Xuyên Không Đến Đấu La

Chương 35: Tách Hoàn


Chương 35: Tách Hoàn

"Không quan trọng làm sao được, không phải muốn loại bỏ là loại bỏ đâu a, huynh nên biết rất nhiều cường giả vì mắc phải vấn đề đó đều vẫn lạc cả rồi đấy". Hồng Miêu trong lòng sốt ruột, nhìn Sáng Thế Chi Thần nhởn nhơ như vậy khiến hắng càng lo lắng hơn.

"Thôi không đùa nữa, huynh cứ cuống cuồng như vậy, tính tình càng ngày càng nóng vội a, huynh không phải lo, cách giải quyết thì ta có từ lâu rồi, nhưng cần huynh hợp tác mới được". Sáng Thế Chi Thần trầm giọng nói.

Sau khi nói đùa với Hồng Miêu, Sáng Thế Chi Thần hướng về phía Hạo Thần "Hạo Thần, hồn hoàn đầu tiên của đệ là gì vậy?".

Sáng Thế Chi Thần bất ngờ hỏi hắn, Hạo Thần giật mình, hắn suy nghĩ một lúc và đáp lại "Nếu nhớ không nhầm thì đó là một con hồn thú rất to lớn a, khoảng chừng cao vài mét, đôi mắt nó đôi lúc như có thiểm điện lướt qua, cả thân thể nó bao phủ bởi một đám lửa rất to nữa, từ xa nhìn vào như một ngọn lửa di động vậy, đệ nghe cha nói hình như tên nó là Lôi Minh Hỏa Ngục Hổ, niên hạn khoảng chừng ba trăm năm".

Sáng Thế Chi Thần nghe vậy vô cùng mừng rỡ, hắn không ngờ kết quả lại vượt qua dự tính lúc trước của hắn, hắn hỏi lại Hạo Thần "Đệ chắc chắc nó là Lôi Minh Hỏa Ngục Hổ chứ?".

"Chắc chắn mà, lúc chuẩn bị hấp thu hồn hoàn, nó còn làm đệ bị bỏng đấy". Hạo Thần đôi mắt kiên định, quả quyết trả lời.

Sáng Thế Chi Thần vẻ mặt cười tự tin "" Haha... tốt lắm hỏa hệ hồn thú, còn là hổ loại hồn thú, quá tốt rồi, như vậy vấn đề kia giải quyết cũng dễ dàng hơn".

Hồng Miêu đứng một bên, hắn nghe hai người nói chuyện mà không hiểu gì, liền hỏi "Giải quyết bằng cách nào vậy".

Sáng Thế Chi Thần giải đáp "Đương nhiên là Tách Hoàn rồi, dùng trận pháp của ta tách hồn hoàn trong cơ thể của Hạo Thần ra bên ngoài, sau đó lại thêm cho hắn một cái hồn hoàn hoặc hồn linh khác là được rồi ".

"Nhưng mà tìm hồn thú cũng đâu phải ngày một ngày hai, với lại phải thích hợp với hắn mới được, còn niên hạn hẳn là không thể nhỏ hơn Lôi Minh Hỏa Ngục Hổ ".

Sáng Thế Chi Thần vẻ mặt nham hiểm nhìn Hồng Miêu "Hồn thú thích hợp thì ta đã tìm thấy rồi, quan trọng là hắn có chịu giúp hay không thôi".

Hồng Miêu cảm giác được có gì đó không đúng "Hắn là ai?".
Sáng Thế Chi Thần giơ tay chỉ về phía Hồng Miêu, vẻ mặt hả hê "Là huynh!".

Hồng Miêu bất ngờ ngã ra phía sau, thắc mắc "Tại sao là ta, ta thì có thể giúp cái gì chứ?".

Sáng Thế Chi Thần gật đầu " Chỉ có thể là huynh, bởi vì Hạo Thần cần huynh làm Hồn Linh của hắn".

"Hồn Linh...huynh đùa sao, hồn linh cần hồn thú kí khế ước hoặc là hồn linh nhân tạo mới được a, ta thì cũng không thuộc hai dạng trên, làm sao mà trở thành Hồn Linh đây".

Sáng Thế Chi Thần thản nhiên nói "Đúng, huynh không phải là hồn thú hay hồn linh nhân tạo gì cả, và huynh cũng không phải chân chính nhân loại mà chính là hậu nhân của Thượng Cổ Thần Thú, nếu ta không đoán sai, thì nơi sống của huynh không phải ở đây, mà là ở một nơi khác, đoán chừng là lúc trước xảy ra việc gì đó mới lưu lạc đến đây, trong khoảng thời gian đó hẳn là rất lâu, chắc cỡ một trăm triệu năm đi".

Hồng Miêu lắc đầu "Ta không dám khẳng định mình là hậu nhân của Thượng Cổ Thần thú gì đó, nhưng lúc nhỏ phụ thân ta từng nói, huyết mạch trong tộc của ta khác với các tộc khác một chút, hẳn là những kẻ kia cũng đồng dạng như vậy".

Sáng Thế Chi Thần lại nói "Nếu phụ thân huynh nói thế thì ta càng chắc chắn hơn lúc trước rồi, giúp Hạo Thần tách hoàn lại càng dễ thêm một chút. Việc này liên quan đến sự sống còn của huynh, huynh nên nghĩ kĩ".

Hồng Miêu trong lòng đắng đo suy nghĩ một lát, ánh mắt đã trở nên kiên định từ lúc nào, hắn đã đưa ra quyết định "Được thôi, làm hồn linh thì làm, vốn đã không còn gì để mất, đành liều hơi tàn giúp đệ một phen vậy".

Hạo Thần hắn thấy sự việc có chút quan trọng, liền hỏi "Sáng Thế ca, nếu Hồng Miêu ca ca làm hồn linh cho ta thì huynh ấy có bị gì không?".

"Đương nhiên là có rồi, hắn từ giây phút  làm hồn linh cho đệ, thì sẽ không còn tồn  tại nữa. Nhưng hắn có thể nương nhờ vào hồn hoàn mà hắn cho đệ khi làm hồn linh để tiếp tục tồn tại".

Hạo Thần biết Hồng Miêu chấp nhận làm hồn linh cho mình là vì sứ mệnh của hắn, nhưng Hạo Thần cũng biết một phần cũng là vì Hồng Miêu nghĩ cho tương lai của mình nên cảm thấy áy náy " Sáng Thế ca, không còn cách nào khác sao, làm như vậy giống như cướp đi sự tự do của huynh ấy vậy".

Hồng Miêu hiểu tâm ý của Hạo Thần, hắn đưa tay vuốt ve đầu của Hạo Thần, nhẹ giọng nói "Đệ không nên vì vậy mà cảm thấy áy náy, ta làm vậy không chỉ là do sứ mệnh mà còn một phần chính là vì bản thân của ta, tình trạng hiện tại của ta đệ chắc đã biết, linh hồn thể càng lúc càng mờ đi rồi, hẳn là thêm một khoảng thời gian nữa sẽ tan biến hoàn toàn. Việc làm hồn linh cho đệ đến cũng thật đúng lúc, có thể cho ta trở thành thực thể, còn có thể hỗ trợ một phần cho đệ".
Đăng bởi: