Xuyên Không Đến Đấu La

Chương 26: Sáng Thế Chi Thần Câu Chuyện - Trở Về Trăm Vạn Năm Trước


Lúc này, hắn dáng vẻ thật uy nghiêm và oai vệ "Cuối cùng cũng đã hoàn thành, sự sống ở hành tinh này cũng đã dần ổn định, đã đến lúc rời khỏi nơi đây rồi, mong lần sau gặp lại nó sẽ phát triển rực rỡ".

Nói xong, Sáng Thế Chi Thần chậm rãi hướng đến cái thạch đài kia, ở chỗ thôi động trận pháp lúc trước, ánh sáng từ các thạch trụ vẫn còn mật mờ, trung tâm thạch trụ lúc này đã có vết rạn nứt, xung quanh toàn thạch đài cũng đã cũ kĩ hơn rất nhiều.

Hắn nhanh chân bước tới, đặt tay lên cái trung tâm thạch trụ kia, cây thần bút một lần nữa chậm rãi xuất hiện nó liền tự động hướng cái vết lõm kia mà đặt xuống, xung quanh Sáng Thế Chi Thần, sau lưng vòng quang luân lúc này chín cái ánh sáng mập mờ hiện lên, hiện rõ nhất chính là hai cái hắc bạch ánh sáng nằm riêng lẽ hai bên trái phải của hắn. Sáng Thế Chi Thần tập trung tinh thần, hắn hít thở thật sâu, hai luồng hắc bạch song sắc lặng lẽ chuyển động quanh cơ thể hắn, không gian và thời gian xung quanh va chạm kịch liệt, dưới thạch trụ kia, thần bút bay thẳng lên trước ngực Sáng Thế Chi Thần, hắn liền đưa tay chộp về phía trước bắt lấy nó. Sau khi hắn nắm được cây bút, nó như cảm nhận được chủ nhân, liền phát ra nhấp nháy hào quang báo hiệu.

Sáng Thế Chi Thần cầm trên tay thần bút, hắn chĩa đầu bút về phía trước vẽ ra một vài nét, trong không trung vậy mà lại xuất hiện chữ viết, chữ thứ nhất "Thời" được hoàn thành, ánh sáng bạch sắc đang phát sáng rực rỡ kia lao đến chữ viết ấy, thời gian xung quanh đột ngột thay đổi, xung quanh hắn cây cỏ phát triển dị thường, có cây bỗng lớn lên rất nhanh không ngừng tiến hóa, có cây lại từ từ nhỏ lại tan biến vào hư không giống như chúng đang thoái hoán vậy. Chữ thứ hai "Không" được viết lên, màu đen ánh sáng cũng như thế mà bay đến dung nhập chữ viết kia, không gian quanh hắn cảnh vật thay đổi chớp nhoáng, trên bầu trời không gian dường như có hiện tượng rạn nứt.

"Nhân danh ta, Sáng Thế Chi Thần, kẻ chưởng khống Thời gian - Không gian, lấy thời gian cùng không gian làm dẫn, tạo thành cầu nối , thời gian hỗ trợ ta trở về quá khứ - thay đổi thực tại - hướng đến tương lai, không gian hóa thành thông đạo hư không giúp ta đi xuyên qua mọi thời đại, hai thứ đại năng nhanh chóng hợp lại".

Sau đó, hắn điều khiển cây bút lơ lửng ở không trung, hai tay từ hai bên hướng về phía trước và vỗ vào nhau, lập tức hai cái chữ kia cũng thể hiện lên sức mạnh của riêng chúng.

Hai cái sức mạnh ấy từ từ chạm vào nhau, dần dần biến đổi, xung quanh tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn, một vòng xoáy xuất hiện tại trung tâm hai sức mạnh đó, vòng xoáy đó rất lớn, trung tâm vòng xoáy sâu thẳm, nhìn vào   có cảm giác như muốn thôn phệ hết thảy mọi thứ vậy.

Vài phút trôi qua, cái vòng xoáy đó cũng dần ổn định và từ từ thu nhỏ lại, nó tạo thành một cái đại môn màu tím đen thần bí, đại môn dần dần chuyển màu và hiện lên một khunh cảnh hư hư thật thật, nó hiện lên mập mờ, trong đó dường như xuất hiện một mảnh đất hoang vu tối tăm, cảnh vật đó lúc ẩn lúc hiện.

Sáng Thế Chi Thần từ từ bước lại gần cái Thời Không Chi Môn kia, hắn quay đầu lại nhìn cái hành tinh này, thứ mà hắn tạo ra bấy lâu nay, ánh mắt ngập tràn vẻ nuối tiếc.

"Tạm biệt"
Nói xong, hắn bước nhanh đến cái đại môn kia, ánh sáng từ trong cánh cổng lóe lên tạo thành một vùng trắng xóa, nó tạo ra một lực hút kéo Sáng Thế Chi Thần qua bên kia cánh cổng.

<<Vài phút sau>>

Bạch quanh dần dần biến mất, Sáng Thế Chi Thần từ từ mở mắt ra, trước mắt khung cảnh có vẻ quen thuộc lại hiện lên, một khung cảnh rất giống với hình ảnh lúc trước hắn đã nhìn thấy, xung quanh nơi đây hoang sơ, đồi núi và sông  ngòi vẫn chưa xuất hiện, toàn cảnh chỉ là một vùng bằng phẳng trải dài như vô hạn.

Đôi mắt Sáng Thế Chi Thần lay động, trong mắt hắn hiện lên nhiều cảm xúc khác nhau, hắn biết khung cảnh này, nó rất quen thuộc, bởi vì hành tinh này giống với hành tinh khi nãy mà hắn kiến tạo.

Cái Thời Không Chi Môn kia không chỉ giúp hắn vượt qua không gian mà còn đưa hắn đến đúng khoảng thời gian mà hắn đến cái hành tinh lúc trước.

Câu chuyện đang kể dở dang thì Hạo Thần lẩm bẩm:

"Sáng Thế...Sáng Thế Chi Thần, không lẽ...huynh là vị đại năng đó sao, năng lực xuyên không kia cũng thật bá đạo nha, còn cái hành tinh này hành tinh kia gì đó nữa, nói vậy huynh không phải người ở đây sao?"

Sáng Thế Chi Thần mỉm cười nhìn Hạo Thần:

"Quá khứ, không đáng nhắc tới!"
Đăng bởi: