Sơn Hải Bát Hoang Lục

Chương 21: Búng tay hôi phi yên diệt


Mộng Yểm hồ nằm ở phía nam cách Tể Dương Tập mười dặm, xung quanh cỏ dại mọc như rừng, bụi cây gai mọc đầy, có chừng trăm cái hồ nước to to nhỏ nhỏ nằm trong màn đêm, giống như từng cái mắt ác quỷ mở ra, hiện ra ánh sáng âm trầm.

Chi Thú Chân đi theo Bàn Hổ, dọc theo ven Mộng Yểm hồ quanh co, đi vòng về hướng bắc. Xung quanh yên lặng tĩnh mịch, chỉ có tiếng sóng rì rào, lạnh lẽo thút thít. Trên mặt hồ, thỉnh thoảng bay tới từng sợi sương mù mông lung, ở Chi Thú Chân trước người tản ra, che đậy cỏ cây xung quanh.

“Dê béo nhỏ, cái hồ này có cổ quái!” Bàn Hổ cầm lưỡi rìu lớn chỉ vào Mộng Yểm hồ, giọng ồm ồm nói, “nếu ai uống nước trong hồ, khẳng định lúc nửa đêm sẽ thấy ác mộng! Có lần ca vụng trộm nếm thử một ngụm, đúng là mơ tới một cái ác quỷ mặt đỏ da xanh đang gặm đầu ta, làm ta sợ tè ra quần!”

Mặt đỏ da xanh, vậy thì đúng rồi. Chi Thú Chân nhìn chăm chú Mộng Yểm hồ, trong mắt lóe lên một cái dị sắc rồi biến mất. Nước hồ luôn xanh đậm không phai màu, lộ ra một loại tươi đẹp kỳ bí. Hắn chưa bao giờ thấy qua màu xanh yêu dị như thế, tựa như là dòng máu màu xanh lạnh lẽo chảy xuôi.

“Trong hồ này có tôm cá không?” Chi Thú Chân tùy ý hỏi.

“Tôm cá có không ít, bắt lên cũng nhảy nhót tưng bừng, rất to béo. Nhưng ăn vào thì vừa thối vừa chua, như mùi mồ hôi chân.” Vẻ mặt Bàn Hổ đau khổ, miệng chậc mấy lần.

Chi Thú Chân như có điều suy nghĩ nhìn qua nước hồ, bỗng nhiên dừng bước lại, trầm giọng hỏi: “Trong Tể Dương Tập có mã phỉ sao?”

Bàn Hổ ngây ra một lúc: “Mã phỉ cùng tôm cá có quan hệ gì?”

“Đến cùng có hay không?”

“Không có quan hệ gì a!”

“Ta hỏi ngươi có hay không mã phỉ...”

“Có a! Phía bắc có Mã Hồ Tử - Hắc Phong trại, mặt phía nam có Vương Đại Ma Tử - Ưng Sầu Câu đều là mã phỉ, đều có tầm trăm người thủ hạ. Dê béo nhỏ, ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ ngươi lại không muốn ăn đùi gà, muốn đổi đổi khẩu vị gặm đùi ngựa?”

Chi Thú Chân xoay người, tay phải rút vào tay áo, nắm chặt dao găm. Một lát sau, tiếng vó ngựa nhanh chóng từ phía ánh mắt của hắn nhìn tới vang lên, mặt đất chấn động nhè nhẹ, một mảnh bụi bặm nhỏ bay lên không ngừng tới gần Mộng Yểm hồ.

“Ai nha, ta nói ngươi cái dê béo nhỏ này, cái miệng quạ đen của ngươi thật là linh a!” Bàn Hổ hú lên quái dị, nhấc lên lưỡi rìu lớn, nhanh chân chắn tại trước mặt Chi Thú Chân, “Là thủ hạ của Vương Đại Ma Tử! Ngươi tuyệt đối đừng chọc bọn hắn, đám mã phỉ này không giảng quy củ, tâm rất đen.”

“Bàn Hổ đại thúc, ta biết rồi.” Chi Thú Chân bình tĩnh nhìn qua từng đầu tuấn mã tách ra sóng cỏ, như gió lốc nhấp nhô đạp tới. Mười mấy tên hung thần ác sát mã phỉ, người mặc áo da đen đầu cạo tóc buộc đuôi sam, chân đạp giày màu đen, lưng đeo Trảm Mã Đao, cúi người vung roi thúc ngựa.

Mấy cái mã phỉ đi đầu vội vàng liếc qua Bàn Hổ, nhanh như tên bắn mà vụt qua cách bọn hắn không xa, lao thẳng về hướng Tể Dương Tập. Bàn Hổ nhìn chằm chằm mông ngựa mập tròn, nuốt nước miếng: “Vốn đùi ngựa không ăn được, thịt cứng quá, thịt mông ngựa hầm bột gạo cùng đường mới thơm ngon.”

Đột nhiên một cái mã phỉ dáng người khôi ngô đi cuối cùng nghiêng đầu sang bên, ánh mắt đảo qua trên người Chi Thú Chân, ánh mắt tham lam như kền kền sáng lên. Hắn kéo dây cương một phát, ghìm ngựa quay lại, trong miệng hô lên một cái vang dội. Hơn mười cái mã phỉ phía trước nhanh chóng giục ngựa quay lại, vây lấy hai người Chi Thú Chân, không ngừng đảo quanh bọn hắn.

Thịt mỡ trên mặt Bàn Hổ run một cái, nắm chặt lưỡi rìu lớn, tròng mắt trừng mã phỉ khôi ngô: “Đây không phải là Vương Lão Thất - Ưng Sầu Câu nha. Làm sao thế, không nhận ra ta là Bàn Hổ sao?”

Vương Lão Thất lắc cái roi ngựa, “Ba” quăng cây roi vung vẩy giữa không trung, tủm tỉm cười nói: “Bàn Hổ, mặt tiểu tử kia bên cạnh ngươi rất mới, là người ngoài a?”

“Đây là ta em họ xa của ta, đến Tể Dương Tập tìm ta nương tựa, kiếm miếng cơm ăn.” Bàn Hổ múa lưỡi rìu lớn, hùng hùng hổ hổ nói, “còn không tránh ra, ta còn muốn dẫn hắn đi gặp lão Thiêu Đao Tử đây này!”

Đám mã phỉ nghe được tên tuổi “Lão Thiêu Đao Tử”, trên mặt hơi biến sắc.

Vương Lão Thất chần chờ một chút, nếu không phải những ngày gần đây không săn được dê béo, mình thiếu tiền nợ đánh bạc rất nhiều mà không kiếm được để trả, hắn cũng không muốn đối cứng thằng ngu Bàn Hổ này. “Đừng cầm lão Thiêu Đao Tử dọa ta, chẳng qua thằng nhóc con ngươi cùng hắn nói chuyện qua mấy câu thôi. Còn nói láo cái gì em họ xa, ngươi nhìn lại hai ngươi có giống điểm nào?” Vương Lão Thất cắn răng, phất tay làm thủ thế.

Một đám mã phỉ “Vèo vèo” rút ra Trảm Mã Đao, nhanh chóng tới gần, nhao nhao ngăn ra Bàn Hổ, không cho hắn nhúng tay vào. Vương Lão Thất kéo cương ngựa, lách qua Bàn Hổ, phóng tới Chi Thú Chân. Tên mặt trắng nhỏ này da mịn thịt mềm, nhìn qua liền biết được là xuất thân nhà giàu sang. Nếu là bắt lại, có thể kiếm được một món lớn.

Chi Thú Chân sớm đã buông xuống cái sọt dây leo, đưa lưng về phía nước hồ, nhất niệm hồn phách nổi lên thức hải, Vu linh Bát Sí Kim Thiền nằm im trong đó, lấy cảm giác huyền diệu tinh thần lực nhận ra đường đi nhanh chóng tới gần của Vương Lão Thất.

Từ lúc hắn tiến vào cảnh giới Luyện Tinh Hóa Khí, linh tính Bát Sí Kim Thiền tăng nhiều, đã có thể đối với phúc họa sinh ra cảm ứng vi diệu. Mặc dù đám mã phỉ này có khí thế hùng hổ, nhưng Bát Sí Kim Thiền cũng không cảm giác ra có bao nhiêu hung hiểm. Ngược lại là Tam Sát Chủng Cơ kiếm chủng trong lòng bàn tay nhận ra sát khí, như một đầu hung thú nổi lên từ vực sâu, lộ ra nanh vuốt sắc bén đang đói khát.

Trong lòng Chi Thú Chân khẽ nhúc nhích, trong lúc này tại nơi đây, không nên thi triển Tam Sát Chủng Cơ Kiếm Khí trước mặt Thanh Phong, vẫn là thi triển kiếm thức vi diệu trong Tuyết Dạ Cung Yến Đồ.

“Tiểu tử, ngoan ngoãn đi theo ta, miễn cho chịu đau khổ!” Vương Lão Thất cười gằn giơ lên roi ngựa, quất Chi Thú Chân té ngã trên đất, lộn một vòng. Vương Lão Thất yên lòng, cúi người xoay người, không hề cố kỵ vồ về phía Chi Thú Chân.

Phảng phất Chi Thú Chân sợ ngây người, mặc cho đối phương nắm chặt mình, túm lên lưng ngựa. Cùng lúc đó, Bàn Hổ hét to một tiếng, vung lên lưỡi rìu lớn, lao tới trước người mã phỉ chém.

“Phốc phốc!” Ngay lúc Vương Lão Thất đem Chi Thú Chân bắt lên ngựa, hai bên thân hình gần sát trong nháy mắt, cổ tay Chi Thú Chân rung lên, dao găm giống như Độc Long lao đi, cắm vào cổ họng Vương Lão Thất. Thoáng chốc Vương Lão Thất cứng đờ, con mắt lồi ra, một chút huyết hoa bắn ra từ cổ họng. Đầu Chi Thú Chân dán sát vào cổ đối phương, trở tay đỡ lấy eo hắn, dáng vẻ giả bộ như bị Vương Lão Thất bắt sống, mũi chân khẽ thúc vào bụng ngựa, tuấn mã chạy vào trong đám mã phỉ.
“Ầm!” Máu tươi phun ra, ngựa kêu thảm thiết, một cái mã phỉ cả người lẫn ngựa bị lưỡi rìu lớn chém thành hai khúc, máu tươi xối lên khắp cả mặt mũi Bàn Hổ. Đám mã phỉ còn lại chưa kịp phản ứng, Bàn Hổ lại vung lên lưỡi rìu lớn lần nữa, “Ầm!” Một cái Trảm Mã Đao mà mã phỉ cầm đứt đôi, lưỡi rìu lớn không dừng lại quét ngang qua, đem người hắn chặt ngang, ngựa phía dưới sợ hãi lao đi, đâm vào đám mã phỉ đến người ngã ngựa đổ, loạn cả một đoàn.

“Cái thằng Bàn Hổ này điên rồi! Dám giết người Ưng Sầu Câu của chúng ta?” “Giết hắn, chặt hắt thành thịt băm!” “Tất cả cố lên, xung phong!” Đám mã phỉ hô to gọi nhỏ, nhao nhao vung lên Trảm Mã Đao, lao lên chém vào Bàn Hổ.

Chi Thú Chân từ phía sau áp sát, dao găm yên lặng đâm vào phía sau lưng một cái mã phỉ, xuyên qua trái tim, im ắng rút ra. Tọa kỵ xoay trái, Chi Thú Chân lao sát qua một cái mã phỉ khác, dao găm trở tay đâm ra, cắm vào phần gáy đối phương.

“Cạch cạch cạch --” Thế Bàn Hổ như hổ điên, đại rìu to bản trái bổ phải chém, thế không thể đỡ, giết cho mã phỉ chật vật không chịu nổi, kêu khổ thấu trời. Hắn dùng búa cũng không có chiêu pháp, thẳng tới hoành đi, ngạnh chém ngạnh phách, càng không chứa nửa điểm trọc khí võ đạo. Nhưng man lực của hắn mạnh kinh người quá mức, Trảm Mã Đao va chạm cùng rìu nhận, lập tức gãy lam đôi. Cho dù mã phỉ mượn nhờ mã lực, cũng bị lưỡi rìu lớn chấn động đến cánh tay tê dại, phải lui lại.

“Thất Ca! Thất Ca! Nhanh tới thu thập hắn!” Một cái mã phỉ suýt nữa bị đánh xuống lưng ngựa thoáng nhìn Chi Thú Chân tới, cuống quít thúc ngựa nghênh đón. “Thất Ca!” Hai bên vừa tới gần, mã phỉ nhìn thấy hai mắt Vương Lão Thất nhắm chặt, không khỏi kêu lên sợ hãi.

Tay trái Chi Thú Chân run một cái, thi thể Vương Lão Thất bay ra từ phía sau lưng, lao về phía mã phỉ. Mã phỉ thấy hoa mắt, vung quyền theo bản năng, đánh thi thể bay đi. Đột nhiên, cổ của hắn mát lạnh, máu phun như suối, té ngửa về sau rơi thẳng. Chi Thú Chân rút dao găm về, tay trái khẽ chống trên yên ngựa, nhanh chóng nhảy lên một con ngựa bên cạnh. Mã phỉ không kịp làm ra bất kỳ động tác gì, liền bị dao găm xuyên qua mi tâm, một điểm đỏ tươi chậm rãi thấm ra.

“Thất Ca chết! Thất Ca chết!” Đám mã phỉ kinh hoàng kêu to, hỗn loạn tưng bừng. Bàn Hổ gào to một chân bay lên, đá cả tọa kỵ lẫn mã phỉ bay lên trời. Mã phỉ kêu thảm ngã lật lăn xuống, lưỡi rìu lớn bổ nghiêng qua, đầu mã phỉ rụng xuống.

Hai cái mã phỉ tránh đi Bàn Hổ, vung lên Trảm Mã Đao, một trái một phải, đột nhiên phóng tới Chi Thú Chân.

Trong nháy mắt lúc hai bên tới gần, Chi Thú Chân lật xuống lưng ngựa, co vào dưới bụng ngựa, bàn tay trái dán sát vào bụng ngựa, đột nhiên di động, trượt đến bên trái chạy dưới bụng ngựa, hấp lực ở lòng bàn tay hóa thành lực đàn hồi, cả người nhảy ngược lại, dao găm từ khía cạnh cắm vào cổ mã phỉ.

Chính là Thanh Phong chỗ chỉ điểm “Khom người di chuyển, bích hổ du tường.”

Mã phỉ bên phải kêu lên giận dữ, Trảm Mã Đao chém ngang tới. Hai con ngựa sóng vai mà chạy, đột nhiên Chi Thú Chân té ngửa, di chuyển về sau, lòng bàn tay đập ra bên ngoài, lăng không lướt ngang, như quỷ mị rơi xuống phía sau mã phỉ, dao găm đâm vào gáy hắn.

Cả bộ động tác của hắn nước chảy mây trôi, một mạch mà thành, thi triển bích hổ du tường rất linh hoạt, phối hợp cùng kiếm thuật đến kì diệu vô cùng. Thanh Phong thấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, bộ thân pháp di chuyển này nếu không phải chính miệng hắn nói ra, còn tưởng rằng Chi Thú Chân trải qua khổ luyện nhiều năm.

Chi Thú Chân lao vào trong đám mã phỉ, giống như một con thạch sùng nhanh nhẹn, vừa đi vừa về di chuyển nhảy nhót ở giữa đám ngựa rất linh xảo. Một cái tiếp một cái cổ họng mã phỉ phun máu tươi, rơi xuống dưới ngựa, hai cái mã phỉ thấy còn lại tình thế không ổn, dùng toàn lực vung Trảm Mã Đao chém về Chi Thú Chân, thúc ngựa chạy nhanh.

Thân thể Chi Thú Chân cuộn vào, Trảm Mã Đao từ hai bên hắn lướt qua.

“Ha ha, dê béo nhỏ, thật sự nhìn không ra ngươi rất có tài mà!” Trong tiếng Bàn Hổ hít thở, bỗng nhiên ném ra lưỡi rìu lớn, lăn lộn ra một đường vòng cung mạnh mẽ trên không trung, lưỡi búa khảm vào sau lưng một cái mã phỉ. Mã phỉ gào lên đau đớn, mềm mềm ngã sấp, lăn xuống từ trên lưng ngựa.

“Hỏng rồi, một cái chạy!” Bàn Hổ nhìn về phía bóng lưng một tên mã phỉ khác càng ngày càng nhỏ, ảo não dậm chân reo lên. Đột nhiên, một tia ánh chớp màu tím như có như không hiện lên, “Phanh” đầu mã phỉ nổ tung, thi thể không đầu rơi xuống ngựa.

Thanh Phong khục khặc một tiếng, ngón tay bắn ra lặng yên lùi về. Chiêu kinh lôi trong nháy mắt này, chính là chính thống thuật pháp của Thái Thượng Thần Tiêu tông, do hắn trọng thương chưa hồi phục, chỉ có thể đánh ra không đến nửa thành uy lực.

“Kỳ quái, gia hỏa này có phải hay không bị sợ đến nóng đầu, cho nên nổ?” Bàn Hổ gãi gãi trán, không hiểu ra sao.

Chi Thú Chân liếc qua Thanh Phong, chuyển hướng thi thể đầy đất: “Phải đem nơi này dọn dẹp sạch sẽ.”

“Yêu cầu này rất dễ.” Tay lớn của Bàn Hổ nắm lên mấy cỗ thi hài, chạy về phía cỏ lau vờn quanh hồ sâu thăm thẳm. Nước hồ màu màu xanh sẫm, bình tĩnh giống một bãi nước đọng. Thi thể vừa ném vào hồ, vô số điểm gợn sóng bắn ra, từng bầy cá hổ nổi lên mặt nước, lộ ra răng sắc um tùm, xé rách thi thể, ngay cả mảnh xương vụn cũng nhanh chóng nuốt sạch sẽ.

Hai người dùng thời gian một bữa cơm, đem hủy thi diệt tích bốn phía, che giấu sạch sẽ. Bàn Hổ còn lấy ra một chút bạc vụn từ trong túi mấy bộ thi thể, mặt mày hớn hở mừng rỡ, nước bọt chảy ròng. Bỗng nhiên Chi Thú Chân nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Bàn Hổ đại thúc, ngươi nói ta là em họ ngươi, có chút không ổn.”

“Làm sao không ổn? Dê béo nhỏ, chúng ta đều co hai con mắt, một cái miệng cùng một cái lỗ mũi?”

“Ta nói là tuổi tác, tuổi ngươi lớn hơn ta rất nhiều...”

“Ta năm nay còn chưa đến mười sáu tuổi oa! Chẳng lẽ lại dê béo nhỏ nhà ngươi chỉ có ba, bốn tuổi?”

“Ngươi còn chưa đến mười sáu?” Chi Thú Chân giật mình nhìn chằm chằm vào mặt bóe tròn ngu ngơ của Bàn Hổ, “Thế lúc trước ta gọi ngươi là đại thúc, tại sao ngươi...”

“Mồm ở trên người ngươi, ngươi muốn gọi ta đại thúc, ta có biện pháp gì?” Bàn Hổ nháy mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Chi Thú Chân.

Chi Thú Chân sững sờ một lát, nói: “Gọi nhau là anh em, chỉ sợ không lừa gạt được mấy tay già đời trong Tể Dương Tập, không bằng...”

Đến tầm giờ Hợi, tay Bàn Hổ giơ cao lưỡi rìu lớn, gánh lên cái sọt dây leo, kẹp lấy một cái “Dê béo nhỏ” bị trói cả người, nghênh ngang đi vào Tể Dương Tập đèn đuốc sáng trưng.