Đạo Quân (bản edit)

Chương 47: Ngươi trả tiền lại cho ta




Xét trên tổng thể mà nói, hắn là người rất độ lượng, sự tình gắng gượng chịu nhục không phải là chưa trải qua, thế nhưng có một ít sự tình hắn lại rất để mắt đến, thí dụ như việc trước mắt này. Phượng Nhược Nam muốn giết hắn, Viên Cương xuất thủ ngăn cản, về tình về lý đều là sự tình chính đáng. Mà Viên Cương xuất thủ cũng rất khách khí, chỉ là ngăn trở, cũng không có làm gì, lão nhân này đi ra hóa giải cũng không có gì, thế nhưng không có tất yếu phải âm thầm ra ám chiêu như vậy.

Nghe đối phương tự xưng là ‘Lão nô’, rõ ràng là hạ nhân bao che khuyết điểm, ra mặt thay tiểu chủ nhân, phần tâm tình này hắn có thể hiểu được, bất quá Ngưu Hữu Đạo hắn cũng không phải là kẻ ăn chay

Vừa rồi hỏi đối phương chán sống phải không tuyệt đối không phải nói ngoa, hắn hoàn toàn có thể mượn sự tình 10 vạn Nha Tướng bức bách trừng phạt lão nhân này, ít nhất cũng phải bức lão nhân này chịu nhận lỗi, đại náo cho hắn một phát không xuống đài được. Nhưng mà cân nhắc đến sự tình trước mắt, vì ngăn ngừa xảy ra phức tạp, hắn quyết định nhường một bước, về phần chịu nhận lỗi cái gì đó hắn cũng không cần, việc này giữ lại đó!

Một đoạn khúc nhạc dạo ngắn tựa hồ đi qua, Phượng Nhược Nam đang bị kìm nén giãy dụa cũng không ráng giãy nữa, hô lên: “Mẹ, ta không gả! Muốn ta gả cũng phải gả cho hán tử đỉnh thiên lập địa (đầu đội trời chân đạp đất – hiên ngang anh hùng), tuyệt không gả cho bọn chuột nhắt Thương Triều Tông tham sống sợ chết kia!”

Nàng nói kiểu này, làm sao Ngưu Hữu Đạo không can thiệp cho được, sao có thể để cho nữ nhân này thay đổi, cho phép ngươi không muốn gả là không gả sao? Thấy đối phương dù sao cũng đang bị chế trụ động đậy không được, cũng không cắn người được, hắn đi đến trước mặt Phượng Nhược Nam, kinh ngạc nói: “Tướng quân cớ gì nói ra lời ấy? Trên đời này còn có thể tìm ra được nam nhân có thể so với Vương gia nhà ta càng thêm đỉnh thiên lập địa hơn sao?”

Một câu đem tất cả nam nhân thiên hạ đạp xuống dưới, khiến cho một đám nam nhân ở đây rất im lặng, bất quá tất cả bọn họ cũng đều biết lời này không thể coi là thật.

Khóe miệng của Phượng Lăng Ba giật giật, nói thầm trong lòng, ngươi muốn khen Thương Triều Tông cũng không có gì, nhưng có cần phải đi chê bai những người khác sao?

Loại lời này ngay cả chính bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng tự rất khinh bỉ, hơi đâu còn sẽ đi quan tâm ý nghĩ của mấy ông.

“Đánh rắm!” * Phượng Nhược Nam phun cho hắn một câu cực kỳ thô lỗ, khiến cho Bành Ngọc Lan cũng có chút xấu hổ, tuy là nữ tướng quân, nhưng dù sao cũng là nữ nhi, còn chính là con gái nàng.

*Thúi địt: Tục

Ngưu Hữu Đạo không để ý thô lỗ của nàng, dù sao cũng không phải là hắn cưới về, trái lại lớn tiếng chất vấn: “Tướng quân có từng gặp qua Vương gia nhà ta chưa, lại biết được về vương gia nhà ta bao nhiêu? Nếu chưa gặp, thì dựa vào cái gì kết luận vương gia nhà ta là bọn chuột nhắt tham sống sợ chết?”

Phượng Nhược Nam: “Phi!* Ta cần phải gặp hắn để làm gì, bảo hắn có bao xa thì cút ra xa bấy xa, tốt nhất đừng để ta nhìn thấy, nếu không ta khẳng định một thương đâm chết! Còn có ngươi, tên cẩu tặc kia, cẩu tặc táng tận thiên lương...” Oang oang một trận chửi mắng.

Mắng hai ba câu cũng không thể mất khối thịt nào! Ngưu Hữu Đạo lý giải tâm tình vùng vẫy giãy chết của nàng, không so đo với nàng, đột nhiên hắn lớn tiếng quát lên, át đi âm thanh kêu gào của Phượng Nhược Nam: “Tướng quân quá võ đoán với vương gia! Tướng quân có biết bị giam ở trong thiên lao mấy năm sẽ có tư vị gì? Nhất là mỗi ngày đều bị tra tấn bức cung, đối mặt với cực hình như vậy, trải qua mấy năm mà vẫn có thể thà chết chứ không chịu khuất phục, trên đời này có mấy người có thể làm được như vậy? Trong những người ta biết thì ta cũng chỉ thấy có duy nhất vương gia nhà ta!”

Hắn nhìn đám người chung quanh, giơ ngón tay cái lên, “Trải qua trắc trở mà bất khuất, kiên cường (nguyên văn: 铁骨铮铮), đây mới chân chính là hán tử, đây mới thật là bậc anh hùng! Sự thật nói lên tất cả, thời gian chính là chân lý, mà không phải những cái gọi là anh hùng hảo hán kia có thể so sánh được!”

Quay đầu lại hỏi Phượng Nhược Nam: “Tướng quân có biết việc xảy ra ngoài cửa lớn kinh thành, tướng thủ thành cố ý nhục nhã, trước mắt bao người vương gia nổi giận, kéo lấy thân thể bệnh tật tiều tụy do vừa ra khỏi lồng giam vung đao chém bay đầu hắn, có biết không hử? Thử hỏi dưới chân thiên tử, trong thiên hạ có mấy người không sợ sinh tử dám giết tướng thủ thành? Tướng quân ngươi có dám không?” Câu cuối này đặc biệt lên giọng hướng Phượng Nhược Nam rống lớn.

Lại tiếp tục quay đầu lại hỏi đám người, “Bên trong chư vị ở đây, có ai dám làm như vậy? Dám thì đứng ra nhìn xem thử chút!” Ánh mắt lại nhìn chăm chú về phía Phượng Lăng Ba, “Thái Thú đại nhân dám không?”

Câu này hỏi Phượng Lăng Ba làm hắn xung động trợn mắt, hắn muốn nói rằng Thương Triều Tông sợ là đã biết chắc chắn trước mắt hiện tại không có ai dám giết hắn, hắn mới dám làm như vậy đó? Nhưng mà Ngưu Hữu Đạo đã quay đầu lại về phía Phượng Nhược Nam, giơ ngón tay cái lên như tán dương nói, “Đây mới chính là nam nhi nhiệt huyết, đây mới thực sự là hán tử đầu đội trời chân đạp đất chân chính, mà không phải như cái gọi là hán tử tướng quân phán đoán kia, phán đoán là vô dụng, sự thật bày ở trước mắt, tướng quân cớ gì làm như không thấy? Vì sao nhất định phải bỏ gần tìm xa, bỏ thật tại mà cầu hư ảo?”

Phượng Nhược Nam bị hắn hù cho làm trong lúc nhất thời còn không có phản ứng kịp.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại đi tới trước mặt Bành Ngọc Lan, “Vương gia nhà ta chính là dòng họ quý tộc, cha là Ninh Vương danh chấn thiên hạ, đương kim còn e ngại ba phần, bây giờ tuy bị tước đoạt phong hào thân vương, nhưng cũng đường đường chính chính là quận vương, lệnh ái gả cho Vương gia chính cũng đường đường chính chính là chính thất vương phi, thiên hạ có mấy nữ nhân có thể hưởng được danh vọng tôn vinh như vậy? Chỉ dựa vào bốn chữ ‘Ninh Vương chi tử’ (con cháu Ninh Vương), chẳng lẽ sẽ bôi nhọ lệnh ái hay sao? Đây là lời tự đáy lòng, hi vọng phu nhân minh giám!”

(Luna: Hà hà bốc được chút sạn rồi. Nếu gả cho TTT thì làm quận vương phi thôi, không được làm vương phi đâu nha_

Vương phi? Trong đầu Bành Ngọc Lan vang vọng cái từ này, liếc mắt nhìn xem sắc mặt Phượng Lăng Ba, sau đó hướng về phía lão đầu kia phất phất tay, “Trước dẫn đi trông giữ đã!”
Lão đầu kia lập tức đẩy bả vai Phượng Nhược Nam dẫn đi ra ngoài, Phượng Nhược Nam lấy lại tinh thần, nhưng thân thể không thoát ra được, quay đầu lại lớn tiếng nói: “Mẹ, ta không gả, ta không gả, ác tặc này là lừa đảo, là tên lừa đảo, lời nói của tên lừa đảo há có thể dễ dàng tin! Mẹ... Ngưu Hữu Đạo, ngươi trả tiền lại cho ta, ngươi trả tiền lại cho ta...”

Bóng người đã khuất dạng, âm thanh trả tiền lại vẫn còn đang vang vọng, hai lông mày Viên Cương bỗng nhíu lại.

Bành Ngọc Lan cũng có hơi kỳ quái, hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Trả tiền là chuyện gì vậy?”

Hỏi cái này làm cho người ta lúng túng, Ngưu Hữu Đạo cười hớn hở nói: “Nói đến, ta cùng lệnh ái cũng là người quen biết cũ, trước kia khi còn nhỏ, lúc còn chưa có gia nhập vào Thượng Thanh tông, trên đường sông phiêu lưu tìm kiếm đường đi, từng gặp qua lệnh ái, thiếu chút bị lệnh ái một tiễn bắn chết, sau lại được lệnh ái ban cho một cái minh bài, để cho ta ngày sau muốn tìm nơi nương tựa thì tìm đến nàng, cái kia... Tóm lại nói ra thật xấu hổ, xấu hổ vì trong túi nghèo khốn, xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch, bèn hướng lệnh ái mượn ít tiền, quay đầu nhất định trả, nhất định trả!” Hắn cố ý gây mập mờ cho tự suy đoán.

Bành Ngọc Lan bừng tỉnh đại ngộ, chuyện trước kia trên dòng sông ngẫu nhiên gặp gỡ hình như nàng cũng đã nghe nói qua, còn có cho mượn tiền sao? Ngược lại là không có nghe nói đến, đoán chừng một tiểu tử nghèo túng cũng không mượn được mấy đồng.

Phượng Lăng Ba lên tiếng nói: “Được rồi, đừng nói những thứ vô dụng kia, nói chính sự, không đem đồ vật trên danh mục quà tặng cho ta xem, ta dựa vào cái gì đem nữ nhi gả cho Thương Triều Tông?”

Có thể nói ra lời này, nói rõ hắn đã tin tưởng 10 vạn Nha Tướng tồn tại.

Ngưu Hữu Đạo chỉ ra hướng ngoài xa, “Đồ vật ngay tại trên đất phong của vương gia, bên trong huyện Thương Ngô quận Thanh Sơn, đây chính là nguyên nhân đương kim bức vương gia phải về huyện Thương Ngô!”

Phượng Lăng Ba híp mắt lại nói: “Đương kim nếu đã biết chỗ giấu, còn có thể đợi đến phiên ta đi lấy?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nếu có thể dễ dàng tìm tới như thế, chỉ sợ vương gia đã sớm chết tại trong thiên lao, đâu còn đợi được đến bây giờ. Việc này không thể coi thường, lúc Ninh vương luyện chế vật này rất bí mật, liền xem như Vương gia đi vào huyện Thương Ngô cũng phải từ từ tìm kiếm mới lấy ra được.”

Phượng Lăng Ba: “Ngay cả hắn đều phải từ từ tìm kiếm, vậy ta còn cần hắn để làm gì, tự ta đi tìm kiếm là được...” Nói chưa xong, thấy Ngưu Hữu Đạo cười như có như không nhìn nhìn mình, trong lòng im lặng, người ta trước đó có nói, đã sớm có bố trí, dám hất Thương Triều Tông ra tự đi tìm thử một chút, người ta lập tức có thể đem việc này tung ra cho mọi người đều biết, đến lúc đó ngay cả Phượng Lăng Ba hắn cũng chịu không nổi.

Ý niệm xoay chuyển, sửa lại nói, “Nếu ta thật sự đáp ứng cùng hắn kết thông gia, nhân mã vừa phái ra đi huyện Thương Ngô, chỉ sợ đương kim liền sẽ phản ứng ngay lập tức, hoài nghi ta đã biết bí mật này!”

Hai tay Ngưu Hữu Đạo vỗ bốp một cái: “Biết thì tính sao? Bây giờ Đại Yến loạn trong giặc ngoài là một tay hắn tạo thành, lúc này hắn dám công khai trở mặt với thái thú sao? Nếu dám, chỉ sợ đương kim sớm đã diệt trừ thái thú, liền không phải là do sợ ngoại địch thừa dịp nội loạn mà vào sao? Việc này hắn cũng không dám công khai, nếu như chư quốc mà biết bên trong Đại Yến quốc có thứ này, hậu quả tất nhiên là chư quốc sẽ quần công, Đại Yến lập tức vong!”

“Có khi đương kim mà biết được thái thú nắm được bí mật này, ngược lại có thể là sợ ném chuột vỡ bình (thiệt người thiệt mình), không dám áp bức thái thú nữa, thái thú như nắm giữ được nhược điểm này, quận Quảng Nghĩa ngược lại sẽ vững chắc như thành đồng (nguyên văn: 固若金汤), chí ít triều đình là không dám tùy tiện xâm phạm lần nữa! Đây là sự tình nhất cử lưỡng tiện, thái thú không cần nghi ngờ chần chờ, lúc còn sớm mà làm quyết đoán!”

Phượng Lăng Ba sờ sờ hàm râu ngắn trầm ngâm.

Bành Ngọc Lan ở bên giội gáo nước lạnh, “Ninh vương chi tử nói nghe êm tai, ngươi tuyệt đối đừng nói cho ta biết rằng ngươi là không biết chủ trương cực đoan của Ninh vương khi còn sống, tu sĩ thiên hạ tỏ ra bất mãn với Ninh Vương, tiếp nhận con của hắn, để Thiên Ngọc môn của ta đi chỗ nào ở?”

Ngưu Hữu Đạo lập tức nổi máu điên quay người lại, đối chọi gay gắt giải thích (nguyên văn: Châm phong tương đối” 針鋒相對): “Phu nhân chính là nữ trung cân quắc (nữ anh hùng), cớ sao lại có cách nhìn tầm thường của đàn bà? Ninh vương ngốc sao? Một vị danh tướng đầy kinh nghiệm sa trường, sao lại khinh suất tự đưa mình vào trong một bại cục như vậy? Coi như hắn có ý nghĩ cực đoan như vậy đi, thì dưới tình huống bình thường, phu nhân cảm thấy Ninh vương sẽ đi tuyên dương ra ngoài sao?”

“Người khác không biết, vương gia nhà ta là người trong cuộc thì rất rõ ràng nguyên nhân trong đó, phu nhân không ngại nghĩ lại tình huống ngay lúc đó, chính vào tiên đế có phần coi trọng đối với Ninh vương, đối với rất nhiều người mà nói, Ninh vương kế thừa hoàng vị đã mười phần chắc chín, lúc này tự nhiên lại toát ra chuyện Ninh vương muốn đối nghịch với tu sĩ thiên hạ, người không cảm thấy có kỳ quặc sao?”

“Sau khi xảy ra chuyện, đầu tiên là tiên đế tiếp nhận áp lực cực lớn, chỉ sợ Thiên Ngọc môn cũng cùng nhau tạo áp lực ở trong đó đi, sau đó đột nhiên không có dấu hiệu nào hết tiên đế lại băng hà, chết rất kỳ quặc, lại bỗng nhiên toát ra cái di chiếu truyền vị lại cho đương kim, cục diện triệt để xoay chuyển, cuối cùng thì ai có lợi? Mặc dù không có chứng cứ xác thật, nhưng” chuyện tốt “ai làm thì chỉ cần người không ngốc đều có thể đoán được.”

Quay người lại nhìn mấy tên tu sĩ xung quanh trong sảnh, Ngưu Hữu Đạo đoán chừng tất cả đều là người Thiên Ngọc môn, giải thích với đám người nói: “Cha chủ trương, không có nghĩa là con nhất định phải kế thừa, xem như lòng người khó lường đi, thì cái này tạm thời vứt sang một bên không nói. Chỉ cần Thiên Ngọc môn nguyện ý tiếp nhận Dung Bình quận vương, đối ngoại tuyên bố Dung Bình quận vương đã từ bỏ chủ trương của cha hắn, mặc kệ mọi người tin hay không, thực lực Thiên Ngọc môn bày ra ở đó, không ai lại bởi vì cái quận vương sắp chết lại cùng Thiên Ngọc môn nháo đến người sống ta chết làm gì cả, được không bù mất nha. Người đơn giản là lo lắng đương kim sẽ phát động tu hành môn phái bên trong Yến Quốc liên thủ lại tạo áp lực với Thiên Ngọc môn đi, thế nhưng trên tay Thiên Ngọc môn có nắm giữ ‘10 vạn Nha Tướng nhược điểm’ đó, truyền ra ngoài hậu quả đương kim đảm đương không nổi, thử hỏi đương kim dám bức bách Thiên Ngọc môn kiểu này sao? Cho nên điều phu nhân lo lắng kỳ thật không đáng để lo!” Vung tay áo một cái, đích thật là tỏ vẻ không đáng để lo.

Lại quay qua đối mặt với Phượng Lăng Ba tiếp tục thuyết phục: “Cách này còn có một chỗ tốt, thái thú có thể mượn việc này thăm dò xem sự tình ‘10 vạn Nha Tướng’ có thật hay không, nếu như đương kim dám phát động đại quân tiến công quận Quảng Nghĩa, phát động các phái bức bách Thiên Ngọc môn, thì sự tình ‘10 vạn Nha Tướng’ tất nhiên là giả dối không có thật, Thái Thú có thể tùy thời từ bỏ quận vương, cho dù là giết chết, chúng ta cũng không có oán! Nhưng nếu không dám, đương kim lo lắng cái gì chắc hẳn đã không cần ta phải nhiều lời.” Dứt lời hướng hai vợ chồng chắp tay nói, “Tấm lòng muốn cưới lệnh ái của vương gia nhà ta đích xác hoàn toàn chân thành, mong rằng thái thú cùng phu nhân thành toàn!”