Đạo Quân (bản edit)

Chương 50: Lam Nhược Đình hại ta




Còn kém chút là bỏ qua hình tượng mà nổi đoá, có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục, sắp có dấu hiệu tức khí đến phát cuồng.

Bình thường mà nói, pháp sư tùy tùng cũng coi như là thủ hạ, mặc dù bên này tình huống pháp sư tùy tùng không giống thông thường đôi chút, là bởi vì thực lực cá nhân có hạn nên không có cách nào đối với hắn có cái gì kiềm chế, căn bản không ước thúc được người ta, thế nhưng bên ngoài có danh phận bày ra đó. Gặp qua dạng thủ hạ như vậy sao? Dám tự tiện giúp chúa công kết hôn, chuyện lớn như vậy còn không thèm nói qua một tiếng, cái này thì có khác gì là đem chúa công đi bán cơ chứ?

Thân vệ kia xem như đã thấy rõ, cảm tình việc này vương gia không biết a!

Lam Nhược Đình hơi lặng yên vuốt vuốt râu, phất phất tay, ra hiệu tên thân vệ kia lui xuống trước, mới từ từ nói: “Vương gia bớt giận, việc này sợ là liên quan đến chuyện mượn binh đi!”

Thương Thục Thanh cũng khẽ gật đầu, “Ca, tiên sinh nói có lý, việc kết hôn này cùng với mượn binh cũng không khác gì nhau, ngược lại khả năng còn có giúp ích, còn nhớ rõ trước khi đi hắn có nói qua là có thể sẽ để ca thụ chút ít ủy khuất sao? Có lẽ chính là việc này!”

Thương Triều Tông cố gắng bình phục lại tâm tình, sắc mặt giận dữ từ từ hạ xuống, sau khi hơi bình phục lại chút lý trí, trầm giọng nói: “Phượng Nhược Nam chính là một trong những chủ tướng ở dưới trướng Phượng Lăng Ba, sao có thể tuỳ tiện gả ra ngoài, lại càng không cần phải nói là gả cho ta, cưới nữ nhi của người ta còn muốn mượn binh của người ta, các ngươi cảm thấy có khả năng sao?”

Việc này để hai người cảm thấy có chút kỳ quái, vì mượn binh mà cưới nữ nhi của người ta, Phượng Lăng Ba lại không phải là người ngu, huống chi với tình huống bây giờ của Thương Triều Tông, Phượng Lăng Ba làm sao có thể đem nữ nhi gả cho Thương Triều Tông? Một cái không có khả năng xảy ra cộng với một cái khác không có khả năng xảy ra nữa đó chính là tuyệt đối không có khả năng xảy ra, việc này để cho người ta ù ù cạc cạc nghĩ hoài không thông.

Thương Thục Thanh trầm ngâm nói: “Theo lý thuyết, Phượng Lăng Ba tuyệt đối không có khả năng đem nữ nhi gả cho ca, nhưng nhìn tình huống hai người vừa tới đây, ngay cả quản gia Phượng phủ cũng đích thân tới, tựa hồ thật đúng là có khả năng.”

Nếu không khả năng thì coi như thôi, Thương Triều Tông sợ nhất chính là cái có khả năng này, đây không phải là chuyện đùa a, cắn răng nói: “Các ngươi ai đã từng thấy qua Phượng Nhược Nam? Nghe nói nữ nhân này hùng tráng còn hơn nam tử, cũng không biết là thật hay là giả.”

Khóe miệng Lam Nhược Đình hơi mím chặt lại một chút, Thương Thục Thanh dịu dàng nhẹ nhàng lên tiếng hỏi, “Ca, hình dạng thật sự rất quan trọng sao?”

“...” Thương Triều Tông sững sờ, tranh thủ thời gian giải thích nói: “Ta không phải có ý này, là ta cảm thấy Phượng Lăng Ba không có khả năng đáp ứng.” Trong lòng tràn đầy tự trách, tự nhiên sao mình lại đi nói như vậy mà quên mất cảm thụ của muội muội, dù sao hình dạng của muội muội...

Đoán tới đoán lui cũng đoán không ra được chân tướng, lúc này mấy người vẫn là quyết định đến quận thành một chuyến gặp mặt cho minh bạch.

Nhân mã tập kết, sau khi cùng tới trước những ngôi mộ mới tế bái cáo biệt xong, cả bọn cùng với Thọ Niên ra khỏi núi, vào đường chính, ù ù mau chóng phi nhanh đi.

Trên đường đi, tâm trạng của Thương Triều Tông gọi là ão não a, kỳ thật hình dạng của Phượng Nhược Nam như thế nào hắn thật không thèm để ý. Đương nhiên, nếu thật có cưới mà nói, ai mà không hy vọng cưới nương tử đáng yêu cơ chứ. Mấu chốt hắn cũng tự hiểu lấy mình, đến tình trạng này của hắn, đã không có tư cách kén cá chọn canh, chỉ cần có thể mang theo mọi người đi tiếp, có thể để cho mọi người có con đường sống, có thể cho mọi người tranh thủ được tiền đồ, cá nhân hắn được mất đã không trọng yếu, sớm đã không có hy vọng vào tình yêu nam nữ xa vời.

Nóng giân đi qua, tỉnh táo ngẫm nghĩ lại, hiện tại hắn ngược lại hy vọng Ngưu Hữu Đạo không có phụ sự kỳ vọng của hắn, chỉ cần sự tình có thể thành, coi như cưới mẫu dạ xoa, hắn cũng nhận!

Bên trong tiếng vó ngựa rầm rập, ngồi trên lưng ngựa thân hình chập trùng theo từng bước ngựa phi nhanh Thương Thục Thanh thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn xem ca ca đang có thần sắc phiền muộn.

Nàng cũng hiểu rõ, nếu Phượng Nhược Nam đúng như lời đồn đại như vậy, đối với xuất thân của ca ca mà nói, đích thật là ủy khuất hắn. Nhưng mà nàng không có khuyên gì, cũng không có an ủi, càng không có biểu thị đồng tình, là bởi vì nàng rất rõ ràng, hai huynh muội đi đến hôm nay cũng đã mất đi nhiều sự lựa chọn trong việc này, đi đến hôm nay, việc này đã không phải chỉ là chuyện riêng của hai huynh muội, những người đi theo bên cạnh này, đã đem tính mệnh của bản thân phó thác cho huynh muội bọn họ, vì không phải là gia đình bá tánh tầm thường, vinh nhục của cá nhân đã không trọng yếu, đừng nói ca ca cưới Phượng Nhược Nam, liền xem như Phượng Lăng Ba muốn cưới nàng làm thiếp, nàng cũng sẽ cắn răng nhận, làm sao cái bộ mặt quỷ này của nàng còn có thể trừ tà được nữa là, xốc khăn lụa lên là có thể làm cho người khác giật cả mình, đoán chừng cũng không có nam nhân nào có thể coi trọng chính mình!

Thọ Niên hộ tống thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn ra phía sau một cái, một nhóm đi theo đằng sau ước chừng 20 tên hòa thượng, toàn bộ đã đổi lại thành thường phục, mang trên đầu mũ mềm che giấu cái đầu trọc của hòa thượng, mỗi người đều mang theo bao lớn bao nhỏ đựng kinh thư, hắn liền buồn bực, Thương Triều Tông mang theo bọn hòa thượng này làm cái gì?

Lặn lội đường xa, được khoảng nửa đường, chạm mặt 500 quân thiết kỵ quận Quảng Nghĩa phái tới tiếp ứng, song phương hợp lại thành đội hình kỵ binh quy mô càng lớn hơn.

Thọ Niên cũng có chú ý tới, ngẫu nhiên trên đường đi sẽ có lẻ tẻ mấy tên thủ hạ của Thương Triều Tông từ hai bên rừng rậm chạy ra gia nhập vào.

Lần quay trở về này tốc độ di chuyển rõ ràng không so được với lúc Thọ Niên thường thay ngựa ở dịch trạm sau đó một đường phi nhanh không ngừng nghỉ chạy đến.

Sắc trời đã tối, đèn lồng ở phủ thái thú mới vừa được thắp sáng, nhận được thông báo khẩn, biết được đại khái nhóm Thương Triều Tông còn khoảng hai canh giờ mới nữa mới có thể đến quận thành, Ngưu Hữu Đạo quyết định sớm đi ra cửa thành chờ đón, có một số việc vẫn là nên ở ngoài phủ thái thú cùng bọn người Thương Triều Tông nói rõ ràng thì tốt hơn, nếu như Thương Triều Tông nổi lên cố chấp không nghe theo, hắn phải nghĩ biện pháp thoát thân, bị nhốt tại phủ thái thú nơi có đông đảo cao thủ quá cũng không dễ thoát thân.

Bên này để cho người hướng Phượng Lăng Ba xin chỉ thị một chút, pháp sư tùy tùng ra chờ đón chủ công của mình là việc chính đáng, Phượng Lăng Ba cũng không có ngăn cản.

Được cho phép, Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương đi ra khỏi khách viện, vừa ra thì đụng phải một nhóm người chặn lại đường đi, đối diện nhìn ra, không phải ai khác, là Bành Ngọc Lan mang theo mấy người ngăn lại.
“Xin chào phu nhân!” Ngưu Hữu Đạo vui tươi hớn hở chào.

“Không có bị hoa mắt mà nói, thì tự mình nhìn xem đi.” Bành Ngọc Lan tiện tay giũ ra một trang giấy, để người bên cạnh chuyển tới cho Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay nhận, mượn ánh đèn xem xét, lập tức nhỏ mồ hôi hột, đây không phải là biên bản nội dung cá cược của hắn cùng với Phượng Nhược Nam a, bên trên còn có chữ ký của hắn, Phượng Nhược Nam và Viên Cương, bản đánh cược này hắn cũng có một phần. Không cần suy nghĩ nhiều, khẳng định là Phượng Nhược Nam đem tất cả nói ra cho mẹ của nàng biết, hắn còn hy vọng Phượng Nhược Nam có thể vì cố kỵ mặt mũi, xấu hổ không dám nói cho người khác biết, không nghĩ tới nữ nhân to con kia thật đúng là không sợ mất mặt a! Vậy mà đi méc mẹ!

Viên Cương nghiêng qua ngó chữ viết trên giấy, cũng nhận ra.

Ngưu Hữu Đạo ngoài miệng tỏ vẻ vui tươi hớn hở nói: “Lệnh ái thật nghịch ngợm!”

Thuận tay liền muốn đem cái tờ đặt cược này thu lại, kết quả Bành Ngọc Lan đưa tay ngoắc ngoắc, Ngưu Hữu Đạo đành phải thành thành thật thật đem trả lại, hiện tại mà dám cường ngạnh trước mặt người ta đoán chừng không đủ cho người ta đánh, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt!

Bành Ngọc Lan vung vẩy tờ cá cược, lạnh như băng hỏi: “Gặp qua vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ đến như các ngươi vậy, ngay cả chuyện đáng xấu hổ như vậy mà cũng làm được!”

Sau khi từ nữ nhi biết được chân tướng sự việc, nàng quá chấn kinh, thế mà mượn tiền nữ nhi của nàng... Không, phải nói là lừa tiền nữ nhi của nàng đi mua lễ vật tới cầu hôn, cưới nữ nhi của nàng, việc này nói thôi đều là ngượng miệng, thế mà có người vẫn làm ra được, làm người tại sao có thể vô sỉ như vậy? Chính Phượng Nhược Nam cũng thật là xấu hổ giận dữ khó có thể nhịn được, đều muốn đập đầu chết có, thế nhưng thù lớn chưa trả, đập đầu chết há sẽ tiện nghi cho tên cẩu tặc!

Việc này sau đó Phượng Lăng Ba cũng biết, bảo Bành Ngọc Lan thôi được rồi, so với chuyện kết thành thông gia sắp tới, chút tiền ấy cũng không tính là gì, tư tưởng của nam nhân đều tương đối thoải mái. Nhưng là Bành Ngọc Lan nuốt không trôi một hơi này, nữ nhi đã đủ ủy khuất rồi, sao lại có thể đem nữ nhi uất ức gả đi kiểu này, nàng phải giúp nữ nhi đến đòi công đạo.

Ngưu Hữu Đạo than thở nói: “Phu nhân, thật sự là không có cách, tình cảnh trước mắt của quận vương chắc hẳn phu nhân cũng có nghe thấy, thật sự là xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch, đúng, vì trong túi trống không thật quá xấu hổ, đi tay không cầu hôn lại không tốt cho lắm, Lam tiên sinh đành phải ra hạ sách này!” Trước đó không phải Phượng Lăng Ba hỏi hắn có phải là Lam Nhược Đình bày mưu hay khônga, đây chính là chỗ tốt khi không tham danh tiếng, luôn điệu thấp, hiện tại hắn có thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ cho Lam Nhược Đình.

Bành Ngọc Lan mặt lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ hắn là Lam tiên sinh hay là Tử tiên sinh, tờ cá cược ghi tên ai thì ta tìm người đó, 10 vạn kim tệ này còn có hắn...” Hướng Viên Cương hất cằm, “Ngươi chuẩn bị lúc nào đưa cho ta?”

Nếu chỉ là đòi tiền thôi, Ngưu Hữu Đạo còn có thể đẩy cho Thương Triều Tông, chứ còn muốn cả Viên Cương hắn sao có thể đáp ứng, đành phải mặt dày một lần nữa, lập tức nghiêm mặt nói, “Phu nhân, ngài nếu nói như vậy, thì có chút không giảng đạo lý.”

“Ồ?” Bành Ngọc Lan cười lạnh ha ha một tiếng, quơ quơ tờ cá cược trong tay, “Ta không giảng đạo lý? Chẳng lẽ tờ giấy trắng mực đen này là giả hay sao?”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, bộ mặt nghiêm nghị nói: “Cũng không phải là giả, nhưng vấn đề là, nếu thật dựa theo nội dung cá cược mà nói, ta cũng không có thua, ai dám nói trong vòng một canh giờ ta không thể trả tiền? Mấu chốt của vấn đề là, còn chưa hết một canh giờ, chúng ta liền bị bắt đến phủ thái thú, nếu là lệnh ái cùng với phủ thái thú liên thủ lại như vậy đi đánh cược, quả thật là chỉ có thắng chứ không bao giờ thua, chỉ vấn đề này liền không có cách giải thích nào khác, như vậy không khỏi quá khi dễ người khác!”

Lời này hắn vốn là dùng phòng bị để phân rõ phải trái với Phượng Nhược Nam, không nghĩ tới lại dùng để đối đáp với mẹ của nàng.

“...” Bành Ngọc Lan câm nín, trong đầu nghĩ nghĩ, thật đúng là có phương diện đó, thế nhưng nghĩ lại, lại thấy không đúng, cái này rõ ràng là cái bẫy, từ tức giận chuyển thành cười nói: “Tốt, vụ cá cược không nói tới, thế 1 vạn kim tệ kia thì tính sao? Ngươi cũng chuẩn bị không trả phải không?”

Ngưu Hữu Đạo liên tục gật đầu nói: “Sao có thể không trả, trả, nhất định trả!”

Bành Ngọc Lan quát: “Khi nào trả?”

Ngưu Hữu Đạo quả quyết nói: “Sau khi vương gia trở về lập tức để vương gia trả lại!” Hắn mới sẽ không đi gánh món nợ này.

“Tốt! Ta chờ, dám nuốt lời không trả thử nhìn một chút!” Bành Ngọc Lan phát câu ngoan thoại quay đầu bước đi, nàng chắc chắn trước mắt đối phương trả không nổi, nếu có thể xuất ra được số tiền kia, cũng không đáng sử dụng thủ đoạn bỉ ổi này, quay đầu chuẩn bị dùng chuyện này hảo hảo châm chọc cái tên chủ mưu Lam Nhược Đình xấu xa kia, lập tức trả lại tiền, hay là thư thả cho một chút thời gian thì dựa theo đổ ước trả lại tiền, tùy ý tuyển! Có nàng nhìn chằm chằm, nàng cam đoan toàn bộ quận Quảng Nghĩa không người nào dám cho Thương Triều Tông vay, quyết định ra mặt giúp nữ nhi mình, không xuất ra khẩu khí này thì quá uất nghẹn, quá khi dễ người!

Nàng đi rồi, Bạch Diêu ôm thanh kiếm trong ngực vẫn còn lưu lại, liếc qua nhàn nhạt giải thích một chút, “Nghe nói ngươi muốn đi chờ đón quận vương, thái thú bảo chúng ta cùng đi với các ngươi.” Kỳ thực là bảo hộ và phòng bị Tống gia bên kia hạ độc thủ, cũng là để theo dõi, không có cách, tên này là đệ tử của Đông Quách Hạo Nhiên, có lẽ đối với việc tìm kiếm 10 vạn Nha Tướng sẽ có trợ giúp.

Ngưu Hữu Đạo nhìn ra trong mắt đối phương có ý xem thường, cười khan nói: “Thật sự là người nghèo chí ngắn, để tiền bối chê cười.”

Bạch Diêu lạnh nhạt nói: “Cũng đích thật là có chút vô sỉ!”

“Ai.. Z! Lam Nhược Đình hại ta!” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu cười khổ, đưa tay ra dấu mời, một nhóm rời đi.