Xuyên Không Đến Đấu La

Chương 37: Dung Hợp Thành Công


Chương 37: Dung Hợp Thành Công

Hắn ngậm môi đến chảy cả máu để không bị bất tỉnh, hắn động viên chính bản thân của mình phải cố gắng vượt qua, hắn biết càng chịu đau khổ bấy nhiêu thì thành quả sau này càng to lớn.

Ngay lúc đó, bên tay kia của hắn Sáng Thế Thời Không Bút võ hồn cũng lặng lẽ xuất hiện, một đạo bạch quang từ đó phóng đến cơ thể Hạo Thần làm hắn thư giãn một chút.

Sáng Thế đứng quan sát một bên liền hô to với Hồng Miêu "Hồng Miêu huynh, đến lúc rồi, nhanh chóng giúp hắn".

Hồng Miêu không nói gì thêm, thân thể hắn lúc này đã không khác hư vô là mấy, khi nghe Sáng Thế nói vậy, hắn lập tức lao đến dung nhập vào đệ nhất hồn hoàn của Hạo Thần.

Thân thể Hạo Thần sau khi Hồng Miêu dung nhập vào hồn hoàn thì hắn cũng bớt được phần nào đau đớn.

Hạo Thần như muốn ngất đi, tâm trí mơ mơ màng màng, trong tâm trí hắn bóng dáng phụ thân của hắn xuất hiện, hình bóng của Lang thúc, cả bóng dáng của vị tiểu cô nương lúc trước cũng xuất hiện, tất cả đều mỉm cười động viên hắn, trong ánh mắt bọn họ tràn ngập niềm tin mãnh liệt với hắn, hắn bỗng dưng cảm xúc trào dâng, hét to: "Không, hiện tại ta không thể ngất được, mọi người đều đang chờ ta, cha cần ta đến cứu, Lang thúc cũng đang đợi ta tại học viện, còn có ta cũng muốn gặp lại nàng ấy".

Dứt lời, khí thế xung quanh cơ thể hắn dường như được một thứ gì đó tiếp sức, mạnh mẽ vô cùng, cơn đau đớn dày vò hắn cũng giảm bớt một ít.

Chưa được bao lâu thì thân thể hắn bỗng chốc được bao phủ bởi một lớp dày đỏ rực ngọn lửa, ngọn lửa đó tỏa ra một cảm giác nóng rực, mồ hôi trên cơ thể Hạo Thần chưa kịp toát ra thì đã thoáng chốc bay hơi.

Ngọn lửa bao quanh hắn càng lúc càng to, thân nhiệt trong cơ thể hắn cũng tăng không ngừng, nhờ có Sáng Thế dùng không gian ngăn cách giúp bảo vệ nhục thân và cơ thể nên hắn mới không bị thiêu rụi, ngọn lửa không chỉ thiêu đốt cơ thể mà còn bào mòn tinh thần của hắn.

Cả ngoài lẫn trong cơ thể hắn nóng không tả nổi, máu huyết trong đó cơ thể cứ dần nóng lên, nội tạng như muốn tan chảy ra, quanh mép miệng hắn đã rỉ ra những giọt máu li ti.

Tách hoàn đối với những trường hợp bình thường thì không quá khó, nhưng trường hợp của hắn lại là trường hợp cực kỳ đặc biệt. Thứ nhất tu vi hiện tại của hắn quá thấp, còn cái thứ hai là vì việc để Hồng Miêu làm hồn linh cho Hạo Thần là quá miễn cưỡng. Phải biết rằng Hồng Miêu chắc chắn không phải là một nhân vật tầm thường, mà điều quan trọng là hắn còn có huyết mạch của thần thú, với cả so về hiểu biết thì hắn sống không ít năm a.

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, Hạo Thần cứ trong trạng thái như vậy mà liên tục gào thét, hiện tại thì hắn đã không còn gào nổi nữa, tinh thần lúc này như muốn ngất đi bất cứ lúc nào.
Trong lúc ấy, trên Hạo Thần ngọn lửa kia đột nhiên bùng cháy lên một cái thật khủng bố, sau đó dần dần tất cả chui vào trong cơ thể hắn, hắn thét lên một tiếng thật lớn, sau đó liền ngất đi.

Trong không trung, tàn hồn duy nhất còn sót lại của Hồng Miêu lo lắng hỏi Sáng Thế: "Này huynh, hắn ngất rồi, vậy việc này có bị ảnh hưởng gì không?".

Sáng Thế trong không trung mỉm cười thỏa mãn "Không sao, hắn chịu đựng được đến bây giờ đã nằm ngoài dự liệu của chúng ta, không ngờ hắn lại kiên cường đến vậy, để hắn nghỉ ngơi một chút đi, việc còn lại cứ để ta thu dọn giúp hắn".

Nói xong, Sáng Thế phẩy tay một cái, kéo theo tia tàn hồn cuối cùng của Hồng Miêu dung nhập vào thân thể Hạo Thần.

Dưới sự dẫn dắt của Sáng Thế, hồn linh của Hạo Thần đã hoàn toàn dung hợp thành công.

- Vài giờ sau

Trong căn phòng, Hạo Thần hiện tại đã nằm yên trên giường, trên mặt hắn tỏ ra vẻ hả hê sung sướng cảm giác, như vậy cũng đúng thôi, khi nãy hắn còn chịu bao nhiêu sự giày vò đay đớn, lúc này đúng là không gì có thể so sánh bằng một giấc ngủ.

Trông cơn mê, trong tâm trí hắn bỗng thoang thoáng tiếng ai đó gọi, đang mơ màng thì bỗng có một gương mặt với nụ cười nham hiểm xuất hiện trong tâm trí hắn, cả thân thể hắn cảm giác sợn gai ốc nổi lên không ngừng "Ngươi còn không dậy, ta liền ăn ngươi a".

Âm thanh vang lên rùng rợn đến nổi da gà, Hạo Thần đang mê man vừa nghe giọng nói phát ra liền run rẩy, hốt hoảng giật mình, liền tỉnh giấc "Aaa".

Hắn bật dậy, trên trán ướt đẩm mồ hôi, hắn nhìn ngơ ngác xung quanh không thấy ai liền thở phào nhẹ nhõm "Dọa chết ta rồi, đang ngủ ngon lành thì gặp ác mộng, thật là xui xẻo, mà sao cứ nghe cái giọng đó quen quen".

Giọng nói lúc nãy không biết từ đâu lại vang lên "Là ta dọa ngươi tỉnh dậy đấy, nhìn ngươi ngủ ngon như vậy, thật làm người ta ghét".


Đăng bởi: