Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương

Chương 73: Nhân vật anh hùng nhị đương gia


Hồng Cửu dẫn Phương Tiểu Ngư cũng liên tục đổi chỗ, nhân thủ tuần tra bên ngoài tăng gấp đôi. Đến lúc sau, gần như không có cơ hội để lợi dụng.

“Hồng đại ca, phương thức tuần tra của những người này không giống người trong võ lâm lắm.” Phương Tiểu Ngư kề bên cửa sổ, nhìn chằm chằm nhân thủ tuần tra bên ngoài, nói vậy.

“Chỉ nghe thấy tiếng chân, cũng biết đám gia hỏa này có bản lãnh. Tùy ý chọn mấy hộ viện ra ngoài canh cổng, chí ít cũng là trình độ đầu lĩnh. Ngươi nói bọn hắn không giống sao?”

“À ừ, ta không nghe được tiếng bước chân của bọn hắn. Từ hình dáng, có thể nhìn ra lai lịch môn phái của mấy người. Nhưng tư thế đi của bọn hắn thật sự bất thường.”

“Cái gì? Tư thế?”

“Chính là tư thế a.” Phương Tiểu Ngư nhấn mạnh: “Ta thấy bọn hắn rõ ràng biết võ công, nhưng không biết vì sao nhất định phải đi thẳng người, đá chân phải chính, tựa như... Đi phải có quy củ trong đại hộ nhân gia. Nhưng nơi này không phải căn cứ địa của Yêu Nguyên sao? Ta nghe nói bọn hắn rất tùy tiện a.”

Nhị đương gia suy nghĩ: “Theo thuyết pháp của ngươi, chính là bọn hắn có thể đi bình thường. Nhưng muốn đóng thành nô tài?”

Phương Tiểu Ngư gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng, chính là cảm giác này.”

“Vậy tám thành có mờ ám. Không phải muốn hại người, chính là muốn gạt người, tóm lại trốn không thoát mấy loại này. Như đại đương gia ta nói, tà ma ngoại đạo mà, không làm chút chuyện này, chẳng lẽ muốn bọn hắn làm từ thiện sao?”

“Ờ ờ, có đạo lý.”

Hồng Cửu cũng cảm thấy nơi này hơi mờ ám. Nhưng cũng không để trong lòng. Tóm lại không phải muốn hại ta, ta quản làm gì? Tiếp tục chuyện trong tay.

“Hồng đại ca, ngươi đang làm gì?”

“Chôn hỏa chủng a.”

Hồng Cửu cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đào hố tại đây, lưu lại hỏa chủng. Sau nửa canh giờ là cháy. Mỗi phòng chôn một cái, thời gian phải càng lúc càng ngắn. Chờ hợp thành một tuyến, đại nghiệp phóng hỏa coi như hoàn thành một nửa.

Phương Tiểu Ngư chưa kịp cổ vũ gật đầu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đẩy cửa.

Lần này thật sự dọa cho Hồng Cửu hồn phi phách tán, người bên ngoài đi ngang qua, nhưng vẫn luôn tuần bên ngoài. Hắn cũng không biết vì sao có người đột nhiên đẩy cửa vào. Hơn nữa vừa nghe tiếng chân, lại là bảy tám người.

Thân thủ của hắn có nhanh hơn nữa, cũng không kịp đồng thời bịt miệng tám người. Huống chi coi như có thể làm được, tám người đồng thời biến mất, sao người bên ngoài không phát hiện đầu mối?

Hồng Cửu phản ứng cực nhanh, vội vàng diệt hỏa chủng. Nhưng ánh sáng từ khe cửa vào, dường như một thanh kiếm sắc dần dần đâm vào địa vực an toàn. Khiến cho hai người không có đường lui.

Phương Tiểu Ngư vội vàng đập Hồng Cửu, chỉ sang căn phòng bên cạnh. Hồng Cửu lập tức hiểu ý, chạy một bước dài trong hắc ám tới cánh cửa trong nhà, ánh sáng cũng đuổi sát theo. Hồng Cửu duỗi tay trái, vận âm lực bẻ khóa cửa, hai ngón tay phải nhẹ nhàng kẹp cánh tay Phương Tiểu Ngư. Nhấc cả người hắn lên, vung sang bên cạnh mình. Vừa vặn né tránh ánh lửa đi tới.

Hắn trở tay ấn Phương Tiểu Ngư trên lưng, quỳ xuống đất nhẹ nhàng lăn một vòng, vào một gian phòng khác. Nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lúc này ánh lửa chiếu vào cánh cửa. Quả là ngàn cân treo sợi tóc.

Hai người tựa vào cửa nghe lén bên ngoài nói chuyện.

Mấy người kia đến trước phòng thì ngừng bước.

“Này, cầm đồ liền đi, đừng... Hả?”

Người kia có vẻ nghi ngờ, hỏi: “Mùi gì?”

Sau cửa, hai mắt Hồng Cửu lấp lóe sát cơ, nếu bị phát hiện dấu vết. Nhất định phải ra tay kết liễu tám người này.

Đối thủ dẫn đến đương nhiên không dễ đối phó, nhưng cũng không có cách khác.

Người kia lại mắng đồng bạn của mình: “Đã nói đừng cầm đuốc vào! Ra ngoài! Cầm đồ rồi đi, không biết bảo bối này sợ lửa sao?”

Đồng bạn bị mắng hốt hoảng đáp vài câu, cầm đồ ra ngoài.

*******************

“Lam Thiết quân xin chờ. Bên này đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ kinh thành bắt đầu động thủ, chúng ta tự sẽ tiếp ứng.”

Hải Dạ Xoa hờ hững lạnh lẽo với tất cả, chỉ cung cung kính kính với người được xưng là Lam Thiết này.

Trên thực tế, trong vòng một năm gần đây, không ai có thể bất kính với người này.

Trình độ nào đó, hắn không khác hóa thân của tử thần.

“Lấy đồ ra chưa?”

Mấy hạ nhân cuống quít đi vào sảnh đường: “Vâng, bảo bối ở đây.”

“Ừm, lấy ra.”

Hải Dạ Xoa nhận lấy một cái ống thuộc hạ đem ra, cười lạnh.

“Vật này chính là Hỏa Thụ Ngân Hoa. Sử dụng trong đêm, chỉ cần một ống, có thể khiến cảnh đêm sáng như ban ngày. Chúng ta nhờ thợ thủ công Tây Vực tạo. Nhưng trọng yếu nhất chính là, sử dụng vào ban ngày, chỉ có người hữu tâm mới nhìn thấy. Sáng sớm ngày mai chúng ta dùng thứ này làm tin, bắt đầu triệu tập nhân thủ. Thần không biết quỷ không hay.

Đến lúc đó, Lam Thiết quân đi thu thập mấy người với chúng ta trước. Sau đó, chúng ta có thể bắt đầu hành động.”

Lam Thiết trong hắc ám vẫn luôn trầm mặc.

Đột nhiên, hắn mở miệng.

“Kia —— là cái gì?”

*********************

Thất gia và Quản Ninh dựa vào ánh sáng yếu ớt của cây châm lửa, tìm kiếm trong từng gian phòng.

Muốn tìm ra một chút chứng cứ.

Nhưng điền trang này lớn như vậy, dù nhanh nhẹn như hai người bọn hắn, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc tìm được manh mối gì, huống chi thời gian ngắn như vậy.

Đến khi bọn hắn đi vào một gian phòng ngủ.

Từ khi đi vào căn phòng này, Thất gia đã cảm thấy không bình thường.

Nhưng không biết bất thường ở đâu. Tìm một lát, nàng đột nhiên bảo Quản Ninh đang lục tung tùng phèo dừng lại.

“Chờ đã, ngươi dừng tay...”

Quản Ninh vô tri ngừng lại, mà Thất gia thì phối hợp đi tới bên giường.

Nàng hoài nghi nhìn cái giường, sau đó đưa tay vặn một cây cột ở đầu giường. Quả nhiên cột nhà có thể hoạt động, trên giá sách bên cạnh đột nhiên xuất hiện ám các.
Quản Ninh nhìn ngốc: “Ngươi đã tới đây?”

Thất gia không nói lời nào, vội vàng vào ám các.

Lục lọi bên trong, Quản Ninh cũng không nhàn. Chỉ là đồ vật trong ám các này không nhiều, đồng thời không có gì để lục soát.

Thất gia nhanh chóng kết thúc điều tra.

Nàng tìm được một trang giấy, đó là một khế đất.

Trong ngọn lửa yếu ớt, khế đất kia thoạt nhìn vô cùng cổ xưa. Chắc là đã nhiều năm.

Nhưng phía trên không có tên hoặc con dấu, không biết chủ nhân là ai.

Nhưng trên thư án, lại có mấy con dấu. Một con trong đó chỉ xong một nửa, còn chưa hoàn thành.

Quản Ninh cầm con dấu kia lên, dựa vào ánh sáng yếu ớt để phân biệt chữ trên đó, miệng nói: “Thiên vương phủ lý... Đây là...”

Thất gia lẩm bẩm: “Là ấn của Bắc Chiến thiên vương phủ... Thế này, thế này...” Thất gia tâm hoảng ý loạn, trong tâm trí chợt hiện mấy hình ảnh đáng sợ, bất an xông lên đầu.

“Không đúng... Không đúng, đây là độc kế giá họa Giang Đông! Hỏng bét, Mục Dã gặp nguy hiểm!” Sau đó đột nhiên ý thức được gì đó, nói với Quản Ninh.

“A! Không được, mau đi nhắc nhở bọn hắn, tối nay không thể động thủ! Nơi này là...”

Mà trong nháy mắt này

Bọn hắn lại không nói nên lời.

***************

Thời gian quay lại sớm hơn một chút, trong căn phòng nhỏ kia.

Phương Tiểu Ngư lẩm bẩm: “Hình như bọn hắn đi.”

“Tiểu tử ngươi không có kinh nghiệm, lá gan còn nhỏ, tràng diện nhỏ này, chẳng lẽ ta không đối phó được?”

“... Rõ ràng ta nhìn thấy gian phòng này.”

“Ờ, vậy coi như một nửa của ngươi, đập tay?”

Phương Tiểu Ngư vui vẻ đấm tay với hắn. Nhưng không nhìn thấy gì, suýt nữa một quyền đấm vào mặt nhị đương gia.

Nhị đương gia cười nói.

“Không sợ, ta mang cây châm lửa.”

Trong căn phòng đen kịt, nổi lên ánh lửa thê diễm, soi sáng khuôn mặt cười đắc của nhị đương gia ý.

Còn có từng rương đồ hình ống, ước chừng tổng lượng, lấp đầy nguyên một gian phòng.

“Hồng đại ca, đây là cái gì vậy?”

Nhị đương gia cúi đầu nhìn, a một tiếng cười nhạo.

“Còn cho rằng có bảo bối gì. Thứ này tên là Hỏa Thụ Ngân Hoa, dùng để báo tin tức.

Một cây có thể thắp sáng nửa bầu trời.”

“Oa, vậy chẳng phải rất lợi hại.”

“Đương nhiên lợi hại, nhưng ngươi yên tâm. Thứ này tuy lợi hại, chỉ cần đừng gặp phải... Ờ, lửa.”

Tràng cảnh sau đó, mỹ lệ đến không thể hình dung bằng ngôn ngữ.

Một hoả tinh hạ xuống.

Hô liền mười ba câu đm.

Nước mắt hối hận tràn mi vì không thể bắt hoả tinh.

Hồng Cửu không bắt được bảo Phương Tiểu Ngư chạy mau.

Từng rương hộp đen, tràn ra trăm ngàn điểm tinh hỏa.

Dưới màn đêm trầm tĩnh, đột nhiên nổ ra mười vạn tiếng vang.

Thất gia và Quản Ninh xé rách đầu cũng nghĩ không ra.

Đám người Yêu Nguyên không khép được miệng ước chừng nửa canh giờ.

Trăm vạn điểm phồn tinh phóng lên tận trời.

Thắp sáng toàn bộ Giang Nam đại địa.

Hậu thế nói đến một đêm này.

Có nói là Văn Khúc Tinh hạ phàm, diệu mãn kinh hoa.

Có nói là Trư Bát Giới chuyển thế, đó là dấu hiệu dị thường.

Còn có nói là chân long giáng sinh, cái gì cũng nói.

Chưa từng biết chân tướng thế nào.

Quả là ——

Hỏa Thụ Ngân Hoa đêm không tối, huynh đệ tỷ muội múa nhẹ nhàng.

Người ngoài ngẩng đầu nhìn lên trời, nhị đương gia nằm ngủ ở dưới đất.

Nhân vật anh hùng hay không, phải nhìn tối nay.