Thiên Đạo Tịch Thần

Chương 6: Công Pháp Đến Tay


Thấy Cơ Nguyệt lo lắng cho mình như vậy, nội tâm Trần Vũ vô cùng vui vẻ, hắn không có trả lời câu hỏi của nàng, mà lái sang chuyện khác, nói:

- Ha ha, chỉ là một chút sơ xuất nhỏ, vào đây, ta cho muội xem thứ này!

Trần Vũ mặt cười ha hả, nắm lấy cánh tay Cơ Nguyệt dẫn vào nhà, sau đó hắn gỡ túi vải bên hong mình đưa cho nàng xem.

Cơ Nguyệt tiếp nhận túi vải, nàng không chút chần chừ lập tức mở túi ra, bên trong có tới hai mươi mấy gốc dược liệu, trong đó có chừng mười lăm gốc là linh dược, hơn nữa chúng toàn là Âm Phong Thảo.

Nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, vì lúc trước rảnh rỗi thường mở quyển Vạn Dược Điểm ra xem, nên nàng khá tinh thông về linh dược, cánh tay che lại miệng nhỏ của mình, hít sâu một hơi, nàng hỏi:

- Tại sao lại có nhiều gốc linh dược như thế, làm sao huynh lại lấy được nhiều đến vậy?

Phải biết một gốc linh dược cũng không dễ dàng tìm, hơn nữa hắn chỉ là một phàm nhân nhưng lại có thể thu được nhiều như thế, làm sao mà nàng không nghi ngờ cho được.

- Hắc hắc, không cần lo lắng, những thứ này đều là do ta tìm được, không có lấy của người nào cả.

Trần Vũ biết Cơ Nguyệt đang nghĩ tới điều gì, hắn liền lắc đầu cười trừ, sau đó lại lấy từ trong ngực ra một gốc Âm Phong Thảo thành tinh cao chừng năm tấc đưa cho nàng.

- Cái này...

Cơ Nguyệt trợn tròn mắt phượng, hồi lâu mới nhìn lại Trần Vũ, nhất thời cũng không biết nên nói gì với hắn.

- Muội đem gốc Âm Phong Thảo thành tinh này cất đi, tốt nhất là tìm cách lưu trữ lại. Nếu đem nó đi bán, chắc chắn sẽ làm người khác nghi ngờ, đối với chúng ta hoàn toàn không có lợi gì.

Trần Vũ không phải kẻ ngu, thất phu vô tội, hoài bích có tội, làm sao hắn không hiểu nghĩa câu này cơ chứ.

- Chuyện này về sau ta sẽ nói cho muội nghe. Còn bây giờ, nàng hãy lấy hết số Tử Tinh Thạch mà chúng ta tích lũy được ra đi, ta muốn đi đổi quyển công pháp Ngưng Khí Tam Thiên kia.

Cảm giác công pháp sắp đến tay, Trần Vũ háo hức như đứa trẻ được mẹ cho kẹo, trên mặt vẫn không che đậy nụ cười vui mừng.

- Ưm!

Cơ Nguyệt gật đầu, nhanh chóng đi lấy hết số tiền tích lũy của hai người ra đưa cho hắn, sau cùng không quên dặn dò một câu:

- Huynh nhớ đừng làm cho người khác quá chú ý, nếu không chúng ta cũng không có quả ngọt để ăn đâu.

- Điều này ta đơn nhiên hiểu rõ!

Trần Vũ cười cười, nhanh chóng lấy một bộ y phục khác mặc vào, tuy có chút chấp vá nhưng cũng không làm người khác chú ý tới như bộ y phục tả tơi kia.

Lấy trong túi vải ra năm gốc Âm Phong Thảo cùng mười hai gốc Diệp Hoa Thảo bỏ vào một cái túi khác.

Thần sắc phấn khởi, Trần Vũ vừa đi vừa cười, mang túi linh dược rời khỏi con hẻm, nhanh chóng tiến đến Hồng Tiêu Quán.

- Không ngờ ngươi lại lấy được nhiều Âm Phong Thảo như vậy!

Lão trưởng quầy Hồng Tiêu Quán hơi bất ngờ thốt lên, ánh mắt thầm dò xét Trần Vũ.

Mặc dù đây không phải số lượng lớn, nhưng một phàm nhân lại lấy được nhiều như vậy, lão làm sao không nghi ngờ được.

Lão còn nhớ rõ, ba ngày trước có một tên tu sĩ Ngưng Khí tầng một mang tới năm gốc Âm Phong Thảo, nhưng đó đều là Âm Phong Thảo một năm tuổi.

Vậy mà tên thiếu niên này lại được bốn gốc ba năm tuổi, một gốc hai năm tuổi, đúng là có chút bất ngờ.

- Ngươi không cần lo, ta không ăn cướp của người nào cả. Lần này ta đi vào chỗ ngươi chỉ, do có chút may mắn nên thu được năm gốc Âm Phong Thảo.

Trần Vũ mỉm cười, nửa thật nửa đùa đáp lại.

Nghe Trần Vũ nói như vậy, lão hồ ly cũng hiểu ra vấn đề, lần trước lão chỉ nơi có nhiều Âm Phong Thú tụ tập, cho nên bên trong chắc chắn sẽ có Âm Phong Thảo sinh sống.

Chỉ cũng đã chỉ tận tay, nếu thiếu niên này không lấy được được một gốc linh dược nào, thì về nhà đập đầu vào đậu hủ chết đi là vừa!

Còn chuyện làm sao thiếu niên này có thể đứng trong cả bầy Âm Phong Thú mà lấy được năm gốc thì lão cũng không tiện hỏi thăm, dù sao thì mỗi người đều có bí mật của riêng mình.

- Vậy ngươi định mua chúng thế nào?

Trần Vũ híp mắt nhìn lão hồ ly.

- Mười hai gốc Diệp Hoa Thảo, do chỉ là thảo dược bình thường, nên miễn cưỡng cho ngươi một viên Tử Tinh Thạch.

Nghe lão hồ ly nói miễn cưỡng cho hắn một viên Tử Tinh Thạch, thì khóe miệng hắn không khỏi co giật vài cái, miệng thầm mắng:

- Đúng là lão hồ ly!
Bất quá, hắn cũng không nói ra, ngoài mặt vẫn như bình thường, tiếp tục nghe lão cáo già tính tiền.

- Còn một gốc Âm Phong Thảo hai năm tuổi ta sẽ thu với giá ba viên Tử Tinh Thạch. Ngược lại, Âm Phong Thảo ba năm tuổi, ta sẽ thu mỗi gốc sáu kim tệ. Như vậy, tổng cộng là 28 viên Tử Tinh Thạch, thế nào?

Tính toán thật nhanh, lão trưởng quầy cáo già đưa mắt nhìn sang Trần Vũ hỏi lại.

- Thành giao!

Thấy lão hồ ly này mua bán cũng không đến nổi tệ, Trần Vũ liền gật đầu đồng ý bán, cái giá này hắn cũng đã đi tham khảo nhiều nơi, giá này là hợp lý rồi.

- Khoan đã, ngươi tiện đường lấy cho ta quyển công pháp Ngưng Khí Tam Thiên kia luôn, ta đang muốn lấy nó.

Thấy lão hồ ly định lấy Tử Tinh Thạch trả cho mình, Trần Vũ liền lên tiếng đề nghị:

- À!

Lão hồ ly cười thâm ý nhìn hắn, sau đó đi vào bên trong, một lát sau mang ra một quyển sách mỏng dính, bên ngoài đề bốn chữ "Ngưng Khí Tam Thiên" vô cùng khí phách, đưa cho Trần Vũ, lão nói:

- Quyển công pháp này có giá là 50 viên Tử Tinh Thạch, hiện tại ngươi đã có 28 viên. Vậy ngươi còn thiếu ta 22 viên Tử Tinh Thạch.

Trần Vũ không vội trả lời, hắn cẩn thận lật ra xem thử bên trong có chữ hay không, sau khi phát hiện có mấy chữ đầu có chút quen thuộc như lần trước từng xem, hắn liền gật đầu:

- Được!

Trần Vũ không chút khách khí, lấy trong túi ra 22 viên Tử Tinh Thạch đưa cho lão hồ ly.

Rời khỏi Hồng Tiêu Quán, hắn không đi về nhà liền mà hướng ra cửa hàng khác mua một cây trâm cài tóc để tặng Cơ Nguyệt.

- Có lẽ Nguyệt Nhi sẽ rất thích cây trâm này!

Trần Vũ cầm trâm ngọc tinh xảo trên tay nhìn qua nhìn lại, khóe miệng mỉm cười một cái, sau đó trả tiền rời đi.

Trên đường trở về, Trần Vũ cầm trâm ngọc ra xem thử một chút, trâm ngọc này có màu xanh lục, bề mặt có nhiều hoa văn tinh xảo, hơn nữa hắn còn cảm nhận được bên trong trăm này có chút khí tức xa xưa.

Mặc kệ chuyện đó, hắn bỏ cây trâm vào trong ngực sau đó đi mua thêm một đôi gà quay đem về, lần này hắn phải ăn uống một trận thật đã.

Sau khi mua xong hai con gà quay, hắn nhanh chóng đi về phía căn nhà tranh của mình. Đi trên con đường đầy hoa, phía xa xa chính là căn nhà của hắn, tuy sơ xài nhưng vô cùng ấm áp.

- Nguyệt Nhi, ta về rồi!

Trần Vũ đứng bên ngoài rống to một tiếng rồi từ từ đi vào trong. Tiếng rống vừa dứt, bên trong nhà liền xuất hiện một bóng nữ tử áo trắng đi ra, trên tay còn đang cầm chiếc áo màu xám của hắn vá lại.

Nhìn thấy chiếc áo còn đang may dở trên tay Cơ Nguyệt, khiến hắn cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được một nữ nhân tốt như vậy.

- Huynh đã về rồi à, mọi chuyện thuận lợi chứ?

Cơ Nguyệt để chiếc áo của hắn lên chiếc bàn gỗ cạnh đó, đi lại cầm lấy hai con gà quay trên tay hắn.

- Ha ha, lần này vô cùng thuận lợi, hơn nữa chúng ta đã mua được quyển công pháp Ngưng Khí Tam Thiên kia rồi, hắc hắc...

Trần Vũ cười nham nhở bắt đầu kể lại quá trình đi đổi cho Cơ Nguyệt, nàng chỉ mỉm cười nhẹ chứ không nói gì.

- Trâm này tặng cho muội!

Trần Vũ lấy trong ngực ra một cây trâm ngọc cổ xưa, hắn biết Cơ Nguyệt có rất ít trang sức nên hắn muốn mua tặng nàng.

- Trâm thật đẹp, muội thích lắm!

Cơ Nguyệt cầm cây trâm quan sát, tuy đây không phải là lần đầu tiên hắn tặng đồ, nhưng vẫn làm nàng vui trong lòng.

- Để ta cài trâm lên tóc cho muội!

Trần Vũ cầm trâm ngọc cài lên tóc của Cơ Nguyệt, điều khiến hắn bất ngờ là khi cài trâm lên làm Cơ Nguyệt như được tô điểm thêm, khiến hắn cảm thấy mất hồn vì nàng.

Thấy Trần Vũ cứ đứng như trời trồng nơi đó nhìn mình, Cơ Nguyệt mỉm cười đưa tay vuốt tóc, động tác nàng tô thêm nữ tính, thu hút ánh mắt của hắn, nàng nói:

- Huynh thấy muội có đẹp không?

Trần Vũ gập đầu cái rụp, biết mình đã hố nhưng hắn vẫn nói:

- Trong mắt Trần Vũ ta, muội chính là người đẹp nhất! Vĩnh viễn cũng không có người nào có thể thay thế vị trí của muội trong lòng ta!

Editor: Tiểu Vy | Số từ: 1800
Đăng bởi: