Đạo Quân (bản edit)

Chương 89: Mật đạo




(Đường hầm bí mật)

“Lục sư huynh a Lục sư huynh, cớ sao lại sơ ý như vây?” An Tiểu Mãn bóp tay giẫm chân ai thán.

Chuyện can hệ trọng đại, tình huống khẩn cấp, hắn không dám trì hoãn, cấp tốc viết một tờ mật báo, dùng Kim Sí chuyên liên lạc với sư môn đem tình huống khẩn cấp nói rõ.

Sau đó, ở trong phòng đi đi lại lại một hồi, đủ loại suy nghĩ vẩn vơ xông lên đầu, Lưu Lộc có lực ảnh hưởng đối với Chu Thủ Hiền lớn bao nhiêu? Chu Thủ Hiền sẽ đối với hắn như thế nào? Cân nhắc đủ thứ một phen về sau, An Tiểu Mãn quyết định vẫn là rời khỏi nơi này, nếu như không có việc gì thì lại trở về cũng không muộn, còn đợi đến khi có chuyện rồi mới nghĩ tới rời đi sợ là đã không còn kịp.

Ngay cả đèn trong phòng cũng không có kịp tắt, thu thập hành lý xong, thông báo với đồng môn, ngay trong đêm đó hắn biến mất trong bóng tối mịt mờ...

Ngoài cửa sổ, sương mù như ẩn như hiện trong núi.

Trước bàn trang điểm, Ngưu Hữu Đạo ngồi ngay ngắn, nhìn nữ nhân trong gương đang chải đầu bối tóc cho mình, độ tương phản của gương đồng rõ ràng có hạn chế. Vốn muốn nói với nàng, sau này có cơ hội sẽ làm cho một tấm gương khác soi rõ ràng hơn, để báo đáp vân. Vân, nhưng nghĩ nghĩ cân nhắc đến khuôn mặt của đối phương, cho cái tấm gương soi rõ hơn sợ là càng thêm tội người ta, cho nên liền bỏ đi ý nghĩ này.

“Đạo gia, Lam tiên sinh đã an bài xong tất cả, sau khi ăn sáng xong tùy thời có thể xuất phát.” Thương Thục Thanh nhắc nhở một câu.

“Ừ được!” Ngưu Hữu Đạo ứng tiếng, nhắm mắt yên lặng một hồi lâu, chợt mở mắt ra nói: “Chờ một lát nữa ta qua chỗ vương gia cùng dùng bữa.”

Thương Thục Thanh sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Được! Ta trở về sẽ thông báo.”

Nàng sở dĩ sửng sốt một chút, là bởi vì qua mấy ngày nay, bình thường Thương Triều Tông đã cùng Phượng Nhược Nam ở chung với nhau, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, mọi người đều cảm giác được Thương Triều Tông đã không còn là nam nhân độc thân như trước kia nữa, lại cùng ăn với nhau không thích hợp lắm. Đầu tiên là Ngưu Hữu Đạo cùng với Viên Cương không tới nữa, về sau Lam Nhược Đình cũng tách ra, sau khi Thương Thục Thanh nàng cũng rời khỏi, Bạch Diêu tựa hồ cũng cảm thấy mình có chút hơi thừa, cũng đã tách ra.

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nói muốn trở về cùng dùng bữa, ít nhiều khiến nàng có chút ngoài ý muốn...

Đến giờ ăn sáng, Ngưu Hữu Đạo vừa đến đình viện của Thương Triều Tông, liền phát hiện Lam Nhược Đình cùng Thương Thục Thanh cũng tới, xem chừng muốn coi thử hắn đột nhiên chạy về là có ý gì đi.

Sau đó, Phượng Nhược Nam mới từ võ trường trở về cũng sửng sốt một chút, phát hiện sáng nay tự nhiên có nhiều người đến vậy, mỗi sáng sớm nàng đi cưỡi ngựa, bắn cung, luyện võ các loại đã thành thói quen.

“Xin chào vương phi!” Ngưu Hữu Đạo chủ động đi tới chắp tay chào.

Tuy ngạn ngữ có câu ‘cái tay giận dỗi không đánh nổi cái mặt tươi cười’, nhưng sự tức giận của Phượng Nhược Nam đối với hắn cũng không có tiêu nhanh như vậy, lần trước bị đùa bỡn gọi là thật thê thảm, nên lạnh lùng đáp “Ừ” một tiếng, nhưng lại chợt phát hiện ánh mắt Ngưu Hữu Đạo rất là không thích hợp, dò xét mình từ trên xuống dưới, tựa hồ đang nhìn chằm chằm phần bụng của mình.

Có dạng nhìn chằm chằm nữ nhân như vậy sao? Làm sao cảm giác hắn không coi mình là nữ nhân gì cả! Phượng Nhược Nam lập tức phát hỏa, quát: “Nhìn cái gì?”

Ngưu Hữu Đạo sờ sờ cái cằm nói nhỏ: “Còn chưa có thai sao?”

Một bên mấy người Lam Nhược Đình có chút câm lặng, nào có ai mang thai nhanh như vậy, coi như có thai, hiện tại cũng nhìn không ra được cái gì a!

Thương Triều Tông đau đầu, phát hiện vị Đạo gia này giống như là ưa thích làm khó dễ Phượng Nhược Nam vậy, gặp mặt liền ‘cắn’.

“...” Phượng Nhược Nam trố mắt, rất nhanh kịp phản ứng lại, minh bạch ý đối phương nói là cái gì, thẹn quá hóa giận hét: “Mắc mớ gì tới ngươi!”

Ngưu Hữu Đạo lập tức nghiêm mặt lại, “Vương phi, sao có thể nói vậy được chứ? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Ninh Vương chỉ còn lại một người con trai là vương gia thôi, nếu cưới ngươi rồi mà ngay cả đứa con đều không có, chẳng phải là sắp đoạn tử tuyệt tôn? Vương phi à, không phải lúc chinh chiến ngươi bị thương dẫn đến không thể sinh con a? Nếu là như vậy...” Hắn quay đầu qua nhìn về phía Thương Triều Tông đang lúng túng nói to: “Vương gia, vẫn là ta tìm cho ngươi thêm hai cái mỹ thiếp nhỉ?”

Phượng Nhược Nam tức giận nắm chặt hai tay chửi bậy, “Mặt chó ngươi!”

Ngưu Hữu Đạo: “Vương phi, ta nói chuyện đàng hoàng làm gì mà mắng chửi vậy? Ta biết phía quận Quảng Nghĩa chưa hẳn đem bên chúng ta để vào mắt, thế nhưng ngươi cũng có tốt hơn được bao nhiêu đâu? Ngươi cho rằng phía quận Quảng Nghĩa quận rất quan tâm đến ngươi sao? Thái thú vì lợi ích, còn không phải coi ngươi như là hàng hóa đưa cho vương gia sao, có xem cảm thụ của ngươi ra gì đâu? Ta chỉ là muốn nhắc nhở vương phi, tương lai cơ nghiệp của thái thú sẽ truyền cho cháu của hắn, hay là truyền cho dòng dõi của ngươi? Ta khuyên vương phi nên nghĩ rõ ràng tương lai của mình, suy nghĩ thật kỹ, xem xem chính mình nên đứng tại bên nào!”

Phượng Nhược Nam giận quá hóa cười, “Ngươi đây là muốn châm ngòi ly gián sao?”

“Ngươi thích nghĩ như thế nào cũng được, dù sao tương lai kẻ chịu khổ chịu nạn, ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người ta cũng không phải là dòng dõi của ta, người hối hận cũng không phải là ta.” Ngưu Hữu Đạo nhún nhún vai, thờ ơ quay người bước đi, ngoắt ngoắt Viên Cương gọi, “Hầu Tử, người ta không chào đón, hà tất ngồi ấm ức mà ăn làm gì, đi thôi!”

Thương Triều Tông muốn giữ lại, Lam Nhược Đình một bên lại lặng lẽ giật ống tay áo của hắn một chút, khẽ lắc đầu với hắn, chợt cũng chắp tay nói: “Vương gia, thuộc hạ nhớ tới có một số việc cần phải đi xử lý, xin được cáo lui trước.” Chạy, lại quay qua Thương Thục Thanh liếc mắt một cái ra hiệu.

Thương Thục Thanh liền đứng dậy theo rời đi.

Tay Phượng Nhược Nam nắm chặt chuôi kiếm bên hông, tâm tình không hiểu có chút nặng nề, xoay người lại cùng Thương Triều Tông đối mặt, mắt lớn trừng mắt nhỏ, chợt hét rống lên, “Nhìn cái gì hả!”

Thương Triều Tông câm nín, hắn bị kẹp ở giữa hai bên, là người chịu tai ương nhất.

Bên ngoài đình viện, Thương Thục Thanh cùng Lam Nhược Đình gặp nhau, hai người cùng đi dạo, Lam Nhược Đình khẽ thở dài, nói, “Đạo gia đây là đang cân nhắc muốn rời khỏi chỗ này, không yên lòng nơi đây, cố ý gieo xuống một viên hạt giống ở trong lòng vương phi, hi vọng vương phi nghĩ lại một chút về sau này, miễn cho nàng vì vội vã tìm vật kia mà bức vương gia quá đáng! Có mấy lời chúng ta khó mà nói được, dù sao hắn cùng vương phi cũng có quan hệ không tốt lắm, dứt khoát tiếp tục làm ác nhân, lời gì cũng có thể nói ra được... Đạo gia có lòng rồi!”
Thương Thục Thanh nhẹ giọng đáp một câu, “Tuy là lời kể tội rất là công tâm, chỉ là những lời này cũng không khỏi quá độc ác, để người nữ tử nào nghe được trái tim cũng lạnh giá.”

Lam Nhược Đình sửng sốt một chút, làm sao quên béng mất vị đứng bên cạnh cũng là nữ nhân nhỉ...

Kinh thành, Tống phủ, một ả mỹ cơ từ trong phủ đi ra mở cửa, sáng sớm Tống Cửu Minh bước ra, liếc thấy quản gia Lưu Lộc đang chờ ở bên ngoài, phát hiện thần sắc Lưu Lộc rõ ràng có chút không đúng, có hơi tiều tụy.

Lưu Lộc vẻ mặt bi thương, hai tay dâng lên một phần mật báo, “Lão gia, sự tình không có làm tốt, lão nô xin lỗi lão gia.”

Thật ra hắn sớm đã nhận được mật báo của Lưu Tiên tông, nhưng là chuyện liên lụy tới chính mình, quấy rầy Tống Cửu Minh nghỉ ngơi thì không tốt lắm, cho nên một mực chờ đến bây giờ.

Chuyện gì? Tống Cửu Minh nhíu mày, nhận lấy tờ giấy xem xét, đọc xong mới biết được nhi tử của Lưu Lộc – Lưu Tử Ngư đã bị chết thảm ở huyện Thương Lư, không khỏi ngẩng lên nhìn về phía Lưu Lộc, không phải hắn có lỗi với mình, mà là chính mình có lỗi với hắn mới đúng, vì hắn lên tiếng, Lưu Tử Ngư mới đi huyện Thương Lư mà.

“Lão Lưu, nén bi thương! Ngươi yên tâm, việc này ta nhất định cho ngươi cái bàn giao!” Tống Cửu Minh trầm giọng an ủi, tôn tử của chính hắn chết rồi, nếu như cần phải nhẫn nhịn, hắn cũng có thể chịu được, trái lại chuyện nhỉ tử của Lưu Lộc là người quản gia trung thành tuyệt đối nhiều năm của hắn, hắn không tốt nhịn xuống, nếu không dễ mất lòng người.

Lưu Lộc cúi người nói: “Là chính hắn làm việc bất lợi, trách không được người khác.”

Tống Cửu Minh hừ lạnh, nói “Bọn Ngũ Lương Sơn lá gan không nhỏ, ngay cả người của ta cũng dám ‘bán’, thông tri cho Lưu Tiên tông, cần phải cho ta cái bàn giao!”

“Vâng!” Lưu Lộc đáp lời.

Tống Cửu Minh lại đến gần trước người hắn, khẽ vỗ vỗ lưng hắn, nói: “Lão Lưu, chuyện đã xảy ra, ta nói cái gì an ủi ngươi cũng vô dụng, nhìn thực tế chút, lại đi tìm mấy cô tuổi trẻ... Lần này ngươi nghe ta, thừa dịp gân cốt còn khỏe, sinh nhiều thêm mấy đứa, ta bảo đảm con cháu ngươi tiền đồ!”

Lưu Lộc vành mắt đỏ hoe nhẹ gật đầu, trong lòng nhưng là rất bất đắc dĩ, lại sinh thêm mấy đứa, đợi cho trưởng thành, cũng không biết ngươi còn ở đó hay không, con đường thừa tự dòng dõi là vô tình nhất, đừng nhìn Tống gia hiện tại phong quang, một khi ngươi không có ở đây, là cái gì tình cảnh ai biết được, bị tan rã có lẽ là chuyện sớm muộn mà thôi...

Nơi Thương Triều Tông ở cùng Phượng Nhược Nam là nhà chính của toàn bộ sơn trang, thời điểm giữa buổi sáng, mấy người họp mặt ở đây lần nữa.

Thương Thục Thanh đổi thành trang phục luyện võ, Ngưu Hữu Đạo nhịn không được nhìn nhiều một chút, không biết nữ nhân này mặc như vậy là có ý gì, chẳng lẽ nữ nhân này cũng cùng đi chung?

Ba người Thương Triều Tông lại là nhịn không được nhìn về phía Viên Phương đi theo bên cạnh Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương, rất muốn nói lại thôi.

Thấy Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn không có ý cho Viên Phương rời đi, Lam Nhược Đình chịu không nổi nhắc nhở một tiếng, “Đạo gia, chỗ đến là địa phương tương đối bí ẩn.” Ánh mắt như có như không liếc Viên Phương một chút, ám chỉ cho Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý tứ của hắn, cười nói: “Huynh đệ nhà mình, không có gì không yên lòng cả, đang muốn dẫn hắn cùng đi chung.”

Viên Phương chớp chớp con mắt, hắn còn không biết muốn đi đâu, chỉ biết Ngưu Hữu Đạo bảo hắn để chuyện đang làm xuống, nói là muốn rời khỏi một đoạn thời gian.

Hắn đã nói như vậy, bên này cũng đành thôi, Lam Nhược Đình đi đến một bên, vỗ mấy cái bao lớn bao nhỏ chất đống trên bàn nói: “Đây là lương khô cùng các loại vật phẩm thiết yếu chuẩn bị dùng trên đường đi, cần mang theo.”

Ngưu Hữu Đạo đi tới kiểm tra một hồi, phát hiện đích thật là lương khô các thứ, không khỏi hồ nghi nói: “Mang nhiều lương khô như vậy, rất xa sao?” Trong lòng đánh giá một chút, cái này tối thiểu phải là lương khô cho vài ngày, đầy đủ thoải mái ăn cho đến khi đi ra khỏi huyện Thương Lư, đừng nói là huyện Thương Lư, rời khỏi quân Thanh Sơn luôn cũng đủ ăn nữa là, không phải nói bí cảnh ở trong huyện Thương Lư sao?

Thương Triều Tông nói: “Sau khi khởi hành Đạo gia tự nhiên sẽ minh bạch, Thanh nhi cũng sẽ cùng đi chung.”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Quận chúa cũng đi?”

Thương Triều Tông: “Chỗ bí mất kia, nhất định phải có một trong ba người chúng ta dẫn đi, nếu không sẽ có chút không thuận tiện, hồi sau Đạo gia sẽ rõ. Bởi vì ta và tiên sinh ở chỗ này còn có sự vụ, không thể rời đi quá lâu, nếu không dễ để cho người ta hoài nghi, đành phải để Thanh nhi vất vả một chuyến. Thanh nhi là nử tử yếu ớt, thể lực không tốt lắm, trên đường đi còn phiền Đạo gia hỗ trợ quan tâm.”

Ngưu Hữu Đạo nhẹ gật đầu, từ một cái góc độ khác mà nói, có Thương Thục Thanh ở bên cạnh làm con tin, trái lại là miễn đi lo lắng ở phương diện nào đó, nhắc nhở: “Vương phi bên kia còn cần phải che dấu tốt.”

Lam Nhược Đình nói: “Yên tâm, đã chuẩn bị xong cái cớ. Việc này không nên chậm trễ, thừa dịp vương phi đang luyện binh bên kia, mau rời khỏi...”

Một phen bàn giao, Ngưu Hữu Đạo mới biết được, cũng không phải là đi ra sơn trang, mà là phải đi mật đạo, cửa vào mật đạo ở trong một cái giếng nước ngay tại hậu viện.

Cái giếng nước kia cũng không phải là giếng nước ngầm chảy ra, mà là giếng chứa nước, để phòng bị lúc xảy ra chiến tranh, nguồn nước bị khống chế, nên đào giếng dùng để dự trữ nước, cùng loại giếng như vậy ở trong sơn trang cũng có mấy chỗ. Muốn đưa nước vào cũng dễ, trên mấy dòng suối chảy qua sơn trang gắn một cây ống trúc là có thể đem nước dẫn vào trong giếng, năm đó lúc thiết kế toà sơn trang này hiển nhiên đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.

Mấy người chọn mấy cái bao khỏa cõng lên người, đi vào lối ra hậu đường, nhưng lại chưa vội vã ra ngoài.

Tuy nói trước đó Lam Nhược Đình đã bố trí trạm gác ngầm ở chung quanh đề phòng có người tới gần, nhưng vì cẩn thận tránh gây chú ý, vẫn là đề nghị từng người một ra ngoài.

Ngưu Hữu Đạo ra hiệu Viên Cương đi trước mở cửa cơ quan mật đạo ra.