Đạo Quân (bản edit)

Chương 85: Có người muốn giết ta




Anh Võ đường, bảng hiệu kế thừa từ Ninh Vương, chính là nơi hội họp mưu đồ việc quân cơ đại sự trọng yếu, Thương Triều Tông với Lam Nhược Đình đứng trước địa đồ thôi diễn dự đoán các loại tình huống tương lai có thể sẽ xảy ra.

Hiện tại, dưới trướng Thương Triều Tông có hơn ngàn người, là bộ hạ cũ Ninh Vương, lại mở rộng tuyển thêm hơn ngàn trai tráng để đảm bảo trật tự địa phương, về phần người chỉ dạy thao luyện tân binh thì không thiếu, chính vụ huyện Thương Lư cũng có người đi quản lý, chiếm cứ một vùng hiểm địa dễ thủ khó công, phía sau có Thiên Ngọc môn cùng Phượng Lăng Ba hỗ trợ, cục diện cùng với tình hình đã thay đổi rất lớn, có chỗ đặt chân ổn định, bắt đầu mưu đồ lâu dài.

Nơi bàn việc quân cơ quan trọng, người bình thường không được tự tiện xông vào, Thương Thục Thanh hiển nhiên là một ngoại lệ, có thể trực tiếp đi vào mà không cần thông báo

Thương Thục Thanh đem tình huống của Ngưu Hữu Đạo kể lại, Thương Triều Tông ngạc nhiên nói: “Có việc nên trì hoãn bế quan?”

Lam Nhược Đình đang nhìn chằm chằm địa đồ suy nghĩ, cũng từ từ quay người lại nhìn, hỏi: “Quận chúa, hắn có nói vì chuyện gì mà trì hoãn không?”

Thương Thục Thanh: “Hắn không nói, ta cũng không có hỏi, hắn cái người này, ca cùng với tiên sinh đều biết mà, chuyện hắn không muốn nói, ngươi có hỏi cũng không hỏi ra cái gì cả.”

Đúng là như vậy a, Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình nhìn nhau, đều đang suy nghĩ, ở chỗ này thì Ngưu Hữu Đạo có thể có chuyện gì ta.

Tổng không đến mức là bởi vì trồng rau đi, gần đây nhất Viên Cương dẫn theo tăng chúng Nam Sơn tự đi trồng rau, trông rất là hăng hái, khối đất trống kia lúc đầu Thương Thục Thanh dự tính trồng chút hoa hoa thảo thảo, Viên Cương chen tay vào, Thương Thục Thanh đành phải bỏ qua, bảo người phía dưới hủy bỏ dự định vậy.

Bởi vì trồng rau mà trì hoãn bế quan tu luyện? Nghĩ như thế nào đều cảm thấy không quá hiện thực.

Đúng lúc này, bên ngoài có người xin cầu kiến, một tên thân vệ tiến vào bẩm báo: “Vương gia, Viên Cương kia tìm tới chúng ta, bảo chúng ta đi ‘sờ’ tất cả ngọn nguồn của một cửa hàng đồ thư phòng tên là ‘Tĩnh Mặc Hiên’, còn cố ý liên tục căn dặn nên cẩn thận, không nên ‘đả thảo kinh xà’!”

Thương Thục Thanh sửng sốt tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc rất nhiều.

“Tĩnh Mặc Hiên?” Thương Triều Tông nói thầm một tiếng, “Làm sao ta nghe có chút quen tai nhỉ?”

Lam Nhược Đình vuốt vuốt râu nhắc nhở: “Vương gia, chính là cái ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy’ kia.”

“À!” Thương Triều Tông chợt nhớ ra, hèn gì, thì ra là nơi có bài thơ hay kia, thế nhưng ngược lại để hắn kỳ quái hơn, “Đang yên lành, điều tra ngọn nguồn một cửa hàng thư phòng để làm gì?”

Lam Nhược Đình khẽ lắc đầu, “Hành vi để cho người ta không hiểu thấu như vậy, sợ là không phải của Viên Cương, mà là vị Đạo gia kia, Đạo gia chuyên làm những việc khiến người ta khó mà hiểu rõ.”

Thương Triều Tông đối với cái này rất tán thành, hắn là người có trải nghiệm sâu sắc nhất, vị Đạo gia này nói chạy tới Quảng Nghĩa quận mượn binh, kết quả làm ra màn thông gia, nhắc nhở hắn động phòng, kết quả lại chơi trò hạ dược.

Thương Thục Thanh quay qua thân vệ kia nói: “Các ngươi đi làm theo phân phó của hắn đi.”

Thân vệ kia thấy Thương Triều Tông cũng không có phản đối, liền chắp tay nói: “Vâng!” Quay người bước nhanh rời đi.

Thương Triều Tông cùng với Lam Nhược Đình đều nhìn chằm chằm Thương Thục Thanh, người sau trầm ngâm nói: “Việc trì hoãn bế quan tu luyện sợ là có quan hệ với cái Tĩnh Mặc Hiên này.”

Lam Nhược Đình kinh ngạc: “Làm sao mà biết?”

Thương Thục Thanh: “Vừa mới khi nãy, ta đọc bài thơ kia mời hắn giám thưởng một chút, rồi hắn hỏi lai lịch bài thơ này một chút, xong lại khen thơ hay.”

Lam Nhược Đình kỳ quái nói: “Cái này thì có liên quan gì tới điều tra Thanh Mặc Hiên chứ? Một cửa hàng bán đồ thư phòng, coi như có thơ hay có ý muốn nhận biết, còn phải cố ý căn dặn không nên ‘đả thảo kinh xà’ là sao?”

Thương Thục Thanh: “Tiên sinh có chỗ không biết, ngay tại vừa mới nãy, lúc ta đề cập đến chuyện đi bí cảnh, hắn đã đồng ý ngay. Trước khi ta đọc bài thơ này, hắn đã đáp ứng đến bí cảnh, đến lúc ta đọc bài thơ này xong, bỗng nhiên hắn thay đổi chủ ý. Không nên ‘đả thảo kinh kinh xà.. Vậy xem ra, rất có thể là hắn đã thấy cửa hàng kia có vấn đề gì.”

Bên trong Anh Võ đường, cả bọn tạm thời lâm vào trong yên lặng, đều đang suy tư việc này, kỳ thật đều muốn đi hỏi Ngưu Hữu Đạo một chút là chuyện gì xảy ra, nhưng mà giống như Thương Thục Thanh nói như vậy, chuyện Ngưu Hữu Đạo không muốn nói, ngươi cố hỏi cũng không có câu nào nói thật cả.

Cuối cùng Thương Triều Tông đành chậm rãi nói: “Không ngại yên lặng theo dõi kỳ biến đi!”

Xế chiều hôm đó, liền có tin tức trở về, Viên Cương quay lại tiểu viện.

Trên một cái ghế nằm, Ngưu Hữu Đạo đang nằm nghỉ ngơi dưới bóng cây, nhắm mắt lim dim.

Thanh bảo kiếm đặt ở bên cạnh ghế nằm, tay đặt trên chuôi kiếm gõ nhịp nhịp, nói rõ hắn căn bản chưa có ngủ.

Bên cạnh ghế nằm có chuẩn bị thêm một cái ghế, Viên Cương đi đến bên cạnh, trực tiếp ngồi xuống, vừa vặn ở bên tai Ngưu Hữu Đạo, cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra: “Tĩnh Mặc Hiên, là cửa hàng bán vật dụng thư phòng tốt nhất trong nội thành, chưởng quỹ ban đầu không còn ở đó, nghe nói bởi vì huyện thành có chút phong ba nên sợ hãi, tạm trở về quê tránh ‘đầu sóng ngọn gió’, tình huống tương tự trong nội thành gần đây cũng có không ít. Chưởng quỹ hiện tại nghe nói là biểu đệ của chưởng quỹ trước, tạm thời giúp chưởng quỹ trước trong coi cửa hàng. Hàng xóm hai bên nói, trong cửa hàng tạm thời chỉ có mình hắn quản lý, hiện còn chưa thấy có tiểu nhị hỗ trợ. Trước mắt tìm hiểu chỉ biết được tình huống như vậy, để tránh ‘đả thảo kinh xà’, tạm thời chưa dám thâm nhập sâu hơn điều tra.”

Ngưu Hữu Đạo im lặng không nói, tựa hồ như ngủ thiếp đi, nhưng năm ngón tay đặt trên chuôi kiếm vẫn đang nhịp nhịp như cũ, sau khi năm ngón tay dừng lại, hắn cũng mở miệng nói, “Không cần tra xét nữa, hiện tại còn chưa biết tình huống bố trí người của đối phương, thâm nhập sâu hơn nữa dễ bị ‘đả thảo kinh xà’, bố trạm gác ngầm bên ngoài nhìn chằm chằm cửa hàng kia là được rồi.”

Viên Cương: “Đạo gia, ngươi muốn làm gì?”

“Đối phương cũng không biết thơ này có quan hệ với ta, nếu không sẽ không lấy ra để cho ta biết mà phòng bị, vậy đối phương đưa bài thơ này tới đây là có ý gì?” Ngưu Hữu Đạo chậm rãi mở hai mắt ra, hỏi một câu, lại tự trả lời: “Muốn dùng cái này để tiếp cận bên này, muốn tìm cơ hội, nếu không thì không có cách nào đến gần. Kể từ đó, lại chứng minh thêm một điều, người muốn đến kiêng kị thực lực của Thiên Ngọc môn, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nói cách khác, thực lực đối phương có hạn, không phải là đối thủ của Thiên Ngọc môn, chúng ta ở trong sơn trang này hẳn là an toàn.”
Viên Cương nghe, không có lên tiếng, chờ hắn nói kế hoạch hành động cụ thể.

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, tiếp tục chậm rãi nói: “Thế mà có thể nghĩ đến theo cửa hàng thư phòng bên kia ra tay, ngươi nghĩ coi, nơi này nhiều người như vậy, không thể không mua sắm bút mực giấy nghiên đi, ngồi ở đó ‘ôm cây đợi thỏ’ cũng có thể thoải mái tiếp xúc đến bên này, còn không để cho người ta dễ dàng hoài nghi, không biết là biện pháp của vị nào nghĩ ra, có chút ý tứ, ta thực sự rất muốn gặp mặt một lần.”

Nhỏm người dậy, rời khỏi ghế nằm, đứng lên đi tới trước, phía sau lưng, ghế nằm lắc lư, hai tay đặt trên chuôi kiếm chống trước mặt, ánh mắt thâm trầm nói: “Biết rõ có người Thiên Ngọc môn bảo hộ, còn dám tìm tới, xem ra một ngày ta chưa chết, Tống gia cũng sẽ một ngày không dễ dàng bỏ qua!” Quay qua Viên Cương đang đi theo sau, nói: “Ngươi nghĩ biện pháp an bài chưởng quỹ cửa hàng kia đến gặp ta một lần, liền nói là quận chúa thích thơ của hắn, mời hắn đến, lấy thơ kết bạn! Đúng, mặt khác cũng mời thêm mấy tên văn sĩ có chút danh khí ở trong thành nữa. Động tĩnh nha, không lớn không nhỏ, cũng không trương dương, cũng không bảo mật.”

Viên Cương có thể lĩnh hội ý tứ của hắn, quay người rời đi.

Ngưu Hữu Đạo sau đó cũng đi ra tiểu viện, đi thẳng đến trang viên của Bạch Diêu.

Nơi này không phải là chỗ hắn có thể tùy tiện đi vào, bị thủ vệ canh cửa ngăn lại hỏi thăm, Ngưu Hữu Đạo nói: “Xin hãy vào thông báo một tiếng, nói Ngưu Hữu Đạo cầu kiến Bạch Diêu, Bạch tiền bối.”

Đợi một hồi ở ngoài cửa, có người bên trong đi ra mời vào, dẫn hắn vào bên trong một tòa tiểu đình, Bạch Diêu đang ngồi đối diện với 1 đồng môn, không biết đang nói thứ gì.

“Gặp qua hai vị tiền bối.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay hành lễ.

Bạch Diêu bưng trà thờ ơ, vẫn đưa lưng về phía hắn, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”

“Có người muốn giết ta!” Ngưu Hữu Đạo cười đáp 1 câu.

Bạch Diêu khựng lại, từ từ quay đầu lại nhìn hắn...

“Ta tổ chức ‘Lấy thơ kết bạn?”

Bên trong Anh Võ đường, nghe được tin tức thông báo, Thương Thục Thanh ngưng nghẹn không nói nên lời, cái này rõ ràng là đang giả danh nàng để gạt người. Để người bên này đi chuẩn bị tổ chức việc này, hiển nhiên là cũng không có ý định giấu diếm bên này, nhưng đây không phải là giả danh nàng gạt người thì là cái gì?

Lam Nhược Đình nhíu mày, “Mời thêm văn sĩ khác để che dấu, cẩn thận tỉ mỉ như vậy, xem ra cửa hàng kia thật sự có vấn đề.”

Đúng lúc này, lại có người tới báo, “Vương gia, pháp sư đi sang chỗ của pháp sư Bạch Diêu.”

Lam Nhược Đình hỏi một câu, “Là bên kia mời đi qua sao?”

Người tới nói: “Không phải, là pháp sư tự ý đi qua.”

Ba người quay mặt nhìn nhau, đây còn là lần đầu thấy Ngưu Hữu Đạo chủ động đi tìm Bạch Diêu, không tìm bọn hắn ngược lại đi tìm Bạch Diêu, kết hợp với mấy chuyện trước mắt, cả ba người đều cảm nhận được một tiết tấu nồng đậm mùi âm mưu sắp xảy ra, vấn đề là bọn hắn không biết đến tột cùng là chuyện gì sẽ xảy ra, phong cách làm việc của Ngưu Hữu Đạo thật sự quá đáng ghét...

Trong thành, trong một con hẻm nhỏ, chật hẹp, u tối, một vị thư sinh dáng gầy yếu, mặc bộ y phục giặt đến bạc phết, bước nhanh như bay, vội vàng đi tới trước cửa nhà, đạp toang cái cửa vọt vào sân, đàn gà con đang chơi trong sân nhỏ hoảng sợ, tranh thủ dọt lẹ về phía con gà mái ở bên kia.

Trong sân, một tiểu phụ nhân đang thu lấy y phục phơi trên cây sào trúc, cũng bị tiếng động làm giật mình, nhìn ra thấy là chồng mình về, nhịn không được trừng mắt lên liếc, vỗ vỗ bộ ngực, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại la: “Hù chết người ta à, còn tưởng rằng mấy tên sát nhân lại đến nhà chúng ta cướp của giết người nữa chứ, ngươi muốn chết hay sao đạp cửa đổ vậy hả?” Mắng một hồi.

Thư sinh thì vẫn hưng phấn không thôi, quơ quơ một tấm thiếp mời thật xinh đẹp trong tay, mở ra cho thấy nội dung chữ viết ở bên trong, hỏi: “Phu nhân, ngươi tới xem thử một chút, đây là cái gì?”

Tiểu phụ nhân lườm hắn một cái, “Ta lại không biết chữ, sao biết được nó viết cái gì chứ? Mặt đỏ như vậy, ăn phải thuốc chuột rồi sao?”

Thư sinh không để ý tới bà nương mình trào phúng, vẫn hưng phấn như cũ nói: “Thiếp mời! Là thiếp mời quận chúa Thương Thục Thanh phát cho ta, mời ta vào ngày mai đi sơn trang Dung Bình quận vương tụ hội, tham dự hội ‘lấy thơ kết bạn! Sáng tác thơ”

Tiểu phụ nhân sửng sốt một chút, cũng có chút kinh ngạc, chợt lại khinh thường nói: “Lấy thơ kết bạn cái gì chứ, chẳng phải là một đám không nói tiếng người, cứ đi nói chút gì đó để cho người ta nghe mà chả hiểu gì cả, sau đó lại ăn ăn, uống uống một hồi, có thể làm được cái gì chứ? Nhiều lắm là cho mình ngươi một bữa no bụng, có thể cho cả nhà không bị đói sao? Đổi lại là ta nha, còn không bằng cho ta một túi bột mì là thực tế nhất!”

Bị quét mất sự hưng phấn, thư sinh tức giận nói: “Dung tục!”

Tiểu phụ nhân khinh bỉ nói: “Ngươi có bản lĩnh không dung tục phát cho ta xem một chút, có bản lĩnh tới hội thi hữu ăn một bữa, quay đầu không ăn một năm xem nào!”

Thư sinh phất phất thiếp mời trong tay, gân cổ lên nói: “Tầm mắt của đàn bà! Ngươi cho rằng thiếp mời của quận chúa là ai cũng có thể lấy được sao? Ngươi cũng không nhìn lại một chút, hiện nay cái huyện Thương Lư này là ai làm chủ, nếu tài văn chương có thể được quận chúa thích, trong cái loạn thế này ăn đứt vào kinh đi thi nhá, nói không chừng trực tiếp được lên làm quan, về sau liền có thể ‘ăn’ bổng lộc rồi!”

Nghe có thể được làm quan, ăn bổng lộc, tiểu phụ nhân hồ nghi hỏi lại: “Thật chứ?”

Thư sinh chỉ chi ra bên ngoài nói: “Ngươi không thấy cái tên Ngô Phủ mở tửu lâu bên kia cũng được trực tiếp lên làm huyện lệnh rồi sao?”

Tiểu phụ nhân chớp chớp con mắt, lập tức nói: “Dù sao ngươi cũng không có chính sự gì, muốn đi thì đi đi, coi như đi uống rượu, ân, ngày mai lấy bộ đồ để mặc tết ở đáy hòm mặc vào đi.”

Đúng lúc thấy con gà mái dẫn bầy gà con đi ngang qua trước mặt, mắt tên thư sinh sáng lên, chỉ vào con gà mái nói: “Bắt nó mần thịt đi, đêm nay ta ăn bồi bổ đầu óc, sáng mai sẽ phát huy tốt hơn.”

Tiểu phụ nhân lập tức nổi trận lôi đình, gầm thét lên: “Còn phải trông cậy vào nó ấp trứng, nuôi gà con, còn phải nhờ nó đẻ trứng bán lấy tiền, ngươi kiếm tiền còn không bằng nó, làm thịt ngươi đem đi bán, cũng không đáng tiền bằng nó nghe chưa...”