Con Đường Sủng Thê

Chương 30: Con Đường Sủng Thê Chương 30:1




Chương 30.1

Editor: Windchime

A Kết chưa hề nghĩ bản thân thực sự gặp mặt Triệu phu nhân.

Mẫu thân nói người lần đầu gặp mặt Triệu phu nhân đã cảm thấy sững sốt, tưởng là tiên tử hạ phàm, muội muội cũng khen nàng không dứt miệng. Đến lúc tận mắt nhìn thấy, nàng cũng kinh ngạc, trên đời lại có nữ tử như vậy, nàng tựa như hoa lan, khi không cười thật thanh khiết tao nhã, khi cười để lộ ra xinh đẹp dịu dàng. Nhưng những điều này sau khi được kế thừa, suy nghĩ đầu tiên của nàng là...

Vì sao người kia lại có một mẫu thân như vậy?

Một người là lang sói, một người như tiên nữ giáng trần.

Nàng nhìn đối phương, cảm thấy không thể tin được, thì chợt thấy Triệu phu nhân cười, chỉ về hướng phía sau lưng nàng, A Kết không tự chủ quay đầu lại nhìn, lại thấy Ô ô đang cúi đầu ngửi một đám hoa lan. A Kết thất kinh, vội vàng chạy đến ngăn cản, Ô ô lập tức sang một bên trốn, lại bị Lâm Trúc ôm cổ giữ lại. Ô ô hiện giờ đã rất nặng, Lâm Trúc còn tưởng mình đang ôm phải hàng rào, Liễu thị liền vội vàng đến nhận lấy Ô ô, “Để đó cho ta, hai tỉ muội các ngươi nhanh chóng rửa tay, chuẩn bị chỉnh tề đến ra mắt Triệu phu nhân.”

Lâm Trúc nhanh chóng đáp lời, quay về phí Ninh thị cười nói: “Bá mẫu đến phòng khách ngồi trước, lát nữa chúng ta sẽ đến cùng người nói chuyện.”

Ninh thị mỉm cười gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người A Kết.

A Kết đối với nàng không hề có điểm địch ý, lễ phép cúi chào gọi “Bá mẫu”, sau đó xin lỗi rồi rời đi.

Vào sương phòng, Lâm Trúc lặng lẽ nói với trưởng tỉ: “Thế nào, thế nào? Lần trước muội nói không hề khoa trương phải không?”

A Kết bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, hối thúc nàng nhanh chóng sửa soạn.

Thực ra cũng không cần sửa soạn lại gì nhiều, rửa mặt lại cho sạch, chỉnh lại búi tóc có chút rối loạn, hai tỉ muội liền cùng nhau đến nhà trên.

Đã từng gặp Lâm Trúc vào lần trước nên Ninh thị gọi A Kết đến trước người, nhìn thấy trước mắt là một cô nương dáng vẻ bình tĩnh kiên cường nhưng thực ra mi mắt vẫn có chút run rẩy, nàng dịu dàng hỏi: "Lần trước

Nghe nói con thân thể không thoải mái, hiện tại có tốt hơn chưa?"

Giọng nói nàng dịu dàng như nước, A Kết ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ giọng cám ơn: “Làm phiền bá mẫu quan tâm, giờ đã tốt hơn nhiều.” Cho dù đối phương vì nguyên nhân nào mà đến đây, nàng cũng không thể làm mất lễ nghi.

Ninh thị gật gật đầu, hướng về phía Vân Mai vẫy tay, chờ khi Vấn Mai lại gần, nàng chỉ vào bồn hoa lan nọ, nói: “A Trúc và Tiểu Cửu đã có quà gặp mặt, ta biết con thích hoa lan, nên liền chuẩn bị cho con món quà khác. Con nhìn thử xem, có biết đây là giống lan nào không?”

A Kết khi vào nhà đã nhìn thoáng qua hoa lan trong tay của nha hoàn áo xanh, nhưng do phải chú ý quy củ nên không xem được nhiều, nhưng hương thơm nhàn nhạt trong phòng đôi khi vẫn làm nàng dời đi sự chú ý. Lúc này khi hoa lan đã được bưng đến trước người, mùi hương càng nồng nàn, nàng liền kiềm chế xúc động, nói lời cám ơn trước, rồi mới từ từ đi sang.

Bồn lan này đã nở hoa màu trắng xen lẫn màu xanh biếc, trong suốt trơn bóng như ngọc, cánh hoa có màu tinh khiết không pha tạp.

Lâm Trúc cũng theo sau đến xem, hai mắt tò mò đánh giá, kinh ngạc nói: “Cái này lần trước con không hề thấy... A, con biết rồi, bá mẫu cất giấu, chỉ cho đại tỉ xem thôi phải không?”

Tiểu cô nương nói chuyện thật hài hước, Ninh thị liền cười giải thích: “Không phải như thế, lần trước lúc A Trúc đi nó chưa nở hoa nên ta không bảo người bưng ra.”

Liễu thị ở một bên chê cười thứ nữ: “Con cái gì cũng không hiểu, dù có đưa hoa lan cho con xem cũng chẳng ích gì.”

Lâm Trúc nhỏ giọng thầm thì: “Đúng đúng đúng, chỉ có đại tỉ của con mới xem tốt, mới có kiến thức để xem lan.”

A Kết nghe xong cũng cảm thấy xấu hổ bởi vì gốc lan này nàng cũng không biết.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Ninh thị, Ninh thị cổ vũ nàng “A kết đoán được sao? Nói thử xem, nếu đoán đúng, bá mẫu còn có quà tặng cho con, nếu đoán sai, lát nữa con tặng bá mẫu một chậu hoa lan do chính con chăm sóc, như thế được không?”

Nếu đã như vậy, A Kết nhìn về phía hoa lan, chậm chạp mở miệng: “Nhìn hình dáng hoa giống như hoa sen, trông giống Kim Sa Thụ Cúc, nhưng mà màu sắc và hoa văn lại không tinh khiết như vậy, hơn nữa Kim Sa Thụ Cúc lại nở vào mùa xuân, thời kỳ nở hoa này cũng không đúng.”

Những lời này Liễu thị cùng Lâm Trúc nghe thì hoàn toàn không hiểu, nhưng Ninh thị lại rất kinh ngạc việc một cô nương nhà nông đối với hoa lan lại quen thuộc như vậy, nếu như không thực sự yêu lan cũng như hiểu biết về các giống hoa thì cơ bản không thể biết được Kim Sa Thụ Cúc. Cho dù vậy, hai cô nương Lâm gia, ngoài việc tính tình người nhà nông tự nhiên chất phác, còn đọc sách, biết chữ, thì cùng với tiểu thư nhà quan bình thường cũng không thua kém nhiều lắm.

Trong ánh mắt nghi vấn của A Kết, nàng mỉm cười lắc đầu: “Xem ra hôm nay ta có thể thắng được một gốc hoa lan đem về. A Kết, đây là Kiến Lan, cũng là Xuyên Sở Sản, nhưng mà người ngoài ít biết đến, ta cơ duyên xảo hợp mới có được hai gốc cây, tự mình chăm sóc, không truyền ra bên ngoài. Ta đặt cho nó tên là Thúy Ngọc Mẫu Đan, con thấy thế nào?”

Thúy Ngọc Mẫu Đan?

Hoa đã đẹp, tên còn đẹp hơn.

A Kết thật sự kính nể không biết nói gì hơn, liền nhẹ giọng từ chối: “Bá mẫu, hoa này quá quý giá, người vẫn nên...”

Ninh thị cầm tay nàng, nhìn ánh mắt của nàng, nói: “Chẳng lẽ con nghĩ rằng hoa cũng phân chia địa vị? Vốn chúng sinh trưởng nơi thôn dã, chúng ta cưỡng ép mang chúng về nhà là đã không tôn trọng, chỉ có việc chăm sóc tỉ mỉ thì mới miễn cưỡng chuộc được tội, có tư cách gì mà còn đánh giá giá cả như thế nào? A Kết, ta nghe nói con thích hoa lan nên mới đưa cho con, con chăm sóc nó tốt nghĩa là ta đã tặng đúng người, như vậy con nói có đúng hay không?”

A Kết không biết nói gì hơn, liền xấu hổ gật đầu.
Ninh thị nắm tay nàng nói: “Đi thôi, mang bá mẫu đi xem hoa lan con chăm sóc, để xem ta có học thêm được gì không.”

Đương nhiên A Kết dẫn nàng đi.

Hai người ra khỏi phòng, Vấn Mai đi theo phía sau.

Liễu thị vẫn đang không hiểu nên chưa đi cùng, lại thấy Lâm Trúc cũng chưa đi nên buồn bực hỏi: “Sao con không đi?”

Lâm Trúc le lưỡi, đáp: “Con nghe không hiểu, không bằng đừng đến góp vui.”

Liễu thị cười trộm, bảo nàng cùng vào phòng bếp, hai mẹ con cùng nhau chuẩn bị cơm trưa. Khi đong gạo nghĩ tới một chuyện, Liễu thị lau tay, đi qua hỏi Ninh thị có dặn Triệu Trầm buổi trưa đến đây ăn cơm không. Ninh thị cười nói: “Ta đã nói với hắn, nhưng hắn nói có việc ở thị trấn, chút nữa dạy cho Tiểu Cửu xong thì đi, chúng ta không cần quan tâm đến hắn.”

“Đứa nhỏ này, công việc đã bận như vậy còn kiên kì dạy dỗ Tiểu Cửu, ngừng một ngày cũng được nha.” Liễu thị khách sáo vài câu lại xoay người tiếp tục làm cơm.

Ninh thị thu lại tầm mắt, bắt gặp A Kết đang giả vờ không nghe thấy mà ngắm hoa, cười cười, nhỏ giọng nói với nàng: “Biết Thừa Viễn không đến nên đã nhẹ lòng hơn phải không?”

A Kết ngạc nhiên.

Ninh thị than nhẹ, vỗ về nàng, nói: “Chuyện của các con hắn đều kể với ta, bây giờ không tiện nói chuyện, sau khi ăn xong chúng ta đến thư phòng ngồi một chút nhé?”

A Kết lại lần nữa cúi đầu, nàng không ghét Ninh thị, thậm chí rất thích cùng người ở chung, nhưng...

“Bá mẫu định nói gì với con?” Khó khăn mở miệng nhưng nàng vẫn muốn hỏi ra trước, nếu Ninh thị khuyên nàng gả cho người kia, chi bằng không đi, nếu không lúc trực tiếp cự tuyệt lại thêm xấu hổ.

“Yên tâm, ta sẽ không ép con gả cho nó, chỉ là muốn cùng con tâm sự thôi.” Ninh thị cười, giải thích.

A Kết nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi ăn xong, lấy lý do cùng A Kết trao đổi việc chăm sóc lan, Ninh thị liền cùng A Kết đến thư phòng Lâm gia.

A Kết rót cho Ninh thị một chén trà, rồi buông ấm trà ra, đứng sang một bên, đợi Ninh thị mở miệng.

Tuy rằng Ninh thị nói chỉ muốn tâm sự với nàng, A Kết vẫn cảm thấy dù hai người thực hợp ý nhưng cũng là mới quen biết, không có gì nhiều để nói, nên có lẽ là để nhắc đến hôn sự rồi. Nói đến chuyện này, nàng vẫn nghĩ không ra, Triệu Trầm có lẽ muốn kết hôn chỉ vì nữ sắc, tại sao Ninh thị lại dung túng (nuông chiều) hắn càn quấy? Gia thế hai nhà chênh lệch quá nhiều, Ninh thị chắc hẳn sẽ không muốn dạng con dâu này phải không?

“Đứng làm gì, lại đây, mang ghế dựa ngồi gần bên ta, như vậy chúng ta đâu thể dễ dàng nói chuyện được.” Ninh thị nói.

Nàng là trưởng bối, A Kết tự nhiên nghe theo, ngồi xuống bên cạnh Ninh thị, ở giữa cách một chiếc ghế nhỏ.

Trong thư phòng im lặng, sau giữa trưa, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng lên khoảng không trước hai người. Ninh thị nghiêng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghe thấy bên ngoài loáng thoáng âm thanh chơi đùa của mấy đứa trẻ con, khơi gợi một ký ức tưởng chừng đã quên mất, chỉ là thời gian đã qua đi lâu lắm, nên tâm tình cũng không thay đổi nhiều, dường như đây chẳng phải là việc bản thân đã từng trải qua.

“A Kết, con biết không, con bây giờ giống như ta trước kia vậy, nên bá mẫu mới thích nói chuyện với con, đối với con cũng có cảm giác thương tiếc.” Sau một lát yên lặng, Ninh thị quay lại, nói với A Kết. Thanh âm nhẹ nhàng, nghe thật thoải mái, thoải mái đến mức làm người ta buồn ngủ, nhưng cũng bị sự xúc động bên trong làm cho tò mò.

A Kết liền nhìn lên, muốn nghe nàng nói tiếp.

Ninh thị muốn nàng ngồi gần mình hơn, mới kéo tay nàng, bình tĩnh nói tiếp: “Lúc ta 14, 15 tuổi, thực sự thích một người, đó là biểu ca của ta, hơn ta hai tuổi, do trong nhà có chuyện nên từ nhỏ đã ở trong nhà ta. Thanh mai trúc mã, chắc con biết chứ, mà chuyện của ta với người đó so với chuyện của con và Mạnh Trọng Cảnh còn đẹp hơn rất nhiều. Người đó ngày thường ôn tồn nho nhã, ngọc thụ lâm phong, lại theo ta đi xem các loại lan, xem tranh lan, khi đó ta cảm thấy, gả cho hắn sẽ là chuyện hạnh phúc nhất. Nhưng cuối cùng ta lại không thể gả cho hắn, con biết vì sao không?”

Chỉ nghe lời kể đơn giản, trong lòng A Kết cũng thấy đau xót, môi giật giật, thanh âm cũng trở nên khang khác: “Hắn, hắn thích người khác sao?”

Ninh thị lắc đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của A Kết, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của nàng: “Không phải, nhưng hắn tự tay dâng ta cho người khác, lấy ta đổi lại tiền đồ cho mình, còn ta, bởi vì khi còn bé đã như đồ vật rơi vào tay nam nhân lạ, vì thanh danh, không thể không gả. A Kết, con nói xem, chúng ta có giống nhau không?”

Đúng vậy, thanh mai trúc mã đều thay lòng.

A Kết không muốn khóc, chỉ khi ở một mình lệ mới tuôn rơi, ở trước mặt mẫu thân đều cố gắng làm như không sao, nhưng đến lúc này khi biết người nữ nhân trước mặt cũng có hoàn cảnh giống mình, nàng lại không khống chế được.

Ninh thị cũng không khuyên nàng, để chính nàng tự lau nước mắt. “Con có phải vẫn muốn hỏi tại sao Mạnh Trọng Cảnh lại đối với mình như vậy không? Ta cũng vậy, không cam lòng muốn biết được đáp án, sau đó ta thực sự gặp lại hắn, khuôn mặt không đổi nhưng hắn không còn đối xử với ta dịu dàng như trước nữa, hắn không dám nhìn ta, hắn chỉ xin lỗi ta, nói với ta rằng hắn cũng có nổi khổ, thậm chí còn oán hận cha ta đã không giúp hắn...”

Bởi vì cũng vừa trải qua, A Kết hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó, nàng nghẹn ngào hỏi: “Bá mẫu nói gì?”

Ninh thị cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh: “Không, ta không nói gì, bước đi. Bởi vì ta phát hiện hắn không phải là thanh mai trúc mã của ta, người mà ta thích sẽ không nhát gan như vậy, thời khắc hắn vứt bỏ ta đi, đối với ta hắn đã chết, tuy rằng sau này hắn vẫn là dung mạo ấy. Những khổ sở, những giọt lệ của ta đều chỉ vì hắn đã chết, nếu đã không phải là người đó, ta còn hỏi lại hắn làm gì?”

A Kết ngơ ngẩn, trong đầu bỗng nhiên có chút rối loạn.

Nàng vẫn muốn hỏi Mạnh Trọng Cảnh, nhưng nàng cũng không biết Mạnh Trọng Cảnh sẽ trả lời thế nào? Hắn sẽ vì một nữ nhân đáng thương mà không cự tuyệt sao? (Đoạn này mình chém =.=) Nàng hỏi thì sẽ nhận được đáp án gì, nàng tận mắt nhìn thấy hắn muốn nữ nhân khác, chính tai nghe hắn hứa hẹn sẽ cưới người khác, hắn cũng không có nói rõ nguyên nhân cưới, hắn đã không còn là Mạnh Trọng Cảnh hiền lành thật thà mà nàng biết, mặc kệ đêm hôm đó vì lý do gì, hắn cũng không còn là người nàng quen biết nữa.

Người tên Mạnh Trọng Cảnh luôn ngốc ngếch lấy lòng nàng thật sự đã chết.