Cuộc Đời Ngọt Khi Có Em

Chương 308: Tưởng niệm linh hồn


Edit: Kali

Beta: Ann

Phùng An Hoa bị phun một tràng, bất đắc dĩ sờ sờ mũi: “Đạo diễn Khương này, bình tĩnh, bình tĩnh... Để tôi nói một câu nhé! Vừa rồi tôi xem hai người diễn, kỹ thuật diễn xuất của Nam Nhứ ông cũng biết rồi đấy, kỹ thuật diễn xuất thật sự quá tốt. Ông lại nhất định bắt cậu ấy phải biểu diễn toàn bộ khí thế, kỹ thuật diễn xuất của Nam Nhứ thuộc phái thực lực nhất trong toàn giới giải trí, ông yêu cầu một người hoàn toàn chưa từng học qua diễn kịch như Lâm Yên mà nhất định khí chất phải áp đảo cả cậu ấy, đây không phải ép buộc hay sao?”

Lúc này, Khương Nhất Minh rốt cuộc mới thoáng tỉnh lại, trong lòng ông vô cùng hiểu rõ, thế nhưng quả thật ngày đó trạng thái của Lâm Yên lúc thử vai quá phù hợp yêu cầu của ông đến mức ông quá hi vọng Lâm Yên có thể phát huy lại trình độ kia một lần nữa.

“Lâm Yên, lần đó cô diễn như thế nào, hay là bây giờ cô thử nhớ lại một chút?” Phùng An Hoa đề nghị.

Lâm Yên hiện tại cũng hoàn toàn bó tay toàn tập, nếu cô còn nhớ thì đã tốt rồi.

Vấn đề mấu chốt ở đây là cô hoàn toàn không nhớ gì...

“Thật xin lỗi, lần kia có thể chẳng qua chỉ là trùng hợp...” Lâm Yên bất đắc dĩ mở miệng.

Khương Nhất Minh nghe vậy, bảo không thất vọng là không thể nào, thế nhưng biểu hiện của Lâm Yên thực ra đã rất tốt rồi.

“Được rồi, cũng do tôi yêu cầu quá cao với cô, làm một lần nữa đi! Nam Nhứ, cậu có thể hơi tiết chế lại một chút...” Khương Nhất Minh rốt cục cũng thỏa hiệp.

Phùng An Hoa thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ nói: “Mọi người ai vào chỗ nấy, làm lại một lần nữa!”

Cùng lúc đó, trên máy bay tư nhân.

Người đàn ông lẳng lặng ngồi trên cabin xa hoa, ánh mắt vẫn rơi vào màn hình điện thoại.

Tin nhắn cũng đã gửi đi rất lâu rồi mà Lâm Yên vẫn chưa trả lời.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ cũng từ đó mà bay xa.

Những hồi ức lớn như nước thủy triều tràn vào, cuốn theo linh hồn anh, băng qua những khoảng cách xa xôi để đến cạnh cô...

Hai ngàn mile* trên bầu trời, anh chậm rãi nhắm mắt lại, điện thoại trong tay từ từ rớt xuống mặt đất, ý thức dần mất...

(*) Mile là đơn vị đo chiều dài.
...

“Ai vào chỗ nấy, một lần cuối cùng! Lâm Yên, cô có thể không?” Khương Nhất Minh mở miệng.

“Không sao đâu, thả lỏng!” Bùi Nam Nhứ an ủi.

Khương Nhất Minh cuối cùng dè chừng, nếu ông khiêm tốn hơn một chút thì Lâm Yên sẽ diễn tốt hơn nhiều.

“Được.” Lâm Yên hít sâu một hơi, bởi vì lúc quay phim với Bùi Nam Nhứ mà cô lại NG nhiều lần như thế, nếu bảo cô không khó chịu là không thể nào.

Nhưng mà có thể làm gì khác chứ, dù có bị đánh chết thì kỹ thuật của cô cũng không thể nào áp được Bùi Nam Nhứ.

Chẳng lẽ thật sự phải để vị tổng giám đốc bá đạo nào đó nhập vào thể xác à...

“Tôi ổn, bắt đầu đi!” Lâm Yên mở miệng.

Công việc của nhân viên trong đoàn làm phim cầm là lấy tấm action hô lên một phát, sau đó bắt đầu quay phim ——

Trước cửa phòng bệnh của viện điều dưỡng, Lâm Yên nhắm hai mắt lại, điều chỉnh trạng thái, đứng nghiêm chỉnh ở đó.

Một giây sau, cô mở to mắt, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Ngay khi Lâm Yên đẩy cửa ra, ngay lập tức camera lấy nét cận để đặc tả khuôn mặt của cô ở khoảng cách gần.

Khi cô mở to mắt và đẩy cửa ra, thì ngay lập tức đôi mắt vốn sáng ngời trong nháy mắt biến thành đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy...

Rõ ràng nhìn bình tĩnh mà ấm áp, nhưng lại giống như ẩn chứa cảm giác áp bức mạnh mẽ làm người ta không dám nhìn thẳng.

Vẻn vẹn lúc đẩy cửa ra, chỉ với một ánh mắt như gió nhẹ mây bay liếc nhìn về phía trên giường bệnh của Bùi Nam Nhứ, một tràng áp bức của người bề trên kia giống như phủ xuống vây quanh khắp không khí ở đây.

Trên giường bệnh, Bùi Nam Nhứ vốn còn đang chuẩn bị thu khí chất lại, trong lòng không khỏi giật mình.

Lúc này Khương Nhất Minh vốn không ôm hi vọng gì nhiều cũng mở to hai mắt nhìn, cũng không dám thở mạnh, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm “Lâm Yên” trong camera.