Đạo Quân (bản edit)

Chương 22: Pháp sư đã mời tới




Đồ Hán khập khiễng bước tới gần, đưa tay sờ sờ bao đồ trên lưng ngựa, thấp giọng nói: “Lương khô mà tông môn đưa cho ngươi đừng nên ăn, có thể không sạch sẽ! Mặt khác nhớ kỹ, sau khi ra khỏi nơi này rồi thì tìm cơ hội lập tức ly khai nhóm người quận chúa, tự mình lo liệu tìm địa phương khác mà đi, đừng nên quay trở về, đi càng xa càng tốt, trước khi có năng lực tự vệ, tốt nhất để người Thượng Thanh tông vĩnh viễn tìm không thấy ngươi. Ngàn vạn nhớ kỹ, không cần hướng bất kỳ ai đề cập tới ngươi cùng chưởng môn có quan hệ vợ chồng, nếu không sẽ rước lấy họa sát thân, hiểu chưa? Ngươi là người thông minh, chắc hẳn không cần ta nhiều lời.”

Ngưu Hữu Đạo nghe được thâm ý trong lời nói của hắn, cười nói: “Sức ta tay trói gà không chặt, ngươi để cho ta đi một mình, ta có thể đi đâu được?”

Đồ Hán đột nhiên nổi giận, một phát nắm vạt áo hắn giật lên, bộ mặt kia vốn là dữ tợn càng trở nên dữ tợn hơn, ngay cả bộ râu quai nón kia tựa hồ từng sợi cũng tại đang run run, “Ta phi, ngươi ít giả bộ đi, lợi dụng ta say rượu từ trong miệng ta lừa gạt ra không ít đi, trong đó có thỉnh giáo nghi hoặc sự tình của tu hành giới, tay trói gà không chặt? Ngươi coi ta không biết ngươi một mực tại lén lút vụng trộm tu luyện? Ta mặc kệ ngươi đến tột cùng có lai lịch gì, nếu Đông Quách sư thúc có thể thu ngươi làm đồ đệ, những thứ khác ta cũng không muốn biết quá nhiều.”

Nguyên lai ngươi một mực tại giả say!” Ngưu Hữu Đạo cười.

“Không muốn chết liền chiếu theo lời ta nói mà làm.” Đồ Hán hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.

Ngưu Hữu Đạo hô: “Nếu là người Thượng Thanh tông nhìn ta chằm chằm không thả, ta nên tự vệ như thế nào?”

Đồ Hán dừng chân, quay đầu xoay người lại, nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Nếu thật xuất hiện loại tình huống này, ngươi nghĩ biện pháp đến Yêu Ma lĩnh (đỉnh núi), tìm một người gọi Triệu Hùng Ca, hắn là sư đệ của sư phụ ngươi, bị Thượng Thanh tông coi là sự sỉ nhục, trước kia bị trục xuất khỏi Thượng Thanh tông, có thực lực phi phàm, sau khi ngươi tìm được hắn bằng hộ thân phù trên người ngươi tự nhiên có thể chứng minh thân phận của ngươi, hắn sẽ che chở ngươi, ở bên cạnh hắn, Thượng Thanh tông không dám động tới ngươi.”

“Yêu Ma lĩnh... Triệu Hùng Ca...” Ngưu Hữu Đạo nói thầm vài tiếng nhớ kỹ, chợt lại kỳ quái nói: “Thượng Thanh tông muốn gây bất lợi cho ta, ta không có chút nào ngoài ý muốn, ngươi báo cho ta rời khỏi nhóm quận chúa là có ý gì, chẳng lẽ quận chúa mời ta rời núi chính là vì hại ta sao?”

Đồ Hán cười lạnh một tiếng, “Ngươi thật sự cho rằng vị quận chúa kia có thân phận địa vị cao thượng, đi theo liền có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý?”

Ngưu Hữu Đạo đối với cái này sớm có nghi hoặc, lại làm bộ hai tay giang ra hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng sao? Ninh Vương Thương Kiến Bá là đương triều Đại tư mã cao quý, đứng hàng tam công, chính là nhất đẳng quyền quý Yến quốc, đi theo đám bọn hắn còn có thể thiếu vinh hoa phú quý?”.

Đồ Hán hừ hừ nói: “Dẹp giấc mộng đẹp của ngươi đi thôi, năm năm trước Ninh Vương đã chết, cùng lúc Đông Quách sư thúc còn có chưởng môn tiền nhiệm xảy ra chuyện hẳn là xấp xỉ, nội bộ tông môn hoài nghi giữa cái chết của ba người có phải là có liên quan gì không, nhưng lại không dám tuyên cáo đại chúng. Ninh Vương ngoại trừ nữ nhi này ra, còn có con trai, tên là Thương Triều Tông ngươi chắc cũng đã biết. Ngươi còn không biết là, Thương Kiến Bá lúc còn sống có chủ trương tương đối cực đoan, xâm phạm lợi ích thiên hạ tu sĩ, nghe nói cũng trêu đến hoàng đế bất mãn với hắn, mặc dù Thương Triều Tông kế thừa Vương tước, lại nghe nói phạm vào chút chuyện, bị hoàng đế mượn cơ hội tước đoạt chức quan, đuổi ra khỏi kinh thành, lần này đến Thương Lư huyện chính là bị đuổi về đất phong. Nói với ngươi như vậy, nguyên nhân bởi vì Thương Kiến Bá, Thương Triều Tông con hắn cũng nhận ảnh hưởng, sợ là có người không muốn cho hắn con đường sống.”

“Nha!” Ngưu Hữu Đạo minh bạch, “Ta đi theo hắn sẽ bị liên lụy, là ý tứ này a?”

“Biết liền tốt.”

“Thượng Thanh tông muốn cho ta đi chịu chết đúng hay không?”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ nói xấu tông môn của mình sao?” Đồ Hán khinh bỉ một tiếng, quay đầu bước đi.

“Cái này xong? Chớ đi a, ta đối với rất nhiều việc đều không hiểu rõ ràng, chúng ta trò chuyện tiếp trò chuyện tiếp.”

“Ngươi chính mình tự giải quyết cho tốt đi.”

Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài, cười nói: “Ta biết ngươi là xem xét mặt mũi sư phụ ta, tóm lại bất kể nói thế nào, lão Đồ, cám ơn ngươi nhiều năm như vậy đối với ta mở một con mắt, nhắm một con mắt chiếu cố.”

Đồ Hán vô ý thức sờ một cái “độc nhãn” của mình, nghiêng đầu nhổ một bãi nước bọt, “Ta phi, dẹp đi!”

Lách mình nhảy một phát vọt hướng trong rừng, chân đạp trên cành cây một cái, mấy cái nhảy lên hạ xuống liền biến mất vô tung vô ảnh.

Hồi tưởng lại những lời nói vừa nãy, Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn xem con đường đến, trở mình lên ngựa, nhanh như chớp phóng ngựa chạy đi.

Ra khỏi sơn lâm, cùng bọn người Thương Thục Thanh đứng chờ đợi bên ngoài đụng đầu, tiếp tục cùng một chỗ phóng ngựa chạy về phía phương xa...

Thác nước chảy như tấm lụa bay xuống, treo ngang phía trước đầu nguồn sông, dòng nước bắn lên thành dòng sông, dòng sông nước chảy xiết khi dòng chảy thay đổi hướng thâm sơn, lại chầm chậm nhẹ nhàng chảy về hướng bình nguyên (đồng bằng).

Trên con đường phía xa, tiếng vó ngựa của mấy trăm kỵ binh ù ù chạy, một đường chạy như bay tới, lúc đến bãi sông nước cạn, nhao nhao dừng lại, đứng chờ tại ven đường.

Người ngẩng đầu lên trông mong cùng mong chờ chính là Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình.

Trên đường đi trải qua trị liệu cùng điều dưỡng, mặc dù vẫn một đường bôn ba vất vả, nhưng khí sắc Thương Triều Tông cũng khá hơn không ít, chí ít có hình có dáng không còn mặc một bộ áo rách rách nát nát, lúc này khuôn mặt có vẻ kiên nghị tuấn lãng, tinh thần vô cùng phấn chấn, rất có khí khái nam nhi.
Phía sau hai người là gần năm trăm tên kỵ sĩ mặc trang phục, tất cả mang theo đao kiếm cung nỏ các loại hình vũ khí, ở giữa còn kèm theo trên trăm con ngựa tốt, để trống lưu lại để thay đổi, có con thì chở lấy vật tư tiêu hao.

Một nhóm sau khi dừng lại, năm trăm kỵ sĩ khí thế “túc sát” (nghiêm nghị lạnh lùng) cấp tốc tản ra bốn phía đề phòng, một vài kỵ sĩ thì phi nhanh tới chỗ vùng đất có thế nhìn tương đối cao, phối hợp thành thạo ăn ý.

Lặng chờ gần nửa canh giờ, còn không thấy bóng người, Thương Triều Tông có chút lo lắng nói: “Nói xong là hừng đông gặp mặt, Thanh nhi sẽ không xảy ra chuyện a?”

Lam Nhược Đình nói: “Thế thì không đến mức, Thượng Thanh tông dù như thế nào đi nữa, tốt xấu đỉnh lấy chiêu bài” danh môn chính phái “, không đến mức công nhiên gây bất lợi đối với quận chúa.”

Thương Triều Tông nhìn ra xa phương hướng Thượng Thanh tông, than thở một tiếng, “Đông Quách tiên sinh đi về cõi tiên, Thượng Thanh tông này sợ là muốn cùng ta hoàng thất dần dần xa cách.”

Lam Nhược Đình vuốt râu im lặng không nói một hồi, hắn khó mà nói là hoàng thất phụ bạc Thượng Thanh tông trước, đương nhiên, cũng không thể chỉ trách cứ hoàng thất, hoàng thất bị bức bách cũng là do tu hành giới thế lực áp bách, nên có chút việc làm bất đắc dĩ, đành trầm ngâm nói: “Trình độ nào đó tới nói, Thượng Thanh tông đích thật là chịu liên lụy của tiên vương, mới bị các phái tu hành giới chèn ép, trầm trọng hơn là đã tới mức suy bại, mới nghèo túng đến mức này. Thời điểm tiên vương lúc còn sống nắm giữ binh mã đại quyền còn khó mà đối kháng một số thế lực tu hành giới, để bảo vệ bọn họ chu toàn, bây giờ tiên vương đã chết, ngay cả lực lượng cuối cùng có thể bãi bình chướng ngại của Thượng Thanh tông cũng bị mất, tình cảnh đã là tương đương rất gian nan, nếu không chịu phái người hiệp trợ vương gia thì cũng có thể lý giải, cũng không thể oán bọn hắn.”

Thương Triều Tông gật đầu: “Ta còn không đến mức lòng dạ hẹp hòi như vậy bởi vì người ta không chịu giúp mình mà sinh oán hận, nếu thật như vậy, chẳng lẽ không phải trở thành tiểu nhân!” Tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía hắn, “Tiên sinh, ta có một chuyện không rõ, ngươi biết rõ Thượng Thanh tông sẽ không phái pháp sư làm tùy tùng cho ta, vì sao còn đáp ứng để Thanh nhi chạy chuyến này?”

Lam Nhược Đình mỉm cười nói: “Vương gia thật chẳng lẽ cho rằng Tiểu quận chúa đi chỉ là vì cầu cái tùy tùng hỗ trợ?”

Thương Triều Tông kinh ngạc, “Chẳng lẽ không phải sao?”

Lam Nhược Đình than nhẹ một tiếng, vân vê sợi râu trên cằm lắc đầu, “Có sự tình vương gia không biết, thời điểm trước kia, khi quận chúa vừa ra đời, trên mặt cũng không có cái bớt kia, nhưng là khóc hoài không ngừng, lương y cũng thúc thủ vô sách, vừa đúng lúc Đông Quách tiên sinh tới chơi, thế là tiên vương cầu xin Đông Quách tiên sinh xem xét quận chúa phải chăng là có ẩn tật gì. Sau khi Đông Quách tiên sinh kiểm tra cho quận chúa, nói cũng không có ẩn bệnh tật gì, chỉ là sinh ra số khổ, vì vậy mà khóc.”

Mặt mũi của Thương Triều Tông tràn đầy không hiểu, “Xuất sinh vương phủ, kim chi ngọc diệp, cẩm y ngọc thực, phụ mẫu thông tình đạt lý, sao lại nói là số khổ?”

Lam Nhược Đình lắc đầu: “Lúc ấy ta cũng không hiểu, nhưng Đông Quách tiên sinh là người đối với khí số lý giải số mệnh huyền diệu chi đạo có hơi nghiên cứu qua, nói từ” căn cốt “quận chúa đến xem, chính là trời sinh” hồng nhan họa thủy “, sau khi lớn lên tất nhiên là” phương hoa tuyệt đại “, tại nơi loạn thế này, lấy nhan sắc cho người tiêu khiển há có thể không khổ? Tiên vương lúc này đã khẩn cầu phá giải. Đông Quách tiên sinh nói quận chúa xuất sinh vương phủ, coi như số khổ, tất nhiên cũng là” trước ngọt sau đắng “, muốn phá đi thì nhất định phải cải mệnh. Tiên vương hỏi như thế nào thay đổi? Đông Quách tiên sinh nói, trước” ngọt “sau” đắng “có thể đổi thành trước” đắng “sau” ngọt “. Tiên vương bèn mời hắn tiến hành, thế là Đông Quách tiên sinh thi pháp, tại trên mặt quận chúa gieo xuống cái bớt xấu xí. Kỳ quái là, sau khi gieo xuống cái bớt, quận chúa lập tức dừng khóc nỉ non, lại cười khanh khách, tiên vương đại hỉ, tự nhiên cũng tin tưởng không nghi ngờ lời nói của Đông Quách tiên sinh, chỉ là khổ quận chúa những năm này. Trước đây Đông Quách tiên sinh từng nói lúc đó, chờ cơ duyên thời điểm thích hợp, có thể để quận chúa đến Thượng Thanh tông tìm hắn, hắn sẽ phục hồi chân dung cho quận chúa. Nhưng mà chỉ sợ là ngay cả bản thân Đông Quách tiên sinh cũng không có tính tới, hắn chờ không tới lúc đó liền đã đi về cõi tiên.”

Nghe đến đó, Thương Triều Tông bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Ta hiểu được, ý của tiên sinh là, Thanh nhi là muốn cầm kiếm tới Thượng Thanh tông tìm người phục hồi giúp nàng khuôn mặt thật.”

Lam Nhược Đình gật đầu: “Pháp xuất nhất môn, nếu bản sự mà Đông Quách tiên sinh biết, chắc hẳn Thượng Thanh tông cũng kém bao nhiêu đi. Nếu Thượng Thanh tông không nguyện phái tu sĩ hiệp trợ, loại trừ” ác ban “(vết ban ác ý) trên mặt quận chúa hẳn là sẽ không cự tuyệt, người ta vừa vặn có thể thu hồi thanh kiếm tốt kia cùng hoàn trả lại nhân tình, quận chúa cũng có thể đạt được điều hằng mong ước.”

“Huýt...” Tiếng còi cảnh báo bên trên dốc cao phía trước truyền đến, đám người nhìn lại, một tên cảnh vệ hướng về phía hướng Thượng Thanh tông làm cái thủ thế (cử chỉ bàn tay).

Rất nhanh, ẩn ẩn có tiếng vó ngựa truyền đến, Thương Triều Tông phóng mắt nhìn lại, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đã trở về rồi!.

Chỉ gặp sáu người cưỡi ngưa phi nhanh mà đến, một người cưỡi ngựa đi đầu là cái kia trang phục nón lá quen thuộc, nhưng lại thêm ra một con ngựa tới không khỏi để Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ suy đoán có sai, Thượng Thanh tông dám phái người ra làm tùy tùng?

Sáu người cưỡi ngựa làm tóe lên từng đợt bọt nước, xông qua bãi sông nước cạn leo lên sườn núi, cùng bên này gặp mặt thì ngừng lại.

Thương Thục Thanh ghìm chặt tuấn mã, thanh âm thanh thúy nói: “Ca, Lam tiên sinh, may mắn không làm nhục mệnh, đã mời được pháp sư.”

Trên mặt Thương Triều Tông tỏ vẻ ngờ vực, Lam Nhược Đình hơi nhíu mày, cả hai đều đang tỉ mĩ xem xét Ngưu Hữu Đạo, cảm thấy người này không khỏi quá trẻ tuổi một chút đi, có thể có tu vi pháp lực gì? Để thanh niên này làm pháp sư tùy tùng, quả thực là đang nói đùa, còn không biết ai bảo vệ ai.

Bản năng của hai người đầu tiên đều cho rằng đây là Thượng Thanh tông làm qua loa cho xong, tùy tiện phái một người đến góp cho đủ số.

Ngưu Hữu Đạo cũng đang yên lặng quan sát bọn hắn, trên mặt từ đầu đến cuối mang theo mỉm cười vô hại.

“Đây là tam ca của ta Thương Triều Tông, đây là tiên sinh nhà ta Lam Nhược Đình.” Thương Thục Thanh bước đầu giới thiệu hai người thân phận với Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo chắp tay cười nói: “Gặp qua Vương gia, gặp qua Lam tiên sinh.”

Thương Thục Thanh tiếp tục quay lại hai người giới thiệu Ngưu Hữu Đạo, “Vị này là quan môn đệ tử của Đông Quách tiên sinh, Ngưu Hữu Đạo!”