Thiên Đạo Tịch Thần

Chương 4: Gặp Ám Toán


Âm Phong Cốc rất rộng lớn nhưng quy mô lại không bằng Thanh Phong Sơn, nơi đây bị âm phong khí bao phủ quanh năm suốt tháng, rừng cây rậm rạp.

Trong đây có Âm Phong Thảo sinh sống, ngoài ra còn có Âm Phong Thú thường xuyên qua lại.

Hôm nay mọi người nhận được tin tức ở phía tây Thiên Cấm Sơn có bảo vật gì đó xuất thế, nên mọi người hầu hết đã tiến về Thiên Cấm Sơn.

Cho nên, hiện tại chỗ này khá là vắng vẻ, đoán chừng cũng không có tới mười người tiến vào nơi này săn bắt Âm Phong Thú.

Trước mặt là mảnh vụ sương mù âm phong khí nhàn nhạt, Trần Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bên trong. Sơn mạch hắn đã đi nhiều, nhưng Âm Phong Cốc này thì chưa đi lần nào, nên có chút khẩn trương.

Trần Vũ không gắp gáp, chậm rãi kiểm tra lại trang bị của mình. Ngoài một thanh kiếm rỉ sét mang theo từ nhà, còn lại trong túi vải bên hong chỉ có hai viên đan dược mới vừa mua tại chỗ lão hồ ly, ngoài ra trong ngực còn có một quyển sách nhỏ.

- Trước mắt nên phục dụng Âm Phong Đan trước, nếu không tiến vào bên trong sẽ bị âm phong độc xâm nhập vào cơ thể.

Lấy trong túi vải ra một viên đan dược màu nâu to chừng đầu ngón út, bên trong đan dược không ngừng tuông ra dược khí nồng nặc, chỉ cần ngửi cũng đủ làm cho tinh thần phấn chấn.

Không chút do dự, Trần Vũ liền phục dụng Âm Phong Đan, sau đó cũng không vội tiến vào bên trong sương vụ, mà tìm một nơi kính đáo ngồi xuống chờ cho đan dược phát huy tác dụng. Ngoài ra hắn còn muốn né tránh một số ánh mắt của mấy người khác.

Một khắc thời gian trôi qua, Trần Vũ từ trong hốc cây đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào bên trong sương vụ, nhàn nhạt lên tiếng:

- Lần này, ta muốn xem vận may của bản thân đến đâu.

Vừa bước vào sương vụ màu trắng, Trần Vũ liền cảm nhận được từng đợt hàn khí không ngừng truyền vào cơ thể, bất quá lại không làm hắn trúng độc.

Tầm nhìn bên trong cũng không quá kém, có thể nhìn xa hơn chục trượng, tuy mờ ảo nhưng vẫn dư sức nhìn rõ mọi vật.

Trần Vũ từ trong lòng lấy ra một quyển sách nhỏ, tuy quyển sách này nhìn có vẻ bình thường, nhưng đối với nó, hắn khá trân trọng.

Đây chính tàng quyển của Vạn Dược Điển, hắn đã mua lại từ ba năm trước. Bên trong ghi chép rất nhiều loại linh dược, cũng như công dụng của chúng.

Điều hắn chú trọng, chính là bản thân mình không biết Âm Phong Thảo có hình dạng như thế nào, nên lập tức lật từng trang tìm tòi.

Lật tới trang hai trăm, Trần Vũ liền thấy ba chữ "Âm Phong Thảo", trong lòng liền kinh hỉ, sau đó nhanh chóng xem nội dung bên trong.

- Âm Phong Thảo này có màu lam nhạt, một năm chỉ sinh trưởng được một lá, lá dài và nhọn, rất dễ nhận biết...

Xem xong, Trần Vũ cẩn thận cất Vạn Dược Điển vào trong ngực, sau đó rút thanh kiếm rỉ sét cầm trên tay, một đường cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh.

- Oành!

Đang đi thì đột nhiên có một tiếng động lớn phát ra, Trần Vũ lập tức co rút người lại, nhanh chóng leo lên một gốc cổ thụ có nhiều tán cây, sau đó chui vào trong tán lá, cẩn thận đưa hai con mắt nhìn về phía phát ra tiếng động.

- Hắc hắc, lại có thêm một tên nữa nằm xuống, để xem tên này có thứ gì quý giá trong người hay không?!

Từ trên cao nhìn xuống, bên dưới là một gã trung niên áo xanh, mặt như mặt chuột, ánh mắt ác độc nhìn xuống thi thể thiếu niên nằm dưới đất.

- Đúng là một tên mạt rệp, một chút Tử Tinh Thạch cũng không có, đúng là làm bẩn tay ta mà.

Gã trung niên kia tức giận đá cổ thi thể thiếu niên nằm dưới mặt đất một cái, sau đó rút trong người ra một tấm phù lục màu lam nhạt, rồi chầm chậm nói chuyện với tấm phù.

- Không ngờ lại gặp một đám tu sĩ đi cướp bốc, lần này ta thật không ổn rồi!

Trần Vũ thầm than khổ trong lòng, thân thể không dám nhúc nhích một chút, tránh gã tu sĩ mặt chuột kia phát hiện.

Chỉ thấy, gã tu sĩ mặt chuột kia nói gì đó với tấm phù, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Trần Vũ vẫn không dám động đậy, một mực nằm yên lặng trên tán cây, cố gắn thở ra thật nhẹ.

Quả nhiên hai khắc sau, bên dưới mặt đất lại xuất hiện một tên khác, tên kia cùng gã mặt chuột vừa rồi ngồi xuống lục lọi thi thể nằm dưới đất một lần nữa, phát hiện không có thứ gì để lấy mới xoay người rời đi.

Nằm bất động trên tán cây nửa ngày, phát hiện bên dưới không có động tĩnh nào, Trần Vũ liền nhẹ nhàng tuột xuống đất, nhìn về hướng khác mà đi.

. . .

Ba ngày sau, hắn đi trong Âm Phong Cốc không có một chút thu hoạch gì về Âm Phong Thảo. Có chăng là hái được hơn mười gốc Diệp Hoa Thảo, là một loại thảo dược bình thường, không phải linh dược.

Dọc theo đường đi, Trần Vũ cẩn thận quan sát xung quanh, lúc này hắn đã kiệt sức, đành tìm một chỗ gần bên vách núi ngồi xuống, lấy một ít lương khô mang theo từ trước ra dùng.

- Hắc hắc, lại có thêm một con mồi nữa xuất hiện, hôm nay ta quả thật may mắn nha.

Một tiếng cười âm lãnh từ sau lưng truyền tới, toàn thân Trần Vũ bỗng dựng tóc gáy, quay đầu nhìn lại nhất thời sắc mặt tái nhợt.

Lại là tên tu sĩ mặt chuột lần trước, ánh mắt hiện lên một tia âm hiểm, khóe miệng nở ra nụ cười nhàn nhạt, cánh tay không ngừng búng nhẹ vào thanh kiếm, làm nó vang ra nhiều tiếng "đinh đinh".

- Nạp mạng đi!

Gầm lớn một tiếng, gã tu sĩ mặt chuột như một con mảnh hổ xông tới, trường kiếm trên tay phát ra âm thanh trầm ổn, sau đó lướt tới chỗ Trần Vũ đang ngồi.

Gã tu sĩ đánh tới, Trần Vũ cười chua xót, không chút do dự từ một bên vách núi nhảy xuống.

Trong lúc rơi xuống, gió lạnh không ngừng thổi vào mặt, trong đầu Trần Vũ nhịn không được mà hồi tưởng lại từng nụ cười của Cơ Nguyệt.

- Nguyệt Nhi, vĩnh biệt!

Nhánh cây mọc lan tràng ở trên vách núi, xen kẽ lung tung, thân thể Trần Vũ lấy tốc độ cực nhanh rơi xuống.

- Hừ, đúng là đáng giận, không chút do dự liền đã tự tử, xem như ta xui xẻo!

Gã tu sĩ mặt chuột hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống vách núi sâu thăm thẳm, sau cùng đành phất tay rời đi.

Trần Vũ rơi xuống thật nhanh, làm nhánh cây từ trên xuống dưới lần lượt đứt gẫy, trong nháy mắt đã rơi đến giữa vách núi, hắn liền nhanh trí cố gắn xoay người bám bám víu vào từng nhánh cây.

Răng rắc...răng rắc...

Những nhánh cây nhỏ không chịu được trọng lượng của hắn, liền nhanh chóng đứt gãy. Do có quá nhiều nhánh cây cản đường, nên tốc độ của hắn ngày càng chậm lại.

Phực!

Trần Vũ cố gắn vương cánh tay bám chặt vào một nhánh cây thật lớn, người treo lủng lẳng bên ngoài vách đá, quần áo rách nát, để lộ ra mảng da thịt bị tróc da chảy máu.

Trước mặt hắn là một cái hang động nhỏ, gốc cành cây này cũng mọc từ trong đó ra, Trần Vũ cắn răng một cái, sau đó dùng hết sức lực còn lại bò vào bên trong hang động.

Hang động này không quá sâu, chỉ dài hơn trăm trượng là cùng, bên trong có chút ánh sáng le lói do ánh mặt trời chiếu vào, để cho hắn thuận tiện nhìn vào bên trong.

Phát hiện bên trong hang động không có thứ gì nguy hiểm, Trần Vũ mới thở phào một cái. Nếu lúc nãy hắn còn do dự không nhảy xuống, chắc chắn sẽ bị gã tu sĩ kia làm thịt.

Kéo dài nửa ngày, Trần Vũ mới giãy dụa bò dậy, lưng dựa vào tường đá, cẩn thận xem xét vết thương chính mình. Trên cơ thể hắn, vết thương chằn chịt, nhất là cánh tay phải đau nhức không ngừng, sưng lên thật to.

Đau đớn bức rức như thủy triều vọt tới, mồ hôi to như hạt đậu ào ào chảy xuống, hắn sờ một cái, không rõ xương cốt có hay không rạn nứt, nhưng hiển nhiên vết thương này là do hắn cố gắn bám vào từng nhánh cây mà tạo thành.

Editor: Tiểu Vy | Số từ: 1600.

Đăng bởi: