Đạo Quân (bản edit)

Chương 3: Tranh giành truyền vị




Trời mùa đông giá rét, sương mù đãng đãng trên mặt nước, ở phía xa xa có một thác nước đang đổ xuống ào ào.

Dưới bầu trời đêm trăng đầy sao, có một người một ngựa đang rong ruổi tiến lên, tuấn mã phi nước đại mũi phun phì phì ra từng đoàn nhiệt khí, còn người trên lưng ngựa cúi xuống, cả người được bao phủ ở bên trong áo bào (áo choàng có mũ trùm đầu) đen.

Ngựa chạy tới bãi nước cạn của con sông, nhanh chóng rẽ vào, băng xuyên qua vùng nước cạn, bọt nước bắn tung tóe, lên tới bờ sông bên kia, tiếp tục phi nhanh về phía rừng núi phía xa xa.

Trong rừng cây cối rất um tùm, ánh sáng chập choạng, lúc kỵ sĩ xông vào trong rừng rậm thì vung tay lên, có một đốm sáng trắng noãn từ bên trong hắc bào bay ra, chiếu sáng khu vực chung quanh.

Đốm sáng trắng noãn kia là một con hồ điệp đang vỗ cánh bay gấp gáp, hồ điệp có tên là ‘Tiểu Nguyệt’, ngụ ý là ‘trăng nhỏ’, thân có giáp cứng, bên trong cánh có xương nhỏ mềm mại, dưới ánh sáng mặt trời hồ điệp không có gì khác lạ, nhưng trong đêm tối thì sẽ phát ra ánh sáng, ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng một vùng khoảng cách cỡ hai trượng (8 mét) không thành vấn đề, cộng thêm nó có tốc độ phi hành cũng rất nhanh nên được người trong giới tu hành thuần dưỡng dùng làm vật chiếu sáng.

Nơi ‘Tiểu Nguyệt’ phát ra ánh sáng là ở mặt dưới cánh, mặt trên cánh không phát ra ánh sáng, bởi vậy lúc tiểu nguyệt vỗ cánh, phạm vi chiếu sáng sẽ lúc lớn lúc nhỏ, cảm giác có lúc sáng lúc tối, lúc đậu hai cánh tiểu nguyệt khép lại, hoàn toàn có thể dùng làm đèn chiếu sáng.

Một đường chạy nhanh, tiểu nguyệt bay trước chiếu sáng dẫn đường, kỵ sĩ thì phóng ngựa theo phía sau.

Bất chợt, từ trong rừng cây phía trước có một đốm sáng bay ra, chắn lơ lửng ở giữa đường, là một con hồ điệp phát sáng nữa.

Kỵ sĩ khẩn cấp siết dây cương dừng lại, tiểu nguyệt đang bay dẫn đường phía trước quay về lại trước mặt hắn, từ bên trong áo choàng kỵ sĩ ngẩng mặt nhìn lên tàng cây, ánh sáng chiếu xuyên vào khuôn mặt, nhìn ra là một cái lão đầu có khuôn mặt quoắc thước (kiểu mặt gia cát lượng), cằm có ba chòm râu hoa râm dài, hai mắt có thần, hắn tiện tay ném ra một cái lệnh bài.

Bóng người tiềm phục ở trên tàng cây tiếp nhận lệnh bài, sau khi tra xét xong xuôi, ném lệnh bài trở lại, cấp tốc thu hồi hồ điệp đang ngăn trở lại, cả người như biến mất tại trong bóng tối.

Tuấn mã lần nữa theo phía sau tiểu nguyệt mau chóng phi đi, cũng biến mất trên đường rừng núi thăm thẳm...

Trăng sáng vằng vằng, ở một vùng núi cao vút có một khu vực có phong cảnh thần tiên, cảnh quan kỳ vĩ, từng sườn núi san sát, trên vách núi có lâu đài cung điện, có thể thấy được đèn đuốc đang sáng trưng, nơi đây chính là chốn tu hành trên tu hành giới của Thượng Thanh tông.

Tại khu vực ở phía dưới một vách núi, kỵ sĩ mặc hắc bào nhảy xuống ngựa, xốc nón áo choàng xuống, lộ ra toàn bộ khuôn mặt, chính là Đường Mục chưởng môn của Thượng Thanh tông.

Một tên đệ tử lập tức tới chào: “Chưởng môn!”

Đường Mục thuận tay đem dây cương ném cho đối phương, cũng không nói cái gì, bước đi nhanh, nhanh chóng lách mình nhảy lên, dọc theo bậc thang trên vách đá dựng đứng có hình chữ Z, bàn chân đạp đạp mấy cái liền nhảy vọt lên, rơi xuống trên đỉnh núi, đi qua khoảng sân rộng tới phía ngoài cung điện, tiếp tục bước nhanh trên bậc thang đi vào.

Trong 1 khung cửa sổ ở phía dưới mái nhà cong cong, có một nữ tử đang đứng yên đó, tóc trên đầu búi lại, cột một sợi vải xanh rủ xuống đung đưa.

Lông mày dài, nhỏ như lá liễu, một đôi mắt phượng sáng như hắc ngọc bảo thạch, mũi ngọc xinh đẹp, môi anh đào như nhuỵ hoa nở rộ, mặt như phù dung, lại mang theo vẻ đoan trang lãnh diễm, da trắng mềm mại như sứ, ngực to sung mãn, tư thái uyển chuyển, mặc một bộ váy dài bằng lông tơ màu xám, khí chất xuất trần như tiên nữ.

Chính là Đường Nghi, nữ nhi của Đường Mục, đang một mình lẻ loi cô đơn ngắm trăng.

Ánh sáng từ hồ điệp phát ra gây chú ý, mặc dù người vừa lên đến đỉnh núi đã thu lại nhanh chóng nhưng vẫn bị Đường Nghi phát hiện.

Đường Nghi quay sang nhìn kỹ, là phụ thân, hơi kinh ngạc một chút, xong vẫn đi về phía đầu bậc thang bên kia để chuẩn bị nghênh đón, hơi liếc mắt nhìn một chút phía đằng sau của phụ thân, nhưng không thấy những người khác. Chỉ có mình Đường Mục đang leo bậc thang đi lên, không khỏi có chút kỳ quái bèn cất tiếng hỏi: “Cha, tất cả sư huynh đệ bọn hắn không có cùng trở về sao?”

Ai ngờ thế mà Đường Mục lại bị phân tâm, thân hình loạng choạng một cái, chân bị vấp vào bậc thang, té lăn quay, đồng thời há miệng ‘phốc’ một tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi.

Đường Nghi giật nảy cả mình, bằng tu vi của phụ thân làm sao có thể bị như vậy, cấp tốc chạy xuống đỡ.

Chạy tới gần phụ thân thì ngửi thấy mùi máu tươi, đưa tay ra đỡ phụ thân đứng dậy, phát hiện vạt tay áo hơi ẩm ướt, còn có chút sền sệt, rút tay ra đưa lên, mượn ánh đèn dưới mái hiên xem xét, mới phát hiện thì ra là vết máu, không khỏi quá sợ hãi, nói: “Cha, người thụ thương rồi?”

Đường Mục khoát tay, ra hiệu nàng đừng làm ồn.

Bên ngoài trời đang mùa đông giá rét, ở trên núi cao thì nhiệt độ không khí càng thấp hơn, nhưng trong phòng ở đây thì vẫn ấm áp như xuân, là do có một cái lô (lò) bằng đồng rất là to, như là lò luyện đan vậy, đặt ở trong chính sảnh, bên trong có đốt than, nếu tới gần thì có thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng của lò toả ra, sưởi ấm cho toàn bộ không gian trong phòng, rất ấm áp dễ chịu, nhiệt độ lan toản ra khắp các gian phòng chung quanh, đến nỗi cho dù có mở toang cửa chính ra thì trong phòng vẫn rất ấm áp.

Đỡ phụ thân đi vào ngồi xuống, Đường Nghi lo lắng muốn kiểm tra thương thế cho phụ thân.

Nhưng Đường Mục đưa tay ngăn lại, trầm giọng nói: “Lập tức đi thông báo cho ba vị trưởng lão và đệ tử nội môn đến đây gặp ta, ta có chuyện quan trọng tuyên bố!”

Đường Nghi sốt ruột nói, “Cha, vết thương của người...”

Đường Mục quát cắt ngang, “Nhanh đi! Nhanh!”

Đường Nghi răng ngà cắn môi, trong đôi mắt sáng đã ngân ngấn nước mắt, tựa hồ đã nhận ra được cái gì, thế nhưng lại không thể cãi lời cha, nhanh chóng xoay người đi nhanh.

Không bao lâu, có mấy tên đệ tử nội môn chạy tới trước, nhìn thấy bộ dạng của Đường Mục đều chấn kinh, dưới ánh đèn chiếu sáng rõ ràng, có thể thấy được Đường Mục đang bị trọng thương rất nặng.

Mấy tên đệ tử cấp tốc tiến lên xem xét, nhất là Ngụy Đa là đại đệ tử thân truyền của Đường Mục, càng là gấp gáp rối bời, nói “Sư... Sư phụ... Người... Làm sao bị thương... Thương thành như vậy chứ... Đệ tử vì người... Chữa thương... Chữa thương!” Hắn trời sinh bị cà lăm.

Đường Mục khoát tay, ra hiệu bọn hắn lui ra, không để cho bọn hắn quản, Ngụy Đa quỳ gối một bên gấp gáp hoảng sợ đến độ không đứng dậy nổi.
Đường Mục nhắm mắt lại, tựa hồ mất tinh lực không muốn nói nhiều thêm cái gì nữa với hắn.

Lại chờ thêm một lát sau, từ phía sau núi Thượng Thanh tông, có ba vị trưởng lão bay tới đáp xuống ở bên ngoài cửa, rồi cùng nhau đi vào, có hai nam và một nữ.

Ba người phân biệt tên là La Nguyên Công, Tô Phá, Đường Tố Tố, bộ dạng đều đã cao tuổi, già nua hơn cả chưởng môn Đường Mục, nguyên bản đều là sư thúc của Đường Mục, về sau Đường Mục tiếp chức chưởng môn Thượng Thanh tông, ba người liền lui về vị trí trưởng lão.

Mặc dù trước khi đến ba người đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy tình huống của Đường Mục thì cũng giật mình không nhỏ, ba người cùng tiến lên kiểm tra.

Không thể đối xử như là đệ tử phía dưới, Đường Mục không tiện cự tuyệt, đành phải tùy ý ba người.

Ba người vì hắn thi pháp kiểm tra xong xuôi, đều lộ ra sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, biết rõ nguyên nhân vì sao Đường Mục không để cho cứu chữa, bởi vì đã cứu không được nữa, thương tích quá nặng, lục phủ ngũ tạng bị hủy gần như sạch sẽ, còn sống được toàn bộ nhờ một tia chân khí gắng gượng không cho ngã xuống.

Ba người cũng đoán được đại khái vì sao Đường Mục chiêu mọi người tới gấp, cũng đoán được là vì muốn tuyên bố cái gì.

“Ai làm?” Đường Tố Tố có chút tức giận hỏi, nàng là thân cô cô của Đường Mục (cô ruột), năm đó Đường Mục tiến vào Thượng Thanh tông cũng là do một tay nàng dẫn tiến vào, sau đó Đường Mục có thể ngồi lên vị trí chưởng môn này thì nàng cũng xuất lực không ít, cháu của mình thành ra thế này, bảo nàng làm sao có thể không tức giận.

Đường Mục từ từ nói: “Chờ người đến đông đủ đi!”

Đám người đành phải chờ đợi.

Cho đến khi Đường Nghi quay trở lại, toàn bộ mấy chục tên đệ tử nội môn Thượng Thanh tông đều đã tới đứng trong sảnh đường, rất có tôn ti trật tự, hai tay Đường Mục nắm lấy tay vịn, ngồi thẳng người lên, thanh âm rõ ràng hữu lực nói ra: “Bởi vì nguyên nhân thân thể, ta không có cách nào tiếp tục chấp chưởng Thượng Thanh tông, nay đệ tử nội môn đều ở đây, nghe pháp chỉ của ta, mọi người đều làm chứng, ta chính thức đem chức chưởng môn Thượng Thanh tông truyền cho sư đệ ta là Đông Quách Hạo Nhiên, người nghe lệnh không được trái lời, dựa trên môn quy, nếu ai vi phạm nghiêm trị không tha!”

Một đám đệ tử còn tốt, chỉ lại liếc nhìn nhau mà thôi, ba vị trưởng lão lại là giật mình không nhỏ, truyền vị cho Đông Quách Hạo Nhiên?

Dựa theo môn quy của Thượng Thanh tông, chức chưởng môn Thượng Thanh tông chỉ có thể do đệ tử nội môn đảm nhiệm, còn sẽ do chưởng môn tiền nhiệm chỉ định ra, nếu chưởng môn xảy ra điều gì ngoài ý muốn không thể chỉ định, thì sẽ từ trong đệ tử trúng tuyển chọn ra một người kế thừa chức chưởng môn, do tất cả đệ tử nội môn đến đề cử ra. Trừ phi chưởng môn ngay cả đệ tử thân truyền đều không có, mới có thể từ đệ tử ở chi thứ chọn ra.

Đông Quách Hạo Nhiên là sư đệ của Đường Mục, tự nhiên xem như là đệ tử nội môn, chưởng môn chỉ định tiếp chưởng chức vị cũng là phù hợp, nhưng từ hệ của Đường Mục nhìn tới nói, đây lại là đang tuyển người của thứ hệ tới nhận lấy vị trí, tăng thêm một số những nhân tố khác, từ loại góc độ khác mà luận, thì Đông Quách Hạo Nhiên cũng không phải là lựa chọn thích hợp.

Đường Tố Tố là người thứ nhất không kềm chế được, nghiêm nghị nói: “Còn xin chưởng môn nghĩ lại, Đông Quách Hạo Nhiên cùng Ninh Vương Thương Kiến Bá ‘mắt đi mày lại’ đã lâu, Thương Kiến Bá có ý nghĩ hão huyền, trêu chọc thiên hạ tu sĩ bất mãn, chính vì lý do đó, năm đó sư huynh ta muốn truyền vị cho Đông Quách Hạo Nhiên mới bị các sư bá sư thúc ngươi ngăn cản lại, mà truyền vị lại cho ngươi, bây giờ ngươi lại lượn một vòng trở về, há không biết rằng một khi Đông Quách Hạo Nhiên thượng vị sẽ làm cho Thượng Thanh tông rước lấy họa diệt môn, đại sự như thế há có thể là trò đùa!”

Đường Mục bình tĩnh nói: “Trên đường về ta đã nghe được tin tức, Thương Kiến Bá đã gặp chuyện bỏ mình, cho nên sự tình của Thương Kiến Bá cũng đã qua.”

Thương Kiến Bá chết rồi? Ninh Vương Thương Kiến Bá là thân đệ đệ của đương kim hoàng đế Yến quốc, là đứng hàng một trong tam công, chức vị Đại tư mã (giống Tổng tư lênh quân đội bây giờ), thống lĩnh toàn bộ binh mã Yến quốc, lại năng chinh thiện chiến, chân chính là người quyền cao chức trọng, thế mà gặp chuyện bỏ mình, cái này là việc bao lớn, thế mà bên này chưa biết được tin tức gì?

Dáng vẻ già nua Đường Tố Tố ngẩng đầu ưỡn ngực vẫn nói: “Ta phản đối!”

Đường Mục quay sang, hỏi: “Vì sao phản đối? Ta có làm trái với môn quy sao?”

Đường Tố Tố: “Không có trái môn quy, nhưng Thượng Thanh tông từ khi thành lập đến nay, theo lệ cũ, chức chưởng môn đều là truyền cho đệ tử thân truyền, còn không có tiền lệ truyền cho chi thứ, bên trong đệ tử phía dưới chưởng môn cũng không phải là không có người, cớ gì lại truyền cho chi thứ, dù sao cũng phải có cái lý do chứ?”

Đường Mục nhắm mắt thở dài: “Lần này đệ tử thân truyền theo ta ra ngoài, tất cả đều đã lâm nạn.”

Đám người hơi lặng yên, nhìn thấy Đường Mục trở về còn bị thương thành như thế này, lại còn không thấy những đệ tử khác trở về theo, trong lòng đại khái liền có suy đoán, bây giờ được chứng thực, từng cái không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Đường Tố Tố lại chỉ hướng Ngụy Đa: “Ngụy Đa là đại đệ tử của ngươi, chưởng môn há có thể không chọn?”

Đường Mục thờ ơ nói: “Ngụy Đa là người trung hậu trung thực, nhưng bởi vì quá hiền, khó mà làm chủ, đảm đương không nổi trách nhiệm của chưởng môn.”

Cái lí do thoái thác này cũng không ai phản đối, cộng thêm Ngụy Đa lại bị cà lăm, nghĩ thấy nếu làm chưởng môn hoàn toàn chính xác có hại cho hình tượng của Thượng Thanh tông, ngay cả Ngụy Đa nghe vậy liền tự cúi đầu xuống.

Đường Tố Tố lại chỉ về phía Đường Nghi: “Đường Nghi đâu, Thượng Thanh tông cũng không có quy định nữ tử không thể làm chưởng môn.”

Đường Mục: “Đường Nghi là nữ nhi của ta, Thượng Thanh tông cũng không phải tài sản riêng nhà ta, ta thân là chưởng môn Thượng Thanh tông, há có thể vì giấu giếm tư tâm mà đời đời truyền cho nhà mình thôi sao?”

Đường Tố Tố lớn tiếng nói: “Nâng hiền không tránh thân, ai dám không phục?”

Đường Mục lạnh nhạt nói: “Không ổn!”

Đường Tố Tố nổi giận, “Nói cho cùng, chưởng môn chính là muốn đem chức chưởng môn truyền cho Đông Quách Hạo Nhiên chứ gì, đến tột cùng là vì cái gì, có thể nói ra ý đồ của ngươi được hay không?”

Đường Mục bỗng nhiên trừng mắt, ánh mắt quét tới, trong giọng nói mang theo mấy phần nghiêm khắc, “Môn quy Thượng Thanh tông đối với Đường trưởng lão tới nói, có phải có cũng được mà không có cũng không sao có phải hay không?”

“...” Đường Tố Tố ngưng nghẹn im lặng, hai tay nắm chặt, tức giận đến run lẩy bẩy, không nghĩ tới chất tử chí thân của mình, thế mà trước mặt mọi người lại nói nàng như vậy, lần đầu cứng rắn với nàng như thế, ngay trước mặt chúng đệ tử không nể mặt nàng.

“Ý ta đã quyết!” Đường Mục lấy ra lệnh bài chưởng môn, đưa về phía La Nguyên Công đang đứng lân cận, “Sư đệ Đông Quách Hạo Nhiên hiện không ở tại chỗ này, theo môn quy, lệnh bài chưởng môn do mấy vị trưởng lão liên hợp thay thế đảm bảo, sau khi sư đệ trở về, chức chưởng môn chính thức chuyển cho Đông Quách Hạo Nhiên tiếp chưởng, trên dưới đệ tử Thượng Thanh tông chứng kiến, không được xảy ra sai sót!”