Đạo Quân (bản edit)

Chương 76: Danh bất hư truyền




Nghiêm Đoạt im lặng, hắn lại tiếp tục ngăn cản đối phương chấp hành nhiệm vụ thì không được tốt lắm, nếu không hồi sau vị này đem trách nhiệm đẩy hết cho hắn, thì hắn cũng chịu không nổi.

Thật tình hắn không biết là Hướng Võ Nhân trước khi tới đây, đã nhận thiết lệnh phải công kích của Chu Thủ Hiền.

Cho nên cũng không phải do Nghiêm Đoạt nói cái gì là được, nhân mã của Hướng Võ Nhân đang nhanh chóng tập kết, chiến mã núp ở chỗ khá xa trong núi nghe lệnh cũng chạy tới.

Bốn tên tu sĩ thám tử nhanh chóng bay về bẩm báo: “Trong núi có phục binh, số lượng cụ thể không biết, nhìn cũng không ít!”

Thế mà thật sự có mai phục? Phượng Nhược Nam giật mình, nắm chặt dây cương, khí thế thay đổi, vung thương lên quát: “Bày trận!”

Kỵ binh cùng với bộ binh cấp tốc bày trận tác chiến, dựng tấm chắn thẳng lên, cung tiễn thủ rút mũi tên ra, lên dây chuẩn bị.

Thương Triều Tông ra kí hiệu, thân vệ kỵ binh cũng cấp tốc rút vũ khí ra đề phòng.

Bạch Diêu nghiêng đầu qua ra hiệu với đồng môn hai bên một chút, đồng môn hiểu ý, làm chuẩn bị.

Chỉ chốc lát sau, nhìn thấy từ phía trước ẩn hiện nhóm lớn nhân mã đang xông từ trong khu rừng ra, đối với người có chút kinh nghiệm ở trên chiến trường mà nói, đánh giá sơ qua liền có thể đoán được đại khái, là có trên dưới 1 vạn nhân mã.

Hướng Võ Nhân một tay cầm thương, cỡi ngựa phóng ra khỏi rừng, đi tới phía trước trận hình, mấy người tu sĩ Nghiêm Đoạt cũng cưỡi ngựa từ từ đi tới phía sau hắn.

“Không ngoài dự đoán, vẫn không có chạy trốn!” Hướng Võ Nhân cười ha ha một tiếng, đột nhiên vung thương chỉ về phía trước, ra lệnh “Kỵ binh trùng kích, bộ binh theo sau, cần phải cuốn lấy bọn hắn!”

Lập tức có người ở bên cạnh lấy tù và bằng sừng trâu ra, phồng má lên, thổi ra một tràng âm thanh “Ô ô ô”, phát ra hiệu lệnh tiến công.

“Giết!” Thống lĩnh kỵ binh vung thương rống lên, ngay sau đó, hơn ngàn chiến mã phóng nhanh ra, kết thành trận hình thang, một đường vừa chạy vừa la ‘giết’ xông tới, mặt đất rung động ầm ầm.

Ở hậu phương của đội kỵ binh, Hướng Võ Nhân thúc ngựa không nhanh không chậm theo sau áp trận, sau lưng có 9000 bộ binh tạo thành đội hình vuông, chạy theo sau trùng kích.

Nhìn thấy quân địch trực tiếp phát động trùng kích xông tới, ai mà chưa thấy qua thế trận tiến công như vậy lần nào, thì có thể cảm nhận được sự rung động của tràng diện này, dù Ngưu Hữu Đạo sống ở kiếp trước, cũng chưa từng thấy qua loại tràng diện có trên vạn người tay cầm vũ khí lạnh, liều mạng chiến đấu như thế này.

Mấy người tu sĩ Bạch Diêu thì thi triển pháp nhãn, cấp tốc dò xét trận doanh công kích của đối phương, không biết đang quan sát cái gì.

Phượng Nhược Nam liếc mắt qua nhìn Thương Triều Tông, nói “Vương gia, người đuổi bắt ngươi tới kìa, địch nhiều ta ít, ngươi có sợ không vậy? Nếu muốn chạy trốn thì sớm chạy nhanh đi, để muộn sợ chạy không kịp đó.”

Thương Triều Tông quay lại, trợn mắt nhìn nàng.

Phượng Nhược Nam khinh thường nói: “Dù từ lâu đã kính trọng uy danh chinh chiến của Ninh Vương, bất quá cũng chẳng có quan hệ gì với ngươi, mấy người các ngươi đứng chắn ở phía trước cũng không có tác dụng gì, vẫn là trốn ra đằng sau đi thôi! Nào! Tranh thủ thời gian mang theo người của ngươi lui ra phía sau đi, đừng cản ở phía trước gây vướng bận, bản tướng quân sẽ bảo vệ ngươi, không cần lo lắng!”

Lần này không chỉ là Thương Triều Tông, tất cả thân vệ đều nghiến răng quay lại nhìn, nhớ năm đó Anh Dương Võ Liệt vệ uy chấn thiên hạ, là chỗ bọn họ kiêu ngạo, từ khi nào bị người xem thường như vậy, còn cần một nữ nhân đến bảo hộ nữa!

Ngưu Hữu Đạo nhìn xem bộ dạng đám gia hoả này, liền biết không ổn, âm thầm kêu lên hỏng bét, gấp gáp khuyên nhủ Thương Triều Tông: “Vương gia, không nên hành động theo cảm tính!”

Thương Triều Tông không để ý tới hắn, quay đầu nhìn qua muội muội Thương Thục Thanh, xong rút Trảm Mã Đao được treo nghiêng ở lưng ngựa của mình ra.

Thương Thục Thanh đưa tay lên cởi nón che, tiện tay quăng ra ngoài, lộ ra khuôn mặt xấu, lại từ trong cái bao ở trên lưng ngựa rút một tấm vải ra, tấm vải đón gió tung ra, là một tấm đại kỳ đỏ tươi như liệt diễm, trên có thiêu một con hùng ưng màu vàng, trông giống như ‘phượng hoàng dục hỏa’ vỗ cánh bay lượn.

Trên chiến kỳ có mấy cái lỗ, hình như là vết bị mũi tên bắn lủng.

Mấy trăm thân vệ đều nhìn chăm chú vào chiến kỳ, từng người lòng ngực chập chùng, cảm xúc khó diễn tả bằng lời, một tên thân vệ đưa một cây trường thương tới.

Sau khi cột chiến kỳ vào trường thương xong, Thương Thục Thanh nâng trường thương làm chiến kỳ lên, dựng thẳng cây chiến kỳ, chiến kỳ đón gió bay phần phật.

Phượng Nhược Nam cung với nhân mã quận Quảng Nghĩa cũng nhao nhao nhìn về phía lá cờ lủng bay phất phới kia!

Thấy tình hình có chút không đúng, Bạch Diêu trầm giọng nói: “Vương gia, mục tiêu của đối phương là ngươi, không nên lỗ mãng!”

Thương Triều Tông không để ý tới hắn, nhìn về phía trước, kỵ binh quân địch đã xông tới gần tới, hắn giơ Trảm Mã Đao trong tay lên, rống: “Ai nguyện đi chết!”

Thân vệ sau lưng đột nhiên cùng gào thét lên: “Anh Dương – Võ Liệt!” Rồi nhao nhao rút Trảm Mã Đao ra, một bầu không khí tràn đầy sát khí mạnh mẽ tỏa ra.

Đột nhiên cả đám không có dấu hiệu nào gào lên như thế, trái lại làm cho nhân mã của Phượng Nhược Nam giật nảy cả mình.

Thương Triều Tông lần nữa gầm thét: “Ai nguyện đi chết!”

Toàn bộ thân vệ sau lưng cũng gầm thét: “Ta!”

Thương Thục Thanh ở trong đó cũng rướn cổ hò hét “Ta!” Lúc này cũng không để ý tới dáng dấp mình xấu xí hay xấu đẹp gì, sẽ không có ai lại đi chú ý tướng mạo của nàng.
Bộ dáng thư sinh Lam Nhược Đình cũng đi theo hô to, rút bội kiếm bên hông ra!

Ai nguyện đi chết! Ta! Một hỏi một đáp này làm cho nhân mã của quận Quảng Nghĩa từ trên xuống dưới đều không hiểu sao thấy rung động!

Ngưu Hữu Đạo quay đầu qua nhìn đám điên này, cả bọn Viên Phương cùng với tăng chúng Nam Sơn tự cũng đều ngạc nhiên, Viên Cương thì mạnh mẽ quay đầu qua nhìn xem những người này, hai gò má cương lên!

“Vương gia...” Ngưu Hữu Đạo đang muốn lên tiếng ngăn cản lại.

Thương Triều Tông đã siết chặt dây cương, chiến mã hý vang, hai chân vung lên trước, móng ngựa vừa rơi xuống đất, đã phóng tới tựa như một mũi tên, một mình một ngựa dẫn đầu xông ra ngoài, xách Trảm Mã Đao xông vào phía gần nhất.

Không có gào lên giết giết, mấy trăm thân vệ cũng cấp tốc phóng ngựa theo sát phía sau, sát khí lượn lờ như thực chất theo tiếng vó ngựa phi rầm rầm cuốn tới.

Nhìn theo Thương Thục Thanh nử tử trong có vẻ rất yếu ớt, bóng lưng nữ nhân kia sao mà gầy gò yếu đuối, nhưng tay vẫn ôm chặt chiến kỳ, mắt nhìn chăm chú chạy theo sau lưng ca ca, thêm cái tên thư sinh Lam Nhược Đình, lúc nào cũng bảo phải lý trí kia, vậy mà cũng như vậy.

Vì tôn nghiêm cùng với vinh dự! Toàn bộ nhóm thuộc hạ cũ nhỏ nhoi của Ninh Vương còn sót lại, vẫn liều mạng xông ra ngoài, *phảng phất như trước khi chết đi mà bộc lộ ra toàn bộ sức lực của mình (nguyên văn: 仿佛为了死去的和活着的人发出了最后歇斯底里的无声呐喊), mặc kệ là nữ tử yếu ớt, hay là tên thư sinh, không có ai miễn cưỡng, nhất quyết tiến về phía trước, xông thẳng trực diện vào đội kỵ binh địch có quân số cơ hồ đông gấp đôi quân mình.

Đám người này, đối mặt với trường hợp trên, toàn bộ tựa hồ đã mất đi lý trí!

Ngưu Hữu Đạo đưa kiếm chỉa ngang ra, ngăn Viên Cương đang tính phóng ngựa xông theo! Nhiều chiến mã trùng kích, lại còn cuồng bạo như vậy, đã tạo thành thế, dưới loạn đao loạn thương như vậy, ngay cả hắn đi đối đầu cũng không dám nói có thể tự vệ nổi, sao có thể để Viên Cương đi theo mạo hiểm được!

Trong khoảng khắc đội nhân mã này lao ra, rõ ràng là không có bao nhiêu người, thế nhưng trong nháy mắt ngưng tụ ra khí thế, lại làm cho trái tim Phượng Nhược Nam đập bùm bùm, nàng cũng biết nó đại biểu cho cái gì.

Phượng Nhược Nam nhìn chằm chằm nam nhân đứng đầu đội hình xung phong công kích kia, cố nhếch môi lên, có vẻ như khinh bỉ nói: “Thân là chủ tướng, không suy nghĩ nên chỉ huy như thế nào, trái lại dẫn đầu trùng kích giống như con ruồi không đầu vậy, đúng là cái dũng của thất phu!” Tuy nói là nói như vậy, nhưng mà trong lòng của nàng cũng hiểu, đối mặt loại tình huống này, Thương Triều Tông cùng xuất kích với một chút thủ hạ, cũng không cần chỉ huy cái gì.

“Vương phi, hiện tại cũng không phải là lúc hành động theo cảm tính, còn không xuất binh?” Bạch Diêu trầm giọng quát tháo.

Phượng Nhược Nam: “Không vội, để cho hắn trước thử thực lực đối phương sâu cạn như thế nào đã, rồi tiếp ứng sau cũng không muộn, các ngươi nhớ chú ý kỹ hắn là được!”

Nàng đã nói như vậy, Bạch Diêu cũng không lại nói thêm cái gì nữa, xét về chỉ huy chiến đấu thì Phượng Nhược Nam am hiểu hơn.

Bạch Diêu phất tay ra hiệu một chút, lập tức có hai tên đồng môn tu vi Kim Đan kỳ thúc ngựa xông ra ngoài, mục đích tự nhiên là bảo hộ Thương Triều Tông, tránh cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Kỳ thật dưới tình huống bình thường hai quân chém giết nhau, tu sĩ sẽ không vọt thẳng vào giữa chiến trường tiến hành chém giết, điểm mấu chốt là một vài tu sĩ xông vào chiến trường cũng không có tác dụng gì lớn, đại quân chạy tới cho ngươi giết thì ngươi cũng có thể giết được mấy người? Mà đại quân cũng không chạy thẳng vào ngươi, ngươi lại có thể chạy đi tóm được bao nhiêu người?

Lúc sĩ khí sụp đổ thì binh bại như núi đổ, một mình ngươi dù có võ lực cường đại, nhưng cũng không có ai nghe ngươi chỉ huy. Vài tu sĩ trực tiếp cùng đại quân chém giết thì nhiều lắm là gia tăng số lượng thương vong của địch thêm một chút, tác chiến quy mô càng khổng lồ, lực ảnh hưởng của tu sĩ tham dự đánh giết đối với cục diện chiến đấu càng nhỏ.

Mà những người có tu vi rất cao kia, người bằng thực lực cá nhân là có thể thay đổi được kết quả của trận chiến, thì đã là tồn tại đứng ở đỉnh cao của chuỗi sinh vật tồn tại trong thế giới này, hai bên chỉ cần phái ra một số người liền đủ rồi, còn tham dự đồ sát như vậy, để cho lưng đeo ‘sát nghiệt’ nặng thêm thì có ý nghĩa gì chứ?

Giống như Phượng Nhược Nam nói vậy, chủ tướng không cần phải xông pha chiến đấu, mà là chỉ huy, còn pháp sư tùy tùng có tác dụng chính là vì bảo hộ chủ tướng.

Rầm rầm! Kỵ binh hai bên mãnh liệt va chạm vào nhau, hai tay Thương Triều Tông vung mạnh đao, đập văng cây thương tướng địch đâm tới, trong nháy mắt hai bên giao nhau ra sau, xoay tay lại chém một đao, chém tướng địch rớt xuống ngựa, giết gọn gàng, có thể thấy được hắn cũng là đã rất quen ra trận chém giết người.

Dòng người hai phe va chạm, xen lẫn nhau, người ngã ngựa đổ, ngựa hý, người rống.

Thương Triều Tông vung vẩy Trảm Mã Đao, một đường trái chặt phải bổ, máu tươi bắn tung tóe đầy cả lên mặt, nhuộm đỏ cả thân. Thân vệ hai bên phía sau không tiếc đại giới theo sát, không để cho hắn ‘lạc đàn’, có người bị chém rơi xuống ngựa, lập tức có người đằng sau thúc ngựa mạnh mẽ xông lên, liều mạng thay thế, vì bảo trì tiết tấu công kích, cũng là vì bảo hộ Thương Triều Tông.

Cả đội Anh Dương Võ Liệt vệ phối hợp mười phần thành thạo, có người thậm chí là không tiếc mạng sống cũng muốn giữ vững tiết tấu thế trận trùng kích hoàn chỉnh, duy trì uy lực trận thế trùng kích lớn nhất.

Ở bên trong một đám nam nhân, thân hình mảnh mai của Thương Thục Thanh ôm chiến kỳ đặt tựa vào vai, nghiến chặt răng trùng kích theo, mặc dù cũng coi như là đã từng ở trong quân doanh, cũng nhìn đã quen, nhưng vẫn là lần đầu tiên chính thức tiến vào chiến trường liều mạng, không giống như ca ca nàng, thời niên thiếu đã bị phụ thân lôi ra chiến trường, nếu bảo trong lòng nàng không có sợ hãi hay khẩn trương chút nào, đó là ba xạo, thế nhưng nàng cũng không được lựa chọn.

Mắt thấy tay chân bị chém cụt bay ra, đầu lâu bị chém bay văng lên trời, tiếng kêu la đau đớn thảm thiết, đao thương chém loạn xạ, huyết thủy bắn tứ tung, còn có cái mùi máu tươi nồng nặc. Bên trong âm thanh sắt thép va chạm không ngừng, Thương Thục Thanh ngửi ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi, cảm giác sắp muốn ói, lắc lắc đầu cố nén lại, chớp chớp cho máu tươi dính trên mắt trôi đi, cắn răng liều mạng đuổi theo sát sau lưng ca ca, một tay cơ hồ như là ôm cả cây cờ vào trong lòng, một tay cầm kiếm cùng điều khiển dây cương, ngẫu nhiên bị loạn thương đâm tới, cũng phải ra sức đỡ lại, may mắn đại bộ phận uy hiếp đều có thân vệ hai bên hoá giải.

Lam Nhược Đình mặc dù am hiểu kiếm thuật, thế nhưng lúc này cũng không dùng được cái hoa chiêu gì, cầm kiếm trên tay chính là chém loạn xạ lung tung, một chút kiếm thuật kia cũng chỉ có thể dùng để rèn luyện thân thể, bình thường dùng tự vệ đơn giản thì được, đem lên chiến trường chính là múa may, không đủ dùng, cũng may mắn có thân vệ hộ vệ cho.

Kỵ binh song phương rất nhanh chém giết xuyên qua nhau, tách ra, kỵ binh cầm cờ Lang Nha tặc rõ ràng bị giết cho bừa bãi, đội hình sau khi xông qua nhau nhân mã tán loạn, đã không còn tạo thành trận hình gì. Trái lại nhân mã bên Thương Triều Tông vẫn bền vững như thép, chiến kỳ đến chỗ nào, người người theo sát phía sau, nhìn tình hình kia, nghiễm nhiên là đội hình chưa tới 500 kỵ binh này chỉ trùng kích một đợt liền giết xuyên qua ngàn kỵ binh địch.

Đại bộ phận người ngã ngựa đổ ở trên đất đều là của bên kỵ binh cầm cờ Lang Nha tặc, chỉ mới trùng kích một đợt, liền bị giết hai, ba trăm người, thân vệ của Thương Triều Tông nhìn cũng không tổn thất gì lớn../.

Đã lấy nhiều đánh ít, thế mà vừa đối mặt liền bị đánh cho thành như vậy? Hướng Võ Nhân đang dẫn bộ binh áp trận phía sau nhìn thấy giật nãy cả mình, lúc này cũng đã thấy rõ chiến kỳ tung bay bên trong đội hình Thương Triều Tông, hít sâu một hơi, kinh nghi bất định nói: “Là Anh Dương Võ Liệt vệ sao? Khó trách...”

Cũng đồng dạng, Phượng Nhược Nam đang đi phía trước đội áp trận tiến lên cũng nín thở, răng trắng cắn cắn môi, trong lòng nổi lên rung động, đây chính là Anh Dương Võ Liệt vệ bất khả chiến bại trong truyền thuyết của Ninh Vương đây sao? Trong lòng cũng nổi lên một tia xấu hổ, trên chiến trường người giành đi trước chịu chết như vậy, binh sĩ anh dũng nhất quyết tiến lên như vậy thì ai cũng không có tư cách đi nhục nhã!

Bạch Diêu từ từ nói: “Nghe nói Ninh Vương năm đó suất lĩnh 1 vạn quân Anh Dương Võ Liệt vệ đi cứu giá, đi vào trong 10 vạn đại quân Hàn quốc như đi vào chỗ không người, hôm nay chứng kiến mới biết được đúng là danh bất hư truyền!”

Chỉ thấy Thương Triều Tông tiếp tục dẫn nhân mã phi nhanh quành lại, quấn 1 hình cung quay về, một ngựa dẫn đầu, lại lần nữa trùng sát về phía kỵ binh quân địch đã bị xáo trộn kia, xông vào, theo sát phía sau là một hình dáng yếu ớt đang ôm chặt chiến kỳ, gấp gấp chạy theo...