũ che, lụa trắng tuy mỏng, có thể ngăn cản một ít ngả ngớn nhìn trộm.

Phó Dung ngó nhìn Hứa gia một thân áo choàng màu đen đứng ở trong bóng đêm suýt nữa làm người ta không thể nhận ra thân hình hắn, cố ý trêu ghẹo Từ Tấn: “Sao lại chuẩn bị hai cái nón mũ che?” Bộ dáng Túc vương gia, đi trên đường lớn như thường làm cho người chú ý.

Mặt Hứa gia lộ vẻ mờ mịt, tầm mắt kìm lòng không được dời tới trên người Lan Hương, quan sát, phát hiện bộ dạng Lan Hương quả thật hơn hẳn nha hoàn bình thường, vội vàng xin lỗi Phó Dung, quay người liền muốn đi chuẩn bị một mũ che.

Phó Dung còn chưa phản ứng được xảy ra chuyện gì, Lan Hương thẹn quá hoá giận đuổi theo, nhỏ giọng trách mắng: “Ngươi ngốc, vương phi đó là trêu ghẹo vương gia, ai thật bảo ngươi đi chuẩn bị mũ che!” Nàng một đứa nha hoàn, ra ngoài nào cần mang cái kia.

Hứa gia bừng tỉnh hiểu ra, lại nhìn đại nha hoàn trước mặt mắt hạnh trừng trừng, lúng túng lui về phía sau Từ Tấn.

Lan Hương nghĩ tới ánh mắt Hứa gia nhìn nàng, trên mặt cũng phát nóng, cúi đầu trốn đến bên người Phó Dung.

Phó Dung ngó nhìn Lan Hương mấy lần. Lan Hương, Mai Hương đều lớn hơn nàng một tuổi, năm nay mười chín, trong các nha hoàn cũng coi như là tuổi tác khá lớn, hai năm nay thật sự phải tìm mối hôn sự. Bất quá...

Phó Dung nhìn về phía Hứa gia, trong lòng không xác định.

Dung mạo Hứa gia khôi ngô công phu siêu quần, hiện tại ở vương phủ không hiện thân phận, tương lai nếu như Từ Tấn có thể đăng lên vị trí kia, thống lĩnh ngự tiền thị vệ tuyệt đối là Hứa gia, đó nhưng là quan chính tam phẩm. Cho dù không tới ngày đó, lấy thân phận Hứa gia, không phải Phó Dung tự coi nhẹ mình, Lan Hương là trăm triệu không xứng với hắn, nếu nàng mạo muội nhắc với Từ Tấn, chỉ sợ Từ Tấn mất hứng. Giống như một gã sai vặt bình thường tiền viện đột nhiên chạy đến trước mặt nàng nói yêu cầu cưới đại nha hoàn nàng, Phó Dung tuyệt đối sẽ đuổi hắn ra ngoài.

“Ngẩn người cái gì, đi.” Từ Tấn thấy nàng nói xong lời dí dỏm lại sững sờ tại chỗ, thấp giọng nhắc nhở.

Phó Dung hoàn hồn, cũng không tốt lại tiếp tục trêu ghẹo khí độ dung mạo Túc vương gia, nắm tay Nhị công chúa cùng đi ra ngoài.

Ba người ngồi một chiếc xe ngựa, tới một ngõ hẻm Long Khánh phố lại xuống xe, dạo phố, đương nhiên phải đi bộ.

Từ Tấn đi ở bên hông, Phó Dung đi ở giữa hắn và Nhị công chúa, sợ Nhị công chúa xảy ra chuyện, tay vẫn nắm nàng ấy.

Lan Hương, Hứa gia phân biệt theo ở phía sau.

Phó Dung mượn cơ hội nhìn đèn lặng lẽ quan sát hai người, thấy Hứa gia thủy chung mắt nhìn sáu phương tai nghe tám phương cảnh giới, Lan Hương thì bị nàng bắt được nhìn lén Hứa gia mấy lần, trong lòng Phó Dung đã rõ, quyết định về phủ sau lại tính toán thật tốt, đêm nay tạm thời không để ý tới.

“Muội muội thích nơi này sao?” Phó Dung quan tâm hỏi.

Nhị công chúa cười gật đầu: “Rất tốt, náo nhiệt hơn trong cung nhiều, lần đầu tiên ta nhìn thấy nhiều dân chúng như vậy.”

Trong lòng lại rất là thất vọng, ánh mắt không ngừng chần chừ trong đám người. Dân chúng nhiều lại thế nào, nàng chỉ muốn gặp một người, lần trước được Phó Thần cứu nàng ngay cả câu cảm kích đều chưa kịp nói, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào.

Phó Dung thích chơi, biết rõ một cô nương chân chính thích chợ đêm sẽ có những phản ứng nào, nhìn Nhị công chúa đối với cái gì đều hứng thú ít ỏi, còn luôn là hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa nhìn đã biết ngay là tuý ông không ở rượu, không khỏi buồn bực.

Tiểu cô nương dường như đang người, nhưng đây là lần đầu tiên nàng xuất cung, nàng nhận thức ai?

Phó Dung không tự giác theo sau Nhị công chúa cùng nhìn chung quanh.

Tay lại đột nhiên bị người nắm lấy.

Phó Dung nghiêng đầu nhìn Từ Tấn, Từ Tấn nhìn nàng cười cười, nhân lúc Nhị công chúa không chú ý cúi người nói bên tai nàng: “Sang năm chúng ta đi một mình.”

Lỗ tai Phó Dung nóng, Hứa gia, Lan Hương theo phía sau, hắn lớn mật như thế, không sợ bị người chê cười.

Không biết nên trả lời như thế nào, Phó Dung quay đầu sang, vừa muốn nói mấy câu với Nhị công chúa bỏ đi xấu hổ vừa rồi, ánh mắt đọng lại.

Trước một cái đèn, có nam nhân mặc trường bào màu xám đang nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, nếu không phải có Nhị công chúa mang theo nàng đi, bước chân Phó Dung thiếu chút nữa dừng lại.

Nàng có bao nhiêu lâu, không gặp Từ Yến?

Từ Yến lớn hơn nàng 3 tuổi, mà Từ Yến 21 tuổi, đời trước Phó Dung cũng chưa từng thấy.

Vóc dáng hắn cao hơn trong ký ức, người không có gầy yếu như đời trước lúc hòa ly vậy, nhưng vẫn là gầy, ngạc nhiên như vậy nhìn nàng. Phát giác tầm mắt nàng, Từ Yến ngớ ra chốc lát, sau đó khẽ mỉm cười, quay người nói cái gì với cô nương quần đỏ bên cạnh, hai người cùng đi lại đây.

“Vân Thăng ca ca, Tịch tỷ tỷ, hai người cũng đi chơi sao.” Nhị công chúa kinh ngạc nói. Số lần huynh muội Từ Yến tiến cung không ít, nàng nhận thức được, chỉ là giao tình không sâu.

“Phúc Tuệ sao ra đây?” Từ Tịch đã thành đại cô nương mười sáu tuổi cũng mang mũ che, đơn giản hàn huyên, có chút không vui hỏi Nhị công chúa, “Tết Nguyên Tiêu trên phố lắm thầy nhiều ma, muội muội thiên kim, sau này vẫn là ít đi, một vị tỷ muội tốt của ta từng chính là buổi tối tết Nguyên Tiêu ra ngắm đèn, bị người dùng dầu nóng hắt mặt... Đúng rồi, lúc ấy vương phi cũng ở đó, hẳn là nhớ đi? Lúc ấy nếu không phải Tề đại ca vì...” ( Tới giờ vẫn ngu, già cái đầu vẫn không thể gả ra ngoài còn cho là mình cao quý)

“Muội muội!” Từ Yến lạnh giọng trách mắng.

Từ Tịch hơi mím môi, quay người rời đi. Phó Dung hại tỷ muội nàng khi còn bé, làm hại ngoại tổ mẫu nàng bị biếm làm thứ nhân, làm hại thân dì nàng chết thảm, làm hại mẫu thân ốm đau liệt giường, nàng cùng nàng ấy có thù không đội trời chung. (Người đê tiện, kết bạn, người nhà đều đê tiện. Hên Từ Yến giống cha)

Từ Yến không yên tâm muội muội, áy náy chắp tay chào Từ Tấn một cái, bước nhanh đuổi theo.

Nhị công chúa nhìn bóng lưng của hai người, nghĩ tới ân oán Phó Dung cùng một nhà Vĩnh Ninh công chúa, thức thời không có nói chuyện.

“Đi qua kia nhìn một chút?” Từ Tấn nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Phó Dung có chút phát lạnh, chỉ vào hướng trái ngược huynh muội Từ Yến rời đi.
Phó Dung gật gật đầu.

Tâm tư lại nhịn không được chuyển tới trên người huynh muội Từ Yến. Từ Yến cưới vợ chưa? Từ Tịch gả người chưa?

Dù sao từng sáng tối chạm mặt 3 năm, không gặp còn đỡ, gặp mặt liền tránh không được tò mò.

Tay phải đột nhiên lại bị người nắm chặt.

Còn chưa kịp nhìn về phía Nhị công chúa, phía trước truyền đến giọng Phó Bảo hưng phấn, “Tam tỷ tỷ!”

Giọng kia quen thuộc lại trong sáng, tim Phó Dung cũng nhẹ nhàng theo, nhanh chóng tránh tay Từ Tấn ra, bước nhanh chạy tới chào hỏi: “Sao khéo vậy, các ngươi cũng ra ngắm đèn, Quan nhi đâu, sao không mang hắn cùng theo?”

Phó Tuyên giải thích: “Hắn ăn cơm xong liền mệt nhọc, cho nên không đến.”

Phó Thần ở bên cạnh nghe, khóe miệng cong lên. Cái gì mệt nhọc, tiểu tử thối không lo đọc sách cứ chạy phòng tài vụ, muốn học tính sổ với phòng tài vụ, bị mẫu thân phạt mấy ngày nay không cho phép ra khỏi cửa, muội muội còn muốn suy nghĩ tới mặt mũi đệ đệ.

Nhị công chúa lặng lẽ nhìn hắn, thấy nam nhân cười đẹp như vậy, trước đó chậm chạp không thấy người thất lạc toàn tản, lòng đầy đều là vui mừng.

Đã gặp, đứng ở trên phố không dễ nói chuyện, mấy người chọn quán mì phụ cận ngồi.

Hứa gia đi trước một bước, mệnh lão bản quán mì mời khách bên trong ra, chủ tử nhà hắn muốn bao trọn.

Lão bản quán mì bị khí thế Hứa gia hù sợ, cũng bị Hứa gia lấy ra thỏi bạc làm vui phát điên, ngay lập tức liền mời mấy bàn khách nhân bên trong đi, gọi tức phụ tới mau chóng dọn dẹp bàn, mời mấy vị quý nhân ngồi vào chỗ.

Từ Tấn, Phó Thần, Lâm Thiều Đường ba người ngồi một bàn.

4 cô nương Phó Dung ngồi ở một bàn bên cạnh, Nhị công chúa thấy Phó Thần ngồi bên cạnh Lâm Thiều Đường, kề bên hành lang, mà Phó Tuyên ngồi vị trí sóng vai hắn, nàng không dấu vết ngồi xuống đối diện Phó Tuyên, tuy rằng cách hơi xa chút, nhìn hắn lại tiện hơn nhiều.

Không có người muốn ăn gì đó, đại gia liền tụ ở một chỗ nói chuyện.

Phó Dung ngồi bên cạnh Nhị công chúa, rất nhanh liền phát hiện ánh mắt tiểu cô nương mĩ lệ luôn là ngắm ca ca nhà mình bên kia, liếc mắt nhìn lại như bị phỏng thu hồi lại, giả nghe ba tỷ muội các nàng nói chuyện một hồi, sau đó lại lặng lẽ xoay qua chỗ khác, phảng phất tâm hồn thiếu nữ ngầm cho phép thiếu nữ rình coi tình lang.

Nhìn thân ca ca bên kia một lòng nói chuyện với Từ Tấn, Phó Dung bỗng nhiên có cảm giác như nằm mơ.

Ca ca 21 tuổi của nàng, bị một tiểu cô nương 12 tuổi coi trọng?

Hình như là vì nhắc nhở nàng đây không phải là mộng, trò chuyện xong đi ra quán mì, Nhị công chúa đỏ mặt kéo Phó Dung lại, mấy người kia đều đi ra ngoài, nàng mới cúi đầu ngập ngừng nói: “Tứ tẩu, ta, lần trước Phó nhị ca cứu ta, ta còn chưa nói cảm ơn hắn, ta nghĩ một mình nói với hắn mấy câu, Tứ tẩu giúp ta được không?”

Nàng ngấm ngầm thấy Phó Thần có lẽ chỉ có một cơ hội đêm nay, đã gặp được, Nhị công chúa liền không nghĩ tiếc nuối mà về.

Tiểu cô nương ngượng ngùng lại lớn gan, Phó Dung ngẩn ngơ, trấn an nắm lấy tay nàng, “Tốt, Tứ tẩu giúp ngươi.”

Nhị công chúa vui mừng ngẩng đầu, mắt to phản chiếu ngọn đèn xa gần, liễm diễm thủy nhuận.

Phó Dung không nhịn được, xoa bóp khuôn mặt nàng, trong lòng dở khóc dở cười.

Nếu như việc này thực thành, chẳng lẽ về sau nàng phải gọi ngược lại Nhị công chúa là tẩu tử?

Thôi, có lẽ tiểu cô nương người ta chỉ là muốn cảm ơn ca ca, dù sao mới 12 tuổi, bởi vì cảm ơn nên khẩn trương cũng không phải vô lý.

Thấp giọng dặn dò Nhị công chúa vài câu, rời đi quán mì không lâu, Nhị công chúa đột nhiên kêu mệt mỏi, muốn trở về.

Phó Dung khổ sở nói: “Muội muội hiếm được ra ngoài, đi dạo một lát nữa đi?” Ánh mắt nhìn náo nhiệt trước mặt, rõ ràng còn chưa nhìn đủ.

Nhị công chúa kéo tay áo nàng làm nũng: “Tứ tẩu, ta thật sự đi không nổi nữa... Nếu không để Hứa gia đưa ta về trước?”

Trong lòng Từ Tấn khẽ động, trước đưa tiểu cô nương về, lát sau tách ra mấy huynh muội Phó gia, hắn liền có thể một mình dẫn Phó Dung đi dạo.

Vừa muốn phân phó Hứa gia đi tiễn người, Phó Dung vụng trộm đâm eo hắn một cái, cướp lời hắn mở miệng trước cười nói với Phó Thần: “Ca ca, Hứa gia còn có chuyện bận, tạm thời không vùng thoát ra được, ca ca chạy một chuyến đi, vừa vặn ta cùng A Bảo, Tuyên Tuyên lại dạo chơi thật tốt, ca đưa Nhị công chúa hồi vương phủ rồi tới tìm chúng ta.”

Phó Thần khẽ nhíu mày, hoài nghi nhìn nàng.

Phó Dung thuần thục dùng ánh mắt cầu hắn.

Phó Thần ngó nhìn muội muội bên cạnh cúi đầu chờ Nhị công chúa, mơ hồ đoán được cái gì, đáp: “Cũng tốt.”

Nhị công chúa hưng phấn lại khẩn trương, may mắn trên đầu đeo mũ che, không lo lắng bị người nhìn thấy nàng luống cuống.

Phó Dung cũng vui mừng theo, để Lan Hương mang hai người đi xe ngựa nhà mình dừng lại ở ngõ nhỏ.

Lan Hương lĩnh mệnh, theo bên người Nhị công chúa che chở nàng. Đi ra một đoạn, Nhị công chúa quay đầu nhìn lại, xác định đám người Phó Dung không nhìn thấy bên này, nàng nhỏ giọng nói với Lan Hương: “Ngươi đi trước dẫn đường đi.”

Lan Hương sửng sốt, lời này là có ý gì?

Vừa quay đầu, lại thấy Nhị công chúa lui tới bên cạnh Phó Thần, cúi đầu không biết nói cái gì.

Lan Hương mờ mịt chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát, nàng thức thời xoay người, một người đi trước dẫn đường, lỗ tai lặng lẽ dựng thẳng, muốn nghe được hai ba câu, bởi vì quá mức quan tâm bí mật nhỏ của Nhị công chúa, không nhìn thấy phố đối diện một thiếu niên hoa phục nhìn thấy các nàng, mắt sáng lên, hưng phấn theo tới.