Đạo Quân (bản edit)

Chương 62: Một tiếng rít lên




Đêm tân hôn động phòng đánh đập trượng phu, quá mất mặt a! Bạch Diêu khẽ thở dài, trong lòng nói thầm, khó trách một mực vẫn không gả đi được, nếu không đã sớm gả đi rồi, há lại bị rơi vào kết cục thông gia vì mục đích như vậy, dạng này như ngươi có nam nhân nào dám cưới chứ, ngươi cũng không phải là cô nương xinh đẹp như hoa, sao không thể nữ tính một chút được không?

Đêm tân hôn liền bị vợ đánh, đường đường nam tử hán lại bị vợ khi dễ như vậy, mất mặt nha! Ngưu Hữu Đạo thổn thức lắc đầu cảm thán, xem ra thật đúng là bị Viên Cương nói đúng, Thương Triều Tông thật sự không phải là đối thủ của Phượng Nhược Nam. Hắn nghiêng đầu qua liếc mắt ra hiệu với Viên Cương một cái.

Viên Cương lập tức lôi kéo Viên Phương đi, dẫn đi qua một bên bí mật tra hỏi.

Lam Nhược Đình với Thương Thục Thanh cũng đã nghe ra, Thương Triều Tông đang bị Phượng Nhược Nam thu thập ở trong tân phòng.

Khuôn mặt Thương Thục Thanh đầy vẻ lo lắng, lo cho an nguy của ca ca.

Lam Nhược Đình thì nhíu mày lại, chuyện lo lắng nhất quả nhiên đã phát sinh, Phượng Nhược Nam có thể không chút kiêng kỵ nào ở lúc động phòng đối xử với Thương Triều Tông như vậy, sau này thì sẽ có cái thái độ gì là có thể nghĩ được, coi như mượn được binh mã đeesn huyện Thương Ngô, cũng chỉ là phiền phức, đừng mơ tưởng người ta sẽ phối hợp gì.

“Ngươi buông tay ra!”

“Không buông thì sao? Dám động tay động chân với ta, không có đem móng vuốt của ngươi tháo xuống đã là khách khí lắm rồi, ngươi coi ta là loại con gái yếu ớt tùy tiện để cho thiếu gia ăn chơi như các ngươi bức hiếp sao?”

“Thật là chuyện tiếu lâm nhất trên đời, ngươi là do ta cưới vào cửa, Ui...”

“Cưới vào cửa thì sao hả? Là ngươi có thể đụng được sao?”

Nghe được ca ca phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, Thương Thục Thanh gấp quá la lớn: “Tẩu tử, sau này đều là người một nhà, ngàn vạn lần không thể làm bậy a!”

“Bên ngoài là Thục Thanh muội tử ư? Người một nhà sao có thể làm bậy được chứ, muốn làm bậy thì cũng chỉ là ca ca của muội làm bậy mà thôi, muội yên tâm, ta sẽ giúp muội đem ca ca không có tiền đồ của muội này quản giáo thật tốt, cam đoan để cho hắn về sau thật ngoan ngoãn.” Ngữ khí của Phượng Nhược Nam đối với Thương Thục Thanh vẫn còn được, là bởi vì nàng tự biết dung mạo của mình không đẹp, nhưng mà Thương Thục Thanh so với nàng còn tệ hơn nhiều, chí ít nàng chỉ cần kiên cường đối mặt là có thể đường đường chính chính lộ diện, mà Thương Thục Thanh thì ngay cả mặt đều không dám lộ ra ngoài, nghe nói xấu vô cùng, sẽ hù doạ người khác, ‘đồng bệnh tương liên’ cho nên có thể hiểu được, tự nhiên đối xử cũng tốt hơn, thêm nữa Thương Thục Thanh lại rơi vào hoàn cảnh nghèo túng, phải bôn ba khắp nơi, kỳ thật nàng rất đồng cảm với Thương Thục Thanh, chính mình so sánh với Thương Thục Thanh, thật sự là may mắn hơn nhiều lắm.

Viên Cương trở lại bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, áp vào tai hắn nói thầm: “Rượu giao bôi đã uống rồi, hắn cam đoan sẽ hữu hiệu, hắn đoán chừng không sai biệt lắm sẽ nhanh phát tác thôi...”

Thương Thục Thanh đi tới cửa ra vào tân phòng, nói với Bạch Diêu: “Tiền bối, để cho ta đi vào nói chuyện được không ạ?”

Bạch Diêu ôm kiếm tránh sang một bên, cũng không ngăn cản, hắn cũng hi vọng màn nháo kịch này nhanh chóng kết thúc đi, thật muốn làm cho Thương Triều Tông xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy thì phiền toái lớn, không nói tới phủ Thái Thú, phía chưởng môn bên kia hắn khẳng định không có cách nào bàn giao.

Nhưng mà Phượng Nhược Nam ở trong phòng lập tức cảnh cáo: “Thục Thanh muội tử, tốt nhất là muội đừng nên vào nha, bên trong vẫn còn đang động phòng, ta và ca của muội đang còn ân ái, cũng không có mặc quần áo đâu, muội là một đại cô nương hoàng hoa khuê nữ, chạy vào nhìn lung tung không thích hợp lắm đâu.”

Thương Thục Thanh biết là nàng đang nói lung tung thôi, “Tẩu tử, ta chỉ đi vào một lát...”

Phượng Nhược Nam lên tiếng cắt ngang, “Ta nói không được là không được, ta là người dễ rất bị khẩn trương, lúc khẩn trương thì sẽ không quản được tay chân của mình làm bậy, muội mà tiến vào, tám chín phần mười ta sợ quá, sợ là sẽ đá một cước vào phía dưới đũng quần của ca ca muội á, làm cho nhà của muội bị đoạn tử tuyệt tôn thì sẽ không tốt đâu, muội nói có đúng hay không?”

Ngưu Hữu Đạo nghe được kém xíu nữa thì phụt cười, phát hiện nữ nhân này thật là bưu hãn đó a!

Lời này cũng chỉ có loại hoàng hoa đại khuê nữ như Phượng Nhược Nam mới dám nói ra thôi, không có cách, thường xuyên lăn lộn với một đống nam nhân trong quân ngũ, nghe một đám xú nam nhân ăn nói ‘loạn thất bát tao’ quá nhiều, ngẫu nhiên còn có đối đáp với cấp dưới một đôi lời, có đôi khi, ngay cả chính nàng đều suýt chút nữa quên mất mình là nữ nhân luôn, cho nên nói chút lời như vậy, nàng căn bản không có cảm thấy mắc cỡ cái gì cả, nói nàng là nam nhân bà cũng không quá chút nào.

Tóm lại, hôm nay nàng chắc chắn phải đem Thương Triều Tông ra hảo hảo tra tấn một chập, đoạn thời gian trước quá ủy khuất, bao nhiêu năm rồi còn chưa có khóc lần nào, mấy ngày nay khóc một cái đủ, bây giờ kẻ cầm đầu đã rơi vào tay nàng, đừng có mơ tưởng nàng sẽ tuỳ tiện thả người, nàng há sẽ tuỳ tiện để cho người ta đi vào giúp cho Thương Triều Tông thoát ra, không có cửa đâu!

“Ui...” Thương Triều Tông lại phát ra một tiếng rên đau đớn.

Thương Thục Thanh sốt ruột nói: “Tẩu tử, tẩu chớ làm bậy, có lời gì hảo hảo nói.”

Phượng Nhược Nam: “Muội tử, muội cái này là không hiểu rồi, ta và ca của muội cái này gọi là ‘đánh là thân, mắng là yêu’, phải, là ân ái, chuyện nơi đây không liên quan đến muội, không muốn để cho ca của muội chịu tội, liền thành thật một chút, thối lui đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

“Tiện nhân!” Thương Triều Tông chửi mắng một tiếng.

“Bốp!” Một cái âm thanh vả thẳng vào miệng vang giòn truyền ra, Phượng Nhược Nam nói: “Lại mắng tiện một cái nữa, vả cho ngươi rụng răng!”

Đứng cạnh bên cửa Bạch Diêu nghe được im lặng lắc lắc đầu, phát hiện Thương Triều Tông đây là tự làm tự chịu a, cưới ai không tốt, hết lần này tới lần khác lại cưới ngay vị này, cái tiện nghi này không dễ lấy đâu nhỉ?

Nghe Viên Cương mật báo xong, Ngưu Hữu Đạo âm thầm than thở, thầm mắng Thương Triều Tông cũng đáng đời, biết rõ Phượng Nhược Nam đã không có hảo cảm với ngươi còn có thể sẽ đánh lại ngươi nữa, vậy còn gấp gáp như vậy làm gì, dáng vẻ lại không có xinh đẹp, gấp đến mức đó sao? Chần chờ một lát nữa thì sẽ không cần phải bị tội như vậy rồi?

Hắn phán đoán tình huống trong phòng một chút, sau khi biết được đại khái một tí, bèn hô lên: “Quận chúa, vương phi nói không sai, đây là chuyện giữa phu thê bọn họ, người ngoài không nên can thiệp, chuyện động phòng tình thú, tuỳ tiện cho bọn hắn náo đi, cũng không lật được trời, chúng ta nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi.”

Thương Thục Thanh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, Lam Nhược Đình đang cau may nghe được cũng quay qua nhìn lại.

Trong phòng, Phượng Nhược Nam sang sảng nói vọng ra, “Ngưu Hữu Đạo, tên lừa đảo này, cuối cùng nói được câu tiếng người, còn rất nhiều thời gian, hôm nào chúng ta sẽ hảo hảo làm quen một chút.”

Ngưu Hữu Đạo câm nín, hắn vừa mới mở miệng ra, đối phương liền có thể nghe ra được là tiếng của hắn, xem ra nữ nhân này thật sự là nhớ kỹ hắn, đây là có ý sẽ chờ đợi ngày khác tính toán sổ sách sao?

“Aiz, vương phi, các ngươi từ từ khoái hoạt, chúng ta sẽ không quấy rầy.” Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài, lại hướng Thương Thục Thanh liên tục ngoắc ngoắc lại, nói: “Quận chúa, đi thôi!”

Thương Thục Thanh nghi hoặc, cứ mặc kệ ca ca như vậy sao? Vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Ngưu Hữu Đạo lại hướng về phía nàng ngoắc thêm cái nữa.

Thương Thục Thanh có chút do dự, nhưng là bởi vì nàng có sự tín nhiệm rất khó hiểu kia, thế mà thật quay trở về.

Ngưu Hữu Đạo lại đối những người khác khua khua tay, nói: “Tản đi thôi, tất cả giải tán đi, người ta động phòng, chúng ta đứng xem náo nhiệt cái gì.” Trọng điểm đối với Bạch Diêu phất phất tay, còn có cả Văn Tâm và Văn Lệ, “Không cần các ngươi chiếu cố gì cả, cũng tản đi đi.”

Dưới sự hô hoán liên tục của hắn, đám người lần lượt rời ra khỏi tiểu viện, Viên Phương rụt đầu lại, lặng lẽ đi sau lưng Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt có chút chớp động.

Thấy mọi người đều đã đi ra hết, Bạch Diêu quay vào hướng phòng căn dặn một tiếng, “Nhược Nam, ta nhắc lại lần nữa, chú ý phân tấc đó!”

Phượng Nhược Nam: “Bạch thúc, người yên tâm đi, nếu ngay cả chút điểm ấy ta đều không nắm chắc được phân tấc, thì sao có thể thống binh tác chiến được chứ?”

Bạch Diêu lắc đầu buông tiếng thở dài, lách mình bay lượn ra ngoài, lại nhẹ nhàng bay trở về trên nóc nhà đối diện, ôm kiếm yên lặng đứng chờ tại bên dưới ánh trăng.

Nhưng không bao lâu sau, bên trong tân phòng bỗng nhiên lại truyền đến một trận âm thanh lốp bốp, tựa hồ lại đánh nhau nữa, bất quá lần này thời gian đánh nhau tựa hồ rất ngắn, rất nhanh liền kết thúc. Đứng trên nóc nhà Bạch Diêu nhìn chăm chú một lúc, chờ một hồi lâu, không còn nghe được động tĩnh gì nữa, không khỏi lần nữa than nhẹ một tiếng, nha đầu này thật sự là không có cách nào nói nổi...

“Đạo gia, ca ca ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Ngưu Hữu Đạo leo lên tầng ba của một tòa lầu các đứng ngắm cảnh, chắp tay sau lưng tựa vào lan can nhìn ra xa tinh không trên trời, Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh cũng theo đuôi đi lên, Thương Thục Thanh lo lắng cho an nguy của ca ca, nhịn không được hỏi thăm.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!”

Thương Thục Thanh im lặng, nàng đã gấp đến khó chịu, đối phương còn có tâm tư nói đùa, bất quá nói đi thì nói lại, vị này thật đúng là xuất khẩu thành thơ, cái câu này tiền tố vế câu nghe thật thuận tai.

Lam Nhược Đình thở dài: “Đạo gia, bây giờ cũng không phải là thời điểm đùa giỡn, thái độ của Phượng Nhược Nam ngươi cũng thấy đấy, không chừng sẽ thực sự làm ra cái gì chuyện bất lợi với vương gia đó.”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Có thể làm ra chuyện gì? Nàng còn dám giết vương gia không bằng, nhiều lắm vương gia chỉ chịu chút đau khổ da thịt mà thôi.”

Lam Nhược Đình cùng với Thương Thục Thanh đều cho là hắn có nắm chắc cái gì mới dám hô hoán mọi người yên tâm rút lui, cảm tình náo loạn nửa ngày chỉ có lí do thoái thác này, Lam Nhược Đình không thể không trịnh trọng nhắc nhở hắn: “Đạo gia, nỗi đau da thịt cũng chia ra rất nhiều loại, vạn nhất Phượng Nhược Nam hạ độc thủ làm cho vương gia biến thành tàn tật, lúc đó há không phải là hối hận thì đã muộn sao?”

“Không có việc gì.” Ngưu Hữu Đạo vẫn đưa lưng về phía hắn, lắc đầu, từ từ nói: “Lam tiên sinh, vẫn là nên cân nhắc suy nghĩ sau khi đến huyện Thương Ngô thì nên đặt chân thế nào đi.”

Hỏi không ra kết quả gì, hai người có hơi chút thất vọng, cuối cùng đành cáo từ rời đi, đứng tại trên lầu các, Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn theo, nhìn thấy hai người vẫn là đi hướng về sau hậu viện chỗ tân phòng, “A” một tiếng, mắt nhìn sang bên trên, một ngôi sao băng xẹt qua rơi xuống, khiến cho trong lòng hắn không kìm được cảm xúc, đứng lặng nhìn về phía vũ trụ mênh mông tối đen xa xăm kia...

“Đao, ai có đao?”

Trở lại tiểu viện của chính mình, Viên Phương chạy bốn phía hỏi thăm tăng chúng, đám người không biết hắn muốn lấy đao làm gì.

Có người lôi một cây chùy thủ ra, hỏi: “Trụ trì, cái này có được hay không?”

Viên Phương mắt sáng lên, gật đầu liên tục, nói: “Có thể có thể.” Lại ngồi xuống bên cạnh ánh nến, chỉ chỉ chòm râu bạc ở trên cằm mình nói, “Cạo giúp ta, cạo thật sạch vào...”

Chân trời vừa lộ ra một chút tia sáng, một tiếng hét bén nhọn rít lên chói tai, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lúc sáng sớm, “Vô sỉ hạ lưu!”

Thanh âm bén nhọn kia cảm chừng tựa như có thể đâm thủng cả giấy của cửa sổ luôn, là tiếng hét của Phượng Nhược Nam.

Tu sĩ ở trên nóc nhà bốn phía bỗng nhiên quay đầu qua nhìn xem, một mực ngồi canh giữ ở bên ngoài viện ngủ gà ngủ gật Lam Nhược Đình cùng với Thương Thục Thanh cũng giật mình bừng tỉnh.

Đang nhắm mắt bên trong tia nắng ban mai Bạch Diêu cũng đột nhiên mở mắt, lắc mình một cái đến trước cửa tân phòng.

Còn không đợi hắn kịp tra hỏi gì, trong phòng lại cạch cạch đánh nhau, Bạch Diêu nhíu mày, một đêm qua không còn đánh, còn tưởng rằng đã yên tĩnh, tại sao giờ lại đánh nhau tiếp?

Tiếng hét bén nhọn của Phượng Nhược Nam không có đâm thủng giấy cửa sổ, ‘Rầm! Ngược lại một bóng người lại phá vỡ cửa sổ, đập cho cửa sổ vỡ nát gỗ vụn bay tán loạn.

Thương Triều Tông phá cửa sổ bay ra, ngã đập xuống trên nền đất, hắn là bị Phượng Nhược Nam đạp cho một cước bay ra ngoài.

Không có mặc áo, trên người không có mặc bộ quần áo nào, Thương Triều Tông cơ hồ là mình trần chân không lộn nhào lộn nhào bò dậy.

Cạch! Cửa phòng bị người một cước đạp văng, cũng giống như vậy Phượng Nhược Nam một đôi chân trần nhảy vọt ra, tóc tai bù xù, bộ dạng như là một nữ nhân điên vậy, bất quá nàng còn tốt hơn một chút, chí ít còn quấn bộ lễ phục đỏ thẫm kia vào người, chỉ là cổ áo tựa hồ cũng chưa kịp gài, dưới cổ một vòng tuyết trắng ẩn hiện.

“Nhược Nam, sao vậy?” Bạch Diêu ngăn nàng lại vội hỏi.

Phượng Nhược Nam cũng không có giải thích gì, tựa hồ cũng không kịp giải thích, đưa tay ra tóm lấy chuôi kiếm trong tay hắn, bang một tiếng, rút kiếm ra, vẫn chân trần nhanh chóng đuổi theo Thương Triều Tông, miệng rống to, “Ta giết ngươi!”

Thương Triều Tông hoảng hốt, từ trên mặt đất bò dậy, co cẳng liền chạy ngay!