Cuộc Đời Ngọt Khi Có Em

Chương 305: Có một người có thể áp đảo được


Edit: Er

Beta: Ann

Lâm Yên nghiêm túc nghe Khương Nhất Minh giải thích về nhân vật: “Tôi hiểu rồi...”

Nhưng hiểu thì hiểu thôi, làm sao có thể theo kịp trong thời gian ngắn như vậy được chứ.

Cấp bậc của Bùi Nam Nhứ là vua màn ảnh như vậy, nếu như anh ấy mà thể hiện toàn bộ khí thế thì coi như là toàn bộ giới giải trí cũng không có ai có khả năng đè lên khí thế của anh.

Bây giờ lại bảo cô - một người vừa mới học bù kỹ thuật diễn xuất được không bao lâu, cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp gì ép khí thế của anh ta xuống, gần như là không thể nào.

Nhưng Khương Nhất Minh lại nói vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của cô hôm đi thử vai.

Nếu không có lần kia thì có lẽ Khương Nhất Minh có thể miễn cưỡng cho qua, nhưng vì có so sánh đối lập nên dẫn đến kỳ vọng của Khương Nhất Minh đối với cô cực cao...

“Được rồi, không có gì, chúng ta thử lại một lần nữa.” Khương Nhất Minh an ủi mở miệng nói.

Lâm Yên gật gật đầu, hít sâu một hơi: “Được.”

Lần này, Lâm Yên sẽ cố gắng bài trừ Bùi Nam Nhứ quấy nhiễu, để cho khí thế của cô không bị anh ta ảnh hưởng.

“Lâm tổng tới, thứ lỗi không tiếp đón từ xa.” Giọng điệu Bùi Nam Nhứ không hề tức giận khi đột nhiên Lâm Phiên Nhược tìm tới cửa, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh này lại giống như xem thường Lâm Phiên Nhược.

“Trần tổng, chỉ trúng gió một chút mà đã không gượng dậy nổi?” Lâm Yên nói lời thoại.

“Cắt ——” Khương Nhất Minh lại một lần nữa hô ngừng: “Lâm Yên! Khí chất của cô đâu? Còn tệ hơn so với lần trước! Nhớ cho kỹ, cô không thể bị Nam Nhứ đè bẹp! Không thể bị anh ta đè bẹp, hiểu chưa?”

Lâm Yên nhanh chóng khóc ròng: “Đạo diễn Khương, tôi cũng không muốn như thế đâu! Nhưng mà cho tôi xin, đây chính là Bùi Nam Nhứ, là người duy nhất đứng đầu giới giải trí, vừa ra mắt thôi đã thành ảnh đế rồi! Với diễn xuất của Bùi ảnh đế thì đừng nói toàn bộ giới giải trí, cho dù là những boss lớn trên thương trường kia cũng không có ai có thể ép được khí thế của anh ấy...”

Ai bảo idol của cô lợi hại như vậy chứ...

Không đúng, có một người nhất định có thể áp đảo được...
Bùi Duật Thành...

Bùi Nam Nhứ nghe Lâm Yên nói vậy thì nhịn không được mà bật cười: “Lâm tiểu thư quá khen rồi.”

Thấy Lâm Yên nói thế thì Khương Nhất Minh cũng đồng ý: “Lâm Yên, tôi biết, tôi đương nhiên biết, cho nên ban đầu tuyển vai Lâm Phiên Nhược này, tôi vô cùng lo lắng. Nhưng vẫn còn may, tôi đã phát hiện ra tài năng của cô! Chỉ cần cô biểu hiện như hôm thử vai đó là được, cho dù là... Cho dù là biểu hiện một nửa thôi cũng được, như vậy cũng đủ rồi! Tốt nhất là cô nên tìm lại trạng thái của mình đi!”.

Lâm Yên: “...”

Lại là lần thử vai!

Mẹ nó! Rốt cuộc cái ý thức khác trên người cô là thứ quái quỷ gì? Lợi hại như vậy sao?

“Lâm Yên, tôi tin tưởng cô, cô nhất định có thể! Một lần nữa!” Khương Nhất Minh vẫn trần đầy tin tưởng đối với cô.

“Ầy...” Được thôi.

Thế là Lâm Yên chỉ có thể tiếp tục.

Nhưng mà, diễn mấy lần, Khương Nhất Minh vẫn không hài lòng.

Sau mấy lần quay ngắn ngủi, Lâm Yên cảm giác cô sắp bị vắt kiệt, nhưng Khương Nhất Minh vẫn nói câu “khí chất không đủ” kia.

“Không được, hoàn toàn không được... Được rồi, nghỉ ngơi một lát đi, Lâm Yên, tốt nhất là cô nhanh tìm lại trạng thái đi!” Sắc mặt Khương Nhất Minh không được tốt lắm.

Chắc là hi vọng càng lớn thì thất vọng càng cao.

Cuối cùng, Lâm Yên gần như sắp chết ngồi trên ghế nghỉ ngơi: “Cảm giác như cả người bị lấy hết...”

Bùi Nam Nhứ ngồi xuống cạnh Lâm Yên: “Từ từ sẽ được thôi, đừng gấp, cô là người mới, có thể diễn như vậy là tốt lắm rồi. Chỉ là yêu cầu của đạo diễn Khương đối với cô tương đối cao.”

Lâm Yên thở dài: “Tôi biết...”

Nói xong cô nhìn Bùi Nam Nhứ: “Chuyện đó, Bùi ảnh đế này, hôm thử vai tôi diễn rất tốt sao?”