Đạo Quân (bản edit)

Chương 91: Mị ảnh (bóng ma) dưới mặt đất




Chương 91: Mị ảnh (bóng ma) dưới mặt đất

Trong động nước ngầm có chỗ rộng, cũng có chỗ hẹp, bởi vậy cũng tạo thành một số cảnh đẹp dưới đất.

Đủ các loại hình dạng kỳ quái mà ở trên mặt đất rất khó gặp. Từng mảng thạch nhũ từ trên trần động chúc xuống đất, thật kỳ vĩ, người đứng bên dưới giống như là đang ở trong miệng quái thú đầy răng nanh vậy. Có nơi thì có cấu tạo rất đặc biệt, ánh đuốc vừa chiếu vào, chiết xạ ra ánh sáng lung linh rất xinh đẹp.

“Con đường trong hang động ngầm này đều là do dòng nước ngầm này cọ rửa ăn mòn tạo thành, sở dĩ có chỗ rộng chỗ hẹp, liên quan đến địa chất ở hai bên dòng nước ngầm, chỗ mềm hơn dưới sự mài mòn lâu năm tự nhiên rộng hơn, chỗ chật hẹp tự nhiên là do đất đá chỗ đó cứng hơn nhiều, nên khó bị nước mài mòn hơn...”

“Động thiên phúc địa? (Hang động của người trời ở hạ giới) Suy nghĩ nhiều, cái thạch nhũ hình chuông này là đá vôi hòa với nước có CO2 tạo thành dung dịch Ca (HCO3) 2 rỉ ra ngoài, sau đó gặp không khí kết tủa, tạo ra lại CaCO3, nói ngươi cũng không hiểu, tóm lại chính là từ trong đá vôi có nước chảy qua, hòa tan chất gì đó, rồi thấm ra bên ngoài, lúc nước nhỏ xuống, chất bị hòa tan lần nữa hóa rắn lại, trải qua ngàn vạn năm tích lũy hình thành hình dạng như vậy. Không tin ngươi có thể cẩn thận quan sát gần một chút, ở đầu khối nhũ hình măng nhọn có nước thấm ra đó...”

Luna: Đọc truyện ôm hóa học luôn, nhớ không lầm đây là phản ứng kết tủa >” <

Đối với việc Thương Thục Thanh tỏ ra sợ hãi thán phục, đoán mò bậy bạ khi nhìn thấy hình dạng một số thạch nhũ dưới mặt đất này, Ngưu Hữu Đạo thấy một nữ nhân thật thông tuệ sao mà vô tri quá chịu không nổi, nhịn không được bèn tùy tiện giải thích một chút.

Hắn đi ở phía trước chỉ tay lung tung, tùy tiện giải thích này nọ, Thương Thục Thanh lại là có chút động dung, đi theo ở phía sau nhìn cái ót của hắn, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp nói: “Đạo gia, ngươi thật thông thái, ngay cả biến hóa ở dưới lòng đất cũng biết được. Có cơ hội, còn thỉnh Đạo gia không cần chê Thanh nhi vô tri, xin chỉ giáo nhiều hơn!”

Thông thái? Đi ở phía sau Viên Cương khóe miệng co quắp một chút, nói thầm trong lòng, sao ngươi không hỏi thử biến hóa ở trên trời luôn xem.

“Thật thông thái sao?” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha một tiếng, lắc đầu, ‘thường thức’ đơn giản mà thôi, bất quá cái này cũng không cần thiết phải giải thích thêm gì, càng giải thích, nghi hoặc sẽ càng nhiều, vừa rồi đáng lẽ không nên nói những thứ này.

Cũng không biết sẽ đi thêm bao lâu nữa, Thương Thục Thanh càng đi càng chậm, đã mệt quá sức rồi.

Mấu chốt là do phải đi thật nhanh mới bằng với tốc độ của ba nam nhân, lòng bàn chân đã bị phòng rộp lên, đau rát.

“Chú ý khe nước!” Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở một tiếng, quay đầu lại trông chừng, phát hiện tướng đi của Thương Thục Thanh có chút không đúng, hỏi: “Bị trật chân sao?”

Thương Thục Thanh không nói lòng bàn chân bị phồng, cậy mạnh cứng rắn nói: “Không có, chỉ là đi đường dài như thế này có chút không quen.”

Vì vậy lại tiếp tục đi về phía trước thêm một đoạn thời gian, cuối cùng phát hiện nữ nhân này cứ thở hồng hộc, đổ mồ hôi ròng ròng, thật sự là đi không được nữa rồi, nên lúc đi tới một chỗ thích hợp, gần nới có cất giữ rất nhiều bó đuốc, Ngưu Hữu Đạo đưa tay lên ra hiệu dừng lại chút để nghỉ ngơi.

Ba người Ngưu Hữu Đạo ngược lại thể lực vẫn còn sung mãn, còn có thể đi tiếp, đi có chút như thế này, đối với ba người mà nói, cũng không tính là gì.

Kỳ thật Ngưu Hữu Đạo có ý muốn cõng Thương Thục Thanh để tiếp tục đi, thế nhưng Thương Thục Thanh chết sống không chịu, nói là nam nữ ‘thụ thụ bất thân’, Ngưu Hữu Đạo đành phải thôi, dù sao cũng không vội, từ từ đi thì từ từ đi vậy.

Thật tình không biết, đối với Thương Thục Thanh mà nói, ôm một chút đã rất quá đáng rồi, trước đó lúc ở bên giếng nếu không phải Ngưu Hữu Đạo đột nhiên làm như vậy, nàng nhiều nhất chỉ là để Ngưu Hữu Đạo nắm tay đỡ nàng xuống giếng thôi, sao có thể để cho nam nhân tùy tiện ôm như thế được. Để cho người ta cõng thì lại càng quá mức, ờ... Dang rộng hai chân ra kẹp, phải nằm sấp trên người của người ta sao? Để ngực dán vào lưng người ta hả?... Tự tưởng tượng ra một chút... Đều không thể tiếp nhận được, tự nhiên là chết sống cũng không chịu đồng ý.

Nói như thế nào nhỉ? Ngưu Hữu Đạo đối với quan niệm về trinh tiết của nữ nhân thời đại này, cũng có thể lý giải được, bất quá trong lòng vẫn là bổ sung một câu, Đạo gia ta đối với ngươi, một chút hứng thú đều không có nhé!

Đoán chừng là từ nhỏ đến lớn chưa từng đi qua quãng đường gian nan như vậy, đoạn đường này cũng không phải thẳng thớm gì, cao cao thấp thấp, quanh co khúc khuỷu, thật sự là làm cho Thương Thục Thanh mệt đến ngất ngư.

Tìm một tảng đá lớn, sạch sẽ, ngồi xuống dựa vào nghỉ ngơi, rất nhanh Thương Thục Thanh nghiêng đầu qua ngủ thiếp đi.

Trong đây, mặt đất rất lạnh lẽo, Ngưu Hữu Đạo lấy bộ y phục trong bao đồ ra, phủ lên trên người Thương Thục Thanh, thế mà Thương Thục Thanh không có một chút phát giác nào, ngủ say như chết.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thương Thục Thanh, đoán chừng trong chốc lát cũng không có tỉnh dậy nổi, chắc là sẽ ngủ hơi lâu, Ngưu Hữu Đạo liền an bài trực luân phiên, cùng trông coi bó đuốc không để bị tắt. Đi trong đường hầm dưới đất mặc dù không có gì nguy hiểm lắm, nhưng ít nhiều vẫn là phải giữ một chút cảnh giác tối thiểu.

Ngưu Hữu Đạo trực một phiên, Viên Phương và Viên Cương cùng trực một phiên.

Tín nhiệm thì tín nhiệm, Viên Phương còn chưa đạt tới mức có thể triệt để không đề phòng, để Viên Cương cùng trực chung, cũng là vì đề phòng lỡ như có gì ngoài ý muốn, đừng có mơ mơ màng màng thì bị Viên Phương thu thập.

Tổ Viên Cương trực đầu tiên, Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt tĩnh tọa điều tức.

Cũng không biết qua bao lâu, Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy qua sống lưng làm hắn thanh tỉnh dậy, luồng khí lạnh này rất không bình thường, khí lạnh bình thường là thổi tới từng luồng lớn, còn đây là một sợi khí lạnh lẽo như có như không lướt qua, một loại khí lạnh có thể thẩm thấu từ lỗ chân lông vào cơ thể người, gây ức chế hoạt động. Loại khí lạnh này, thường ở trong cổ mộ gặp phải ‘đồ vật không sạch sẽ’ mới có thể cảm nhận được, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên mở hai mắt ra.

Đúng lúc Viên Phương cũng đi lại chỗ hắn, Viên Phương thấy hắn đột nhiên mở mắt ra, biết hắn cũng đã nhận ra, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Đạo gia, nơi này giống như có âm hồn tồn tại, vừa rồi ta mở ‘pháp nhãn’ nhìn thấy ở góc hẻo lánh đằng kia có cái gì chợt lóe lên, lén lén lút lút, hẳn là đồ vật chẳng lành.”

Ngưu Hữu Đạo nhớ lại cảm giác vừa rồi một chút, cái cảm giác kia càng rõ ràng hơn so với lúc trước hắn thám hiểm hầm mộ đã từng cảm thụ qua, hiển nhiên âm hồn ở đây mạnh hơn, không phải u hồn bình thường, nói cho dễ hiểu là, đã biến thành quỷ!

“Tra xét một chút!” Ngưu Hữu Đạo nói một câu, Viên Phương gật gật đầu, quay người lại đốt vài bó đuốc, ném mạnh từng cái ra bốn phía, cả bờ sông bên kia, sau đó tự cầm bó đuốc lướt xung quanh tra xét.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chung quanh, ở nơi tối đen như mực này, đầu tiên nghĩ đến chính là vấn đề chiếu sáng, ‘pháp nhãn’ mặc dù có thể nhìn được khoảng cách vượt xa thường nhân, thế nhưng đó cũng chỉ là khi có ánh sáng mà thôi, một mảnh đen kịt như vậy, cũng chả có tác dụng gì.
Hắn quay sang chỗ cất giữ bó đuốc lắc đầu ra hiệu một chút, Viên Cương lập tức từ trong bao đồ lấy ra 1 bộ y phục, đi đến vị trí cất giữ bó đuốc, liên tục dùng sức bẻ gãy mấy cái, chỉ còn phần đầu bó đuốc, nhét hết vào y phục cột lại, làm thành một cái bọc vác trên người.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng dậy, đi tới bên người Thương Thục Thanh, kết quả phát hiện nữ nhân này không biết đang mơ phải ác mộng gì, vậy mà nước mắt chảy ròng ròng, trên khuôn mặt quái dị dính đầy nước mắt, vẻ mặt vô cùng thê lương. Mệt mỏi như vậy rồi, mà ngủ còn nằm mộng khóc thút thít, có thể thấy được là trong lòng nàng hẳn là đang còn ẩn chứa chuyện gì đó rất là bi thương.

“Quận chúa, quận chúa...” Ngưu Hữu Đạo gọi hai tiếng, vẫn không thấy tỉnh, liền đưa tay ra vỗ vỗ trên mặt nàng hai phát.

Thương Thục Thanh giật mình ngồi thẳng dậy, nhìn Ngưu Hữu Đạo ở trước mắt sững sờ, sau đó tựa hồ cũng ý thức được chính mình đã khóc, có chút lúng túng nhấc tay áo lên lau nước mắt.

Lúc ngồi dậy phát hiện trên người mình có đắp 1 bộ y phục, nhận ra là y phục của Ngưu Hữu Đạo, trong lòng cảm thấy ấm áp, lại có chút ngượng ngùng, lí nhí “Đạo gia, có phải là ta đã ngủ quên lâu rồi đúng không.”

Ngưu Hữu Đạo chú ý tới sau khi nàng đứng lên, chân đạp đất có chút mất tự nhiên, nói ra: “Ngươi không thể đi được nữa, ta cõng ngươi.”

Thương Thục Thanh sao có thể tiếp nhận được hành vi thân cận như vậy, vội vàng lắc đầu nói: “Chân ta không có việc gì, ta có thể đi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi suy nghĩ nhiều, chúng ta đã bị người để mắt tới, ngươi đi từ từ sẽ liên lụy tới mọi người.” Khi đang nói chuyện đồng thời nhìn bốn phía đánh giá.

“...” Thương Thục Thanh sửng sốt, mới phát hiện Viên Phương không có ở đây, ở phía đằng xa còn có mấy bó đuốc đang cháy.

Rất nhanh, nàng nhìn thấy Viên Phương từ một đầu khác nhẹ nhàng lướt tới, nói với Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, không biết chạy trốn đi đâu rồi.”

“Phí thời gian trong này không phải chuyện gì tốt, đi!” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu, nói, kiếm trong tay đưa cho Thương Thục Thanh.

Thương Thục Thanh sửng sốt một chút, vừa mới đưa tay ra nhận kiếm, liền bị Ngưu Hữu Đạo thuận thế túm lấy kéo nàng đi qua,

Ngưu Hữu Đạo cũng mặc kệ nàng có xấu hổ hay không, sau khi kéo người tới về, quay người lại hai tay đưa ra sau nắm hai cái đùi, trực tiếp nâng người lên cõng trên lưng. Hắn đã đáp ứng Thương Triều Tông, chỉ cần hắn còn có đó liền sẽ bảo hộ Thương Thục Thanh an toàn, trong mấy người chỗ này, thực lực hắn là mạnh nhất.

Tư thế này cảm thấy quá khó xử, trong nháy mắt hai bên tai Thương Thục Thanh đỏ rần lên, không dám dán người vào phía sau lưng hắn, hai tay cầm kiếm chống ngang trên vai hắn, đỡ cho người khỏi dán sát vào. Ai ngờ Viên Cương lại thuận tay đưa cho nàng một bó đuốc đã đốt, không tiếp thì không được.

Mấy người cấp tốc rời đi, ngoại trừ Thương Thục Thanh ở trên lưng Ngưu Hữu Đạo, mấy người vẫn duy trì đội hình ban đầu, vẫn là Viên Phương ở phía trước.

Ở Trước ở sau Viên Phương và Viên Cương đều cầm hai bó đuốc đang cháy.

Không có Thương Thục Thanh làm vướng víu, ba người tiến lên nhanh hơn mấy lần, bó đuốc trong gió ‘phụt’ ‘phụt’.

Trên đuốc có dầu hoả cháy nhỏ xuống, sợ rơi xuống trên người Ngưu Hữu Đạo, đắn đo mãi một hồi, Thương Thục Thanh không thể không nằm nhoài trên lưng của Ngưu Hữu Đạo, bộ ngực theo nhịp bước lên xuống của Ngưu Hữu Đạo ở trên lưng cọ ép đàn hồi, làm cho nàng thật là ngượng, nằm nhoài trên lưng Ngưu Hữu Đạo đầu gác trên vai, kề sát mặt Ngưu Hữu Đạo thở nhè nhẹ.

Đối với nàng mà nói, há lại chỉ có đi nhanh mà thôi, nằm kiểu này tiến lên so với nàng tự đi khẳng định là thoải mái hơn nhiều.

Nhanh chóng tới chỗ cất giữ bó đuốc ở điểm kế tiếp, rỗng tuếch.

Viên Cương đi vào cái động chứa đuốc đưa thay sờ sờ trên vách tường đưa tay lên mũi ngửi ngửi, quay đầu lại nói: “Từng có để ở đây.”

Nằm nhoài trên lưng Ngưu Hữu Đạo Thương Thục Thanh nói: “Không có khả năng không có, nơi này là dự trữ dùng cho dưới đất, bình thường sẽ không lấy ra sử dụng, cho dù có người dùng rồi, cũng sẽ báo cáo lại, trừ phi là bị ngoại nhân lấy mất.”

“Tiếp tục đi!” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu một chút, ba người tiếp tục nhanh chóng tiến lên.

Lại đi qua hai chỗ cất giữ bó đuốc, phát hiện vẫn rỗng tếch như trước, mà số đuốc trên tay bọn họ đốt cũng không còn bao nhiêu.

Ngưu Hữu Đạo bốn phía nhìn một chút, đột nhiên nói: “Lão Hùng, chú ý trong dòng sông một chút xem.”

Viên Phương lập tức nhún người bay ra, đạp sóng lên xuống trên mặt sông, không ngoài Ngưu Hữu Đạo sở liệu, rất nhanh Viên Phương phát hiện bó đuốc từ thượng du trôi xuống.

Đạo lý rất đơn giản, dựa theo Thương Thục Thanh nói, ven đường khẳng định có bố trí chỗ cất giữ bó đuốc, dựa theo số lượng mấy chỗ trước đó đến xem, tối thiểu là hàng ngàn cây, cho dù có người lấy đi, cũng không thể mang đi toàn bộ dễ như vậy được. Mà trước khi phát hiện ra dị thường thì không có gì xảy ra, nếu là hiện tại mới có người giở trò quỷ mà nói, phương pháp xử lý thuận tiện nhất đó chính là trực tiếp ném vào trong sông.

Viên Phương vớt hai cây đuốc lướt trở về, dùng bó đuốc đang cháy đốt, bị đốt nóng kêu tách tách xèo xèo, đã bị nước thấm ướt, khó mà cháy được nữa.

“Có người muốn ‘đen’ chúng ta, đừng có mà rơi vào tay bần tăng...” Ném đi bó đuốc ẩm ướt, Viên Phương ngắm nhìn bốn phía, trong miệng nói hùng hùng hổ hổ, trên mặt hiển hiện tức giận.

Ai cũng có thể nhìn ra, là có người đang mưu đồ gây bất lợi cho bọn hắn, nếu không cũng không cần hủy đi bó đuốc tới hố bọn hắn, rõ ràng là muốn đối phó với bọn hắn mới đi làm như vậy.