Đạo Quân (bản edit)

Chương 93: Thế ngoại đào nguyên




Đây cũng không phải là định luật gì, chỉ là hắn kết hợp kiến thức tu luyện ở đời trước và thế giới này mà có suy luận cá nhân như vậy, lại nói theo kiểu mà Viên Cương có thể hiểu được.

Đang đưa tay ra trước mặt sưởi ấm, Viên Cương cũng rơi vào suy tư.

Thương Thục Thanh nằm nghiêng rõ ràng còn chưa có ngủ, mí mắt nhíu nhíu mở đóng mở đóng, lời Ngưu Hữu Đạo nói nàng nghe tỉnh tỉnh mê mê, cái gì mà vật chất tối? Truyền thuyết phương Đông? Truyền thuyết phương Tây? Người sói lại là cái gì? Mơ mơ màng màng nằm suy tư, mệt mỏi quá, nghĩ đi nghĩ lại một hồi bất giác ngủ thiếp đi

Đừng nói nàng, kỳ thật Viên Phương đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa kế bên cũng dựng thẳng lỗ tai im lặng nghe lén một hồi, làm sao nghe xong mơ hồ, cái hiểu cái không...

Chờ đến khi Viên Cương hơ khô được một đống đuốc ướt, Ngưu Hữu Đạo mới nhỏ giọng nói: “Ăn một chút gì đi, nắm chắc thời gian nghỉ ngơi, tí nữa ta bảo Lão Hùng tới hơ tiếp.”

Trong ba người bọn hắn, bôn ba đoạn đường này, kì thực Viên Cương là người tiêu hao thể lực nhiều nhất, Viên Cương tiêu hao thuần là thể lực, không giống như hắn với Viên Phương có thể vận khí tiết kiệm thể lực. Đương nhiên, trong cả bọn thì Viên Cương cũng là người có thể lực tốt nhất, bởi vì Viên Cương vốn là người ‘luyện thể’. Tuy nhiên, thuần thể lực thì để khôi phục lại là chậm nhất, không khôi phục nhanh bằng hắn và Viên Phương.

Viên Cương không có nói nhiều, lập tức ngừng lại, tìm lương khô lôi ra ăn, như là hổ đói nhét vào trong miệng, sau khi ăn uống no đủ lấy bao đồ gối đầu, nằm xuống an tâm ngủ. Có Đạo gia tự mình canh chừng, mặc dù là ở trong hoàn cảnh như vậy, hắn vẫn rất an tâm đi ngủ, đoạn đường này cũng đích thật là rất mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ say.

Thế giới dưới lòng đất u ám, từng giọt nước ở trên trần rơi lã chã vào dòng nước ngầm, phản chiếu ánh lửa đang cháy ở trên bờ, thỉnh thoảng ánh lửa chập chờn xoi rõ vài tảng đá lởm chởm như quái thú dữ tợn.

Tất cả mọi người an tĩnh ngủ say, chỉ còn một mình Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng bên cạnh đống lửa, trong thế giới u tối dưới lòng đất cảnh giác bốn phương tám hướng, một đôi ‘pháp nhãn’ quan sát bốn phía không ngừng, kiếm trên tay thỉnh thoảng đẩy mấy cây đuốc ẩm ướt vào đống lửa, duy trì cho lửa không tắt.

Sau hai canh giờ (4 tiếng), Viên Phương mở mắt đứng lên hoạt động tứ chi, làm dấu hiệu biểu thị là bản thân nghỉ ngơi đủ rồi, ra hiệu cho Ngưu Hữu Đạo nghỉ ngơi, để hắn trông giữ cho.

Ngưu Hữu Đạo ra hiệu hắn tiếp tục sưởi ấm đi, Viên Phương đành phải làm theo, mà Ngưu Hữu Đạo thì tiếp tục cảnh giác bốn phía.

Sau hai canh giờ nữa, Thương Thục Thanh tựa hồ tỉnh dậy, thân thể dưới y phục làm mền hơi nhúc nhích, lại vẫn chưa chịu dậy, tựa hồ như đang phân vân cái gì đó, bất quá cuối cùng vẫn ngồi dậy, âm thầm đi sang một nơi vắng vẻ ở bên kia.

Sau một lúc nghỉ ngơi, vết phòng rộp trên chân ứ máu nên đi lại tựa hồ đau đớn hơn, bước đi khập khễnh.

“Đừng có chạy lung tung.” Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở một tiếng.

Thương Thục Thanh dừng bước quay lại, có chút xấu hổ, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi.

Ngưu Hữu Đạo bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra cái gì, quay sang Viên Phương nói: “Lão Hùng, trong coi một chút.” Xong quay lại đi vượt qua Thương Thục Thanh, tìm kiếm cái góc khuất kín đáo, chỉ chỉ, còn hắn thì đứng đằng sau một tảng đá ở bên ngoài, quay lưng lại cảnh giới.

Thương Thục Thanh từ từ chui vào góc khuất, đứng ở bên trong mãi không có động tĩnh gì, bộ dáng rất xoắn xuýt.

Ngưu Hữu Đạo ở bên ngoài tảng đá lộ ra nửa cái người trên vẫn quay lưng nói: “Yên tâm, ta không có nhìn trộm đâu.”

Thương Thục Thanh tiến vào bên trong từ từ ngồi xuống, rất nhanh, có tiếng động hơi bất nhã truyền ra.

Lúc trở ra, Thương Thục Thanh rõ ràng rất lúng túng, phát hiện mình ở trước Ngưu Hữu Đạo thật là làm trò hề, trong lòng có tư vị gì thì chỉ có nàng tự mình rõ ràng nhất, nhỏ giọng nói, “Được rồi!” Cà nhắc cà nhắc bước trở lại bên cạnh đống lửa, cả mặt cùng với lỗ tai đỏ bừng.

Lúc Ngưu Hữu Đạo trở lại, phát hiện Viên Cương cũng đã tỉnh lại.

Viên Cương lên tiếng: “Lão Hùng, ngươi đề phòng. Đạo gia, ngươi nghỉ ngơi đi.”

Ngưu Hữu Đạo ngồi xếp bằng xuống, lấy lương khô ra ăn, sau đó nhắm mắt điều tức.

Lại đại khái sau hai canh giờ nữa, Ngưu Hữu Đạo lần nữa khôi phục tinh thần sung mãn đứng lên, cả nhóm bắt đầu thu dọn xuất phát.

Viên Phương buộc chặt một trăm cây đuốc đã hông khô vác trên lưng, Viên Cương thì đeo 50 cái. Thương Thục Thanh cũng tự biết tình huống hai chân của mình, bản thân đi bộ còn không biết có được không nữa, chí ít đi được thì rất chậm, không có từ chối nữa, thành thành thật thật nằm nhoài trên lưng Ngưu Hữu Đạo, tay nắm bó đuốc giơ lên.

Một nhóm lần nữa xuất phát, lần này mọi người đã nghỉ ngơi đầy đủ, đi không ngừng nghỉ, một mực nhanh chóng tiến lên.

Ven đường lại phát hiện mười mấy nơi cất giữ đuốc đều trống rỗng, hiển nhiên đều đã bị người trốn ở trong tối kia làm vất đi. Nhưng mà cũng chỉ có những chỗ này bị hủy, đi tiếp mấy chỗ cất giữ sau nữa, chỗ cất được vẫn hoàn hảo, không có dấu hiệu bị đụng vào. Cũng không biết là do đối phương đã biết làm như vậy không có hiệu quả, hay là do chưa quen thuộc con đường phía trước nên trong lúc nhất thời không có cách nào tìm được chỗ cất giấu bó đuốc.

Dưới mặt đất cũng không phải hoàn toàn là một vùng tăm tối, ngẫu nhiên có thể gặp được lỗ thủng có ánh sáng bên ngoài chiếu vào.

Đi liên tục không ngừng ước chừng khoảng một ngày, chợt phát hiện bên cạnh đường bờ sông có một tảng đá có hình dạng con hổ đang nằm, Thương Thục Thanh đang nằm nhoài trên lưng Ngưu Hữu Đạo chợt hưng phấn nói: “Sắp tới rồi, khoảng chừng một dặm phía trước có cái cửa hang, trực tiếp đi lên là tới.”

Đúng như lời nàng nói, đi tới ước chừng thêm một dặm, quả nhiên thấy được một cái cửa hang có dấu vết do người tạo, bậc thang hướng đi lên trên, nửa do người làm nửa do thiên nhiên tạo thành.

Dọc theo bậc thang uốn lượn đi lên, đi lên khoảng vài trăm mét, thấy được ánh sáng.

Cho dù dọc đường đi có bó đuốc chiếu sáng, thế nhưng đột nhiên gặp ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu tới thì có chút chói mắt.
Đẩy cửa động có mớ dây leo che lấp đi ra, cả bọn phát hiện bản thân đang đứng ở giữa sườn núi, ở trên một dãy núi thật xinh đẹp, cách đó không xa một thác nước chảy thẳng xuống dưới, dưới thác nước là một đầm nước xanh biếc, có thể nhìn thấy có mấy đứa bé đang vui chơi đùa giỡn trong đầm. Dưới núi vài căn phòng bố trí lung tung, tựa hồ là một thôn trang, xây dựng ở trong khung cảnh đẹp đẽ tú lệ, giống như là thế ngoại đào nguyên. Chỗ xa hơn tựa hồ có một ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động, chí ít Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương chỉ liếc mắt liền nhìn ra đó là ngọn núi lửa.

Giữa sườn núi cách đó không xa có một căn đình nhỏ bằng cỏ tranh, trong đình có một vị thiếu niên, vị thiếu niên nhìn thấy bọn họ từ trong sơn động đi ra, cấp tốc gõ cái chuông treo ở trong đình “Coong coong” một hồi. Tiếng chuông ngân vang quanh quẩn trong sơn cốc, vị thiếu niên cầm trảm mã đao lên vẻ mặt cảnh giác nhìn chăm chú mấy người đột ngột toát ra này.

Tiếng chuông vang lên, mấy đứa bé đang vui chơi trong đầm nước lập tức leo ra lên vội chạy đi núp, trong thôn trang tựa hồ đang rối loạn tưng bừng, có một nhóm người cầm vũ khí chạy tới bên này.

“Đạo gia, không có gì đâu, thả ta xuống đi.” Đang nằm sấp sau lưng Ngưu Hữu Đạo Thương Thục Thanh lên tiếng.

Ngưu Hữu Đạo thả nàng xuống, không bao lâu sau nhóm người cầm vũ khí cũng vọt lên trên núi, có không ít người bưng cung nỏ chỉa về phía này.

Thương Thục Thanh lấy ra một tấm lệnh bài, chìa ra cho một tên hán tử râu quai nón ở trong đám người vây quanh, đồng thời la to, “La thúc, ta là Thanh nhi, không nhận ra ta sao?”

Nàng một đường từ dưới đất đi tới đây cũng không có đeo khăn che mặt, hán tử râu quai nón kia nhìn thấy lệnh bài, lại nhìn thấy bộ mặt xấu xí âm dương của Thương Thục Thanh, lập tức kích động gọi: “Quận chúa!” Chợt tranh thủ thời gian quay sang hai bên phất tay quát lên, “Buông vũ khí xuống! Buông xuống! Không được vô lễ, đây là quận chúa, mau buông xuống!”

Trảm mã đao trên tay hắn cũng cắm vào mặt đất, bước nhanh vượt lên trước đi tới, đến gần thì quỳ một chân xuống, chắp tay lại nói: “Ti chức – La An, tham kiến quận chúa! Vương gia hắn... Hắn...” Lắc đầu, đã khóc nghẹn ngào không thành tiếng, lệ rơi lã chã.

Thương Thục Thanh biết hắn nói tới Ninh Vương lâm nạn, cà nhắc bước tới, đưa hai tay ra dìu hắn đứng lên, nói: “La thúc, đều đã qua rồi.”

La An nhấc tay áo lau nước mắt, đang thương tâm nhưng vẫn có chút cao hứng nói: “Mấy đứa nhóc này chưa thấy qua quận chúa, có cái gì không phải, xin quận chúa thứ tội cho!” Quay đầu qua một đám thanh thiếu niên quát: “Còn không mau bái kiến quận chúa!”

Một đám thanh thiếu niên quay mặt nhìn nhau, phát hiện vị quận chúa này xấu quá, bất quá vẫn nhao nhao quỳ một chân trên đất, cùng hô “Tham kiến quận chúa!”

Thương Thục Thanh bước tới trước ra hiệu bình thân, La An chú ý tới chân của nàng, kinh nghi hỏi: “Quận chúa, chân người sao vậy?”

Thương Thục Thanh lúc này mới trung thực nói, “Đường khó đi, chân bị phòng rộp, không sao.”

La An gật đầu liên tục, tỏ ra là đã hiểu, mật đạo bên dưới hắn đã đi qua, nam nhân bình thường đi qua đều khó khăn, huống chi quận chúa chỉ là một nữ nhân.

Nhưng mà nam nữ ‘thụ thụ bất thân’, một đám nam nhân không tiện nâng nàng, hắn nhanh chóng phân phó, để người đi xuống thôn gọi hai nữ nhân tới để chiếu cố.

Chân Thương Thục Thanh không tiện đi lại, La An cũng liền không vội vàng xuống núi, đứng bồi chuyện hàn huyên: “Từ biệt bảy tám năm không gặp, quận chúa đã trưởng thành rồi, ti chức kém chút không nhận ra được.”

Thương Thục Thanh trêu chọc nói: “Nhìn cái bớt trên mặt ta hẳn là rất dễ nhận ra mới đúng nha.”

Đây là khuyết điểm của quận chúa, La An nhanh chóng khoát khoát tay áo, không đề cập tới việc này.

Đứng ở phía sau Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn trên trời mặt trời rực rỡ, lại quay đầu nhìn vào cửa hang vừa đi ra một chút, tiến tới hỏi La An: “Gần nhất trong thôn có xảy ra chuyện lạ gì không?”

Lúc này La An mới chú ý đến ba người Ngưu Hữu Đạo, hỏi Thương Thục Thanh: “Quận chúa, ba vị này là?”

“Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương, trụ trì Viên Phương, đều là người một nhà.” Sau khi Thương Thục Thanh đem ba người giới thiệu, lại cố ý giới thiệu Ngưu Hữu Đạo thêm một chút, “Vị này là pháp sư tùy tùng của quận vương.” Rồi quay qua giới thiệu La An, “La thúc chính là tướng lĩnh dưới trướng phụ thân ta, nguyên là một trong tướng quân thống lĩnh Anh Dương Võ Liệt vệ.”

“Tùy tùng pháp sư?” La An nhíu mày, quan sát trên dưới Ngưu Hữu Đạo một chút, không khỏi cảm thấy cũng còn quá trẻ đi.

Thương Thục Thanh nhắc nhở: “Đạo gia là đệ tử thân truyền của Đông Quách tiên sinh!”

Nghe là đệ tử của Đông Quách tiên sinh, La An nổi lên lòng tôn kính, không còn dám khinh thị, hắn biết Đông Quách Hạo Nhiên có quan hệ thâm giao với Ninh Vương, tranh thủ thời gian chắp tay chào: “Bái kiến pháp sư.”

Ngưu Hữu Đạo chắp tay, hỏi lại câu hỏi mới nãy, “La tướng quân, gần đây nhất trong thôn có xảy ra chuyện gì lạ không?”

“Chuyện lạ?” La An ngạc nhiên, “Chuyện là gì nhỉ? Vẫn rất bình thường, không có gặp chuyện lạ gì cả, mấy đứa bé trong thôn đánh nhau có tính không?”

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha hỏi: “Trong thôn có pháp sư hay không?”

La An lắc đầu: “Không có, nơi này rất là an toàn, người ngoài rất khó tìm được.”

Ngưu Hữu Đạo: “Đã bao lâu rồi người trong thôn không vào mật đạo rồi?”

La An thần sắc có chút nặng nề: “Sau khi lão vương gia gặp nạn, chúng ta nhận được tin của Lam tiên sinh, một bộ phận từ sơn trang huyện Thương Lư rút lui tới đây xong, liền cắt đứt liên hệ với bên ngoài, người trong thôn chưa được cho phép là không thể tiến vào mật đạo, cửa ra vào một mực có người bảo vệ, khoảng năm năm nay không có ai tiến vào mật đạo cả. Pháp sư hỏi cái này, hẳn là có chuyện gì?”

“Không có gì, lý do an toàn, thuận miệng hỏi một chút.” Ngưu Hữu Đạo cười cười liền không quấy rầy nữa, quay người trao đổi ánh mắt với Viên Cương.