Đạo Quân (bản edit)

Chương 44: Gà bay chó chạy




Cửa ra vào quân doanh, sáu tên thân vệ chờ tại bên ngoài hàng rào nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương đi ra, muốn tới gần cửa nghênh đón, nhưng lại bị thủ vệ cho cản lại.

Hai người đi ra, Ngưu Hữu Đạo ngoắt tay vẫy, “Xe ngựa!”

Bên này lập tức dắt ngựa xe tới, Viên Cương lập tức đem cái rương trĩu nặng để lên xe, quay đầu lại hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi lưu lại tại đây sẽ không có nguy hiểm gì chứ?

Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ cần ngươi ở bên kia làm gọn gàng chút, ta không có việc gì.”

Một tên thân vệ hiếu kỳ nói: “Đạo gia, ngươi không đi sao?”

Viên Cương quay đầu quát: “Đừng nói nhảm, đi!” Chính mình cũng xoay người lên ngựa.

Ngưu Hữu Đạo ở bên dặn dò: “Làm ra động tĩnh lớn một chút!”

Viên Cương gật nhẹ đầu, tỏ ý đã hiểu rõ, quay đầu sang kêu hơn mấy người nhanh chóng rời đi.

Cúc đi tới trước hàng rào, nhìn chằm chằm một màn xảy ra trước mắt này một chút, phát hiện bên này ngay cả xe ngựa đều đã chuẩn bị xong, đây là đoán chắc chắn có thể mượn được tiền từ tướng quân bên này nha!

Ngưu Hữu Đạo quay người trở về, nhìn thấy nàng, khẽ gật đầu cười cười, bước sát qua người, trở về trong quân doanh.

Cúc quay đầu lại nhìn hắn một chút, chợt cũng bước nhanh rời khỏi quân doanh, đuổi theo hướng đi của Viên Cương.

Mà Viên Cương cũng chưa đi xa, vừa đến một chỗ rẽ đầu đường, lập tức gọi sáu tên thân vệ tiến lại, người thì vào xe ngựa, người thì ở ngoài xe ngựa vây xem.

Trong xe ngựa, Viên Cương mở cái rương ra, một rương kim tệ loá cả mắt, đám người không khỏi “woa” nhẹ một tiếng, đều là quay mặt nhìn nhau, chỉ trong chớp mắt thế mà kiếm ra được nhiều tiền như vậy, rõ ràng là từ trong quân doanh lấy được, vị Đạo gia kia thật là có năng lực a!

Viên Cương thì bắt đầu chia tiền, trong đó đưa cho bốn người mỗi người một túi, ra lệnh cho bọn họ chia hai người một tổ đi mua sắm đồ vật, địa điểm mua sắm đồ vật cùng giá cả đều đã sớm ghi ra thành danh sách đầy đủ cho bọn hắn, để bọn hắn trực tiếp đi đến địa điểm chỉ định mua là được, mua xong thì mang đồ vật đến địa điểm chỉ định khác gặp mặt. Chỉ có một yêu cầu, làm việc chẳng những muốn làm thật tốt, còn phải thật nhanh chóng.

Người hai tổ cầm tiền chia ra đi, cũng không biết Viên Cương phân phó như vậy là có ý gì, dù sao cứ làm theo là được.

Viên Cương thì mang theo hai người cùng hơn phân nửa số tiền còn lại rời đi.

Cúc theo ở phía sau thấy một đám người phân ba cái hướng đi, không biết nên đi theo cái nào, cuối cùng vẫn là đi theo Viên Cương, dù sao xem thấy Viên Cương chính là cầm đầu một đám người này. Bất quá nàng cũng không bỏ qua hai nhóm người còn lại kia, từ một cửa hàng lân cận gọi ra mấy tiểu nhị ra. Đưa ra lệnh bài nói ra thân phận, mấy tiểu nhị tự nhiên là không dám không nghe theo, nghe lời nàng chạy đi nhìn chằm chằm hai nhóm người còn lại xem làm gì.

Viên Cương dừng lại nhà đầu tiên là một cửa hàng tơ lụa, sau khi tiến vào mua sắm một nhóm tơ lụa tốt nhất, thanh toán tiền đặt cọc xong, yêu cầu chủ quán tại trong thời gian chỉ định đưa đến địa điểm chỉ định trên. Chủ quán cao hứng không thôi, gặp phải khách hàng lớn xuất thủ hào phóng, liên tục cam đoan sẽ không chậm trễ, để Viên Cương tuyệt đối yên tâm.

Ra khỏi cửa hàng tơ lụa, địa điểm ngừng chân thứ hai là một nhà cửa hàng trang sức tốt nhất trong thành, cũng giống như là trước đó, xuất một số tiền lớn đặt cọc, muốn một đống đồ trang sức tốt nhất.

Đoạn đường này chân chính là xài tiền như nước.

Cúc một đường đi theo ở phía sau, có chút không hiểu rõ đến tột cùng Viên Cương muốn làm gì, cuối cùng thấy Viên Cương đi vào một nhà làm gánh hát, từ trong đó mang ra một đám người thổi kèn kéo đàn hát xướng đi theo, không biết muốn đi đâu.

Sau khi đi tới khu vực nội thành, Cúc mới phát hiện nơi đây thật là náo nhiệt tưng bừng, xe ngựa kết hàng dài chở một đống đồ vật, đằng sau còn có một đàn dê bò, từng lồng gà vịt ngan ngỗng được chọn lựa to đẹp, ba nhóm phân ra trước đó đã cùng Viên Cương ở đây hội lại. Người cửa hàng đồ trang sức cũng chở đồ trang sức đến, chưởng quỹ cửa hàng tơ lụa mang theo bọn tiểu nhị cũng đem đồ đến, cũng dựa theo yêu cầu trước đó đã bàn tốt, phục vụ chu đáo, hỗ trợ để trên xe kéo, cũng giúp chọn lựa, hỗ trợ trang trí xe kéo vật phẩm gắn lên lụa đỏ chúc mừng.

Viên Cương chỉ huy những người khác hết thảy đều mang khăn hồng lên người, một đám người bận rộn không thôi.

Đường phố hai bên không ngừng có đám người tụ tập lại xem náo nhiệt, không ít người nhìn thấy hâm mộ không thôi, nhao nhao nghị luận, “Đây là nhà ai kết hôn nhỉ, thật sự là thủ bút thật lớn a!”

Đứng trong đám người bên ngoài quan sát, Cúc cũng đang cảm thấy kỳ quái, cái này nhìn đích thật giống như là đang cưới gả vậy, đây là đi đưa dâu, hay là cầu thân?

Đám thân vệ đi theo phối hợp cũng có chút mộng, Viên gia đây là đang làm trò gì a!

Thấy tất cả mọi người đã mặc xong áo khoác khăn hồng. Viên Cương ra hiệu sáu người dạt ra chung quanh áp trận hộ vệ, chợt thúc ngựa đi đầu, đối với gánh hát xếp hàng đằng sau quát lên: “Náo nhiệt lên nào, theo ta đi!”

Đinh đinh đông đông tiếng khua chiêng gõ trống thổi kèn kéo đàn vang lên, trong nháy mắt tạo bầu không khí huyên náo náo nhiệt, dẫn tới không ít người trong đám người hai bên khen hay.

Viên Cương vung tay lên, cưỡi con ngựa cao to đi phía trước, dẫn theo đội ngũ trùng trùng điệp điệp xuất phát tiến lên, không ít người một đường cùng đi theo sau, muốn nhìn một chút đến tột cùng là hỷ sự nhà ai, Cúc cũng bực bội đi theo trong đó.

Đích đến cuối cùng của đội ngũ trùng trùng điệp điệp này làm cho Cúc mắt trợn tròn lên, phủ Thái Thú quận thành!

Chung quanh Phủ Thái Thú có trọng binh trấn giữ, phía trước có một khối đất trống, bên ngoài bày biện tượng ngựa lớn, một đội binh sĩ bảo vệ phía trước, nhìn thấy một đám người chen chúc đến, lập tức nhân mã phòng thủ đề cao cảnh giác, trong nháy mắt cầm đao thương đứng thành hàng san sát. Bất quá nhân mã thủ vệ nhìn thấy cái này là đội ngũ đón dâu vui mừng náo nhiệt thì cũng ngạc nhiên, không biết đây là tình huống gì.

Một đội quân sĩ từ đằng sau tượng ngựa lớn đi tới, cản lại đội ngũ đón dâu tới gần, một tướng cầm đầu quát: “Người nào?”

Ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa Viên Cương cao giọng quát: “Dung Bình quận vương Thương Triều Tông đến đây xin cưới Thái Thú chi nữ Phượng Nhược Nam quận Quảng Nghĩa!”
‘Dung Bình’ là phong hào Thương Triều Tông, Thương Triều Tông từ sau khi ở kinh thành gặp chuyện bị vào tù, tước vị thừa kế thân vương phong hào chữ ‘Ninh’ đã bị tước đoạt, thân vương biếm xuống quận vương, tặng cho phong hào ‘Dung Bình’ * liền có thể biết được thái độ của triều đình đối với Thương Triều Tông.

*Dung binh: Bình thường kém cỏi

Lời này vừa nói ra, đứng ngoài quan sát Cúc có chút mộng, cưới tướng quân? Náo loạn nửa ngày chính là tới cưới tướng quân?

Sáu tên thân vệ cũng trợn tròn mắt, vương gia kết hôn?

Bách tính xung quanh có người ngạc nhiên, có người reo hò gọi hay, đối với ít người tới nói, Dung Bình quận vương Thương Triều Tông rất nổi danh, nhưng đối với bách tính địa phương cách xa kinh thành này mà nói, rất nhiều người căn bản không biết Thương Triều Tông là ai, chỉ nghe được hai chữ ‘Quận Vương’ liền biết là người có địa vị cực cao, đây là vị vương gia nào muốn cưới Phượng tướng quân nha!

Nhân mã tiến đến ngăn trở cũng mộng luôn, những binh si đứng phía sau tượng ngựa cũng ngơ ngác nhìn nhau, có việc này sao? Làm sao một chút tin tức đều không có nghe nói? Đại sự như thế, vì sao phủ Thái Thú một chút động tĩnh đều không có?

Tiểu tướng tra hỏi trợn mắt há hốc mồm, Viên Cương lập tức nhảy xuống ngựa, hai tay dâng lên một tờ danh mục quà tặng màu đỏ thẫm, “Đây là danh mục quà tặng cưới hỏi, thỉnh tướng quân giao cho Thái Thú!”

“...” Tiểu tướng kia muốn nói lại thôi, chuyện lớn như vậy hắn thực sự không làm chủ được, đành phải mời Viên Cương chờ cho một lát, một đường bước chầm chậm tiến vào phủ Thái Thú bẩm báo.

Viên Cương thì không chút hoang mang hướng đám người khen hay chung quanh chắp tay, dáng vẻ đáp tạ chư vị tới xem lễ.

Bên này làm ra cuộc “tập kích” này cũng là do không có cách, Thương Triều Tông bị thanh danh của Ninh Vương ảnh hưởng rất xấu, nếu trực tiếp tới bái phỏng, chỉ sợ ngay cả Phượng Lăng Ba đều không gặp được, Phượng Lăng Ba tám chín phần mười là không muốn dính vào phiền phức này.

Động tĩnh bên này truyền đến trong phủ Thái Thú, lập tức làm cho người trong phủ Thái Thú bị nháo cái gà bay chó chạy, có người chạy đến cửa ra vào ngó động tĩnh bên ngoài, còn có người trèo lên trên đầu tường nhìn quanh phía ngoài, quả thật là một nhóm lễ vật cưới thật lớn thật dài, đếm không hết bao nhiêu xe chở đồ.

Chỉ chốc lát sau, tiểu tướng kia chạy trở lại, mời Viên Cương đi vào phủ Thái Thú, về phần những người khác, hết thảy đều không cho đi vào.

Cúc cũng từ trong đám người đi ra, người khác vào không được, nàng tiến phủ Thái Thú tự nhiên là không có vấn đề gì, bây giờ nàng vẫn còn có điểm mộng, đi vào làm rõ ràng xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, cũng tốt cho việc hướng Phượng Nhược Nam bẩm báo.

Bên ngoài chính sảnh phủ Thái Thú tụ tập không ít người xì xào bàn tán, nam nam nữ nữ đều có.

Trong chính sảnh, chỉ có mấy người, một hán tử râu ngắn mặc cẩm bào, cao gầy, ở trong sảnh chắp tay đi qua đi lại, khí độ bất phàm, rất có uy nghi, chỉ là sắc mặt có chút không dễ chịu, chính là Thái Thú quận Quảng Nghĩa – Phượng Lăng Ba. Còn có một phụ nhân thân hình cao lớn, mặc hoa y, ngồi ngay ngắn ở trên ghế cao, trong tay cầm danh mục quà tặng xem xét, chính là chính thê của Phượng Lăng Ba – Bành Ngọc Lan.

“Lễ vật trong danh mục này sợ là không dưới vạn kim, không hổ là quận vương, vừa ra tay chính là lấy vạn kim ra vui đùa!” Bành Ngọc Lan phát ra tiếng cười nhạt.

Mà Viên Cương tiến vào phủ Thái Thú, lập tức bị hai tên đao phủ cùng tiến lên trói tay lại, còn bị đá đấm cho vài phát, bất quá Viên Cương cũng không phản kháng, mặc cho bắt giữ trói chặt.

Bị trói Viên Cương bị đẩy vào chính sảnh, sừng sững đứng ở đó, không lo không sợ, bộ dạng ngạo nghễ không quan tâm xấu hổ sợ hãi.

Nhìn một phát liền biết cũng không phải là ra vẻ làm dáng, ánh mắt của Phượng Lăng Ba nhìn xuống, thầm khen một tiếng, tốt cho một cái hán tử! Bất quá ngoài miệng lại là hừ lạnh một tiếng, “Ngươi là người phương nào, dám giả mạo Dung Bình quận vương tới cầu thân?”

Viên Cương bình tĩnh nói: “Tiểu tốt dưới trướng vương gia – Viên Cương, đích thật là phụng vương gia chi mệnh tới cầu thân, chưa bao giờ giả mạo!”

Viên Cương? Phượng Lăng Ba dò xét hắn trên dưới một chút, căn cứ tin tức truyền đến, phía dưới Thương Triều Tông thật là có người gọi là Viên Cương, “Coi như ngươi là người Thương Triều Tông, Phượng mỗ lúc nào đã đáp ứng muốn đem nữ nhi gả cho hắn? Đường đường là hoàng tộc, chẳng lẽ liền chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không biết sao?”

Viên Cương nói: “Chuẩn bị vội vàng có chỗ khiếm khuyết khó tránh khỏi, bất quá vương gia dâng lên lễ vật cưới hỏi chính là thành ý mười phần!”

“Trò cười!” Bành Ngọc Lan vỗ bàn đứng dậy, tiện tay đem danh mục quà tặng đập vào trên mặt Viên Cương, cả giận nói: “Chỉ những vật này liền muốn cưới nữ nhi của ta?”

Viên Cương nói: “Danh mục quà tặng phu nhân vừa nhìn thấy chỉ là lễ vật bề ngoài làm bộ cho người khác nhìn, trọng lễ chân chính chưa từng bày ra tới, một phần danh mục quà tặng khác ở trong ngực ta, tuyệt đối là trọng lễ, cam đoan Thái Thú cùng phu nhân nhìn sẽ ưa thích!”

Vợ chồng hai người nhìn nhau, Phượng Lăng Ba gật đầu ra hiệu một chút, lập tức có người tiến lên, đưa tay vào trong ngực Viên Cương sờ một trận, cuối cùng quả thật rút ra được một phần danh mục quà tặng khác, chuyển giao đến tay Phượng Lăng Ba.

Phượng Lăng Ba mở danh mục quà tặng ra, chỉ liếc qua một chút, mí mắt liền lập tức nhảy giật, “đùng” một tiếng, cấp tốc đem danh mục quà tặng khép lại, ánh mắt nhìn về phía Viên Cương tràn đầy kinh nghi bất định.

Bành Ngọc Lan kinh ngạc, lễ vật gì có thể làm cho trượng phu mình thất thố như vậy? Liền đưa tay rút danh mục quà tặng từ trong tay Phượng Lăng Ba tới, mang theo vài phần hiếu kỳ mở ra xem, ai ngờ cũng chỉ là nhìn một chút con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, cũng “đùng” một tiếng cấp tốc khép lại danh mục quà tặng, tựa hồ như sợ bị người khác nhìn thấy vậy.

Đè xuống trong lòng kinh nghi, Phượng Lăng Ba chỉ vào mấy người ngoài cửa ngó dáo dác vào đây la lớn, “Nhìn náo nhiệt cái gì, cút!”

Ngoài cửa nam nam nữ nữ lập tức giải tán nhanh chóng, tranh thủ thời gian dọt lẹ, trả lại đình viện thanh tịnh.

Phượng Lăng Ba nhìn kĩ Viên Cương, trầm giọng nói: “Đồ vật ghi trên danh mục quà tặng là thật chứ?”

Viên Cương nói: “Ta không phải sứ giả chủ trì cưới hỏi, cũng không có nhìn qua danh mục quà tặng, không biết trong đó có gì, chỉ là phụng mệnh làm việc. Chủ trì cưới hỏi là một người khác hoàn toàn, hắn hẳn là sẽ biết rõ.”

Phượng Lăng Ba híp mắt lại nói: “Đã là tới hỏi cưới, vì sao không thấy chủ trì, há không phải thất lễ, có hỏi cưới kiểu này sao?”

Viên Cương nói: “Không phải chủ trì không muốn đến, mà là muốn đến cũng không đến được, lúc này chủ trì đang bị lệnh thiên kim Phượng Nhược Nam giam ở bên trong quân doanh, chỉ sợ lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng.”