Đạo Quân (bản edit)

Chương 31: Thật là hổ tướng




Viên Cương vẫn cứ đứng im đó, bộ dạng tỏ vẻ kiểu như là trong các ngươi ai bước lên trước đều được.

Ngưu Hữu Đạo cũng quát lớn, “Hầu Tử, chớ làm loạn, trở về, đây không phải là nơi ngươi có thể tùy ý đùa nghịch!”

“Ta không có đùa nghịch, nếu như ta thua thì tùy ý Vương gia xử trí.” Viên Cương cho cái hứa hẹn.

Thương Triều Tông nghe vậy mừng thầm, đang muốn đem Viên Cương thu vào dưới trướng, từ lúc lần đầu gặp trong rừng ở trước thôn Tiểu Miếu kia, biết được hắn có thể chỉ huy thôn dân chống cự phỉ binh tới cướp, thì cũng đủ để chứng minh là người này có trình độ chỉ huy tác chiến rất tốt. Lúc này Viên Cương lại hất cằm hướng Trần Thụ Lâm ở đối diện nói “Ngươi thua thì như thế nào?”

Trần Thụ Lâm cũng nói: “Nếu ta thua cũng tùy ý ngươi xử trí!”

Viên Cương lạnh nhạt nói: “Ngươi là binh lính của Vương gia, lời ngươi nói có thể tính được sao?”

“...” Trần Thụ Lâm bị nói á khẩu không trả lời được, không khỏi nhìn về phía Thương Triều Tông xin giúp đỡ.

Thương Triều Tông ha ha cười nói: “Tính!”

Viên Cương nghiêng đầu nhìn về phía hắn, “Ta không muốn xử trí ai, chỉ là đoạn đường này bôn ba, muốn tìm cái chân chạy làm việc vặt, nếu như ta thắng, Vương gia cho phép ta tùy ý chọn người làm chân chạy cho ta là được, không biết ý Vương gia như thế nào?”

Thương Triều Tông vung tay lên, “Được luôn!”

Ngưu Hữu Đạo lại quát lên, “Hầu Tử, đừng náo loạn!”

Bất quá lời hắn nói tựa hồ không có tác dụng gì, đám thân vệ chả thèm nghe hắn, ngay cả Viên Cương đều thờ ơ, những người khác thì càng không cần phải nói.

Kèo đấu đặt cược đều bàn bạc xong xuôi, tất cả mọi người tinh thần phấn chấn, bôn ba đường dài thực sự buồn tẻ vô vị, bây giờ chí ít có náo nhiệt để xem, đám người nhao nhao thối lui ra hai bên, nhường ra khoảng sân rộng rãi, hai con ngựa được dắt đến trước mặt hai người, có thân vệ khác đưa trảm mã đao phù hợp ném tới.

Trần Thụ Lâm trở mình lên ngựa, tiếp lấy trảm mã đao, nắm lấy dây cương phóng ngựa chạy ra một đoạn xa dừng lại, quay người nhìn xem bên này.

Ngưu Hữu Đạo cũng không có lùi ra, đợi cho người đưa ngựa, đưa đao lùi ra xong, mới lại tiến lên trách cứ Viên Cương: “Ngươi làm càn cái gì!” Sau đó lại thấp giọng nhẹ nhàng bồi thêm một câu, “Ngươi tính toán được hay không? Đừng cậy mạnh!”

Viên Cương cũng thấp giọng đáp lại, “Lúc ta tại thôn Tiểu Miếu đã cùng phỉ binh đánh nhau mấy năm, ngươi đoán không sai, ở bên này tốc độ tu luyện ngạnh khí công viễn siêu tưởng tượng!”

Nghe hắn nói kiểu này, Ngưu Hữu Đạo yên tâm, có nắm chắc là được, lại tiếp tục chỉ vào Viên Cương mắng một chập, mắng cũng vô dụng, cuối cùng phất tay áo quay người mà đi, đến bên cạnh bọn người Thương Triều Tông đứng quan sát.

Nơi xa, Trần Thụ Lâm vung vẩy trảm mã đao trong tay diễu võ giương oai, bày ra các loại động tác khiêu khích đối với bên này.

Viên Cương đưa mắt nhìn, dây cương trong tay ném trở về trên yên ngựa, cầm trảm mã đao đập vào trên mông chiến mã, chiến mã bị đau, nhấc vó chạy qua một bên, bị thân vệ ở phụ cận kéo giữ lại.

Người quan chiến hai bên ngạc nhiên, Trần Thụ Lâm đang diễu võ giương oai ở đầu bên kia cũng trố mắt, không biết Viên Cương là có ý gì.

Nhưng động tác kế tiếp của Viên Cương càng khiến người ta giật mình, chỉ thấy Viên Cương tiện tay lật qua lật lại trảm mã đao nhìn chút, xong lại tiện tay ném qua một bên.

Sưu! Trảm mã đao bay tới, chính xác cắm vào trên mặt đất ở trước mặt Thương Triều Tông.

Đám người không khỏi quay mặt nhìn nhau, tình huống gì đây? Chẳng lẽ lại còn muốn tay không tấc sắt đối chiến với Trần Thụ Lâm cưỡi chiến mã phi tới hay sao? Nếu thật như thế, trong một trận đấu so sánh lực lượng giữa hai bên thì tuyệt đối là thiệt thòi lớn, lực trùng kích của chiến mã xông tới thế nhưng là rất kinh người, bị chiến mã đụng vào không chết cũng phải tàn, người ngồi trên chiến mã dựa thế chém ra một đao uy lực càng là đáng sợ hơn!

Thương Triều Tông hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động Viên Cương, từ trên người Viên Cương thấy được khí độ khi lâm trận ung dung bình tĩnh, rất có phong phạm đại tướng, trong lòng càng thưởng thức không thôi.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm làm gậy, thần thái bình tĩnh, bên trong ánh mắt cũng lộ ra nhiều hứng thú, hắn cũng muốn biết một chút thực lực Viên Cương hôm nay như thế nào.

Trước ánh mắt mọi người, chợt thấy Viên Cương giơ lên một cái cánh tay, bàn tay nắm lại dựng ngón tay cái lên chỉa về phía Trần Thụ Lâm, tiếp đó nắm tay xoay chuyển, ngón tay cái chỉa xuống dưới!

Cứ việc người tại hiện trường không ai biết động tác này là có ý gì ngoài trừ một mình Ngưu Hữu Đạo, bất quá mọi người đều không ngốc, tuy không hiểu nhưng có thể đoán ra được đây xem như là một loại động tác khiêu khích nào đó.

Đối diện, mặt Trần Thụ Lâm hiện ra nụ cười lạnh lùng, trong lòng bốc hỏa, dám tay không tấc sắt khiêu khích ta, không khỏi quá không để ta vào mắt! (Quá xem thường ta)

“Giá!” Trần Thụ Lâm vung đao đập vào mông ngựa, hai gót chân cùng thúc vào bụng ngựa, bốn vó chiến mã lập tức vung lên phóng băng băng tới, bùn đất cùng cỏ xanh dưới bốn vó ngựa văng ra, một người một ngựa như cơn lốc cuốn tới.

Viên Cương thả tay xuống đứng bất động như núi, hai bàn chân vuông góc nhau, hai tay thả xuống tự nhiên dần dần nắm siết lại, xương cốt cả người ẩn ẩn phát ra tiếng rắc rắc trầm muộn, hai mắt dán chặt vào chiến mã đang vọt tới, đột nhiên phóng người ra, như là báo đi săn vậy, đón đầu chiến mã lao thẳng tới!
Không ít người hít sâu một hơi, đều thầm nghĩ tên này điên rồi sao?

Mắt thấy người cùng chiến mã sắp đụng vào nhau, Trần Thụ Lâm một tay xách đao, phi nhanh đến, đao trong tay lật một cái, lưỡi đao đổi thành sống đao, vung mạnh đao chém về phía Viên Cương đang vọt tới. Cử động này cũng coi là giơ cao đánh khẽ, thân là ở bên người Vương gia đã lâu, đều nhìn ra Vương gia đối với người này rất thưởng thức, một trận tỷ thí cũng không phải đi giết người, liền lâm thời trở lưỡi đao, đổi lại dùng sóng đao gõ cho hắn bài giáo huấn liền được!

Một động tác giả dụ địch, dẫn đến Trần Thụ Lâm dùng đao chém xuống bên phải, mượn thế xông tới Viên Cương đột nhiên ngã người lướt sát mặt đất, tránh sang trái, tránh thoát được một đao của Trần Thụ Lâm, cả người cơ hồ dán sát bên cạnh vó ngựa lướt qua, chỉ kịp thấy hắn thuận thế vung mạnh cánh tay ra, túm lại một cái chân của con ngựa.

“Hí. Í... H. Í!” Chiến mã hí to, giống như vướng phải bẫy dây giăng ngang, trong nháy mắt lật nghiêng, ngã lăn xuống đất quay cuồng.

Trần Thụ Lâm ngồi trên lưng ngựa bị ngạnh sinh hất lên không văng ra ngoài, “A!” Thân vệ quan chiến ở hai bên nhao nhao hét lên kinh ngạc.

Trần Thụ Lâm rớt xuống mặt đất quay cuồng còn chưa kịp dừng lại, Viên Cương xông tới đã mượn lực kéo lại của chân ngựa dừng lại, điều chỉnh thăng bằng xoay người bật dậy, thuận theo lực kéo lại xông ngược lại, đuổi sát theo Trần Thụ Lâm đang lăn quay cuồng đằng sau.

Trần Thụ Lâm trường kỳ tại trên lưng ngựa phi nhanh chiến đấu cũng coi là có kinh nghiệm phong phú, sau khi rớt ngựa biết nên làm thế nào tự vệ, mượn quán tính tại trên mặt đất lăn vòng vòng giảm bớt lực đập, vừa mới dựa thế đứng lên, người còn chưa có đứng vững, liền nghe một tràng thanh âm từ nhóm đồng đội thốt lên truyền đến, “Cẩn thận!”

Hắn vừa nhìn lại, còn không kịp phản ứng, Viên Cương đã là phi thân vọt tới đạp cho một phát, vào chính giữa lưng Trần Thụ Lâm.

“Phanh” một tiếng vang lên, Trần Thụ Lâm lần nữa bay ra ngoài, bay ra xa hai trượng, đập xuống mặt đất, trảm mã đao trong tay cũng bị văng ra ngoài.

Viên Cương vội vàng xông đến, mũi chân xỏ xuống mặt đất vẩy lên, câu cây trảm mã đao mà Trần Thụ Lâm làm rơi xuống đất lên, tiện tay cầm đao, tiếp tục hướng Trần Thụ Lâm đang ngã lăn lăn phóng tới.

Thương Triều Tông thấy thế gấp giọng hò hét, “Hạ thủ lưu tình!”

Liên tiếp bị quẳng bay hai lần, lại chịu một cái đạp thật mạnh, cả người Trần Thụ Lâm đều bị quẳng mộng, miệng mũi thấm ra tia máu, chờ hắn lắc lắc đầu, giãy dụa muốn đứng lên, thì phát hiện trên cổ mát lạnh, chỉ thấy hai cái bóng người ở trước mắt lắc lư, trên thực tế là bị choáng hoa mắt, chỉ có một người Viên Cương mà thôi, một tay cầm đao chống đỡ lấy, nhưng lưỡi đao lại đặt tại trên cổ hắn!

“Ôi...” Trần Thụ Lâm thở ra một hơi buồn bực, dang thẳng tứ chi, nằm xụi lơ trên mặt đất cười khổ.

Viên Cương di chuyển lưỡi đao đi, “Soạt” một tiếng tiện tay đem trảm mã đao cắm ngược ở trên mặt đất, mặt không thay đổi, yên lặng quay người mà đi, thân hình cao lớn, cước bộ trầm ổn, dáng vẻ thản nhiên, ánh mắt xung quanh sợ hãi than thở đối với hắn không có cái gì ảnh hưởng.

Chống “gậy” đứng đó, khóe miệng Ngưu Hữu Đạo có chút cong lên mỉm cười, phát hiện bây giờ ngạnh khí công của Hầu Tử xác thực rất ghê gớm, lại dám lấy tay không đi tóm lấy chân ngựa đang phi nhanh.

“Thật là hổ tướng!” Thương Triều Tông lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía Viên Cương đừng nói là có bao nhiêu thưởng thức, mà tựa như là thấy được tuyệt thế mỹ nhân vậy, bằng mắt nhìn người của hắn là có thể nhìn ra được, dạng người gì thì có thể phát huy dạng được năng lực gì khi ở trên chiến trường, không chỉ là cần có võ lực, trên chiến trường gặp nguy không sợ hãi, năng lực tùy thời ứng biến là phi thường quan trọng.

Một bên Quan Thiết nghiêng đầu nhìn Vương gia một chút, nhìn ra được Vương gia đối với Viên Cương không phải động tâm bình thường, không khỏi thầm cười khổ.

Thương Thục Thanh cùng Lam Nhược Đình cũng nhịn không được lần nữa nhìn nhau, hai người tự nhiên cũng minh bạch có được một viên tướng tài là ý vị như thế nào, ở trên chiến trường lúc hai quân đang chém giết, có thể có được một viên tướng tài so với một cái pháp sư tùy tùng hữu dụng hơn nhiều, pháp sư thì có điều kiện tốt tự nhiên sẽ có khả năng hấp dẫn mời chào đến, tướng tài lại là có thể ngộ nhưng không thể cầu, nếu ở trên tay người khác thì họ cũng sẽ không nhường cho ngươi!

Thân vệ hai bên nhìn xem Viên Cương đang đi tới thì âm thầm líu lưỡi, tay không tấc sắt chặn chân ngựa đang phi nhanh, người bình thường chỉ sợ sớm đã bị móng ngựa đá cho máu thịt be bét, xương bàn tay vỡ vụn, người này thế mà có thể làm cho ngựa trượt chân, cái khí lực này đơn giản mạnh đến đáng sợ!

Trước đó có không ít người còn đối với lời nói của Viên Cương cảm thấy phẫn nộ, hiện tại khí cũng đã thuận không ít, không vì cái gì khác, chỉ vì người ta hoàn toàn chính xác có tư cách nói mạnh miệng kia, cho dù là người ta không có được chiến tích như Anh Dương, Võ Liệt vệ!

Một đội chạy tới, có người đem con ngựa bị ngã dắt đi kiểm tra xem coi có bị thương gì không, để kịp thời trị liệu, phải biết rằng thời đại chiến loạn này ngựa là tài nguyên rất trọng yếu. Cũng có người tới dìu Trần Thụ Lâm đứng lên, hai bên đỡ lấy cánh tay dắt đi.

Viên Cương đi tới, cùng Thương Triều Tông đối mặt nhìn nhau một chút, không để ý ánh mắt nóng bỏng của Thương Triều Tông, lại lẳng lặng tiến ra sau lưng Ngưu Hữu Đạo đứng im đó.

Ngược lại Ngưu Hữu Đạo lại đối với Thương Triều Tông cười ha ha nói: “Tỷ thí mà thôi, Vương gia không cần để trong lòng, điều kiện đặt cược kia cũng không cần tính toán gì hết cũng được.”

Ngược lại Thương Triều Tông là bị nhắc nhở, nhìn chằm chằm Viên Cương nói: “Bản vương nói lời giữ lời, bên trong 500 thân vệ, Viên huynh đệ muốn ai làm chân chạy việc vặt cứ việc nói!”

Viên Cương lạnh nhạt nói: “Đến lúc đó lại nói!”

“Hồ nháo!” Ngưu Hữu Đạo quay đầu qua quát một câu, lại đối với Thương Triều Tông cười nói: “Vương gia, các ngươi bận bịu, chúng ta sẽ không quấy rầy!” Chắp tay, mang theo Viên Cương nghênh ngang rời đi, dẫn tới đám người nhìn chăm chú.

Thương Triều Tông đưa mắt nhìn theo chợt nhịn không được bóp tay thở dài một tiếng, “Hổ tướng như vậy, không ra sa trường chinh chiến danh dương thiên hạ, thế mà đi theo bên cạnh tên kia làm tùy tùng chân chạy, thật sự là lãng phí, đáng tiếc!” Hắn thật muốn cầm một đống người đi cùng Ngưu Hữu Đạo đổi lấy một cái Viên Cương, làm sao hiện tại trên tay hắn cũng không có tiền vốn gì để cùng Ngưu Hữu Đạođàm luận, người ta vốn là ghét bỏ hắn.

Thương Thục Thanh cùng Lam Nhược Đình đều là than nhẹ một tiếng, có thể hiểu được tâm tình Thương Triều Tông, bây giờ chính là thời điểm mà Thương Triều Tông thiếu nhân mã, thiếu chiến tướng, đương nhiên, pháp sư cũng thiếu, cũng không chỉ là pháp sư, mà cái gì đều thiếu. Tuy nhiên ai cũng đã đều nhìn ra, Ngưu Hữu Đạo sợ là đã quyết định ra đi, chỉ là không biết lúc nào chào từ biệt mà thôi!

Hai ngày sau, số lượng lớn bè gỗ đóng xong, bên này trước phái người lên bè nhỏ sang bờ bên kia trước, hướng nhân mã quận Quảng Nghĩa thông báo trước, miễn cho bên kia hiểu lầm.

Sau khi được nhân mã đóng giữ ở bờ bên kia cho phép, bên này mới đem toàn bộ chiến mã che hết mắt lại, dắt lên bè gỗ, kết thành đội hướng bờ bên kia chèo băng qua.