Giải mã hạnh phúc

Chương 1: Giải mã hạnh phúc Chương 1


Nhìn đoạn đường phía trước , Quỳnh Nhi khẽ thở dài, nếu biết vậy thì cô sớm đã ở nhà cho rồi, chẳng qua hôm nay là ngày nghỉ của cô nên Quỳnh Nhi định là sẽ đi chợ mua ít thức ăn về nấu cho cả gia đình cùng thưởng thức, thế mà không ngờ trời lại đổ mưa lớn như vậy, thầm nghĩ bình thường vào mùa hè những cơn mưa như vầy rất hiếm , không hiểu sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện thế nhỉ..
Chợt nghĩ về khoảng thời gian cô mới qua bên này, Quỳnh Nhi khẽ mỉm cười , bây giờ cô và ba mẹ đã có chỗ làm ổn định, em trai cô cũng đã quen dần với môi trường học tập bên đây , thế nhưng những năm tháng lúc trước thật vô cùng khó khăn khiến mỗi lần nghĩ lại cô không khỏi rùng mình.
Gia đình cô gồm bốn người, đều từ Việt Nam sang Mỹ theo diện đoàn tụ, năm đó cô hai mươi mốt tuổi ,cùng ba mẹ và em trai mười sáu tuổi của cô, cả bốn người qua đến bên này , phải nói cuộc sống ở đây chẳng vui vẻ mấy với những tháng ngày đầu tiên, nào là bất đồng ngôn ngữ, công việc làm lại chẳng dễ gì kiếm được, mọi sinh hoạt , cuộc sống của cô thay đổi khá nhiều, ở nhờ nhà người chú được một thời gian , sau khi ba mẹ và cô có công việc ổn định ,cả nhà liền quyết định mướn một căn hộ khác, phần là căn nhà của chú cô khá nhỏ, vì không chỉ gia đình cô mà còn có cả gia đình chú cô, và thêm ông bà Nội của cô ở cùng nên chuyện dọn ra là không thể tránh khỏi.
Lúc đầu ông bà Nội của cô cũng khá buồn nhưng có lẽ họ cũng hiểu chuyện ở chung nhà như vậy đối với tất cả mọi người đều bất tiện nên cuối cùng cũng gật đầu đồng ý..
Đang thẫn thờ suy nghĩ thì bên tai nghe tiếng còi nhắc nhở, chợt nhận ra cô đã có chút mất tập trung, nhìn thấy chiếc xe phía trước đã chạy cách xe cô một khoảng, Quỳnh Nhi liền nhấn ga , chiếc xe của cô liền tăng tốc, bây giờ cô chỉ có thể nhìn thấy hai bóng đèn màu đỏ phía trước không xa, mưa ngày càng lớn, xung quanh là một mảng mịt mù, gió cũng mạnh hơn, tình hình này đúng làm khó cho những người mắt kém như cô, thật ra bình thường cô cũng không cần phải đeo kính lái xe nhưng gặp phải trời mưa tầm tã thế này mắt cô có chút khó khăn để nhìn rõ phía trước hơn bình thường.
Khi qua được khúc đèn lúc nãy những chiếc xe phía trước cũng từ từ tăng tốc cho xe chạy nhanh hơn, thấy vậy Quỳnh Nhi cũng cho xe chạy nhanh hơn một chút..
Chiếc xe đời cũ của cô đang chạy ngon lành thì bỗng chiếc xe phía trước đột nhiên thắng lại ,vì quá bất ngờ Quỳnh Nhi vội đạp thắng lại nhưng có lẽ đã không kịp vì vừa lúc đó bên tai cô đã nghe một tiếng “ ầm” giòn giã vang lên.
Cả người cô liền bị đẩy về phía trước, cũng may có dây thắt an toàn giữ lại nếu không mặt cô đã bị đụng vào phần kính phía trước.
Lúc này Quỳnh Nhi thở rất nhanh, tay chân run rẩy ,gương mặt trắng bệt, có phần không tin nổi, không ngờ cô lại gây ra tai nạn thật rồi, vì đây là lần đầu tiên cô điều khiển xe mà đụng phải xe người khác thế này nên cô thật không biết phải làm sao, bối rối một lúc cô bỗng nhớ đến những bộ phim mình đã xem, trong đó có cảnh sau khi va chạm vào xe của người khác , việc đầu tiên nên làm là phải đến xem người bên trong xe kia thế nào, thế là Quỳnh Nhi vội bình ổn lại nhịp thở, cố giữ bình tĩnh , gỡ dây an toàn ra,kéo cần số đậu xe lại, nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài, lại quên mất trời đang mưa rất to, thế là cả người cô đã ướt thành một mảng..
Nhưng bây giờ Quỳnh Nhi đâu có tâm trí quan tâm đến chuyện đó chứ, cô vội chạy đến xem người trong xe kia thế nào, liền thấy người đó cũng mở cửa bước ra, là một người đàn ông , với thân hình khá cao, lại không rõ mặt anh ta nên không biết là Mỹ hay châu Á như cô.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng , quần tây đen , nhìn cách ăn mặc rất lịch sự, sự thật mà nói hiện giờ Quỳnh Nhi không nên để ý đến những chuyện đó nhưng thật lòng là người đàn ông này quá sức đẹp trai..
Hai mắt Quỳnh Nhi không dám nhìn thẳng vào người đàn ông , cô cố sử dụng phần tiếng anh ít ỏi của mình mà hỏi anh ta “ are you ok ?”
Nhưng sau đó lại không nghe anh ta trả lời mà chỉ thấy anh ta vội quay lại xe , dường như đang định lấy gì đó, sau đó anh ta quay lại trên tay còn cầm theo một cây dù màu đen khá lớn, rất nhanh người đàn ông đã mở chiếc dù che cho cả hai..
Hơi bất ngờ với hành động đó nhưng chưa kịp mở miệng nói câu nào thì anh ta đã lên tiếng trước “ are you Vietnamese ?”
Nghe câu hỏi đó Quỳnh Nhi liền vô thức gật đầu, bỗng nhiên mặt người đàn ông có chút gấp gáp, tiến đến ôm lấy ngang hông của cô, cả người anh ta liền kề sát người Quỳnh Nhi, ép lưng cô dựa vào hông chiếc xe với một lực không nhẹ , bên tai liền nghe hai tiếng “ cẩn thận” phát ra từ miệng người đàn ông.
Hoàn hồn lại thì ra phía sau có chiếc xe chạy đến , vì chạy khá nhanh nên khi lách sang phần đường bên kia xém chút nữa là đã tông vào phần lưng của cô, lúc này Quỳnh Nhi mới chợt nhận ra, lúc nãy nếu cô nghe không lầm ,hình như anh ta vừa nói tiếng Việt thì phải, vậy anh ta cũng là người Việt à, ngước gương mặt đã ướt vì nước mưa lên nhìn thẳng vào mặt người đàn ông , Quỳnh Nhi phát hiện , đúng là anh ta có nhiều nét giống châu Á.
Nghĩ vậy Quỳnh Nhi vội lên tiếng “ anh là người Việt sao?”
“ ừm” người đàn ông lúc này cũng nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô khẽ trả lời.
Qua khoảng ba giây Quỳnh Nhi mới chợt nhớ ra , hiện giờ với tư thế này không phải là anh ta một tay cầm dù một tay ôm cô hay sao, nghĩ vậy Quỳnh Nhi vội nhích về phía sau một chút , cảm giác không được tự nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt người đàn ông “ anh có thể buông em ra được không ?”
Đăng bởi: