Đạo Quân (bản edit)

Chương 60: Chúng ta là hộ vệ của Vương gia




Dứt lời, hai người liếc nhau, Viên Cương không nói gì nữa, quay người rời đi.

Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn theo, chậc lưỡi, “Yêu tinh kia sẽ không lại bị đánh nữa a?”

Tiểu viện, một đám hòa thượng phật tâm ngược lại vẫn là không mất, tựa hồ vẫn duy trì tác phong lúc ở Nam Sơn tự, đọc kinh thì vẫn đọc kinh, quét rác vẫn quét rác, trong nội viện cũng không cần người khác đến quét dọn, chính bọn hắn tự quét dọn sạch sạch sẽ sẽ.

Viên Cương vừa đến, một đám hòa thượng giống như là ‘chim sợ cành cong’, mặc kệ đang làm gì, đều ngưng tay bỏ hết việc lại, từng người theo dõi hắn, đều cảm thấy Viên Cương thật đáng sợ. Người khác đáng sợ là hỉ nộ vô thường, vị này thì trên mặt nhìn không ra cái hỉ nộ gì, không có cái đạo lý gì có thể giải thích được, nói động thủ liền động thủ, khiến cho người khác khó lòng mà phòng bị.

Gần đây, bọn hắn thế là mỗi ngày đều tận mắt thấy Viên Cương kéo Viên Phương vào bên trong đánh bầm dập, mỗi lần Viên Cương tới, chính là đánh trụ trì, bây giờ lại chạy tới nữa, một ngày đánh hai lần, không phải hôm nay đã đánh xong hai lần rồi sao? Tại sao lại tới?

Nghe gọi Viên Phương không muốn ra nghênh đón cũng không được, ra nghênh đón thì không xong, trong lòng hắn cũng là có ý nghĩ như vậy, không phải hôm nay đã đánh xong hai lần rồi sao?

Lo lắng e ngại cực độ, nhưng là vẫn phải lò mặt ra đi tới, khom lưng cúi đầu nói: “Viên gia, có cái gì muốn phân phó?” Đường đường hình tượng trụ trì bay sạch sẽ, chẳng qua hiện nay cái mặt sưng chù ù nên cũng không còn có cái hình tượng gì đáng để nói nữa rồi.

Học theo Ngưu Hữu Đạo gọi ‘Hầu Tử”, lỡ lời gọi hai lần liền bị đánh tê tái hai lần, phải tự sửa lại cách gọi.

“Vào đây một chút.” Viên Cương nói xong, đi sượt qua hắn, trực tiếp đi vào trong một gian phòng trống, cũng chính là cái phòng lần đầu đánh Viên Phương kia.

Viên Phương nơm nớp lo sợ, thật không dám tiến vào, thế nhưng nếu để đối phương một khi không cao hứng, liền theo thói quen sẽ đánh nặng tay hơn, hắn ăn không tiêu, đấm đá quá mạnh quá đau đi, không dám trì hoãn, cắn răng nhanh chóng bước vào theo, ‘Cạch!’ Cửa bị đóng lại.

Những tăng nhân trong nội viện quay lại nhìn nhau, đều nhìn chằm chằm, vểnh tai lên nghe, có người bắt đầu lần hạt cầu nguyện.

Tất cả đều lo lắng cho trụ trì, xem như là yêu tinh, sợ cũng chịu không nổi mỗi ngày đều bị đánh như vậy a?

Tựa hồ như lời cầu nguyện có hiệu quả, trong phòng rất là an tĩnh, không có âm thanh mà mọi người lo lắng xuất hiện.

Bất quá rất nhanh trong phòng truyền ra tiếng Viên Phương giật mình, “Viên gia, ta sẽ không làm loại chuyện này.”

“Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa?”

“Cái đó... Viên gia, ta thật sự không có vật kia, ‘Bạch’! Aaa...”

Tóc gáy đám người dựng hết cả lên, thanh âm đánh đập quen thuộc ‘bạch’ ‘bạch’ lại xuất hiện, xen lẫn với tiếng Viên Phương kêu la thảm thiết.

“Viên gia, đừng động đao, đừng động đao, sẽ chết người đấy.”

“Ngươi là người sao?”

“Viên gia, có, ta có!”

“Không có gạt ta?”

“Ta thề với trời, có, tuyệt đối có, nếu có nửa chữ nói xạo ngươi chém ta!”

“Có thể làm tốt hay không?”

“Bao ở trên người ta, Viên gia chỉ cần ngồi chờ tin tức tốt của ta là được, nếu có nửa phần sai lầm, ta đưa đầu tới gặp!”

Trong phòng tựa hồ trở lại yên tĩnh ôn hoà nhã nhặn, có âm thanh thì thầm thì thầm, chỉ chốc lát sau, ‘két’ cửa mở ra, Viên Cương làm như không có việc cả đi ra, nhanh chân rời đi.

Chờ đến khi thân ảnh Viên Cương triệt để biến mất sau cửa tiểu viện, chúng tăng mới lao nhao chạy tới cửa gian phòng, chỉ thấy Viên Phương đang ngồi ở góc tường quệt máu mũi, bộ dạng chật vật không chịu nổi, bộ mặt ai oán thê thê thảm thảm. Chúng tăng lại nhao nhao chạy vào, hai người thủ tọa đông viện Như Hối cùng với thủ tọa tây viện Như Minh liên thủ cùng dìu hắn đứng lên, đỡ hắn ngồi xuống ở cái ghế cạnh bên.

Như Minh cất tiếng đau thương nói: “Trụ trì vì bọn ta mà chịu ủy khuất quá!”

“Không sao cả!” Viên Phương lau lau máu mũi, nhìn thấy máu đỏ thẫm dính đầy trên tay, tức giận run rẩy nói: “Cái tên Hầu Tử khinh người quá đáng! Hảo hán không sợ ăn thiệt thòi trước mắt, cái sổ sách này tạm thời nhớ kỹ, sớm muộn ta sẽ lột da hắn, rút gân hắn...”

Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một tiếng “Lạch cạch”, Viên Phương kinh hãi giống như bị đao thọc vào đít, đột nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt hoảng sợ.

Chúng tăng cũng bị động tĩnh này dọa cho khẽ run rẩy, còn tưởng rằng Viên Cương quay trở lại, kết quả ngoài cửa có một tăng nhân yếu ớt nói vọng vào, “Cây chổi gác không có chắc, bị đổ!”

“Hô!” Chúng tăng nhẹ nhàng thở ra.

Viên Phương chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật, lòng có ma chướng, Phật Tổ trách tội rồi, tội lỗi, tội lỗi!”

“A Di Đà Phật!” Chúng tăng cũng chắp tay trước ngực theo, cùng niệm phật hiệu.

Viên Phương buông hai tay xuống, con ngươi trong mắt lại quay vòng vòng, hướng về phía đám người vẫy vẫy tay, ra hiệu tới lại gần một chút, lau máu mũi xong thấp giọng nói: “Có kiện sự tình khẩn yếu chúng ta phải nắm chặt xử lý, nếu không thì cái tên ôn Hầu Tử kia sẽ lại tìm chúng ta gây phiền phức, lúc nãy hắn đã buông ra lời cảnh cáo...”

Vọngthưuyển – luna huang

Một đường đi trong quận thành khua chiêng gõ trống, Thương Triều Tông ngực đeo dây phi hồng tân lang ngồi trên con ngựa cao to, thân vệ hai bên cầm theo túi tiền ném tiền đồng về phía đám người đứng xem hai bên liên tục, đổi lấy tiếng khen cùng âm thanh chúc mừng suốt chặng đường.

Phủ Thái Thú phi thường náo nhiệt, bạn bè khách khứa đã ngồi đầy, có thể may mắn vào ngồi đây đều là nhân vật có mặt mũi trong quận Quảng Nghĩa, phú hộ bình thường mặc dù có dâng tặng hậu lễ, cũng chưa hẳn có thể đi vào được, có một loạt chỗ ngồi ngoài trời được xếp ở bên ngoài phủ là nơi chuẩn bị yến hội cho mấy người đó.

Ngoại trừ điều động trọng binh gác ở bên ngoài đề phòng bốn phía, trên mái nhà phủ Thái Thú khởi còn có người đứng ở trên, ánh mắt cảnh giác quan sát trong trong ngoài ngoài phủ Thái Thú.
Nhân mã hộ tống tân lang chen chúc mà đến, già trẻ lớn bé, nam nam nữ nữ đều lên tiếng “chúc mừng Vương gia’ liên tục, Thương Triều Tông nhảy xuống ngựa, ôm quyền quay sang những tân khách chỉ có thể ở bên ngoài uống rượu mừng ở hai bên không ngừng đáp tạ, mặc kệ là có nhận biết hay không nhận biết hắn đều mỉm cười theo, một đường biểu thị tạ ơn.

Thật sự đến thời điểm lên sàn, ngược lại Thương Triều Tông không còn khẩn trương, bản tính quý tộc bẩm sinh trong người không ai có thể so sánh.

Vào trong phủ, có người dẫn Thương Triều Tông đi tới khuê phòng của Phượng Nhược Nam, đây là lần đầu tiên Thương Triều Tông nhìn thấy Phượng Nhược Nam, bất quá cũng không thấy được mặt, vì có khăn voan đỏ che lại.

Nhưng mà Thương Triều Tông vẫn có thể cảm giác ra được khổ người của Phượng Nhược Nam giấu ở bên dưới mũ phượng có khăn trùm vai kia, lúc nắm đoạn lụa đỏ có kết hoa dùng trong hỷ sự dắt Phượng Nhược Nam đi ra, Thương Triều Tông nhận ra Phượng Nhược Nam tựa hồ còn cao hơn hắn một chút, cũng không biết có phải nguyên nhân bởi vì đối phương mang mũ phượng hay không nữa.

Nên biết là, Thương Triều Tông hắn cũng coi như là khôi ngô tuấn tú, cũng tính là tương đối cao trong giới nam nhân nữa, mà nữ nhân có thể có cùng kích cỡ với hắn thì thật là ghê gớm!

Bất quá mấy cái này đều không có là gì, hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý cưới Phượng Nhược Nam, đây là chuyện nhất định hắn phải hi sinh, chỉ là lúc ở trên đường, chuyện Lam Nhược Đình lặng lẽ căn dặn hắn, để cho lòng hắn tràn đầy phiền muộn a!

Đôi tân nhân đi đến chính đường, nghi thức bái đường cũng liền đơn giản như thông thường, Phượng Lăng Ba cùng Bành Ngọc Lan ngồi ở trên cao.

Rốt cục nhìn thấy nữ nhi gả đi, Bành Ngọc Lan nửa vui nửa buồn, nhịn không được xúc động chảy nước mắt, lại lặp đi lặp lại lau đi.

Nghi thức hoàn thành, đám người vui vẻ đưa tiễn đi ra cửa ngõ ngoài đường, ra khỏi phủ Thái Thú, Phượng Nhược Nam bước lên kiệu hoa, Thương Triều Tông leo lên ngựa, một nhóm trở về tiểu viện.

Phủ Thái Thú, các tân khách bắt đầu vô cùng náo nhiệt uống rượu, chủ nhân nhiệt tình chiêu đãi khách nhân không đề cập tới.

Đội ngũ rước dâu trên đường về tăng thêm không ít người, rõ ràng tu sĩ có tăng thêm, một đường đi về luôn cao độ đề phòng bốn phía, dò xét bách tính hai bên đang lên tiếng chúc mừng không ngừng...

Trong tiểu viện tạm coi như là nơi tân nương bước qua cửa, cũng đã chuẩn bị xong rượu thịt, ở đây Thương Triều Tông cũng không có bà con bạn bè gì, tiệc chiêu đãi đều là thân vệ đi theo mà thôi.

Hậu viện của tiểu viện, chính là gian phòng để đôi tân nhân động phòng hoa chúc, có hai ả nha hoàn bưng khay rượu đi tới, còn chưa tới cửa tân phòng, bỗng nhiên xuất hiện mấy người, dọa cho hai ả nha hoàn giật nảy một cái. Cũng hoàn toàn chính xác là dọa hai người giật cả mình, vì cầm đầu là một lão đầu có tràng râu bạc, mặt mũi có chút dữ tợn, xác thực mà nói là mặt mũi bầm dập, chính là Viên Phương.

Mấy tên tăng nhân Nam Sơn tự do Viên Phương cầm đầu, ngăn hai người lại, chất vấn: “Làm gì ở đây?”

Hai ả nha hoàn dù sao cũng là người làm nhà đại hộ, cũng lấy lại bình tĩnh, không có sợ phiền phức, một người đáp: “Tân nhân sắp đến, đây là chuẩn bị rượu giao bôi và nước trà cho động phòng, còn các ngươi là làm cái gì?” Hai người trước đó mấy lần ra vào tiểu viện này, cũng chưa từng thấy mấy tên gia hỏa mang mũ mềm này.

Viên Phương bình tĩnh nói: “Chúng ta là hộ vệ của vương gia, phụ trách kiểm tra an toàn cho tiểu viện này.”

Hai ả nha hoàn nhìn nhau, trái lại cũng không có hoài nghi, nơi này phòng thủ rất nghiêm mật, không có người cho đi vào mà nói, người ngoài rất không có khả năng tiến vào được.

“Chúng ta muốn kiểm tra cái này một chút.” Viên Phương chỉ chỉ bình rượu cùng dụng cụ bên trong khay trên tay hai người.

Một tên nha hoàn lắc đầu nói: “Không cần, mấy vật này đều đã trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, không có vấn đề gì cả.”

Viên Phương nghiêm túc nói: “Bên kia phủ Thái Thú kiểm tra là về phần phủ Thái Thú bên kia, vương gia bên này chúng ta lại kiểm tra một chút cũng là không được sao?” Nghe nói vậy hai cô nha hoàn không biết nên trả lời như thế nào, Viên Phương không cho hai người cơ hội giải thích cái gì, phất tay ra hiệu một cái, mấy tên tăng chúng vọt lên trực tiếp đoạt lấy đồ trên tay hai người.

“Các ngươi...” Hai tên nha hoàn đối với hành vi thô lỗ như vậy hiển nhiên không cao hứng, còn chưa kịp trách cứ, Viên Phương lại lên tiếng hấp dẫn sự chú ý hai người, “Hiện tại ngược lại ta là hoài nghi thân phận hai người các ngươi, các ngươi có gì có thể chứng minh các ngươi là người phủ Thái Thú không?”

Hai danh nha hoàn quay mặt lại nhìn nhau, đối với cái câu hỏi này vừa bực mình vừa buồn cười, một người nói: “Vị lão tiên sinh này, còn cần phải chứng minh sao? Nếu không phải là người phủ Thái Thú, chúng ta có thể xuất hiện ở đây sao?”

Viên Phương hỏi: “Các ngươi tên gọi là gì, ta muốn xác minh một chút.”

“Văn Tâm, Văn Lệ.” Hai nữ mặc dù không quá cao hứng, nhưng vẫn là trả lời.

Phía sau lưng hai nữ, một tên tăng nhân đối với Viên Phương gật đầu một cái, cho cái ánh mắt, nói: “Đã xong, đồ vật hẳn là không có vấn đề gì.”

Viên Phương khua tay nói: “Trả đồ vật lại cho các nàng, một người đi ra ngoài hỏi một chút, có phải nơi này có an bài hai người tên như vậy không.”

Trả lại khay đồ cho hai người, một tên tăng nhân chạy từ từ ra khỏi tiểu viện.

Thời điểm hai bên giằng co, Văn Lệ nhìn chằm chằm Viên Phương trên dưới dò xét một chút, nhịn không được hỏi một câu, “Lão tiên sinh, mặt ngươi làm sao lại như vậy, bị người ta đánh sao?”

“Ây...” Viên Phương sờ mặt mình một cái, lỡ đụng vào làm đau nhức, khóe miệng co giật một chút, buông tay xuống, lại nghiêm túc nói: “Té.” Nhưng trong lòng đang trù yểm người nào đó.

Văn Lệ chậc chậc: “Té thành dạng này, té thật là thật lợi hại.”

Viên Phương: “Phóng ngựa chạy nhanh, ngựa mất vó, cho nên bị té nặng chút...” Đột nhiên tự phản ứng lại, có cần phải giải thích với các nàng sao? Liền trợn mắt lên nói: “Hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Văn Lệ mỉm cười: “Chúng ta là hồi môn đi theo tiểu thư, các ngươi là người của vương gia, về sau chúng ta hẳn là sẽ thường xuyên gặp mặt nhau.” Ngụ ý là hiện tại nhận thức trước một chút.

Lời này làm cho Viên Phương có chút chột dạ, lúc này xuất hiện ở đây, vẫn là nên tận lực không để cho đối phương nhớ được thì tốt.

Lúc này, tăng nhân vừa đi ra ngoài lúc nãy lại bước nhanh trở về, đối với Viên Phương gật đầu nói: “Chính xác là có hai người như vậy.”

“Đi thôi!” Viên Phương phất tay, dứt khoát dẫn mấy tên tăng nhân Nam Sơn tự nghênh ngang rời đi.

Văn Tâm, Văn Lệ hai người quay lại bận bịu sự vụ của chính mình đi vào phòng.

Ra khỏi tiểu viện, Viên Phương phất tay để cho mấy người đi theo đi về trước, chính mình thì chạy tới chỗ Viên Cương đang ở...