[Edit] Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Chương 2: Thâm sơn người hái thuốc


Thập Vạn Đại Sơn trải dài vô biên, độc trùng mãnh thú khí độc nước hung, bởi vì hoàn cảnh ác liệt nên thường ngày ít ai lui tới, và cũng do điều kiện đặc biệt nên nơi này còn dưỡng dục ra vô số sinh vật cùng linh dược hiếm thấy.

Nơi tập trung linh khí sẽ dựng dục ra một ít dược liệu đặc thù, bên trong ẩn chứa thiên địa linh khí và nhật nguyệt tinh hoa, bởi vậy cũng thường dẫn tới chuyện bị dã thú nuốt.

Ngày nào đó, bạch xà du tẩu khắp sơn lâm đi săn, không biết rằng mình sắp nghênh đón xà sinh cải biến...

Dã thú phi điểu có một loại năng lực, đó chính là không cần học tập hoặc tích lũy kinh nghiệm, chỉ cần dựa vào trực giác là có thể phân biệt rõ sự vật tốt hay xấu, giống như trong cõi u minh có cái gì đó dẫn dắt thúc đẩy, đó được gọi là bản năng.

Bạch xà ngẩng đầu khẽ nhả lưỡi rắn ra tìm mùi của con mồi.

Bỗng nhiên, một cỗ mùi dụ hoặc đã kích thích sâu sắc hệ thống khứu giác của rắn. Đó là một loại mùi vị chưa hề ngửi qua, mùi thơm ngát nhàn nhạt khiến rắn cảm thấy thư thái dễ chịu. Trong đầu hình như có thanh âm nói cho bạch xà mau nhanh đi ăn vật đó, dựa vào ký ức di truyền ở sâu trong linh hồn bạch xà xác nhận đây không phải là bẫy, thoáng chần chừ một chút sau đó vặn vẹo thân thể truy tìm nơi phát ra mùi.

Bơi qua một dòng suối nhỏ, lưỡi rắn vừa liên tục bắt giữ mùi vừa nhanh chóng bò, từ nồng độ mùi thì xem ra nó cũng không ở xa lắm. Lúc đang bò lên sườn núi thì bạch xà tìm được một cái hố nhỏ ở trong khe núi giữa sườn núi, bên trong có một vũng nước đọng phạm vi không quá một mét, cạnh hố nước có một gốc cỏ tươi màu xanh nhạt. Cây cỏ nhỏ toàn thân xanh biếc giống như lưu ly, dịch tiêu hóa từ khóe miệng không tự giác rỉ xuống, gần như không hề do dự mở miệng rắn đem gốc cỏ xanh kia nhổ ra tận gốc và nuốt vào trong khi rễ vẫn còn mang bùn. Sau đó, bạch xà cảm thấy trong bụng nóng hừng hực, mắt rắn tối sầm lại ngất đi...

Kỳ thật cây cỏ xanh kia không phải cỏ dại cũng không phải cái gì thiên địa dị chủng thế gian hiếm thấy, bất quá chỉ là một gốc thuốc bổ dược hiệu sung túc trên năm tháng tuổi, gặp đúng lúc sinh trưởng tại nơi linh khí tập trung Địa phẩm chất thượng thừa, chẳng qua mới chỉ là mầm non. Bạch xà nào hiểu những thứ đó, chỉ biết ăn xong sẽ có chỗ tốt, huống chi nếu như không ăn chỉ sợ sẽ có mãnh thú khác đến tranh đoạt.

Tại trong núi rừng hôn mê là nguy hiểm nhất, cũng may vũng nước đọng nằm ở vị trí giữa sườn núi đã bị khe núi giấu đi.

Mặt trời lặn mặt trăng lên. Sau một ngày hôn mê, cái đuôi giật giật, bạch xà chậm rãi tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại thầm mắng bản thân bất cẩn, may mà không trúng độc, lại cảm thấy toàn thân dường như bị trói buộc căng cứng khó chịu, bạch xà từng có mấy lần kinh nghiệm lột xác biết mình lại muốn lớn lên dài ra, vặn vẹo thân rắn xuống núi.

Trở lại hang đá, bạch xà tiến vào đống đá vụn bên trong dùng sức tại góc cạnh của một hòn đá cọ xát.

Vảy rắn là tầng da phía ngoài vô cùng cứng cỏi có thể phòng ngừa dưỡng khí trong cơ thể trôi ra, sẽ không theo thân thể sinh trưởng mà lớn lên, nhất định phải lột xuống lớp da rắn cũ mới có thể trở nên lớn hơn. Bạch xà hơi nghi hoặc một chút, khoảng cách lần lột xác gần nhất còn chưa đủ một tháng tại sao lại lớn thêm nữa?

Trước hết là phần da của đầu rắn tróc ra, nhờ vào góc cạnh thô ráp tiếp tục cọ xát từng chút một từ đầu đến thân đem lớp da cũ cởi bỏ, cuối cùng, đuôi rắn nhọn lột xác, toàn bộ quá trình lột xác kết thúc.

Bạch xà có trí tuệ của nhân loại dùng đuôi rắn cuộn lớp da cũ lại đem giấu vào trong khe đá, làm như vậy là vì phòng chim ưng chú ý tới.

Lột xác rất nguy hiểm, không nói tới việc thiên địch nhìn mình chằm chằm, nếu như là không có cách nào đem lớp da cũ lột ra rất có thể sẽ dẫn đến cái chết, lại còn tiêu hao lượng lớn dinh dưỡng. Rất nhiều người bắt rắn chính là thừa dịp thân thể rắn trở nên không linh hoạt và tính cảnh giác kém mà đem rắn bắt giữ, bằng không thì bạch xà cũng sẽ không tiến vào đống đá vụn.

Toàn thân mỏi mệt lần nữa tiến vào trạng thái ngủ. . .

Ngày thứ hai.

Bạch xà phát hiện vảy rắn trên thân trắng hơn càng xinh đẹp mà thân thì lại dài ra, tính từ đầu tới đuôi ước chừng dài năm mét, ở trong cánh rừng rậm này cũng được xem như là một con quái vật khổng lồ. Thân thể càng lớn mang ý nghĩa sức chiến đấu cũng càng lớn, bạch xà không biết cực hạn của mình là bao nhiêu, nhưng dù sao càng lớn càng mạnh bao giờ cũng đúng.

(Edit: Trái ngược với Bóe Nhện trong Kumo desu ga nani ka :33, bé ấy thì ưu tiên kích cỡ càng nhỏ thì càng tốt :>)

Khí trời tốt, bạch xà bò ra khỏi hang động tiếp tục đi săn.

Thập Vạn Đại Sơn khó có thể cày bừa trồng trọt lại càng không thích hợp cho con người sinh sống, môi trường ác liệt ít ai lui tới. Nhưng mà cũng có thể chính là vì nguyên nhân như vậy nên đã trở thành địa điểm lui tới của những người hái thuốc nghèo khổ, mang theo các loại dụng cụ cùng thuốc đuổi sâu bọ kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên thâm nhập đại sơn, vì người nhà kiếm lấy đồng bạc ít ỏi sống qua ngày. Rất nhiều người cũng không bao giờ có cơ hội đi ra ngoài nữa.

Giữa sơn cốc có một đầm nước phạm vi trăm mét, nước sâu không thấy đáy, cạnh bờ đầm có một đoạn vách núi mọc đầy rêu xanh, một nam tử thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi cõng gùi thuốc đang leo lên trên đó hái thảo dược.

Tay trái nắm chặt dây leo, tay phải từ trong khe đá móc ra một cây thảo dược nguyên vẹn cẩn thận từng li từng tí bỏ vào cái gùi.

Nắm lấy dây leo chậm rãi lướt ngang đến một chỗ khác, hắn mừng rỡ khi nhìn thấy thảo dược ở bên trong khe đá, huỳnh thảo! Lần này mạo hiểm lên núi kiếm bộn rồi! Tiền bán nó còn có thể đủ cho nương tử mua nhiều hơn một thớt vải để may xiêm y, hắn cao hứng bắt đầu ngắt lấy lá huỳnh thảo (*), không chú ý tới đoạn dây leo đang nắm trong tay kia đã bị nham thạch mài mòn nghiêm trọng. . .

(*) Huỳnh thảo hay còn gọi là Thạch hộc

Hắn chỉ cảm thấy tay trái không còn lực giữ hướng về phía sau ngã! Thầm nghĩ mệnh của ta đừng như vậy a.

Phù phù ~! Bọt nước văng khắp nơi.

Quanh năm sinh hoạt trong núi bọn họ phần lớn đều biết chút kĩ năng bơi, nam tử vốn định bơi lên bờ thế nhưng lúc vừa mới lăn xuống vách đá cánh tay đã bị thương nên không có cách nào dùng sức được nữa, chỉ có thể gắng gượng trôi nổi ở trên mặt nước không có cách nào bơi lội, nam tử hốt hoảng.

"Cứu. . . Cứu mạng. . ."

Tiếng kêu cứu tại sơn cốc quanh quẩn, cho dù biết tại phụ cận không có khả năng có người nhưng vẫn nắm chặt ngọn cỏ cứu mạng kêu cứu cầu sinh (*).

(*) Ngọn cỏ cứu mạng, một cách ẩn dụ. Cầu sinh: đại loại là mong tìm được đường sống

Nơi xa, bạch xà nâng đầu rắn lên.

Vừa nãy hình như có âm thanh kỳ quái gì đó, không có phát hiện dị thường, cúi đầu tiếp tục bò tìm kiếm con mồi.

Kỳ thật tiếng kêu cứu rất lớn, nhưng sinh vật họ rắn thường dùng là cảm thụ rung động ở dưới bụng cho nên cũng không nghe rõ có tiếng người kêu cứu, cho đến khi bạch xà đi vào bờ đầm thông qua cảm ứng hồng ngoại mới nhìn thấy từ trên xuống dưới bóng dáng kia.

Thông qua hình dáng tia hồng ngoại biết được đó là một con người.

Con người?

Hai mươi năm nay bạch xà chưa bao giờ nhìn thấy qua dù chỉ là một con người, từng cho là thế giới này con người không có tồn tại, kẻ bị rơi xuống nước kia xuất hiện đã làm thức tỉnh những kí ức xưa ẩn ở sâu trong linh hồn.

Ngay tại lúc này, người hái thuốc kia sau một hồi vùng vẫy đã ngày càng yếu đi, chậm rãi chìm vào nước.

Người hái thuốc trong thoáng chốc cho là mình hẳn là đã đến lúc phải chết, thì trông thấy trong nước bơi tới một con bạch xà to lớn, thầm nghĩ hắn thật sự đúng là xui xẻo, tại trong thâm sơn rơi xuống nước, lại còn gặp phải đại xà.

Mệnh của ta đừng như vậy a. . .

Dưới nước, bạch xà vặn vẹo thân thể nhanh chóng bơi tới trước mặt người hái thuốc, đuôi rắn cuốn lấy bả vai dùng sức hướng bên bờ bơi đi.

Không bao lâu sau.

"Khụ khụ. . ."

Nam tử rơi xuống nước không ngừng khạc nước ra bên ngoài, cuối cùng chợt ngồi dậy hít vào thở ra từng ngụm lớn, trước khi hôn mê hắn nhớ kỹ rõ ràng có một con rắn đem mình lôi đi, lúc tỉnh lại thì đã ở trên bờ, vậy cái con đại xà kia đâu?

Ngẩng đầu, một cái đầu rắn to cỡ miệng chén ở trước mặt.

"A. . ."

Hét lên một tiếng, người hái thuốc tay chân luống cuống kinh hoảng lui về phía sau, thế nhưng sau lưng lại chính là vách đá không thể lui thêm được nữa. Con bạch xà kia vẫn không nhúc nhích, hơn nữa còn dùng một loại ánh mắt chứa khinh bỉ nhìn lấy mình. Không sai, khinh bỉ, hắn dám khẳng định con rắn kia chính là đang khinh bỉ nhìn hắn la hét.

Thông qua cách ăn mặc cùng kiểu búi tóc của nam tử, bạch xà nhìn ra hắn là một cổ nhân, da vàng tóc đen gương mặt người phương Đông, kĩ thuật dệt vải rất lạc hậu, phục sức cùng tóc có chút na ná phong tục của người Tần Hán, nói cách khác đây là một cái thế giới cổ đại.

Nhìn hồi lâu, bạch xà xoay người rời đi.

Chẳng biết tại sao người hái thuốc cảm thấy con rắn kia giống như vừa thở dài, đây là rắn sao?

Bạch xà chẳng qua là cảm khái. Rắn chính là rắn, bất luận kiếp trước như thế nào đều đã là quá khứ, khi nhìn thấy thì sâu trong lòng cũng không có sinh ra bao nhiêu chập chờn. Có lẽ hai mươi mùa xuân đã làm cho mình từ biệt quá khứ, sở dĩ cứu người bất quá là đáy lòng vẫn còn có điểm nhân tính tồn tại, dù sao cũng là người đầu tiên mình nhìn thấy, có một chút ý nghĩa để kỷ niệm.

Nam tử hái thuốc nhẹ nhàng thở ra, kiểm tra thương thế của cánh tay đồng thời tìm tới thảo dược trị liệu, đợi băng bó kỹ vết thương mới phát hiện ngày càng ngã về tây, xem ra hôm nay không đi ra ngoài được rồi.

Cái gùi đã bị mất nên không còn lương khô, ngay tại lúc đang đói khát khó nhịn, thì bạch xà kia lại trở về.

Để chim trĩ bị ghìm chết xuống rồi quay người rời đi.