Thượng Phong kiếm tích

Chương 26: Thượng Phong kiếm tích Chương 26


Trên đường bọn họ quay về Lạc Vương Thành cũng không có xảy ra thêm chuyện gì , hôm nay vết thương của Thượng Phong đã tốt lên rất nhiều, máu đã không còn chảy, sắc mặt chàng cũng có thêm vài phần khí sắc, phải nói là Lạc Băng đúng là một nữ thần y có trách nhiệm, không những vừa chuyên tâm nghiên cứu bào chữa thuốc cứu mạng cho Thành Chủ phu nhân mà một mặt nàng còn tự tay chăm sóc cho Thượng Phong.
Lại nói đến chuyện này, từ ngày Quỷ Vương tìm đến bọn họ báo thù ,lại gây thêm vết thương mới cho chàng, ngày ngày Lạc Băng luôn phải ở cạnh ân cần chăm sóc cho chàng, không phải những cô nương khác không làm được mà là Thượng Phong chỉ cảm thấy Lạc Băng mới là người thích hợp nhất, như bây giờ chẳng hạn..
“ hôm nay theo ta thấy vết thương của chàng đã tốt lên rất nhiều, có lẽ sau vài hôm nữa chàng chỉ cần dùng thuốc thôi không cần băng bó nữa ..”
Tay nàng vừa cầm miếng vải trắng quấn quanh vết thương trên tay chàng , nhỏ giọng khẽ nói, ánh mắt chăm chú nhìn vết thương sắp lành lại.
Thượng Phong nhướn mắt nhìn nàng “ nàng cảm thấy vậy sao..”
“Ừm..” Lạc Băng dùng sức buộc lại hai đầu miếng vải, khẽ gật đầu.
Khẽ mỉm cười, tay còn lại của chàng đột nhiên ôm ngang eo nàng , kéo nàng về phía mình , hành động này khiến nàng có chút giật mình nhưng từ cái hôm hai người giải bày tình cảm với nhau đó, Lạc Băng có phần cảm thấy Thượng Phong đã có chút thay đổi trong cách xử sự với nàng, nếu có nhiều người thì chàng vẫn giữ thái độ từ tốn với nàng nhưng nếu chỉ có hai người thì chàng chắc chắn sẽ có một vài hành động thân mật hơn với nàng, chẳng hạn như hiện tại..
“ chàng làm gì vậy..” tuy hỏi vậy nhưng ánh mắt nàng lại nhìn sang hướng khác mà không dám nhìn thẳng vào mắt chàng.
Thượng Phong âm trầm cười , trả lời một cách tự nhiên “ ta chỉ muốn ôm nàng một chút chẳng lẽ như vậy cũng không được sao..hửm”
Câu cuối chàng còn cố tình kéo dài một chút khiến hai má nàng bỗng phiếm hồng , Thượng Phong cảm thấy tuy bề ngoài nàng rất lạnh lùng , có khi lại như một tảng băng vậy nhưng thật ra nếu bắt gặp được những biểu cảm ngại ngùng này của nàng thì quả thật không có gì sánh bằng .
Nghe chàng nói vậy Lạc Băng chỉ im lặng không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu nép vào một bên ngực của chàng rồi khẽ mỉm cười..
Đến hôm nay bọn họ chỉ còn cách Lạc Vương Thành mười dặm đường nữa thôi, vì vết thương của Thượng Phong đã dần khỏi hẳn nên chàng đã có thể tự cưỡi ngựa , đang âm trầm bước đi thì bên cạnh Hạo Kiếm Hoành từ tốn lên tiếng “ Lăng huynh , đợi đến sau khi cứu được thành chủ phu nhân , tại hạ xin phép được cùng tiểu muội đến bái kiến gia sư , không biết ý huynh thế nào”
Thượng Phong khẽ gật đầu, thật ra ngay từ đầu chàng liền nhìn ra được huynh muội của Hạo gia đều là những người hiệp nghĩa nên nếu họ có ý muốn đến Trùng Vương sơn thì cũng là một chuyện tốt thôi , với lại Phụ Thân của họ và sư phụ chàng cũng có chút giao tình nên chuyện này cũng coi như là phải phép
“ Vậy đợi sau khi Thành Chủ phu nhân tỉnh lại chúng ta sẽ quay về Trùng Vương sơn”
Đăng bởi: