Đạo Quân (bản edit)

Chương 71: Kiếp nạn của Thượng Thanh Tông




Hắn cũng biết hậu quả việc cự tuyệt yêu cầu của Chu Thủ Hiền, lúc bình thường ở bên cạnh người ta thì nịnh nọt kiếm lợi, khi có chuyện lại không chịu ra mặt, trên đời này nào có cái chuyện tốt như vậy? Sau này còn có thể kiếm được lợi ích từ người ta nữa hay không thì chưa biết, nhưng chuyện này truyền ra, thế lực khác cũng không dám mướn hắn nữa, người gì mà gặp chuyện thì lui, ai mà muốn loại người này chứ?

Hậu quả không thể nói là không nghiêm trọng, tương đương với tự hủy đi tương lai, nhưng hắn cũng hiểu rằng, việc này căn bản hắn không có cách nào làm được, chạy tới chính là đi chịu chết. Mặc dù hắn cũng là tu sĩ Kim Đan, nhưng hắn hiểu rõ bản thân không phải là đối thủ của Bạch Diêu, lại càng không cần phải nói đến thế lực phía sau Bạch Diêu là Thiên Ngọc môn, sau khi chuyện xảy ra thì Thiên Ngọc môn sẽ không buông tha cho hắn, mấy người trong những môn phái kia đều không muốn công khai trở mặt với Thiên Ngọc môn, một tán tu như hắn lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, chán sống thì còn tạm nói được.

Từ chối yêu cầu của Chu Thủ Hiền có lẽ tiền đồ sẽ bị hủy, nhưng ít ra vẫn bảo vệ được tính mạng, chỉ cần còn sống, tất cả liền còn có thể kiếm được, chết rồi thì coi như cái gì cũng bị mất

Hắn có thể nói ra câu ‘xin hãy mời cao nhân khác’, nói lên hắn đã tự biết có lỗi với Chu Thủ Hiền, không cần Chu Thủ Hiền đuổi hắn, tự hắn sẽ đi khỏi.

Chu Thủ Hiền khoát tay áo, có ý tốt khuyên bảo nói: “Trước hết nghe ta nói hết lời, cũng không phải là để cho ngươi đi một mình, ta đã sớm bí mật điều động 10,000 tinh binh mai phục ở trên đường Thương Triều Tông phải đi qua, phối hợp với các ngươi chặn đánh, còn có 50 tên tu sĩ nữa, toàn bộ nghe ngươi chỉ huy, trong đó, không tính cả ngươi thì có 10 người tu vi Kim Đan. Vô luận là nhân mã đại quân, hay là tu sĩ, bên ta đều đông hơn đối phương, ngăn chặn nhân mã của quận Quảng Nghĩa cùng với bọn người Bạch Diêu cũng sẽ không thành vấn đề, hẳn là sẽ có đầy đủ cơ hội để cho ngươi giải quyết nốt Thương Triều Tông.”

Nghiêm Đoạt sửng sốt một chút, 10,000 tinh binh, 50 tên tu sĩ, trong đó có 10 tu sĩ Kim Đan, chỉ để giết một cái Thương Triều Tông, đội hình như thế này không thể bảo là không khổng lồ, ước lượng sơ sơ, động thủ kiểu này, hoàn toàn chính xác có nắm chắc. Nhưng hắn nghĩ nghĩ, vẫn là chắp tay hổ thẹn nói: “Châu mục, xin thứ tội!”

Ngụ ý vẫn là cự tuyệt, mấu chốt vấn đề còn ở Thiên Ngọc môn, hắn còn có gia đình nhỏ, một kẻ tán tu không thể trêu vào Thiên Ngọc môn được.

Chu Thủ Hiền hơi híp mắt lại, ngữ điệu từ từ nói: “Nghiêm Đoạt, những năm này Chu mỗ cũng chưa hề bạc đãi ngươi lần nào đi?”

“Ân đức to lớn của châu mục, sau này ổn định ta sẽ báo đáp, quyết không nuốt lời, cáo từ!” Nghiêm Đoạt chắp tay, xoay người rời đi.

Chu Thủ Hiền hô: “Không vội, ta có cái này cho ngươi xem, nhìn xong rồi đi cũng không muộn.” Bên ngoài lầu các có 2 người bay vào, đứng ở hai bên của hắn, chính là pháp sư tuỳ tùng luôn đi theo bên cạnh hắn.

Đã đi đến đầu bậc thang đi xuống, Nghiêm Đoạt đứng sững lại, từ từ quay người, duy trì cảnh giác cao độ, lo lắng đối phương muốn giết hắn để diệt khẩu.

Bất ngờ một người ở bên trái của Chu Thủ Hiền tiện tay vứt ra hai món đồ tới, Nghiêm Đoạt xòe năm ngón ra, hút 2 món đồ bay tới tay, chỉ nhìn sơ qua một chút, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Châu mục, ngươi có ý gì?”

Trên tay chính là hai khối ngọc bội, người khác không biết, nhưng hắn lại quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, là ngọc bội trên người lão bà cùng với nữ nhi của hắn

Chu Thủ Hiền cười nhạt trong lòng, bình thường ta cung cấp tài nguyên nuôi ngươi, có việc ngươi lập tức quay đầu chạy, nào có cái chuyện tốt như vậy, coi chỗ của ta là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Bất quá, ngoài mặt vẫn tỏ ra ôn hoà nhã nhặn nói: “Yên tâm, quý phu nhân cùng lệnh ái vẫn rất tốt, trong Nam Châu của ta có rất nhiều thắng cảnh đẹp đẽ, đã có người dẫn các nàng đi du sơn ngoạn thủy rồi, tâm trạng của các nàng cũng rất vui vẻ sung sướng, cái gì cũng không biết, đợi cho Nghiêm huynh trở về, tất nhiên để cho cả nhà đoàn tụ, ta sẽ không để cho bất luận cái gì làm cho các nàng phải sợ hãi cả.”

Đây rõ ràng là bắt vợ con của hắn làm con tin, rõ ràng đang cảnh cáo hắn, không cần phải ‘rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt’! Nghiêm Đoạt có thể nói là lòng đầy phẫn nộ, hận không thể nhào tới bắt Chu Thủ Hiền lại, để làm con tin trao đổi lấy vợ con của mình, nhưng nhìn lại hai bên đối phương một chút, liền biết, người ta đã sớm chuẩn bị, trên cơ bản mình không có khả năng đắc thủ được.

Sự tình rõ ràng, hắn không đáp ứng, chớ nói vợ con giữ được tính mạng hay không, chỉ sợ bản thân hắn cũng đừng tưởng dễ dàng thoát thân.

Suy đi nghĩ lại, không thể không đè cơn giận xuống, trầm giọng nói: “Không biết 50 tên tu sĩ kia là đệ tử của môn phái nào?”

Chu Thủ Hiền: “Giống như ngươi, đều là tán tu. Bọn hắn tạm thời còn không biết sẽ làm gì, để tránh tiết lộ phong thanh, loại chuyện này cũng không nên quá mức phô trương.”

Đều là tán tu? Nghiêm Đoạt trầm giọng nói: “Châu mục xác nhận sau khi bọn hắn biết rõ tình huống, vẫn còn dám động thủ đối với người Thiên Ngọc môn sao?”

Chu Thủ Hiền: “Người được triệu tập đều là trải qua cân nhắc mới gọi tới, sẽ không gọi lung tung. Trước khi động thủ, ngươi cho bọn hắn nhìn vài thứ, bọn hắn tự nhiên sẽ nghe theo ngươi.” Một người phía bên phải ném một cái túi tới.

Nghiêm Đoạt chộp lấy, mở ra xem xét, bên trong có ngọc bội, có trâm gài tóc, đủ các loại vật linh tinh, nhìn xem qua liền minh bạch, những tu sĩ kia cũng bị giống như hắn, chỉ sợ cũng không phải do chính bọn hắn tự quyết định. Một chút liền có thể uy hiếp được nhiều tu sĩ như vậy, tuyệt không phải người bình thường có thể làm được, hắn cũng có thể đoán ra được, đây hiển nhiên là do mấy môn phái kia âm thầm ra tay, chắc không chỉ có một hay hai môn phái mà còn nhiều hơn, trong lòng của hắn thật hận, những môn phái kia không dám tự công khai vạch mặt với Thiên Ngọc môn, sợ bị Thiên Ngọc môn trả thù, lại đi buộc bọn hắn làm loại chuyện này!

“Châu mục thật đúng là hảo thủ đoạn!” Nghiêm Đoạt hừ một tiếng, lạnh nhạt khen đểu một câu.

“Hưởng lộc của vua, trung thành với vua! Bệ hạ có chỉ, làm thần tử tự nhiên phải cúc cung tận tụy!” Chu Thủ Hiền làm bộ phục tùng, cúi người về một phía nói lên, mặc kệ đối phương trào phúng, vừa ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nhắc nhở: “Có câu cần cảnh cáo ngươi trước, khi động thủ tất cả các ngươi nhất định phải che giấu danh tính, việc này mặc kệ thành hay bại, đều không có bất kỳ liên quan gì với triều đình, với ta, nghe chưa.”

Nghiêm Đoạt: “Châu mục phân phó, bọn ta nào dám không theo!”

Chu Thủ Hiền: “Không cần nghỉ lại, lập tức xuất phát, đến lúc đó sẽ tự có người tiếp ứng các ngươi đi tới nơi phục kích.” Rất hiển nhiên, hiện tại còn không có đem toàn bộ bố trí nói hết cho hắn.

Dứt lời, một người bên cạnh hắn đi tới bên người Nghiêm Đoạt, đưa tay ra mời nói: “Nghiêm huynh, mời!”

Nghiêm Đoạt chắp tay với Chu Thủ Hiền, quay người đi nhanh, nộ khí trong mắt vẫn còn chưa tiêu...

Víu!... Bùm!

Một mũi tên báo hiệu từ rừng rậm bay ra, bay vút lên trên không, nổ vang, báo động!

Ngay sau đó, người làm nhiệm vụ cảnh giới ở hậu phương phát hiện, lại cấp tốc bắn tên báo hiệu lên trời, một tên lại một tên, tên báo động liên tiếp nổ trên không, kéo dài cho đến trung tâm của Thượng Thanh tông.

Đông đông đông! Tiếng chuông gõ kéo dài, địch tập!
Tiếng chuông cảnh báo nhiều năm qua chưa vang lên lần nào đang ngân vang, tất cả đệ tử từ trong phòng ốc trên các dãy núi của Thượng Thanh tông nhao nhao xông ra, tập hợp lại.

Đường Nghi, La Nguyên Công, Tô Phá, Đường Tố Tố, cùng một đám đệ tử Thượng Thanh tông tập hợp lại trên một mảnh đất trống, từng người vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía tiếng chuông báo động truyền đến.

Sau khi Tống Diễn Thanh xảy ra chuyện, chuyện mà cao tầng Thượng Thanh tông vẫn một mực lo lắng, rốt cuộc cũng đã đến!

Đích thật là đã tới, một đám tu sĩ từ sau phía dãy núi xa xa chạy tới, còn có người bay lượn trên mấy ngọn cây xanh trong rừng rậm xông tới, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng đánh nhau, đệ tử phụ trách cảnh giới có hơi chút phản kháng thì hậu quả ra sao cũng đoán được.

“Nghiệt đồ!” Đường Tố Tố cắn răng mắng chửi.

Bọn người La Nguyên Công đều hiểu nàng đang mắng ai, ngoại trừ Tống Thư ra hẳn là không có người nào khác, trên thực tế, bọn hắn đều cho rằng bởi vì Tống Diễn Thanh chết, nên mới bị Tống gia trả thù.

Thật tình không biết rằng, ngay từ đầu Tống gia hình như là kiêng kị nguyên nhân nào đó, không có ý định xuống tay với Thượng Thanh tông, chỉ là muốn cho bọn hắn chút nhan sắc nhìn xem mà thôi, dưới ‘ván cờ đại thế’ này, Thượng Thanh tông thuần túy là bị liên luỵ mà thôi, không phải do Tống gia, mà là có những người khác không hy vọng nhìn thấy Thượng Thanh tông tiếp tục tồn tại nữa.

Đối với có ít người đó tới nói, tiêu diệt Thượng Thanh tông chỉ là chuyện một câu nói.

“Là Lưu Tiên tông!” La Nguyên Công ngữ khí nặng nề nói ra.

Đã có thể thấy rõ hình dạng người tập kích, tối thiểu có hơn nghìn người bay lượn đến, người người đều mang theo hai cái vũ khí Loan Nguyệt, giống như Nguyệt Luân.

Roẹt! Chưởng môn Đường Nghi dẫn đầu rút bảo kiếm ra, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.

Roẹt, roẹt tiếng rút kiếm cũng đồng loạt vang lên, tất cả đệ tử đều đã chuẩn bị liều chết chiến một trận.

Có thể nhìn thấy đối phương có hơn nghìn người, mà toàn bộ Thượng Thanh tông cũng chỉ có mấy trăm người, hiện tại rút lui, so với bị bại tan tác không có gì khác, cũng sẽ bị một trận truy sát tàn khốc, đệ tử tu vi yếu căn bản chạy không nhanh, nếu lùi lại, tương đương bỏ mặc bọn hắn chịu chết. Huống chi còn không biết đối phương đã âm thầm mai phục bao nhiêu người, đối phương đã tập kích rồi, hiện tại mới phản ứng, đã hơi trễ, hoặc là bỏ mặc một số đệ tử yếu đi phá vòng vây, hoặc là tử chiến đến cùng.

Thượng Thanh tông mặc dù nghèo túng, nhưng dưới tình huống còn chưa giao chiến, vẫn chưa tới thời khắc cuối cùng, liền vứt đệ tử chạy trốn là không làm được.

Nhưng mà có ít đệ tử lại không thể tiếp nhận áp lực này nổi, nhìn thấy đại địch sắp đến, có người từ từ lui lại, lùi lại hơi xa chút, đột nhiên quay đầu chạy ngay.

Một người chạy trốn, trong nháy mắt làm dao động sĩ khí nhất quyết tử chiến, tiếp tục lại có mười mấy người lâm trận bỏ chạy, liều mạng bỏ chạy về chỗ rừng sâu.

“Phản đồ!” La Nguyên Công quay đầu lại nhìn, tức giận đến run lẩy bẩy.

Đường Nghi quay đầu lại nhìn, cõi lòng đầy bi phẫn, cảm nhận sâu sắc tư vị nghèo túng của Thượng Thanh tông, lòng người mất thật rồi, đại địch sắp đến, không nghĩ cách ngăn địch, lại lâm trận bỏ chạy, mà lại trốn tới hơn mười người, để chưởng môn như nàng làm sao chịu nổi!

Nhưng mà lúc này, trước mặt tình hình cực kỳ nghiêm trọng, không phải là lúc phân tâm đi thanh lý môn hộ, nếu không chính là tự loạn đội hình, chỉ có thể để những đệ tử kia tùy ý chạy trốn!

Hơn nghìn người Lưu Tiên tông lần lượt từ trên không đáp xuống, lấy trưởng lão Ô Thiếu Hoan cầm đầu, đệ tử Lưu Tiên tông cấp tốc tạo trận thế hình bán nguyệt vây đệ tử Thượng Thanh tông lại, cùng giằng co với nhau.

La Nguyên Công nâng kiếm lên chỉ, quát: “Ô Thiếu Hoan, Thượng Thanh tông ta cùng với Lưu Tiên tông ngươi không oán không cừu, vì sao mạnh mẽ xông vào sơn môn của ta?”

Ô Thiếu Hoan bình tĩnh nói: “La huynh, ‘linh sơn bảo địa’ giành cho người có đức, Thượng Thanh tông có một chút người như thế, chiếm địa bàn tốt như vậy, có phải có chút quá rồi hay không? Theo lý thuyết, nhiều năm hưởng dụng như vậy hẳn cũng đã hưởng thụ đủ rồi, Lưu Tiên tông ta cũng không muốn gây khó xử Thượng Thanh tông, chỉ cần Thượng Thanh tông đáp ứng đem linh sơn bảo địa đưa cho Lưu Tiên tông ta, chúng ta lập tức thả các ngươi rời đi, tuyệt không gây khó dễ, như thế nào?”

Nói địa bàn Thượng Thanh tông đang chiếm là linh sơn bảo địa cũng không quá đáng, tổ sư khai sáng Thượng Thanh tông chính là quốc sư Đại Yến, nơi tông môn mạnh nhất Yến quốc đặt chân tự nhiên là thượng đẳng nhất, không biết có bao nhiêu người đã sớm ngấp nghé.

Nhưng mà đối với Thượng Thanh tông mà nói, nơi tông môn ở, lịch đại tiên sư đều an táng ở đây, nếu đem tổ nghiệp truyền thừa nhiều năm như vậy chắp tay tặng cho người khác, về sau đâu còn có mặt mũi nào đặt chân tại tu hành giới, Thượng Thanh tông không có khả năng đáp ứng điều kiện này, người ta nói điều kiện này rõ ràng là cố ý gây chuyện.

“Muốn cướp, trước tiên xem các ngươi có còn mạng tới lấy hay không đã!” Chưởng môn Đường Nghi nghiêm nghị hét len, vẻ mặt giận dữ.

Ô Thiếu Hoan cười nhạt, “Vị này hẳn là Đường chưởng môn a? Xem ra Thượng Thanh tông thật đúng là chẳng còn ai, thế mà để ‘hoàng mao nha đầu’ lên làm chưởng môn, quả thật khí số đã hết! Theo ta thấy...”

“Grào...!” Một tiếng gầm rung động quanh quẩn sơn lâm.

Đám người giật mình nhao nhao nhìn bốn phía, chợt thấy trên một đỉnh núi, một con giống như sư tử mà không phải là sư tử, mãnh thú ngửa đẩu lên trời gầm thét, bộ lông toàn thân vàng óng bóng loáng, dưới ánh mặt trời ánh vàng rực rỡ chói sáng.

“Kim Mao Hống!” Có người thốt lên kinh ngạc.

Không ít người Lưu Tiên tông vì vậy mà biến sắc.