Đạo Quân (bản edit)

Chương 56: Nghịch đồ!




“Tiểu vương bái kiến nhạc phụ đại nhân, bái kiến nhạc mẫu đại nhân!”

Ngoài sáng trong tối tất cả bàn bạc ổn thoả, một đám người lần nữa lại tập trung tại trong chính sảnh, ngay trước mặt mọi người, Thương Triều Tông tiến hành hành lễ của vãn bối, cúi đầu trước Phượng Lăng Ba cùng Bành Ngọc Lan sửa lại cách xưng hô. Mà vợ chồng hai người cũng có lễ gặp mặt tặng lại.

Thương Thục Thanh đứng ở một bên xem lễ, nhìn thấy ca ca như vậy, hai mắt đã đẫm lệ, cảm thấy thật ủy khuất ca ca, nghĩ tới phụ mẫu, nếu như phụ mẫu còn ở đó, việc hôn nhân của ca ca làm sao có thể qua loa như vậy được. Đồng thời cũng có cảm khái, hai huynh muội mấy năm này bất luận là ở trong thiên lao hay là ở ngoài thiên lao, cũng không dễ dàng, vừa mới ra khỏi thiên lao không bao lâu, chỉ chớp mắt ca ca liền phải thành thân, nàng không biết bản thân có phải là bởi vì vui mừng mà rơi lệ hay không, may mắn có mạng che mặt che lại, ngoại nhân cũng không nhìn thấy được.

Trên mặt đầy ý cười Lam Nhược Đình đứng ngoài quan sát nhưng trong lòng cũng là ảm đạm, Ninh Vương như còn tại, làm sao có thể đến mức như vậy!

Trong lòng Phượng Lăng Ba và Bành Ngọc Lan làm sao lại không cảm khái cơ chứ, nếu như đặt ở trước kia, nhi tử của Ninh Vương, sao có thể trở thành con rể của bọn hắn, đó là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ nữa là.

Hành lễ xong, đến phiên người của Phượng gia đổi cách xưng hô đối với Thương Triều Tông thành tân cô gia, bên này cũng có hồng bao tiền thưởng làm lễ. Hồng bao là Lam Nhược Đình đã sớm chuẩn bị, cho dù là bọn hạ nhân, một người cũng được một viên kim tệ, ra tay tương đối hào phóng, hạ nhân được thưởng tự nhiên là mừng rỡ như điên, liên tục nói cám ơn, gọi cô gia cô gia thật thân mật.

Có một số thời điểm chính là như vậy, đối với nhân vật như Phượng Lăng Ba, Lam Nhược Đình có thể trực tiếp bày tỏ xấu hổ vì trong túi không có tiền, nhưng lại không nên hẹp hòi đối với bọn hạ nhân, bởi vì Phượng Lăng Ba có thể không thèm để ý chút vật ngoài thân này, nhưng bọn hạ nhân lại rất cần nhờ những vật ngoài thân này để mưu sinh, sẽ rất để ý, nếu thiếu hoặc cho ít đi thì sẽ để cho bọn hạ nhân xem thường, Thương Triều Tông nghèo túng như thế nào cũng không thể để cho những hạ nhân này xì xồ thầm mắng hắn hẹp hòi, chút mặt mũi này Lam Nhược Đình vẫn là phải duy trì cho Thương Triều Tông.

May mắn, thời điểm ở Nam Sơn tự, bên này đã cướp sạch tiền của một đám hòa thượng kia, nên chút tiền ấy Lam Nhược Đình hay là vẫn cầm ra được.

Lúc cáo từ, Phượng Lăng Ba làm ra vẻ trêu chọc dặn dò Thương Triều Tông một câu, “Hiền tế, hai ngày tới hảo hảo tịnh dưỡng, bồi dưỡng thân thể khoẻ khoắn mà còn động phòng a, chuyện bán chiến mã thì cũng đừng làm nữa đó.” Sự tình xong xuôi, thái độ của hắn cũng lập tức thay đổi, không cần thiết lại làm khó Thương Triều Tông làm gì, rất có ý muốn lấy lòng Thương Triều Tông.

Lời này vừa nói ra, Thương Triều Tông xấu hổ, đối với Ngưu Hữu Đạo bày ra chủ ý ngu ngốc bán chiến mã thì dở khóc dở cười, có chút hoài nghi Ngưu Hữu Đạo có phải suy nghĩ nhiều quá hay không, vợ chồng Phượng Lăng Ba tựa hồ không có khó xử lý như vậy, biết bên này tình hình kinh tế căng thẳng, chuyện tổ chức đại hôn sự tình ôm lấy luôn, để phủ Thái Thú một tay xử lý.

Một nhóm đi ra phủ Thái Thú, ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại nhìn xem toà thủ phủ, đều có cảm giác giật mình tựa như mộng vậy, đoạn đường gập ghềnh long đong thế mà tìm ra được một con đường bằng phẳng, vậy mà cưới nữ nhi Phượng Lăng Ba, lúc vừa rời khỏi kinh thành hoang mang lo lắng không biết tiền đồ sẽ ra sao, nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện biến hoá không thể tưởng tượng nổi như vậy!

Một đám đám thân vệ đi theo tinh thần vô cùng phấn chấn, rất phấn chấn, đều biết Phượng Lăng Ba là ủng binh tự lập, là chư hầu một phương, vương gia cưới nữ nhi của Phượng Lăng Ba, triều đình tất nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, đường sống thật sự bày ra trước mắt, không cần phải cùng chết hết, mọi người sao có thể không cao hứng chứ!

Thương Thục Thanh trước tiên nghĩ đến cái người đang ở tạm trong tiểu viện kia, nghĩ đến cái nam nhân lấy kiếm chống gậy tiện tay lừa gạt người kia, nghĩ đến khung cảnh nam nhân lười biếng nằm dưới tán hoa hoa đào sáng lạn ngâm thơ, khóe miệng không khỏi cong lên mỉm cười.

Một màn dưới cây hoa đào kia bây giờ nghĩ lại rất là đẹp, tại trong loạn thế này bất chợt cho nàng một loại cảm giác an toàn khó diễn tả...

Dãy núi lồng lộng, cảnh thần tiên đẹp đẽ, bên trong Thượng Thanh cung, chưởng môn cùng ba vị trưởng lão ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, Đường Nghi ngồi ở trên cao, bên dưới 2 bên là La Nguyên Công, Tô Phá cùng Đường Tố Tố. Trong phòng, một trang giấy được chuyền qua lại giữa bọn họ, nội dung trên giấy là do Kim Sí từ bên ngoài đưa tin đến, sau khi Đường Nghi xem xong thì im lặng, La Nguyên Công nhìn xong chậm rãi lắc đầu không ngừng, Tô Phá vẫn như cũ, vẻ mặt thản nhiên mặt có biểu cảm gì, Đường Tố Tố thì chau mày lại.

Tin tức từ quận Quảng Nghĩa bên kia truyền tới, Thượng Thanh tông mặc dù xuống dốc, nhưng cũng không phải là mù lòa, kẻ điếc, đối với tin tức khuếch tán ra, dù sao cũng hơi nắm bắt được một chút.

La Nguyên Công rất cảm khái, phá vỡ sự yên tĩnh trong điện, nói “Phượng Lăng Ba thế mà lại đem nữ nhi gả cho Thương Triều Tông, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, Thiên Ngọc môn có thể gánh được áp lực từ đương kim sao? Không có Thiên Ngọc môn gật đầu đồng ý, Phượng Lăng Ba không có gan lớn như vậy, việc này chưởng môn thấy thế nào?”

Đường Nghi: “Bây giờ Đại Yến loạn trong giặc ngoài, nếu như hôn sự này thật sự có thể thành, đã nói lên Phượng Lăng Ba khăng định muốn bảo đảm Thương Triều Tông, tất nhiên cũng có nắm chắc bảo vệ được Thương Triều Tông, nếu không sẽ không dám làm như vậy, chỉ sợ đương kim cũng không dám triệt để vạch mặt. Xem ra là chúng ta đã coi thường Thương Triều Tông, lại bị hắn ngạnh sinh tìm ra được một đầu sinh lộ, hổ phụ quả là không sinh khuyển tử!” Nói xong nhìn về phía Đường Tố Tố.

Đường Tố Tố hừ lạnh một tiếng, bảo “Thời gian còn rất dài, có phải là tìm ra được đường sống hay không khi khác nói, tóm lại sự lựa chọn của chúng ta là không sai, cùng với Ninh Vương phân rõ mối quan hệ đối với Thượng Thanh tông có tác dụng không nhỏ, nếu không Thương Triều Tông lại cùng ủng binh tự lập xong cùng Phượng Lăng Ba kết hợp cùng nhau, rõ ràng là mưu đồ làm loạn, quả thực là lửa đang cháy lại đổ thêm dầu, lửa giận của triều đình tất nhiên sẽ liên luỵ tới trên đầu Thượng Thanh tông. Triều đình có lẽ không dám làm gì Phượng Lăng Ba, nhưng muốn đối phó Thượng Thanh tông lại chỉ là chuyện một câu nói, chúng ta gánh không nổi hậu quả kia!”

Đường Nghi cùng Tô Phá không có tỏ thái độ, La Nguyên Công lại là khẽ gật đầu, “Sư muội nói có lý!”

Đúng lúc này, bên ngoài một đệ tử bước nhanh tiến vào, chắp tay bẩm báo nói: “Chưởng môn, ba vị trưởng lão, đệ tử Trần Quy Thạc ở ngoài điện cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!”

Vừa nghe xong bẩm báo, mí mắt Đường Tố Tố nhướng lên một cái, Thương Triều Tông chạy tới quận Quảng Nghĩa thông đồng cùng với Phượng Lăng Ba thành một khối, nàng chính là tại đang suy nghĩ xem Ngưu Hữu Đạo ở đâu, cũng không biết bọn người Tống Diễn Thanh có đắc thủ hay không, ai ngờ nghĩ cái gì tới cái đó, Trần Quy Thạc trở về rồi.

“Không thấy chúng ta đang đàm luận sao? Hắn thì có thể có cái chuyện quan trọng gì, để hắn lui xuống trước đi!” Đường Tố Tố lên tiếng quát, ngoài ra có một ít lo lắng, nên không muốn Trần Quy Thạc đi vào.

Ngược lại La Nguyên Công đưa tay ngăn trở một chút, nói “Hắn không phải cùng với Tống Diễn Thanh đi kinh thành sao? Làm sao nhanh như vậy liền trở lại rồi? Hắn đột nhiên trở về, còn nói là có chuyện quan trọng, chắc hẳn cũng không dám tại trước mặt chúng ta nói ngoa cái gì, không ngại để hắn tiến vào nói rõ.”

Đường Tố Tố thực sự cũng không tìm ra được lý do gì để ngăn cản, suy nghĩ Trần Quy Thạc chắc cũng không dám nói lung tung cái gì, thế thì chẳng lẽ có chuyện gì khác sao? Liền im lặng không nói gì nữa.

Đường Nghi gật đầu nói: “Để hắn vào đi!”
“Vâng!” Đệ tử tiến vào thông báo ứng thanh đi ra.

Chỉ chốc lát sau, Trần Quy Thạc đầy phong trần mệt mỏi vội vã đi vào, vào tới trong điện, vậy mà phù phù quỳ gối xuống trước mặt mấy người, bộ mặt sợ hãi nói: “Chưởng môn, ba vị trưởng lão, đã xảy ra chuyện, hai vị sư huynh Tống Diễn Thanh và Hứa Dĩ Thiên đã ngộ hại!”

“A!” Mấy người toàn bộ đứng lên, Hứa Dĩ Thiên còn miễn, Tống Diễn Thanh phía sau có Tống gia, chính là một cái khiên đỡ cuối cùng của Thượng Thanh tông, Tống Diễn Thanh xảy ra chuyện mà nói, Thượng Thanh tông không bàn giao được cho Tống gia.

Đường Tố Tố giận tím mặt, “Đồ hỗn trướng, nói mò gì?” Nàng dùng ánh mắt nghiêm nghị cảnh cáo Trần Quy Thạc không nên nói lung tung.

Nhưng mà Trần Quy Thạc làm như không thấy, cất tiếng đau buồn nói: “Đệ tử không có nói lung tung, Tống sư huynh cùng Hứa sư huynh đều là chết ở trong tay Ngưu Hữu Đạo, bởi vì Ngưu Hữu Đạo muốn để cho đệ tử trở về truyền lời, đệ tử mới may mắn nhặt lại được một cái mạng mà trở về.”

Mấy người chấn kinh, Đường Tố Tố giận dữ mắng mỏ: “Nói hươu nói vượn!” Phất tay một chưởng chưởng lực hùng hậu bổ ra ngoài.

Cơ hồ La Nguyên Công cùng Tô Phá đồng thời xuất thủ, đồng thời đánh ra một đạo chưởng lực ngăn cản.

Oanh! Một tiếng nổ vang vọng, ba đạo chưởng lực đụng vào nhau, kình phong thổi ra bốn phía, Trần Quy Thạc đang quỳ dưới đất ngạnh sinh sinh bị hất tung, có thể nói là sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Hắn lộ diện trước mặt mọi người chính là sợ Đường Tố Tố diệt khẩu, không nghĩ tới Đường Tố Tố lại dám ở trước mặt mọi người hạ sát thủ luôn, hắn đánh giá thấp lòng dạ độc ác tâm ngoan thủ lạt của lão thái bà này, nếu không phải hai vị trưởng lão khác xuất thủ, hắn cái mạng này liền không còn, chân chính là sợ hãi không thôi.

Hắn dám không để ý Đường Tố Tố cảnh cáo nói như vậy, tự nhiên là có nơi dựa dẫm, ở trên đường có người Tống gia chặn lại bảo hắn thụ ý làm việc như vậy, có chỗ dựa là Tống gia, hắn không có gì phải sợ.

Đường Nghi cẳng thẳng cắn chặt bờ môi, nhìn xem Đường Tố Tố mặt đang giận dữ, tương đối mà nói, trong thâm tâm nàng có nắm được một chút, bởi vì Đường Tố Tố đã ám hiệu rằng sẽ không lưu lại hậu hoạn Ngưu Hữu Đạo kia, chỉ là không nghĩ tới lại để cho Tống Diễn Thanh xuất thủ.

La Nguyên Công lách mình tới ngăn ở phía trước Trần Quy Thạc, Thượng Thanh tông còn không có chuyện đệ tử bởi vì bẩm báo tình huống liền bị giết, nhìn chằm chằm Đường Tố Tố nói: “Sư muội, cớ gì làm vậy, có lời gì không thể hảo hảo nói sao?”

Đường Tố Tố cả giận nói: “Hắn rõ ràng đang tại nói hươu nói vượn, Tống Diễn Thanh là đi hướng kinh thành, Ngưu Hữu Đạo là đi hướng huyện Thương Ngô, hai người hai hướng, như thế nào lại đụng nhau, tên này hẳn là mưu đồ làm loạn!”

Trần Quy Thạc có chút luống cuống, tranh thủ thời gian la lớn: “Đường trưởng lão, ngươi là muốn giết người diệt khẩu sao?” Loại tình huống này, hắn chỉ cầu tự vệ.

Lời này vừa nói ra, Đường Tố Tố lửa giận ngút trời, rống “Nghịch đồ!”

Lách mình nhảy ra, lại muốn hạ sát thủ, bóng người Tô Phá lóe lên, nhảy ra ngăn trở nàng, trầm giọng nói: “Để cho hắn nói hết lời cũng không muộn!”

La Nguyên Công chậm rãi đi tới bên người Tô Phá, đứng sóng vai, tỏ rõ sẽ cùng nhau ngăn cản Đường Tố Tố, nói “Sư muội, yên tâm chớ vội, không cần phải làm bậy!” Lời này đã coi như là đang cảnh cáo.

Đối mặt hai người này liên thủ, Đường Tố Tố tự biết không cách nào đạt được ý muốn, bỗng nhiên quay người, nhìn về phía Đường Nghi, cả giận nói: “Chưởng môn, kẻ này hẳn là có người phái tới châm ngòi ly gián, còn xin chưởng môn sáng suốt phán đoán!”

La Nguyên Công nói: “Chưởng môn, ở trong tòa đại điện này, đệ tử Thượng Thanh tông không đến nổi ngay cả lời nói cũng không thể nói đi, có phải là châm ngòi ly gián hay không, nghe một chút cũng không sao, càng không đến nổi ngay cả sự tình còn chưa có làm rõ liền hạ sát đệ tử rồi, không có đạo lý nào như vậy!”

Đường Tố Tố thở phì phì nhìn chằm chằm Đường Nghi, nhưng mà nàng rõ ràng là không để ý tới, làm sao Đường Nghi có thể đối mặt với hai vị trưởng lão truyền công cùng hộ pháp mà tỏ ra thiên vị đây?

Thường hay im lặng Tô Phá cũng nhàn nhạt lên tiếng tạo áp lực, “Sư muội, có chút quá rồi.”

“Hừ!” Đường Tố Tố phất tay áo hừ lạnh một tiếng, quay người lại.

La Nguyên Công quay đầu lại phía Trần Quy Thạc trầm giọng nói: “Nói, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

Tạm thời bảo trụ được mạng nhỏ, Trần Quy Thạc hồi tỉnh lại, vội hoảng hốt nói: “Tống sư huynh cũng không phải là đi kinh thành, nói đi kinh thành chỉ là ngụy trang, trên thực tế là trong nghe theo ám thị của Đường trưởng lão, bố trí mai phục ở trên đường chỗ Nam Sơn tự, muốn diệt trừ Ngưu Hữu Đạo...”

“Trò cười!” Đường Tố Tố khinh thường một tiếng.