Đạo Quân (bản edit)

Chương 35: Ngươi cho rằng ta sợ Tống gia của ngươi?




Một chưởng mạnh mẽ quả quyết tung ra ngay chính giữa ngực Hứa Dĩ Thiên!

Trong tiếng trầm đục kèm theo tiếng xương bị đứt gãy dòn vang, chợt thấy Hứa Dĩ Thiên bay ngược ra ngoài, “Phốc!” Giữa không trung cuồng phun ra một ngụm máu tươi, khiến cho người nhìn thấy mà giật mình.

Rơi xuống đất Hứa Dĩ Thiên lảo đảo đạp lui đạp lui về sau không ngừng, miệng mũi tuôn ra máu tươi dữ dội, đồng thời mắt trợn tròn nhìn Ngưu Hữu Đạo, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, hắn quá bất cẩn, quá chủ quan, đến lúc ý thức được không đúng thì đã không kịp ngăn cản, đồng thời chưa đem phòng ngự tăng lên tới mức cao nhất. Đối với người đứng xem mà nói, một màn này nhìn có chút bối rối hoa mắt, kể cả bọn người Thương Triều Tông đều có chút kinh hãi, một chiêu liền đem đối thủ đánh cho bị thương thành dạng này, chẳng lẽ thực lực của hai bên chênh lệch lớn như thế? Nếu chênh lệch lớn như vậy, vì sao người này nhìn thấy có chút như khinh địch?

Ngưu Hữu Đạo vẫn còn giữ nguyên tư thế đánh ra một chưởng, sau khi một chưởng đánh lui đối thủ xong, mới chậm rãi buông xuống, bản thân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, thần sắc bình tĩnh như trước, trong lòng lại đang suy nghĩ, đây là lần thứ nhất đường đường chính chính thí nghiệm ‘Càn Khôn Chưởng’ của mình tại trên thân người, không biết đối phương có cảm giác như thế nào.

Hứa Dĩ Thiên đạp lui đạp lui không ngừng, được Trần Quy Thạc xuất thủ đỡ mới dừng lại được, Tống Diễn Thanh cùng Trần Quy Thạc xem xét miệng mũi Hứa Dĩ Thiên có máu tươi vẫn chảy ra ngoài không ngừng, liền biết bị một chưởng của Ngưu Hữu Đạo đánh trọng thương!

Hai người không khỏi thầm mắng Hứa Dĩ Thiên khinh địch, lại bị một chưởng đả thương thành dạng này, cả hai cũng đều cho rằng Hứa Dĩ Thiên là quá mức khinh địch, khinh địch đến mức có chút tự đại, ngươi ít nhất cũng phải kiêng kị trên người đối phương có Truyền Pháp Hộ Thân Phù một chút a?

Thật tình không biết Hứa Dĩ Thiên có nỗi khổ khó nói, lúc này trong người hắn lại có một luồng lực đạo mạnh mẽ ác liệt cùng với một luồng lực đạo lạnh lẽo âm nhu hỗ trợ lẫn nhau, một lạnh một nóng dây dưa không ngớt, quấy phá trong cơ thể hắn làm cho pháp lực của hắn thành một mảnh hỗn loạn, căn bản là không có cách thi pháp áp chế, điều hòa khí tức, khí tức trong cơ thể hắn hỗn loạn rối tinh rối mù, miệng bị chặn lại khó mà mở ra, không cách nào nói chuyện được.

Không cách nào hình dung cảm giác chấn kinh trong lòng của hắn đối với Ngưu Hữu Đạo, hắn có thể khẳng định Ngưu Hữu Đạo tu luyện chắc chắn không phải công pháp «Thượng Thanh Tâm Kinh» của Thượng Thanh tông, công pháp Thượng Thanh tông không có bá đạo như vậy!

Làm sao trong lòng của hắn chấn kinh nhưng không có cách nào truyền lại cho hai người bên cạnh.

Trong lòng Tống Diễn Thanh cũng có chút ảo não, hối hận lúc trước không nên thuyết phục Thượng Thanh tông cho Ngưu Hữu Đạo công pháp tu luyện, xem ra cái tên đó những năm này cũng đã tu luyện ra chút thành quả, nếu không cũng không có khả năng đả thương được Hứa Dĩ Thiên.

Không cần hắn kêu gọi, Trần Quy Thạc đã buông Hứa Dĩ Thiên ra, bước nhanh xong tới, nhảy lên không trung, giữa không trung rút kiếm, kiếm quang trực chỉ Ngưu Hữu Đạo, lăng không đánh tới.

Ngưu Hữu Đạo giống như trước đó, y nguyên đồng dạng đứng im không nhúc nhích, mắt thấy Trần Quy Thạc đang ở trên không muốn lao vào, cánh tay cầm kiếm khẽ chống, lấy kiếm làm điểm tựa chống đỡ cơ thể, xoay người nhảy chổng ngược lên, giữa không trung hai chân liên kích.

Một cước đá trúng mặt bên thân kiếm đang chém tới, đem thanh kiếm đẩy ra, lại đá một cước vào cái tay đang tung chưởng bổ tới kia của Trần Quy Thạc bay ra ngoài, xoáy tròn trở lại tung một chân khác đá một phát vào chính giữa ngực Trần Quy Thạc. ‘Phạch’ một tiếng vang lên, trong lúc đám người đang hoa mắt, chỉ kịp thấy Trần Quy Thạc vừa mới đánh tới còn chưa rơi xuống đất đã bị Ngưu Hữu Đạo một cước đạp bay trở về.

Đứng quan sát ở một bên nhìn thấy tình thế không đúng, Tống Diễn Thanh liền xông ra, nhún người nhảy lên, đạp một cước trên người Trần Quy Thạc đang bay ngược đến, đồng thời tránh lên, lần nữa bay lên cao hơn, ‘Sang’ một tiếng kiếm minh, lăng không xuất kiếm, kiếm quang lấp lóe lăng lệ, từ trên bầu trời nhào xuống, ập vào Ngưu Hữu Đạo ở phía dưới.

Ngưu Hữu Đạo tay đỡ tại trên chuôi kiếm nhờ thân kiếm chống đỡ người nhảy lên còn chưa kịp rơi xuống đất, lúc người đang xoay tròn trên không, đột nhiên cong người lại như con tôm, sau đó đột nhiên duỗi bật ra, từ chổng ngược xoay chuyển tư thế bật thẳng đứng lên, ‘Sang’ một tiếng, hàn quang loé ra khỏi vỏ kiếm, chân đạp trên vỏ kiếm một phát, cả người mạnh mẽ bay lên trên không, huy kiếm nghinh đón phía trên không, bắn ra kiếm ảnh kiếm quang lăng lệ, một chiêu kiếm này tên là: Thái Ất Phân Quang Kiếm!

Bằng tu vi kiếp trước của Ngưu Hữu Đạo thì một kiếm này căn bản không thi triển ra được!

Một mảnh kiếm quang toả sáng như một bức màn, dưới ánh nắng chiếu xuống kiếm quang thêm chói mắt.

Từ trên trời phóng xuống Tống Diễn Thanh bị dọa đến hồn phi phách tán, từ trên nhìn xuống mảnh kiếm ảnh lăng lệ đang phóng ngược lên kia như là hoa sen nở rộ, hắn đã không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, không biết nên ngăn cản như thế nào, giờ khắc này Ngưu Hữu Đạo cứ như là người khác, căn bản không phải là tên Ngưu Hữu Đạo bên trong tưởng tượng của hắn.

Một trận âm thanh leng keng hỗn loạn, một cái cánh tay của Tống Diễn Thanh bay ra ngoài, ngay cả thanh kiếm cầm trên tay cùng một chỗ bay đi.

Trên không trung, ngay lúc Tống Diễn Thanh rơi xuống ngang qua người, Ngưu Hữu Đạo xoay người chém xuống một mảnh huyết quang bắn ra, ở một bên trên không lại đạp một phát, ‘Phạch’ một tiếng, ngay chính giữa ngực Tống Diễn Thanh, một cước đem Tống Diễn Thanh đạp bay giữa không trung, trên trời lưu lại hai cái đùi đầy máu tươi tung bay.

Vỏ kiếm dựng ở trên đất muốn ngã, ở trên không Ngưu Hữu Đạo lăng không ném kiếm, ‘sang’ một tiếng kiếm minh, một đạo hàn quang giữa trời bắn xuống, chính xác chui vào vỏ kiếm, vỏ kiếm sắp đổ bị cố định lại.

‘Bịch’ Trần Quy Thạc rơi xuống đập trên mặt đất.

Ngay sau đó, Tống Diễn Thanh cũng ‘bịch’ rơi xuống đập trên mặt đất.

Chờ một chút mới thấy một bóng người tay áo tung bay, nhẹ nhàng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đất Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng đưa tay ra, tiện tay đỡ trên chuôi kiếm.

Không có ai nhìn thấy trên lưỡi kiếm có dính giọt máu nào, cái lợi khí sát thương (vũ khí sát thương lợi hại) này y nguyên giống như một cây quải trượng ở trong tay Ngưu Hữu Đạo chống đỡ vậy, kiếm tên: Bích Huyết Đan Tâm! (Luna: Đột nhiên lại nghĩ đến của Kim Dung tiên sinh rồi)

Hai cái chân bị chặt đứt ngang đùi chỉnh tề từ trên không trung rơi xuống tại hai bên.
Mọi người chung quanh im lặng không một tiếng động, vừa rồi một màn kia chân chính là bọn hắn xem hoa cả mắt, chưởng bại Hứa Dĩ Thiên, cước bại Trần Quy Thạc, kiếm bại Tống Diễn Thanh, người trước còn thôi, mọi người đều nhìn rõ, hai người sau quá trình giao thủ động tác thì thật là mau lẹ, mê loạn hoa cả mắt.

Chờ đến khi hai cái chân cụt rơi xuống đất, đám người nhìn lại Tống Diễn Thanh ngã trên mặt đất nhúc nhích kéo dài hơi tàn, mới biết được một đầu cánh tay cùng hai cái chân của Tống Diễn Thanh đã bị Ngưu Hữu Đạo chém cụt mất, từng cái âm thầm kinh hãi, tu sĩ quả nhiên là tu sĩ, không phải vũ phu thông thường có thể so sánh!

Trước đó không biết bao nhiêu người bởi vì Ngưu Hữu Đạo tuổi trẻ mà xem nhẹ hắn, bao quát Thương Triều Tông, Thương Thục Thanh cùng Lam Nhược Đình, lúc này mới biết là chính mình nhìn sai rồi, trong khoảnh khắc liên tiếp đánh bại ba vị tu sĩ của Thượng Thanh tông, coi như Thượng Thanh tông phái ba tu sĩ dạng này cho mình cũng không hơn được vị nhìn như trẻ tuổi Ngưu Hữu Đạo này a!

Trông mặt mà bắt hình dong – thẹn với tiên phụ dạy dỗ! Thương Triều Tông không khỏi âm thầm xấu hổ, là tự mình không biết rõ người khác, trong lời nói lúc đi đường rất lạnh nhạt.

Hắn nhớ tới lúc thấy Ngưu Hữu Đạo ném đi lương khô, chính mình nhịn không được đã nói ra lời châm chọc khiêu khích, người ta chân chính là rộng lượng không cùng mình so đo a.

Đứng ở trong đám người, Viên Cương yên lặng nhìn xem Ngưu Hữu Đạo, trong lòng khẽ than thở một tiếng, Thực lực Đạo gia đã hơn xa lúc trước!

Một đám côn tăng, nhất là trong đó trụ trì Viên Phương, khuôn mặt kinh hoảng, tâm thần bất định, trong lòng đang gào thét, chính mình vốn cũng không muốn cuốn vào chuyện thị phi ở giữa mấy đại nhân vật này, hiện tại tốt... Hắn bây giờ muốn chạy lại không dám chạy!

Trần Quy Thạc chống đỡ bò dậy tay bụm lấy ngực, nhìn về phía Tống Diễn Thanh ngã trên mặt đất trông vô cùng thê thảm, sắc mặt càng thêm trắng bệch, có chút hoảng sợ nhìn Ngưu Hữu Đạo, chuyện cũ như rõ mồn một trước mắt.

Hắn đứng lên, lại có người ngã xuống, Hứa Dĩ Thiên miễn cưỡng chèo chống đứng yên tại đó lại “Phốc” nôn ra một ngụm máu nữa, đứng không nổi, trong cơ thể cứ như dời sông lấp biển vậy, ngã ngồi đặt mông trên mặt đất. Bất quá phun ra một ngụm máu, khí tức rốt cục thông thuận một chút, miễn cưỡng có thể vận khí điều tức, áp chế hỗn loạn trong cơ thể.

Hắn té ngã làm cho đám người dần dần hồi phục thần trí, Lam Nhược Đình âm thầm than nhẹ một tiếng, không biết vì sao Ngưu Hữu Đạo thà là đối với hai vị kia hạ thủ lưu tình nhưng đối với Tống Diễn Thanh lại hạ thủ ngoan độc như vậy, chẳng lẽ không biết bối cảnh Tống Diễn Thanh sao? Ngươi đem người ta biến thành dạng này, Tống gia sao lại có thể buông tha ngươi? Tống gia có thể điều động môn phái tu chân sợ rằng không phải một Thượng Thanh tông có thể so sánh được.

Thật tình không biết đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, từ lúc nhìn thấy Tống Diễn Thanh ở chỗ này, sau đó biết được Tống Diễn Thanh là tới giết chính mình, liền biết cùng Tống Diễn Thanh không giảng hoà được, không phải bởi vì mối hận năm đó bị giam lỏng nhục nhã, mà nguyên do chính là mình hoành đao đoạt ái cưới Đường Nghi. Hắn làm người hai đời, đối với loại người như Tống Diễn Thanh này rất hiểu rõ, ngươi lần này buông tha Tống Diễn Thanh, Tống Diễn Thanh cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, lần sau lại sẽ kiếm người lợi hại hơn tới gây phiền phức, nếu tha vẫn là không tha thì kết quả cuối cùng đều như thế, vậy chỉ có thể là trước lấy cho đủ vốn rồi lại nói!

Kiếp trước trên giang hồ Đạo gia hắn có sự tình có thể bỏ qua, cũng có thể nuốt tức giận, nhưng hắn cũng không phải là loại người lương thiện chưa thấy qua máu!

Giương mắt lạnh lẽo nhìn Tống Diễn Thanh ngã trên mặt đất, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm từ từ đi qua, đứng ở trước mặt Tống Diễn Thanh ở trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ vỏ kiếm vào mặt Tống Diễn Thanh nói, “Uy, ta nói, ta không thích chém chém giết giết, chúng ta hòa khí kết thúc tốt biết bao nhiêu, tất cả mọi người không ai thiệt thòi, ngươi không nên ép ta xuất thủ, bây giờ há lại khổ như vậy? Ngươi cho rằng ta sợ Tống gia của ngươi? Tống gia của ngươi ở trong mắt lão tử chính là cái đồ nhà quê, tính là cái rắm thúi gì!”

Bọn người Thương Triều Tông nghe vậy rất là cạn lời, dạng hào môn (nhà làm quan) như Tống gia trong mắt ngươi là cái đồ nhà quê?

Tống Diễn Thanh phí hết sức ngẩng đầu lên, khuôn mặt đau đến méo mó, lại cứng rắn tạo ra khuôn mặt tươi cười, “Sư đệ, sư đệ, là ta sai rồi, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, thả ta, thả ta có được không? Ngươi muốn cái gì đều có thể nói ra, chỉ cần ngươi chịu buông tha ta!”

Ngưu Hữu Đạo mặc kệ, quay đầu nhìn về phía Thương Triều Tông, nói “Vương gia, để cho ngươi phía dưới tránh ra một chút, ta có chút sự tình muốn hỏi một chút tên vương bát đản này!”

Thương Triều Tông lúc này phất tay ra hiệu người hai bên lui ra.

Trụ trì Viên Phương co rụt đầu lại, liền muốn quay đầu chạy, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt nói một câu, “Ta để cho các ngươi đi rồi sao? Vương gia, đem những này người khống chế lại, thẩm vấn một chút, hồi sau nếu là cùng tên vương bát đản này khai không giống nhau, lại tính sổ sách cũng không muộn!” Cũng chỉ chỉ cả Hứa Dĩ Thiên cùng Trần Quy Thạc.

Khỏi cần nói, một đám thân vệ vọt tới, trực tiếp đem chừng 20 tên hòa thượng này trói lại, một đám hòa thượng không tên nào dám phản kháng, ngay cả Viên Phương đều ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, tăng chúng Nam Sơn tự cứ như vậy bị mang đi. Hứa Dĩ Thiên cùng Trần Quy Thạc tự nhiên cũng là hạ tràng giống vậy, đã biết Ngưu Hữu Đạo lợi hại, thêm nữa có thương tích trong người, biết là chạy không được.

Bốn phía thanh tịnh, Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm trong tay vỗ nhè nhẹ mặt Tống Diễn Thanh hỏi, “Nói đi, vì sao muốn giết ta?”

Tống Diễn Thanh gào thét nói: “Sư đệ, không phải ta muốn giết ngươi, là Đường trưởng lão sai khiến, ta cũng là có chút bất đắc dĩ a!”

Hắn căn bản cũng không phải là dạng người có cốt khí, chỉ biết còn sống so với cái gì đều mạnh, làm sao đám nói là bởi vì hoành đao đoạt ái a, tự nhiên là có thể từ chối đùn đẩy trách nhiệm.

“Đường trưởng lão muốn giết ta?” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, ngược lại là nhớ kỹ lão thái bà kia, tựa hồ đối với chính mình một mực không có cảm tình gì, lần thứ nhất gặp mặt thiếu chút nữa giết mình chết. Bèn hỏi lại “Từ lúc ta bắt đầu gia nhập Thượng Thanh tông, liền một mực bị giam lỏng tại Đào Hoa Nguyên, tự nhận chưa từng làm bất luận chuyện gì có lỗi với Thượng Thanh tông, vì sao nàng muốn giết ta?”

Bọn người Thương Thục Thanh đứng nghe ngóng kinh ngạc, một mực bị giam lỏng?

“Nguyên nhân rất đơn giản, ta nghĩ cũng có thể đoán ra được, Đường trưởng lão là muốn cho Đường Nghi ngồi vững vàng chức chưởng môn, chỉ cần ngươi còn sống một ngày, chức chưởng môn của Đường Nghi kia liền danh bất chính, ngôn bất thuận, khả năng tuỳ thời sẽ có người vì ngươi điều tra lật lại kết quả...” Tống Diễn Thanh gào thét lên nói ra một cái đại bí mật kinh thiên mà ngoại giới không ai biết.