Đạo Quân (bản edit)

Chương 68: Cưỡng ép




Sát khí bừng bừng, Viên Phương nhìn thấy sợ hãi, núp ngay vào sau lưng của Ngưu Hữu Đạo, không dám ló đầu ra.

“Vương phi đây là muốn làm gì?” Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt hỏi một tiếng.

Phượng Nhược Nam bước qua cửa, hỏi lại “Ngươi nói xem ta muốn làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chẳng lẽ muốn giết ‘người mai mối’ như ta sao?”

Còn dám tự xưng là ‘người mai mối? Phượng Nhược Nam nghĩ tới chuyện hắn mượn tiền, quả thực là vô cùng nhục nhã, cơn nóng giận dâng lên, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ là ta không dám giết?”

Ngưu Hữu Đạo: “Sợ là không có chuyện gì vương phi không dám làm, bất quá vương phi nên cân nhắc phản ứng của phía vương gia một chút, có phải hay không, vương gia tốt xấu gì cũng là trượng phu của ngươi?”

Phượng Nhược Nam đặt tay lên chuôi kiếm treo bên hông, liếc xéo hắn, “Trước hết giết người mai mối, sau lại giết trượng phu, thấy sao hả?”

Ngưu Hữu Đạo giật mình kinh động như gặp thiên nhân, lời này mà cũng có thể nói ra? Viên Phương núp phía sau hắn càng là hãi hùng khiếp vía. Bước chân của Viên Cương từ từ dịch chuyển, đổi lại thế đứng có lợi hơn.

Phượng Nhược Nam chỉ tay vào hắn, “Không muốn chết thì đem người giao ra ngay!”

Ngưu Hữu Đạo nhìn nhìn Mai Lan Trúc Cúc bốn người ở hai bên nàng, cầm kiếm trong tay chống tại trước người, nói “Việc đó là do vương gia phân phó, cũng là vương gia làm, vương phi cần gì phải làm khó dễ, cùng phân cao thấp với người bên dưới, có chuyện gì thì đi tìm vương gia ấy, không phải vậy, ta không đáp ứng!”

Hắn vừa mới nói xong, bên ngoài lại có một loạt tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, Phượng Nhược Nam làm ra động tĩnh lớn như vậy, cùng ở trong dịch trạm, nhóm người Thương Triều Tông không có khả năng không nghe thấy.

“Chuyện gì đang xảy ra hả?” Thương Triều Tông hét lên, dẫn theo bọn người Lam Nhược Đình cùng với Thương Thục Thanh vẫn còn không hiểu chuyện gì xảy ra chen lấn tiến vào.

Ngưu Hữu Đạo liếc hắn một cái, nhàn nhạt giải thích nói: “Vương phi không phân biệt phải trái, muốn dẫn thủ hạ huynh đệ của ta đi!” Nghiêng đầu ra hiệu là người đang núp ở sau lưng hắn.

Thương Triều Tông bỗng nhiên quay người lại, đối mặt Phượng Nhược Nam, trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”

‘Roéc.. T’ Phượng Nhược Nam rút kiếm, chỉ qua, “Bảo hắn đem người giao ra!”

Thương Triều Tông nổi giận, “Không giao thì sao hả?”

Ngưu Hữu Đạo nghe vậy, ngược lại có một tia tán thưởng với Thương Triều Tông, trong loại tình huống này cũng không có đi hỏi lại là chuyện gì xảy ra, trước tiên ra mặt giúp người của mình đã rồi lại nói sau.

Là người đều có cái quá trình tiếp xúc từ từ mới thấu hiểu nhau, có câu nói này, Ngưu Hữu Đạo xem như cũng không còn ghét vị tiểu vương gia này nữa.

“Ngươi thử không giao xem nào!” Kiếm trong tay Phượng Nhược Nam chỉ về phía hắn, cũng nổi giận lên, vừa nhìn thấy gia hỏa này, một màn động phòng không chịu nỗi đêm đó lại hiện lên trước mắt, tên vô sỉ này, còn dám càn rỡ với mình.

“Vương phi, đừng làm rộn!” Thanh âm hờ hững của Bạch Diêu từ bên ngoài truyền đến, “Đều tập trung hết ở trong này làm gì, muốn tự giết lẫn nhau sao?”

Chỉ nghe tiếng hắn, mặc dù còn chưa có thấy người tới, bốn người Mai Lan Trúc Cúc lập tức thấy bất an, hiển nhiên lời nói này càng có tác dụng hơn so với của Phượng Nhược Nam, bốn người lần lượt lui ra ngoài trước, chỉ còn Văn Tâm cùng Văn Lệ ở lại cùng Phượng Nhược Nam.

Lúc này Bạch Diêu mới ôm kiếm trong ngực xuất hiện ở cửa ra vào, lần nữa hô lên: “Vương phi!”

“Chờ xem!” Phượng Nhược Nam cầm kiếm chỉ chỉ vào Thương Triều Tông, quay đầu đi ra.

Lam Nhược Đình tranh thủ thời gian hướng về Bạch Diêu phía bên ngoài chắp tay, biểu thị cám ơn.

Bạch Diêu nhàn nhạt liếc qua đám người bên trong một chút, chậm rãi quay người rời đi.

Ngưu Hữu Đạo cũng xoay lại, nói với Viên Phương: “Tạm thời đi theo bên cạnh ta, đừng có chạy lung tung, nếu có người muốn động vào ngươi, trước tiên phải qua ải của ta!”

Viên Phương gật đầu liên tục, nào còn dám chạy nữa, hiện tại đuổi hắn đi hắn cũng không đi.

Lam Nhược Đình tiến lên chắp tay với Ngưu Hữu Đạo, hỏi “Đạo gia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ vào Viên Phương, “Gia hỏa này ở tại Nam Sơn tự đen ăn đen quen tật, khó mà sửa đổi, đêm vương gia động phòng, hắn không cẩn thận bỏ chút đồ vật vào đồ ăn của vương phi, muốn trợ giúp vương gia một chút sức lực!” Biết là chuyện này không thể gạt được nữa, Phượng Nhược Nam cứ náo hoài như vậy sớm muộn phải vạch trần, tiếp tục giấu diếm mấy người này cũng không có ý nghĩa gì.

Viên Phương yếu ớt cúi đầu xuống, trong lòng tràn đầy ai oán, gì mà bảo là ta không cẩn thận... Bất quá chuyện cho tới bây giờ, nhìn thấy tựa hồ cũng chỉ có mỗi Ngưu Hữu Đạo là có thể ra mặt giúp hắn, hắn chỉ có thể là chấp nhận.

Vẻ mặt Thương Triều Tông lập tức rất đặc sắc, “Hồ nháo!” Vừa nói xong, phất tay áo bỏ đi ngay, lại nhắc tới chuyện này, làm sao hắn chịu nổi.

Lam Nhược Đình cùng với Thương Thục Thanh quay mặt nhìn nhau, cuối cùng có một số việc đã hiểu rõ, mặc dù Ngưu Hữu Đạo ném cái ‘hắc oa’ (việc xấu) này lên người Viên Phương, thế nhưng hai người lại không phải là người ngu, biết người chủ sự phía sau màn này khẳng định chính là Ngưu Hữu Đạo.

Lam Nhược Đình cười khổ nói: “Tình hình trước mắt, có một số việc, còn xin Đạo gia nhẫn nại thêm một chút, đừng cho mâu thuẫn thăng cấp.”

Ngưu Hữu Đạo cười gật đầu, “Lam tiên sinh yên tâm, nên nhịn ta sẽ nhịn, không nên nhịn thì ta cũng không cần thiết phải nhịn.”

Lam Nhược Đình im lặng, ngươi nói vậy có khác gì không nói đâu, nhưng bên này cũng không chi phối được vị này, chỉ có thể là thở dài, lắc đầu đi ra.

Sự tình nhìn tạm thời lắng xuống, tạm thời Viên Phương cũng an ổn, không còn thương nhớ tới chạy nữa, ngay cả đi ra ngoài cũng không dám tuỳ tiện, đã quyết định, tạm thời theo sát bên người Ngưu Hữu Đạo tránh né đầu gió rồi lại nói.

Nhưng mà yên ổn không bao lâu, liền có một tên tăng nhân Nam Sơn tự vội vã chạy vào, hoảng sợ thất thố nói: “Trụ trì, không xong rồi, người của vương phi đã bắt đi hai người của chúng ta...” Hắn giải thích một hơi, Viên Phương đại khái đã hiểu, hai người bị bắt đi chính là hai người cùng với hắn đi ‘làm việc’ trong đêm đại hôn của Thương Triều Tông khi đó, xem chừng đã bị nhận ra.

Viên Phương lập tức sốt ruột cầu cứu Ngưu Hữu Đạo, “Đạo gia, xin hãy mau cứu bọn hắn, hai người đó chính là người đi theo ta hạ dược đêm đó, một khi bị vương phi dùng hình, sợ là bọn hắn sẽ khai ra ta!” Kỳ thật hắn rất rõ ràng, người có thể một đường đi theo hắn, sẽ không dễ dàng mở miệng ra như vậy, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn xem người một nhà bị nhiều đau khổ mà mặc kệ được.

Ngưu Hữu Đạo cũng ý thức được việc này thật phiền toái, nếu thật để cho người ta lôi Viên Phương ra, trên tay đối phương nắm được chứng cứ, muốn xử trí Viên Phương, hắn sẽ rất bị động. Thái độ của Phượng Nhược Nam đối với chuyện này, rõ ràng là không muốn buông tha, cho nên việc này không thể để cho nữ nhân kia nắm được chứng cứ.
Nép người bên cửa sổ thỉnh thoảng quan sát phía ngoài, Viên Cương đột nhiên nhoài người ra, nhảy xuống lầu hai.

Ngưu Hữu Đạo cấp tốc chạy tới bên cửa sổ nhìn xuống xem xét, nhìn thấy Viên Cương đang phóng tới một người đang ở bên ngoài.

Vừa ra ngoài dịch trạm bàn giao mấy câu gì đó với quân lính đóng bên ngoài, Văn Tâm vừa quay trở lại trong dịch trạm, liền bị Viên Cương vọt tới làm cho giật nảy cả mình, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, liền đã bị Viên Cương đưa tay bóp cổ, thoáng cái có một thanh chủy thủ lạnh buốt đặt nằm ngang ở trên cổ nàng.

Văn Tâm hoảng sợ nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo cùng với Viên Phương cũng đã nhảy xuống lầu, hướng bên này đi tới.

Động tĩnh Viên Cương cưỡng ép gây ra lập tức dẫn một đám người chú ý, ngay cả Bạch Diêu cũng cấp tốc ngẩng đầu lên, xuất hiện ở trên nóc nhà.

Đi đến bên cạnh Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo quay qua hỏi tăng nhân báo tin, “Người bị bắt đi ở đâu?”

Tên tăng nhân kia vội vàng chỉ vào toà lều vải đang có một số nhân mã vây quanh, nói “Ngay ở trong cái lều vải kia.”

Ngưu Hữu Đạo rút kiếm nhanh chân đi qua, Viên Cương cũng cưỡng ép người trong tay đi theo sau, cảnh giác bốn phía, chùy thủ trong tay như muốn tùy thời cắt đứt cổ của Văn Tâm vậy.

Lúc này, mấy người Thương Triều Tông cũng nghe động tĩnh chạy ra, thấy thế bước nhanh chạy tới, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ngưu Hữu Đạo không để ý tới cái tên không quản được nữ nhân của mình này, khuôn mặt lạnh lẽo, bước nhanh chân tiến về phía trước, xông thẳng tới lều vải bên kia.

Lam Nhược Đình có chút than thở, tại sao lại xảy ra chuyện nữa, có thể yên tĩnh một chút được hay không.

Viên Phương vung tay lên, toàn bộ chúng tăng Nam Sơn tự chạy tới, đi theo.

Quân lính vây quanh lều vải bên kia vén màn cửa lên, Phượng Nhược Nam chui ra, thấy vậy tức giận nói: “Dám cưỡng ép người của ta, thật to gan, thả người ra!”

Ngưu Hữu Đạo dừng bước, chống kiếm trước người, nói “Thả người không thành vấn đề, trước tiên vương phi cũng nên thả người của ta ra đã, đúng không?”

Nghe đến đó, mấy người Thương Triều Tông đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, vẻ mặt giận dữ dần dần hiện ra trên mặt của Thương Triều Tông, nữ nhân này vẫn còn chưa có xong.

Phượng Nhược Nam nổi giận nói: “Nơi này không tới lượt ngươi cò kè mặc cả, ta bảo ngươi lập tức thả người ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”

Ngưu Hữu Đạo không lên tiếng, có vẻ hơi cao ngạo hất cằm lên một cái.

Bốp! Bốp! Bốp...

Tiếng tát tai thanh thúy liên tiếp vang lên, một tay Viên Cương bóp lấy cổ Văn Tâm, tay còn lai mở ra, ngay trước mặt mọi người, một cái lại một cái cái quất mạnh trên mặt của Văn Tâm, rất nhanh liền đánh cho Văn Tâm miệng mũi đầy máu tươi, mắt nổi đom đóm.

Hai mắt của Phượng Nhược Nam trừng lên như muốn nứt, cái này không phải là đánh Văn Tâm, càng giống như là đánh vào mặt nàng ở trước mặt mọi người, vung tay lên, lập tức hai tên tăng nhân bị đánh sưng mặt sưng mũi bị lôi từ trong trướng bồng ra, nổi điên lên nói: “Lập tức thả người, nếu không ta làm thịt bọn hắn.”

Lập tức có người phía dưới đem đao gác lên trên cổ hai tên tăng nhân, chúng tăng Nam Sơn tự giận dữ mà không dám nói gì.

Ngưu Hữu Đạo vẫn y nguyên đứng ngạo nghễ không có lên tiếng, Viên Cương lập tức bắt lấy một cái cánh tay của Văn Tâm vặn một cái, ‘crack’ tiếng xương cốt vang giòn vang lên.

“A... A!” Trước mặt mọi người Văn Tâm phát ra một tiếng rên thê lương thảm thiết, một cái cánh tay của nàng bị Viên Cương bẻ quặt xuống, vô lực lắc lư ở trước người.

Đi theo bên người của Phượng Nhược Nam, Văn Lệ bị dọa khiếp sợ trợn mắt nhìn, bọn người Thương Triều Tông cũng đều nhìn về phía Viên Cương, đều ý thức được, vị này là một ngoan nhân ‘lạt thủ tồi hoa’!

Phượng Nhược Nam gầm thét, “Ngươi nghĩ ta không dám giết hay sao?”

Viên Cương lập tức đổi tay, lại chộp một cái cánh tay khác của Văn Tâm.

“Dừng tay!” Bạch Diêu đứng trên nóc nhà quát lên một tiếng chói tai.

Ngưu Hữu Đạo khẽ nâng tay lên, Viên Cương lập tức dừng lại bước kế tiếp, lại đem chủy thủ đặt ngang trên cái cổ trắng nõn của Văn Tâm, vẫn đề cao cảnh giác bốn phía như cũ.

Lúc này, nhân mã phía bên kia của Phượng Nhược Nam, còn có nhân mã của Thương Triều Tông bên này, đều nhanh chóng tập kết lại, nhân mã song phương giằng co cùng nhau.

Thân hình Bạch Diêu lóe lên, từ trên trời giáng xuống, rơi vào ở giữa song phương đang giằng co, lạnh lùng nói: “Đều thả người ra cho ta!”

Phượng Nhược Nam răng cắn chặt môi, Bạch Diêu nói thả ra, nàng không dám không thả, thế nhưng nàng không cam tâm cứ thả người đi như vậy, chỉ vào Ngưu Hữu Đạo quát: “Tiểu tặc, trước tiên đem tiền thiếu nợ trả cho ta!”

“Nếu Bạch tiền bối đã mở miệng, chúng ta ở đây cũng không nói hai lời, tin tưởng thái độ làm người của Bạch tiền bối!” Ngưu Hữu Đạo vung tay lên, nói “Thả người!”

Nhìn có vẻ rất khí phách rộng lượng, để cho không ít người vì thế mà choáng váng, Bạch Diêu cũng không nhịn được nhìn hắn nhiều thêm một chút.

Viên Cương thu chủy thủ lại, một tay đẩy Văn Tâm đang đau đến sắp hôn mê bất tỉnh ra ngoài.

Văn Tâm chóng mặt lảo đảo quay về, phía đối diện có người cấp tốc chạy tới dìu đi.

Bạch Diêu quay qua một bên khác chằm chằm, Mai Lan Trúc Cúc lập tức tiến lên, cũng mặc kệ thái độ của Phượng Nhược Nam, trực tiếp đem hai tên tăng chúng giải cứu ra, cũng đẩy đi ra ngoài.

Nam Sơn tự cũng có người tiến lên nhận lấy.

Ngưu Hữu Đạo đánh giá hai người vừa trở về một chút, thấy không có vấn đề gì, lại lên tiếng: “Nếu vương phi đã nói tới chuyện trả tiền, nhân dịp hiện tại có Bạch tiền bối ở đây làm chứng, không ngại nói rõ ẩn tình ở trong đó ra cho rõ ràng luôn, miễn cho có người luôn nháo sự không dứt, ảnh hưởng tới hòa khí của song phương, không biết ý của Bạch tiền bối như thế nào?”