Đạo Quân (bản edit)

Chương 41: Nhà mẹ đẻ có người




Bên lề đường, dịch trạm, một vòng hàng rào vây quanh, bên trong có cỏ khô chồng chất như núi.

Phía đằng xa một con ngựa đang phi tới rất nhanh, gần tới dịch trạm thì tốc độ giảm xuống, Trần Quy Thạc trực tiếp phóng ngựa rẽ vào bên trong dịch trạm.

Vào đến bên trong thì siết dây cương ngừng lại, nhảy xuống ngựa, một tấm lệnh bài chìa ra cho tên tiểu lại (viên quan nhỏ nhất) nghênh đón.

Rất nhanh, tiểu lại dắt ra một con tuấn mã đã nghỉ ngơi dưỡng sức cho hắn, Trần Quy Thạc trở mình lên ngựa, lại vọt thẳng ra dịch trạm, một đường ra roi thúc ngựa, ngựa nghỉ ngơi người không ngừng nghỉ...

Trên con đường chính trong địa bàn quận Quảng Nghĩa, Ngưu Hữu Đạo dẫn đầu một nhóm mười người cưỡi ngựa chạy đi, tốc độ phi hành cũng không nhanh lắm, đoạn đường này không nhanh không chậm mà đi, dù sao bọn hắn không có dịch trạm để thay đổi, cần cân nhắc đến thể lực ngựa bị tiêu hao.

Toàn bộ thân vệ Thương Triều Tông đã đổi y phục thành như người bình thường, một bộ phận bị Ngưu Hữu Đạo bố trí tại ven đường, một bộ phận vẫn đang đi theo.

Phía trước, tường thành cao lớn của quận thành đã xuất hiện trong tầm mắt, Viên Cương ra dấu, hai người cưỡi ngựa đằng sau cùng dừng lại, rẽ vào khu rừng bên đường ẩn thân, phụ trách tiếp ứng truyền lại tin tức. Còn lại một nhóm tiếp tục tiến lên, đến cửa thành xuống ngựa tiếp nhận thủ vệ kiểm tra, tự có thân vệ Thương Triều Tông tiến lên chuẩn bị ứng phó vượt qua kiểm tra. Thương Triều Tông mặc dù nghèo túng, thế nhưng không phải người bình thường có thể so sánh, nếu không phải thời gian chiến tranh tình hình đề phòng nghiêm mật thì chuẩn bị cái thân phận thương hội gì đó để yểm hộ vào thành không có vấn đề gì.

Tiến vào thành quận Quảng Nghĩa liền có thể phát hiện, mảnh đất lành giàu có chính là không tầm thường, đường phố tương đương phồn hoa, người đi đường như đan, cửa hàng san sát, rất nhiều người ăn mặc rất chỉnh tề, không phải như người bên ngoài ăn mặc rách nát tiêu điều có thể so sánh. Ngưu Hữu Đạo ngồi tại trên lưng ngựa cao to lội giữa đám người, một đường đi hết nhìn đông tới nhìn tây, đánh giá thế gian này phồn hoa.

Tìm được một cái khách điếm không tệ, tự có tiểu nhị khách điếm dắt ngựa đi trông giữ, thân vệ đem phòng trọ chuẩn bị vào ở sắp xếp xong.

Một nhóm tự nhận lấy phòng của mình, sau đó lại tụ tập lại cùng nhau, Viên Cương phân phó ba người đi vào trong thành tìm hiểu tin tức cần thiết, tiếp lại đối với ba người khác nói: “Một đường bôn ba vất vả, nắm chặt thời gian thay phiên nhau nghỉ ngơi.”

“Vâng!” Ba người chắp tay lĩnh mệnh, quay người trở về phòng trọ của mình.

Mà sau đó Viên Cương thì lại cùng Ngưu Hữu Đạo đi ra khách điếm, đi dạo tản bộ tại trên đường phố quận thành.

Hai người chính tựa như là đi dạo chơi vậy, ghé cửa hàng tơ lụa, Ngưu Hữu Đạo chạy vào ôm lấy cuộn tơ lụa vuốt ve, thỉnh thoảng quay đầu hướng Viên Cương tắc lưỡi chậc chậc nói, “Ngươi nhìn xem công nghệ dệt cái này, cái này rất khéo, tinh mỹ, không tệ không tệ!”

Lời khen này làm chưởng quỹ của tiệm nghe thật cao hứng, nhưng mà Ngưu Hữu Đạo hỏi giá tiền xong, nhưng lại không mua, quay đầu lại đi mất, hại chưởng quỹ cao hứng hụt một trận.

Cái gì cửa hàng đồ trang sức, điểm buôn bán chim thú, khắp nơi đều lưu lại hình ảnh Ngưu Hữu Đạo hỏi giá tiền.

Tóm lại hai người không hề giống như là đến để làm việc, mà giống như là tới mua đồ vậy...

Kinh thành, Tống phủ, một thân mặc thường phục Tống Cửu Minh đứng ở trên bậc thang bên ngoài phòng khách đón khách, có thể làm cho đường đường Đình úy đại nhân tự mình nghênh tiếp chờ đợi đương nhiên sẽ không phải là khách nhân đơn giản.

Tống Cửu Minh nhìn như đứng nhàn tản ở đó, nhưng trong hai bên góc tường, cao thủ hộ vệ lại là như ẩn như hiện.

Chờ một chút, ở cánh cổng bên kia bức tường xây kiểu hòn giả sơn làm bình phong có một đoàn người đi tới, một tên tráng hán râu quai nón long hành hổ bộ đi đến, khuôn mặt căng ra, bộ dạng rất không cao hứng.

Người này chính là một trong tứ đại Đại thống lĩnh kinh kỳ cảnh vệ (cảnh vệ kinh đô), tên là Vương Hoành, cấp bậc chức quan mặc dù không bằng Tống Cửu Minh, nhưng trên tay nắm giữ lấy mấy vạn đại quân, tại kinh thành này ai cũng không dám khinh thường. Vương Hoành cũng chính là nhạc phụ của Tống Diễn Thanh, nữ tử thân hình mập mạp cắm đầu cắm cổ đi theo sau chính là phu nhân của Tống Diễn Thanh tên Vương Lưu Phương.

Vợ chồng Tống Thư đi bên cạnh một mặt cười bồi, tự mình bồi theo từ ngoài cửa lớn một đường tiễn thân gia (sui gia) vào tới đây, làm sao cảm giác thân gia lúc này tựa hồ không quá nể tình, sắc mặc nhìn không tốt.

Trái phải Vương Hoành mang theo bốn tên tu sĩ hộ vệ, bốn người này trên đường đi cảnh giác bốn phía.

Đi đến bậc thềm vào phòng khách, Vương Hoành hướng lên trên ôm quyền chắp tay, lạnh như băng nói: “Hạ quan gặp qua Đình úy đại nhân!”

Khuôn mặt Tống Cửu Minh từ trước đến nay luôn luôn vô cảm lại lộ ra mỉm cười, bước nhanh xuống bậc thang, nắm cổ tay Vương Hoành, nói “Thân gia đa lễ a, nơi này không có hạ quan cùng thượng quan gì cả, đều là người một nhà. Đại thống lĩnh, mời vào bên trong!” Tự mình bắt tay Vương Hoành, nhiệt tình kéo vào trong sảnh.

Hai người phân ra chủ khách ngồi xuống, về phần mấy người Tống Thư cũng chỉ có đứng đấy, Vương Lưu Phương cúi thấp đầu, bộ dạng thật bị ủy khuất đứng tại sau lưng phụ thân Vương Hoành.

Hạ nhân dâng trà, chủ khách bưng trà mời nhau một chút, Tống Cửu Minh bèn hỏi tới vấn đề chính, “Ngọn gió nào thổi Đại thống lĩnh tới đây vậy?”

Cạch! Chén trà trên tay Vương Hoành cơ hồ là đập vào trên bàn trà, rất không khách khí nói: “Ta còn không đến đây, tiểu nữ sợ là sống không nổi nữa. Vương Hoành ta tiểu môn tiểu hộ, không trèo cao tới được Đình úy đại nhân, hôm nay đến, là vì tiểu nữ hướng Tống gia cầu một phần hưu thê thư (thư bỏ vợ)!”

Tống Cửu Minh kinh ngạc nói: “Đại thống lĩnh cớ gì nói ra lời ấy? Phương nhi nhu thuận hiền lành, một nhà chúng ta ưa thích cũng không kịp, như thế nào sống không nổi? Hai vợ chồng trẻ bọn nhỏ phu thê ân ái, làm sao lại nói đến hưu thê thư? Đại thống lĩnh hẳn là muốn bổng đả uyên ương hay sao?”

Vương Hoành phùng râu trợn mắt nói: “Đình úy đại nhân, người sáng mắt không nói tiếng lóng, năm đó muốn cưới người ta là Tống gia các ngươi, đem người cưới vào xong thờ ơ lạnh nhạt cũng là Tống gia các ngươi! Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi rồi, gả gà thì theo gà, gả chó thì theo chó, vợ chồng trẻ làm sao cùng nhau sống qua ngày, đó là sự tình của riêng bọn chúng, ta cũng không quản được rộng như vậy, nhưng cũng không có như tên Tống Diễn Thanh vương bát đản (đồ trứng rùa- đồ khốn kiếp) kia khi phụ người như thế!” Cạch! Lại là một chưởng vỗ tại trên bàn trà, chấn cho chén trà nhảy loạn.
Một tiếng mắng ‘Vương bát đản’ làm cho khóe miệng của Tống Thư co rút căng cứng, Tống Diễn Thanh là vương bát đản, vậy hắn chẳng phải cũng thành vương bát (con rùa). Người Tống gia đều có chút xấu hổ, đều thành con rùa.

“Đại thống lĩnh nói quá lời!” Tống Cửu Minh nhàn nhạt lên tiếng.

Vương Hoành: “Không có nói quá lời chút nào, Tống Diễn Thanh đồ hỗn trướng kia ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, lưu luyến nơi phong nguyệt (lầu xanh), ta không phải không biết, tất cả mọi người đều là nam nhân, một chút giao tiếp xã giao ta có thể hiểu được, ta cũng không phải là người không thông tình đạt lý, có một số việc ta cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như không nhìn thấy. Hắn ở bên ngoài chơi, ta có thể mặc kệ, ta cũng không có khả năng dùng dây thừng đem hắn trói lại, nhưng mọi thứ đều có mức độ, hắn có người nhà, không thể chơi bời đến ngay cả nhà cũng không để ý, tiểu nữ ta ngay cả người cũng thường xuyên không gặp được, đây coi là chuyện gì xảy ra? Lần này càng quá phận, cả tháng qua mất tích, tiểu nữ ngay cả cái bóng người đều không gặp được, mỗi ngày phòng không gối chiếc lấy nước mắt rửa mặt, có khi dễ người như vậy sao? Nếu không thể cải thiện, vậy cũng chớ miễn cưỡng, lấy hưu thư ra, nhất phách lưỡng tán!”

Giọng nói kia kém chút đem cả nóc nhà đều cho xốc hết cả lên, vành mắt của nữ nhi – Vương Lưu Phương đứng ở sau lưng hắn đỏ hoe, nước mắt lăn ra, bộ dáng ủy khuất không chịu nổi.

Người Tống gia rất xấu hổ, rất hiếm khi đụng tới dạng người thế này chạy vào tận cửa lại vỗ bàn rống lên cho người ta tí nhan sắc nhìn, đổi lại người bình thường tự nhiên là không có tư cách làm như này, ai dám làm thử dạng này nhìn một chút xem? Dù sao gia thế bối cảnh của Vương Lưu Phương không giống bình thường, như câu ngạn ngữ kia, nhà mẹ đẻ có người! Vương Lưu Phương bình thường coi như có sai lầm gì, Tống gia từ trên xuống dưới đối với nàng đều vẫn là khách khách khí khí, đãi ngộ sinh hoạt trên dưới tuyệt đối là tốt nhất, dù là trong lòng có ý kiến gì với nàng, liền xem như cha mẹ chồng cũng phải nhẹ nhàng hòa ái với nàng.

Tống Cửu Minh mất hết thể diện, tức sôi ruột, lặng lẽ nhìn về phía Tống Thư, bỗng nhiên nổi giận chỉ tay nói: “Nuôi không dạy, lỗi của cha! Hôm nay ta ngay trước mặt thân gia cam đoan, sau này như lại có chuyện xảy ra như thân gia nói, ta đánh gãy chân hỗn trướng kia...”

Vương Hoành ngẩng đầu nhìn nóc nhà, không lên tiếng, nghe Tống Cửu Minh răn dạy Tống Thư cũng mặc kệ, nói hưu thư gì đó là chỉ nói một chút mà thôi, hôm nay đến ra mặt cho nữ nhi ngược lại là thật.

Chửi mắng một hồi lâu, đem Tống Thư mắng cho khúm núm Tống Cửu Minh đứng lên, đi đến Vương Hoành bên người, vẻ mặt ôn hoà nói: “Đại thống lĩnh, đều là ta sơ sẩy, ngươi yên tâm, sau này sẽ không còn có chuyện như vậy phát sinh. Mặt khác, lần này, Đại thống lĩnh có thể có chút hiểu lầm hỗn trướng kia.”

“Hiểu lầm?” Vương Hoành lông mày nhíu lại, từ từ đứng lên, hắn còn tưởng rằng Tống Cửu Minh muốn xin lỗi bồi thường lễ gì đó, sau đó song phương hòa hòa khí khí nói vài câu câu hữu ích liền bỏ qua, không muốn lại náo ra hiểu lầm gì nữa, hiện tại thấy vậy, hắn lập tức không cao hứng, cái này thật đúng là khi dễ Vương gia hắn a, ngay cả hắn đều không nể mặt mũi như vậy, nữ nhi về sau tại Tống gia còn có ngày sống dễ chịu sao?

Tống Cửu Minh khẽ nâng tay, ra hiệu hắn an tâm chớ vội, ghé gần sát hắn thấp giọng rỉ tai nói: “Một tháng trước, trước khi vị kia được ra ngục, phía trên đưa ra thông điệp, Diễn Thanh phải trong đêm tối chạy về Thượng Thanh tông, có chuyện quan trọng cần xử lý, cũng không phải là ở bên ngoài lưu luyến không về, hắn cũng coi như là thân bất do kỷ, mong rằng Đại thống lĩnh lý giải a!”

“Nha!” Con mắt của Vương Hoành chớp chớp, đại khái hiểu có ý tứ gì, sắc mặt giận dữ dần dần hạ xuống, lộ ra mấy phần thần sắc suy tư.

Mà đúng vào lúc này, quản gia Tống phủ xuất hiện ở ngoài cửa, hướng vào bên trong phía Tống Toàn quát lên, “Đại gia!”

Tống Toàn bước nhanh đi ra, thấy thần sắc của hắn không đúng, biết khả năng xảy ra chuyện, cùng đi đến một chỗ bên dưới mái hiên hỏi, “Chuyện gì?”

Quản gia thấp giọng nói: “Thiếu gia của tam gia gia xảy ra chuyện.” Một phong mật tín trên tay đưa lên.

Tống Toàn nhận lấy xem xét, sắc mặt dần dần lộ ra ngưng trọng, cấp tốc quay người trở về bên trong nhà, mời Tống Cửu Minh đang cùng Vương Hoành thấp giọng nói chuyện đi đến một bên, sau đó nói thầm vài tiếng, đưa phong mật tín tới.

Tống Cửu Minh sau khi nhìn qua mật tín, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền, tất cả mọi người trong phòng nhìn ra chút không đúng, đều đang ngó chừng hắn.

Lần nữa mở mắt ra, Tống Cửu Minh nhìn về hướng phu nhân Tống Thư là Hồ Quý Chi, nói: “Lão Tam nương, mang Phương nhi ra ngoài đi dạo đi!”

Hồ Quý Chi ứng thanh, đến bên người Vương Hoành mời Vương Lưu Phương. Vương Lưu Phương lại nhìn về hướng phụ thân, Vương Hoành ý thức được Tống Cửu Minh hẳn là có chuyện gì, liền giơ tay vẫy đi, để nữ nhi cùng mẹ chồng rời đi.

Không có người ảnh hưởng cuộc nói chuyện, Tống Cửu Minh đưa tờ mật báo trên tay chuyển đến cho Vương Hoành.

Vương Hoành xem qua về sau, sắc mặt đại biến, bỗng nhiên nhìn về phía Tống Cửu Minh, “Minh công, tin báo này thật chứ?”

“Làm bộ cũng không đáng lấy chuyện này làm bộ.” Tống Cửu Minh nhàn nhạt một câu.

Vương Hoành yên lặng ngồi xuống, cảm giác xụi lơ ngồi trên ghế, thần sắc có mấy phần mờ mịt, hộ vệ phía sau hắn hai mặt nhìn nhau, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

“Lão tam, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Tống Cửu Minh nghiêng đầu nhìn về phía nhi tử nói, “Diễn Thanh xảy ra chuyện, đã gặp nạn!”

“...” Tống Thư sửng sốt, khó có thể tin, chợt bước nhanh đến trước mặt Vương Hoành, chiếm lấy mật báo trên tay hắn xem xét, nhìn rõ tình huống về sau, lảo đảo bước lui mấy bước, lung lay sắp đổ, Tống Toàn nhanh chóng bước tới đỡ hắn.

Tống Gia:

Tống Cửu Minh (gia gia Tống Diễn Thanh)

Tống Toàn: Con trai trưởng của Tống Cửu Minh.

Tống Thư: Con thứ 3 của Tống Cửu Minh..

Tống Diễn Thanh: Con trai Tống Thư.