Giải mã hạnh phúc

Chương 5: Giải mã hạnh phúc Chương 5


Buổi tối hôm ấy sau khi về đến nhà , Quỳnh Nhi cứ có cảm giác như mọi chuyện không phải là thật , lại cứ nhớ đến những lời nói của anh , thật ra sau khi kết thúc cuộc nói chuyện , cô vẫn không có chấp nhận lời đề nghị kết giao đó của anh chỉ là nói nếu như bây giờ bọn họ có thể làm bạn đối với cô như vậy là tốt lắm rồi, anh cũng không hỏi lại nhiều mà chỉ gật đầu mỉm cười nhìn cô sau đó còn nói vậy thì cứ làm bạn trước đã rồi mọi chuyện sẽ phát triển từ từ..
Hỏi ra thì mới biết anh từ tiểu bang khác qua đây đi học, còn thuê một căn hộ để ở lại , ba mẹ anh đều làm kinh doanh nên anh đã theo học ngành tài chính ở một trường khá nổi tiếng ở đây..
Thế là sau vụ đụng xe đó Quỳnh Nhi không những không bị mất tiền mà còn có thêm một người bạn nhưng bạn theo kiểu nào thì đến cô cũng không được rõ lắm, bởi vì buổi tối đó trước khi ngủ chợt thấy điện thoại có tin nhắn Quỳnh Nhi liền mở ra xem , là số của anh nhưng chỉ có vỏn vẹn hai từ “ ngủ ngon”.
Ngày hôm sau buổi sáng khi cô vừa ăn sáng xong đang chuẩn bị đi làm thì điện thoại lại có tin nhắn, cũng là số điện thoại đó , Quỳnh Nhi khẽ mỉm cười xem ra lần này cô lại nghĩ ngợi thêm về người đàn ông này nữa rồi..
Thấy trên màn hình hiện ra dòng chữ“ hôm nay em có đi làm không ?”
Quỳnh Nhi khẽ mỉm cười nhắn lại “ dạ có, còn anh thì sao hôm nay có đến trường không ?”
Chỉ chớp mắt anh liền nhắn lại “ ừ..anh có đi..à mà hôm nay em có rãnh không buổi tối có thể đi ăn với anh chứ ?”
Quỳnh Nhi không trả lời lại liền mà chợt suy nghĩ một chút, hôm nay không biết buổi chiều làm về Mẹ cô có nấu món gì đặc biệt không nữa, nếu có thì cô phải nói với Mẹ trước mới được , “ dạ em chưa biết nữa , để em nói lại Mẹ rồi sẽ trả lời anh nhe”
Tin nhắn vừa gửi xong Quỳnh Nhi liền cốc nhẹ vào đầu mình , thầm nghĩ nếu nói vậy ngộ nhỡ anh sẽ nghĩ cô đã lớn từng này rồi mà mỗi lần đi chơi còn hỏi Mẹ nữa hay sao , thở dài một hơi nhưng tin nhắn đã lỡ gửi đi rồi làm sao bây giờ chứ.
Vừa lúc đó điện thoại lại báo có tin nhắn lại , Quỳnh Nhi liền có chút hồi hộp mở ra xem vì không biết anh sẽ trả lời như thế nào , sau đó chỉ thấy dòng chữ “ ừm không sao , nếu được thì hãy nhắn tin anh rồi sau giờ làm anh sẽ chạy lại nhà đón em”
Thở phào nhẹ nhõm, không ngờ anh lại là một người đàn ông biết thấu hiểu như vậy , ngay sau đó Quỳnh Nhi liền gọi cho Mẹ cô còn nói là buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm nên không cần chờ cô.
Thế là cả ngày hôm đó Quỳnh Nhi làm mà mắt lúc nào cũng ngước nhìn đồng hồ xem đã là mấy giờ nhưng lại cảm thấy sao thời gian hôm nay lại qua chậm vậy chứ, đang thẫn thờ thì Tú Ngọc, cô bạn làm chung với Quỳnh Nhi đưa mắt nhìn cô “ nè hôm nay làm gì mà Nhi lại nhìn đồng hồ hoài vậy, buổi chiều có hẹn với ai sao ?”
Nghe vậy mặt Quỳnh Nhi liền đổi sắc , lại giả vờ như không có gì cười cười đáp “ đâu có, chỉ là hôm nay buổi chiều nhà mình có tiệc nên định sẽ về sớm một chút chứ làm gì có hẹn với ai đâu, Ngọc cứ chọc mình hoài”
Tú Ngọc nhìn cô bằng ánh mắt không tin cho lắm nhưng cũng nhoẻn miệng cười“ phải không , đừng nói dối mình nhe , làm chung lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ nghe Nhi hẹn hò với ai , chẳng lẽ định làm một cô nàng độc thân cả đời hay sao”
Quỳnh Nhi nghe vậy chỉ cười cười như thật như đùa đáp “ độc thân cũng tốt mà, không cần phải lo lắng, buồn phiền lại phải thêm tốn tiền điện thoại nữa , có đúng không ?”
Sau đó chỉ thấy Tú Ngọc cười rất tươi , Quỳnh Nhi cũng mỉm cười nhưng lại vì một chuyện khác ..
Lúc này Quỳnh Nhi đang chuẩn bị về thì thấy điện thoại báo có tin nhắn đến Quỳnh Nhi liền không chần chờ mở ra xem , là anh , cô liền mỉm cười vì thấy dòng chữ “ em về chưa ?”
Quỳnh Nhi liền suy nghĩ một chút rồi liền trả lời lại “ ừm..em đang chuẩn bị về , còn anh ?”
“ anh đang ở trước nhà em” thấy dòng chữ đó Quỳnh Nhi không khỏi bất ngờ, sao anh lại đến sớm vậy, nhìn lên đồng hồ chỉ mới sáu giờ thôi mà, lại nghĩ chắc anh học ra nên tiện ghé qua nhà cô sớm một chút thôi nên ngay sau đó Quỳnh Nhi liền nhắn lại “ vậy anh chờ em chút em sẽ về ngay” Sau đó không đợi anh trả lời Quỳnh Nhi vội gom hết vật dụng cá nhân , nhanh chóng lên xe ra về , chỉ trong vòng hai mươi phút Quỳnh Nhi đã về đến trước cửa nhà , thấy xe anh đậu bên vệ đường nhưng máy vẫn chữa tắt , Quỳnh Nhi lại có chút hồi hộp khi gặp lại anh lúc này , vừa lúc đó liền thấy xe anh tắt máy , mở cửa từ từ bước lại phía xe cô, Quỳnh Nhi liền mở cửa bước ra, nhìn anh mỉm cười
“ anh đến sớm vậy, xin lỗi đã để anh phải chờ ..”
Sau đó chỉ thấy anh nhẹ lắc đầu nhìn cô “ không sao ..”
“Ừm..” Quỳnh Nhi cũng nhìn anh khẽ mỉm cười “ vậy chúng ta đi nhe”
Thật ra Quỳnh Nhi cũng không muốn gấp gáp như vậy nhưng nếu để Ba Mẹ cô bắt gặp thì không biết sẽ có dò hỏi cô đến sáng mai hay không .
Sau đó anh liền gật đầu “ừ”một tiếng cùng cô đi lại chiếc xe màu trắng của anh còn từ tốn mở cửa giúp cô, Quỳnh Nhi liền đưa mắt nhìn anh từ góc độ này lại cảm thấy lúc này anh thật vô cũng đẹp trai, một vẻ đẹp nam tính mà cô chưa từng thấy qua bao giờ..
Thấy anh cũng đưa mắt nhìn mình , Quỳnh Nhi liền cảm thấy ngại ngùng , nhanh chóng ngồi lên xe , sau khi đóng cửa lại anh liền nhanh chóng bước qua ngồi vào vị trí người lái bên cạnh , Quỳnh Nhi cảm thấy có chút hồi hộp, nhịp tim thì đập khá nhanh hai bàn tay không tự chủ mà đan lại với nhau..
Khoảng qua ba giây thấy anh dường như không có ý định cho xe chạy , Quỳnh Nhi hơi thắc mắc quay sang định mở miệng hỏi thì liền thấy anh cũng nhìn mình , sau đó còn nghiêng người tiến rất gần vào cô, thấy vậy Quỳnh Nhi liền nhích người về phía sau, tạo khoảng cách giữa hai người , khó hiểu nhìn anh hỏi “ anh..anh định làm gì ?”
Chỉ thấy anh cười khẽ , giọng từ tốn “ giúp em cài dây an toàn thôi”
Nói rồi tay trái của anh luồng ra sau lưng cô, lại không biết vô tình hay cố ý mà lại đụng vào phần eo cô sau đó cầm lấy dây an toàn thắt lại cho cô, Quỳnh Nhi hơi đỏ mặt vì hành động đó của anh nhưng cô nghĩ chắc đây chỉ là hành động bình thường của phái nam với một cô gái thôi nên Quỳnh Nhi liền nói cảm ơn anh mà không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi xe chạy được một lúc anh liền mở miệng hỏi cô là muốn ăn ở đâu, nhưng thật ra ngoài quán ăn Thái đó ra Quỳnh Nhi lại chẳng biết một quán nào khác, thế là cô giả vờ nói , hôm đó là do cô chọn rồi thì hôm nay tới anh đi, sau đó anh liền gật đầu chở cô đến một nhà hàng Mỹ khá sang trọng nằm ngay trung tâm thành phố..
Vừa bước vào người đàn ông ăn mặc lịch thiệp đứng ngay cửa liền bước lại mở cửa đón chào bọn họ, Quỳnh Nhi có cảm giác như nơi này như không dành cho cô vậy , vì không gian bên trong vô cùng sang trọng ,lãng mạn , thấy bọn họ ai cũng ăn mặc lịch sự, đàn ông thì mặc vest ,phụ nữ thì mặc váy hoặc trang phục công sở , đoán chừng bọn họ vừa ra khỏi chỗ làm nên cùng đến đây ăn tối, chả khác gì cô nhưng nhìn lại bản thân mình, một chiếc áo thun trắng, quần bò xanh và mang thêm một đôi sneaker dưới chân , nghĩ lại lúc nãy do gấp quá nên không kịp vào nhà thay đồ , bây giờ lại thấy hối hận vô cùng..
Xoay qua nhìn anh thấy anh cũng sơ mi trắng , quần Tây đen, với dáng vẻ này thì đến đâu anh cũng tỏa sáng , Quỳnh Nhi vội cúi đầu bước theo sau anh, dường như anh cũng cảm thấy cô hơi bất thường nên liền khẽ hỏi “ em sao vậy..?”
Quỳnh Nhi vừa đi vừa trả lời lại anh, lòng cô lúc này lại có chút ngại ngùng khi đi với anh thế này “ em không sao, chỉ là không biết sẽ đến đây ăn , nên em...” vừa nói đến đó cô đã im bặt vì thấy anh xoay lại nhìn cô sau đó liền từ tốn mở miệng
“ nếu em không thích nơi này chúng ta có thể đổi địa điểm”
Nghe vậy cô vội lắc đầu “ không ..không ý em không phải vậy”
Sau đó một giây , bàn tay cô đã nằm trong tay anh, khá bất ngờ về hành động đó của anh nhưng chưa kịp mở miệng thì bên tai đã nghe giọng nói của anh “ đừng ngại..có chuyện gì hãy nói với anh”
Quỳnh Nhi khẽ gật đầu “ ừm..” sau đó cùng bước đi theo anh, lúc này trong lòng cô như có ngàn con kiến trong đó, cảm giác hồi hộp , bồn chồn đó lại xuất hiện , bây giờ tay cô đã nằm trong tay anh , không ngờ anh lại đột nhiên lại nắm tay cô thế này khiến cô không cách nào thích ứng nổi, thở nhẹ một hơi, cô cố tỏ ra bình tĩnh trấn an bản thân, nghĩ chắc là do anh thấy cô không thoải mái mới có hành động như vậy thôi vì hiện tại bọn họ vẫn còn đang trong quan hệ bạn bè mà, nên tốt hơn cô đừng nên nghĩ gì nhiều mới là điều cần thiết bây giờ.
Đăng bởi: