Đạo Quân (bản edit)

Chương 37: Có mắt không biết vàng nạm ngọc




Xong rồi! Hứa Dĩ Thiên cùng Trần Quy Thạc thở dài trong lòng, nguyên bản vừa nghe được sẽ thả bọn hắn rời đi thì thở phào, sau lại bởi vì lời nói của Ngưu Hữu Đạo mà tâm tình mãnh liệt trầm xuống, không cần đoán nhiều, khẳng định là Tống Diễn Thanh không có xương cốt (ý nói mềm yếu), khai hết mọi chuyện, nếu không Ngưu Hữu Đạo làm sao có thể giảng tình cảm như vậy được?

Tống Diễn Thanh đem loại chuyện bí mật này nói ra, tương đương với để Ngưu Hữu Đạo nắm lấy nhược điểm của Thượng Thanh tông, trở về hai người cũng không biết nên báo cáo như thế nào cho Đường Tố Tố, sợ là làm cho Đường Tố Tố thẹn quá hoá giận a!

Viên Cương giơ tay chém xuống, dùng chủy thủ cắt đứt dây thừng trên người Trần Quy Thạc, đá một cước vào phía sau lưng Trần Quy Thạc, đạp cho Trần Quy Thạc lăn lông lốc xuống bậc thang.

Đợi Trần Quy Thạc bò lên nhìn lại, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, chỉ thấy một đạo hàn quang tại trên cổ Hứa Dĩ Thiên xẹt qua, nhiệt huyết phun ra. (Máu nóng phun ra)

P/s: Để giảm bớt chút máu tanh thì phần máu me sẽ để hán nôm không dịch thuần việt nhỉ?

Một đao cắt đứt cổ Hứa Dĩ Thiên, Viên Cương lại bồi thêm một cước, đem Hứa Dĩ Thiên hai mắt trừng lớn, ngáp ngáp trong miệng có bọt máu ọc ọc xủi lên đạp cho lăn xuống dưới.

Nhìn thấy Hứa Dĩ Thiên lăn đến dưới chân mình co giật, hầu kết của Trần Quy Thạc giật giật, không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì, thực lực của Ngưu Hữu Đạo bày ra ở đó, bản thân mình lại có thương tích trong người, ở loại tình huống này muốn chạy là chạy không thoát.

Hai tay Ngưu Hữu Đạo để lên kiếm chống ở trước người trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không có hỏi Viên Cương vì sao phải giết Hứa Dĩ Thiên, đối với hành động của Viên Cương cũng không thèm nhìn một tí nào.

Ngược lại Viên Cương thì cho hắn một cái bàn giao, nói “Chỉ trở về tiện thể nhắn, một người là đủ rồi!”

Ngưu Hữu Đạo vẫn như cũ không có lên tiếng gì, mắt cũng không có nháy một chút nào, từ trước đó, thời điểm lúc đứng tại giữa sườn núi nghe được thân vệ giảng quá trình chém giết, trong lòng của hắn liền đã có suy đoán, bởi vì hắn hiểu rất rõ Hầu Tử, trước mắt, Hứa Dĩ Thiên chết đơn giản là ấn chứng phán đoán trong lòng của hắn về điều đó. Hứa Dĩ Thiên giết chết nhiều thân vệ như vậy, Hầu Tử sẽ không để cho hắn sống sót rời đi!

“Cút!” Viên Cương lại hét lên với Trần Quy Thạc ở phía dưới.

Trần Quy Thạc không dám dừng ở lại, được cho phép, lập tức quay đầu, cấp tốc xuống núi rời đi.

Thần sắc của Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh, tay xách kiếm, quay người tiến vào chùa miếu tham quan...

Điều kiện có hạn, không tiện đem hơn ba mươi bộ thi thể thân vệ mang đi theo trên đường, tình huống bây giờ cũng không tiện đem từng người trả về lại quê quán. Cái gọi là thanh sơn xứ xứ mai trung cốt (núi xanh khắp nơi đều có mai táng xương cốt người trung thành), một đám người liền tại vùng rừng núi lân cận tuyển vùng đất có thế “tàng phong tụ thủy” (từ dùng trong phong thủy), tại đó đào mộ, đem thân vệ chiến tử dần dần an táng.

Nhiều người cùng làm tốc độ cũng nhanh hơn, có người chặt khúc gỗ làm mộ bia, sau khi khắc chữ viết lên tấm bia, đóng từng cái một xuống trước từng nấm mồ.

Thời điểm đám người bên này bận rộn, Thương Thục Thanh lại đi tìm người chứng kiến chuyện xảy ra lúc đó, lần nữa hỏi thăm cụ thể kỹ càng chuyện đã xảy ra, được biết trước khi chết Quan Thiết đã từng giữ lại Viên Cương, nàng liền hỏi tỉ mỉ hành động của Viên Cương trước, ngay, và sau lúc đó như thế nào.

Sau khi đem tình huống nắm được đại khái, Thương Thục Thanh rơi vào trong trầm tư.

Tất cả thân vệ chiến tử chôn cất xong, Thương Triều Tông cho gọi Thương Thục Thanh tới, cùng kính rượu, dâng hương, tiễn biệt, hương là lấy từ trong chùa miếu ra.

Tất cả nghi thức xong xuôi, trời đã nhá nhem tối, đám người lần lượt tán đi, nên đề phòng thì đề phòng, nên trở về chùa miếu nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, tóm lại tâm trạng đều rất nặng nề, còn chưa tới đất phong, liền tổn thất hơn 30 tên tinh nhuệ.

Thương Triều Tông, Lam Nhược Đình, Thương Thục Thanh vừa quay trở lại tới cửa ra vào chùa miếu thì chợt có một tên thân vệ chạy tới, đối với Thương Triều Tông bẩm báo một tiếng, “Vương gia, Viên Cương đi mộ địa của các huynh đệ.”

Thương Triều Tông nhẹ gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, đang muốn tiến vào cửa, Thương Thục Thanh lại nói: “Ca, ta trở lại mộ địa một chuyến.”

Thương Triều Tông nghiêng đầu liếc sang thở dài: “Nhiều huynh đệ chết như vậy, tâm tình mọi người cũng không được tốt, có một số việc nhớ kỹ ở trong lòng là được, nghĩ làm sao để an trí người nhà của bọn hắn mới là thượng sách, không cần quá mức chú ý hình thức bên ngoài, đều là huynh đệ lâu năm, đã chuẩn bị tâm lý, không cần quá khách sáo. Huống chi chúng ta chưa quen thuộc tình huống chung quanh, một cô gái nhỏ yếu như muội ở bên ngoài không thích hợp, không nên nghĩ nhiều, trở về nghỉ ngơi, bồi dưỡng đủ tinh thần, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường.”

Thương Thục Thanh biết hắn hiểu lầm ý mình, nghĩ là mình muốn đi thủ mộ, bèn nói “Ca, ta đi gặp Viên Cương, nói không chừng có khả năng giúp đỡ ca thuyết phục hắn lưu lại!”

“Hử?” Thương Triều Tông từ từ quay người lại, Lam Nhược Đình cũng quay người lại nhìn nàng, cùng một vẻ mặt nghi hoặc.

Thương Thục Thanh hướng hai người gật đầu xin phép một cái, chợt quay người bước đi nhanh, dáng người ưu mỹ phiêu nhiên chạy xuống núi.

“Thanh nhi có ý gì? Thật là có thể thuyết phục được Viên Cương lưu lại?” Thương Triều Tông quay đầu lại hỏi Lam Nhược Đình.

Lam Nhược Đình lắc đầu, “Đoán chừng quá sức, rõ ràng Viên Cương là lấy Ngưu Hữu Đạo xem như là thủ lĩnh sẵn sàng làm theo mệnh lệnh (nguyên văn:马首是瞻: Mã thủ thị chiêm: Thành ngữ), Ngưu Hữu Đạo tuy là đệ tử của Đông Quách tiên sinh, nhưng lại không được Đông Quách tiên sinh dạy bảo qua, tâm tính cùng tu sĩ khác không khác mấy, sợ là không muốn dính vào phiền phức này. Bất quá quận chúa thiên tư thông minh, sẽ không nói nhảm, nếu đã nói như vậy, chắc hẳn là có nguyên nhân gì, vương gia không ngại rửa mắt mà đợi xem!”

Sắc trời nhá nhem tối, bên trong núi xanh, những ngôi mộ mới nằm san sát nhau.

Viên Cương tại phụ cận loay hoay một hồi, hái một đống hoa dại, gom thành một bó hoa xinh đẹp tươi sáng, cầm bó hoa đến trước ngôi mộ mới. Mộ bia Quan Thiết ngay tại chính giữa phía trước nhất, rất dễ tìm. Viên Cương đi đến phía trước, cúi người xuống, đặt bó hoa ngay ngắn ở trước mộ bia, sau đó đứng thẳng dậy, lẳng lặng nhìn xem danh tự trên bia mộ, ánh mắt dường như có chút hoảng hốt, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân trên cỏ dại rất nhỏ, Viên Cương bỗng nhiên quay đầu lại, tay trong vô thức đã mò tới tay cầm cây chủy thủ, kết quả nhìn thấy là đầu đội nón che Thương Thục Thanh, trạng thái cơ thể bỗng nhiên căng cứng như báo săn mồi mới chậm rãi thả lỏng ra, ngón tay bên trên chủy thủ cũng dời đi.

Thương Thục Thanh dừng bước ở bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm bó hoa trước mộ bia, nói: “Nghi thức tặng hoa trước mộ bia, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.”

Viên Cương hờ hững nói: “Không có nghi thức gì.”

Nhìn xem sắc trời, Thương Thục Thanh cũng không chuẩn bị cùng hắn nói vòng vo, “Quan Thiết trước khi lâm chung hi vọng Viên huynh lưu lại, Viên huynh một mực không cho câu trả lời chắc chắn, bây giờ có thể hay không cho hắn một cái trả lời chắc chắn?”

Viên Cương thản nhiên nói: “Chúng ta không phải là người đi trên cùng một con đường, ta không có khả năng lưu lại.”

Thương Thục Thanh: “Vì cái gì không thể lưu lại?”

Viên Cương: “Bởi vì Đạo gia sẽ không lưu lại.”

Lời này làm cho Thương Thục Thanh có chút bất đắc dĩ, nói: “Hắn là tu sĩ, tình cảnh của hai huynh muội ta, không có tu sĩ nào dám đồng ý gật bừa, nếu không tất nhiên sẽ lọt vào các tu sĩ khác liên thủ đến chèn ép, huống chi hắn lại trêu chọc tới Tống gia, nếu là mục tiêu cố định, rất dễ dàng lọt vào thủ đoạn tàn nhẫn của Tống gia, hắn không muốn lưu lại chúng ta cũng có thể lý giải, nhưng ngươi thì không giống với pháp sư, ngươi lưu lại sẽ không có ai cố ý nhằm vào ngươi, Tống gia cũng sẽ không chú ý tới ngươi. Viên huynh, ca ca ta rất thưởng thức ngươi (đánh giá cao), hắn nhìn trúng người như ngươi sẽ không có sai, ta tin tưởng ánh mắt của hắn ở phương diện này, huynh muội chúng ta bây giờ cũng không bỏ ra nổi thứ gì được, cũng chỉ có một mảnh tấm lòng chân thành, huynh muội chúng ta thành tâm thành ý mời ngài lưu lại, ta nghĩ đây cũng là điều Quan Thiết hi vọng nhìn thấy.”

Viên Cương: “Ta biết huynh muội các ngươi nghĩ như thế nào, các ngươi cảm thấy Đạo gia tu vi không cao, đó là các ngươi có mắt không biết vàng nạm ngọc, đối với tình cảnh hiện tại của các ngươi mà nói, bản thân Đạo gia so với tu vi của hắn trọng yếu hơn nhiều, các ngươi giữ lại sai đối tượng!”

Thương Thục Thanh nhiều hứng thú nói: “Xin lắng tai nghe!”

Ai ngờ Viên Cương mặt không biểu cảm gì, “Đạo gia lưu, ta lưu, Đạo gia đi, ta đi!”

Cảm tình một trận nói vô ích, Thương Thục Thanh cười khổ nói: “Cái kia thì như thế nào mới có thể để cho pháp sư lưu lại?” Nàng đối với ý niệm lưu Ngưu Hữu Đạo lại thật không có bất luận lòng tin gì.

Viên Cương lạnh nhạt nói: “Đạo gia trước kia thường nói một câu... Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, gió cũng được, mưa cũng được!” (Nguyên văn nôm: Giang hồ tẩu mã, phong dã hảo, vũ dã bãi!)

P/s Thường coi trong phim kiếm hiệp mấy anh giang hồ hay ngồi nhậu nói một câu. “Phiêu bạt giang hồ, gió cũng tốt, mưa cũng được, đi là đường, gặp nhau là bằng hữu, Cạn... ^_^”

Thương Thục Thanh sửng sốt một chút, chợt minh bạch lời này có ý gì, sự tình có thể làm cho Ngưu Hữu Đạo để ý không nhiều, bất quá từ trong lời nói của đối phương nghe được có một tia hi vọng, nếu không đối phương không cần thiết đề cập tới Ngưu Hữu Đạo trước đây, xem ra chính mình phán đoán không sai, bèn có chút hưng phấn nói: “Không biết cái gì mới có thể để cho Đạo gia trên giang hồ ghìm lại cương ngựa?” (Giang hồ lặc mã)

Viên Cương yên lặng một hồi lâu, cuối cùng nhìn chằm chằm mộ bia Quan Thiết cho một câu, “Đạo gia đối với sự tình tu hành cảm thấy rất hứng thú!” Dứt lời lập tức nhanh chân quay đầu đi, một câu đều không muốn nói thêm, hôm nay thật sự là hắn đã làm chuyện không nên làm, cũng đã nói đều không nên nói, đã để cho Đạo gia rơi vào bên trong phiền phức.

Thương Thục Thanh quay người đưa mắt nhìn lại, đôi mắt dưới nón che sáng lấp lóe, lộ ra thần sắc phấn chấn, trước đó tiếp xúc Ngưu Hữu Đạo phát hiện toàn thân không có câu nào đáng tin, khó chơi, một mực tìm không thấy phương hướng hạ thủ, lời nói của Viên Cương không khác là chỉ điểm phương hướng...

Bên trong Nam Sơn tự, đến giờ cơm, còn chưa có thấy bóng dáng Thương Thục Thanh về, đồ ăn đã mang lên bàn rồi, Thương Triều Tông ngồi xếp bằng hỏi Lam Nhược Đình ngồi ở đối diện, “Thanh nhi làm sao còn chưa thấy trở về?”

Lam Nhược Đình khẽ lắc đầu, đưa tay nói: “Vương gia dùng trước đi, lát nữa sẽ hâm nóng lại đồ ăn cho quận chúa sau, quận chúa ở bên kia thì không cần lo lắng, đã có người nhìn chằm chằm, có việc sẽ kịp thời thông báo.”

Nơi này vừa mới nhắc đến, ngoài cửa liền có một thân vệ tiến đến, chắp tay bẩm báo nói: “Vương gia, quận chúa truyền lời, mời Vương gia cùng Lam tiên sinh dùng bữa trước, không cần chờ nàng.”

Thương Triều Tông nhíu mày: “Quận chúa có nói chuyện gì không?”

Thân vệ đáp: “Không biết, chỉ biết nàng đi qua chỗ pháp sư.”

Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình hai mặt nhìn nhau...

Trong phòng, một ngọn đèn dầu lờ mờ, Ngưu Hữu Đạo ngồi xếp bằng ở trên một khối bồ đoàn, trước mặt là một cái bàn nhỏ, phía trên bàn đặt một cái đĩa, trong đĩa chứa một khối thịt lớn, bốc lên hơi nóng ngùn ngụt, là một khối thịt nạc rất lớn, nghe nói là thịt một con lợn rừng săn giết được trước đây không lâu.

“Ai...!” Ngưu Hữu Đạo cầm đũa lật lật miếng thịt mấy lần, nhịn không được than thở, lại là thịt luộc, còn là một tảng lớn như thế, để cho người ta làm sao mà ăn a!

Tất nhiên, hắn cũng phải thừa nhận rằng, trên phương diện thức ăn thì Thương Triều Tông cũng không có ngược đãi hắn, mỗi lần đều là đem thứ tốt nhất đưa cho hắn. Ngay từ đầu, thời điểm trên đường đi nếu có điều kiện có thịt để ăn, thì thân vệ phía dưới đầu tiên là đem một tảng mỡ dày lớn nhất bưng qua cho hắn, một đống thịt mỡ trắng bóng nhìn hoa cả mắt, nhìn đều muốn ói. Nhưng hắn cũng có thể lý giải, đối với những người kia mà nói, đối với một chút bách tính ở bên ngoài loạn thế, bụng ăn không đủ no mà nói, đối với một đám vũ phu thể lực tiêu hao mỗi ngày rất lớn mà nói, đây tuyệt đối là đồ tốt, tảng thịt mỡ lớn nhất đều cho ngươi, đối với ngươi đã tốt đến không thể tốt hơn.

Nhưng hắn vô phúc tiêu thụ, sau đó căn dặn, nói mình không ăn thịt mỡ, chỉ ăn thịt nạc, một khối lớn trước mắt này chính là một trong những kết quả đó.

Thịt nạc thì thịt nạc, tối thiểu các ngươi cũng cắt thành khối nhỏ tinh tế một chút đi, một đống lớn như vậy, tùy tiện chút nước trong nấu lên, điểm thêm chút muối ăn liền bưng lên rồi? Cái thời đại này sao mà kĩ năng nấu nướng, thật sự là hắn không dám lấy lòng, với hắn mà nói, dù là một chút ít hành trộn với đậu hũ xào lên so với cái này cũng hơn xa.

Đây đã là không biết lần thứ mấy trong lòng của hắn tự nhủ, chờ ổn định lại, vấn đề ẩm thực này nhất định phải hảo hảo cải thiện một chút...