Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp...


Năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp.

Nguyện cho đôi ta đến khi tử vong buông xuống cũng không chia lìa nhau...

-----

Gió khẽ mơn trớn khuôn mặt của anh. Ánh nắng chiều xế tà chiếu rọi vào đôi mắt, hiện lên rõ rệt vẻ dịu dàng đằm thắm.

Tôi như bị mê hoặc, đắm chìm dưới ánh nhìn ấy của anh.

Anh nhẹ nhàng vén tóc mái tôi lên, lộ ra vầng trán mà anh rất đỗi yêu.

Một cái hôn nhẹ rơi xuống, anh giữ vững tư thế này trong vài giây mới buông ra, như là anh truyền tải cảm xúc của mình cho tôi vậy.

Tôi cũng rất thích hành động đó lắm.

Trời dần tối, mặt trời lặn xuống, thay thế đó là mặt trăng dâng lên.

Chúng tôi ngồi một lúc lâu, tôi là người đâu tiên đứng dậy. Anh cũng đứng dậy theo sau.

Không có quá nhiều, chỉ có một tấm thảm trải dài, được anh cuốn lại và ôm đi.

Đôi chân dài của anh sải bước, bước từng bước ngắn để tôi có thể theo kịp.

Tôi đuổi kịp anh, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo nhưng ấm áp một cách kì lạ, nhẹ nhàng đan chéo 10 ngón tay vào nhau, như thể chúng là một.

Anh dắt tôi đi qua những đồi thảo nguyên, cách đó không xa, nằm trên một cái gù, có một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, sau lưng nó là thành thị tấp nập phồn hoa.
Căn nhà ấy là mái ấm của tôi và anh.

Chúng tôi đã kết hôn cách đây 5 tháng.

Dự kiến có con khi tôi có công việc ổn định, và anh cũng được nhận vào làm công ty anh yêu thích.

Sẽ thăm người thân hai bên mỗi khi lễ nghỉ.

Chơi cùng lũ trẻ xóm bên cạnh và phân phát kẹo cho chúng.

Mỗi sáng anh sẽ làm bữa sáng,
Tôi sẽ làm buổi trưa,
Còn buổi tối cả hai cùng làm.

Ngắm bình minh vào buổi sớm mai,
Xem hoàng hôn xuống buổi chiều tà.

Mặt trời lặn, mặt trăng lên, hàng ngàn vì sao sáng tỏ một khung trời rộng lớn.

Cuộc sống sau này đã được quy hoạch hết rồi, bình dị mà lại an nhiên nhất thế bên cạnh tình lang, là giấc mơ tôi từng thấy từ trước.

Tình yêu của tôi đối với anh, và của anh đối với tôi, sẽ trường tồn theo năm tháng.

Tôi tin anh hoàn toàn, hoàn toàn đến, hơn cả bản thân...

.......
Đăng bởi: